Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 8: Học sinh mới




Editor: Aubrey.
Nguyên An Bình dạy Bàn Đôn cùng Lý Tự hai ngày, kết quả rất hài lòng. Hai hài tử đều rất thông minh, đầu óc cũng lanh lợi. Chỉ là từ ngày thứ ba trở đi liền lục tục có người tới cửa hỏi thăm, lời trong ngoài ý cũng là muốn cho hài tử nhà bọn họ học cùng, đồng thời biểu thị bọn họ khẳng định cũng sẽ mang lương thực tới.
Nguyên An Bình đem từng người đuổi đi, nhìn hai tiểu tử bởi vì khoe khoang mà mang đến phiền phức cho hắn đang cẩn thận từng li từng tí nhìn mình, hắn bất đắc dĩ cười cười: "Lý Tự! Bảo gia gia ngươi giúp ta truyền lời với người trong thôn một chút, nói ta thu nhận hài tử học viết chữ. Nhưng mà không phải ai cũng thu, phải vượt qua *khảo thí, khiến ta hài lòng thì mới được nhận. Còn nữa, thời gian giới hạn là năm ngày, qua năm ngày nếu đưa thêm ai đến nữa cũng không thu." Chuyện này hắn cũng đã đắn đo suy nghĩ qua, một là thực sự thương hại những đứa bé này, hai là cũng không muốn đắc tội với tất cả người trong thôn. Dù sao mình cũng đã nhận hai đứa bé, nếu không thu nhận đứa khác thì lại có chút đuối lý đi.
*khảo thí: kỳ thi kiểm tra năng lực.
Lý Tự vui vẻ đứng lên: "Hảo! An Bình ca!"
Nguyên An Bình xua xua tay để cho bọn họ đi: "Về nhà nhớ hảo hảo ôn tập các chữ đã học qua."
Chờ hai đứa nhỏ đi rồi, Nguyên An Bình đối với chuyện nhận dạy thêm nhiều hài tử liền cảm thấy đau đầu, hắn không nghĩ tới chỉ nhất thời muốn dạy hai hài tử mà lại thành ra bộ dáng này. Đương nhiên, bọn họ muốn mang lương thực tới, hắn nhất định phải nhận, dù sao hắn cũng không quen biết người nhà những hài tử kia. Chính mình bỏ ra chút lao động, cần phải thu được chút thù lao.
Thời điểm chạng vạng, Nguyên Căn Thịnh mang theo một hài tử khoảng bảy, tám tuổi tới gõ cửa nhà Nguyên An Bình.
Nguyên Căn Thịnh có chút câu nệ hỏi: "An Bình! Ta muốn nhờ ngươi xem thử một chút Đại Hà có thể học chữ với ngươi hay không?"
Nguyên An Bình thấy hắn mang theo hài tử tới, tất nhiên biết đến mục đích của đối phương. Huống hồ, nếu đã có thể thu người khác, đường đệ của mình mà lại không thu thì cũng có điểm khó nhìn. Nhưng mà, hắn vẫn là có ý định trước tiên phải ra dáng một chút.
Hắn nhìn về phía Đại Hà, nói rằng: "Ta hỏi ngươi đáp, được chứ?"
Nguyên Đại Hà thoạt nhìn cũng có chút ngại ngùng, nghe Nguyên An Bình hỏi như vậy cũng không lên tiếng, chỉ gật đầu.
Nguyên An Bình hỏi: "Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"
Nguyên Đại Hà nhìn qua phụ thân của mình, Nguyên Căn Thịnh lập tức nói rằng: "Con mau nói cho An Bình ca biết con bao nhiêu tuổi rồi?"
Nguyên Đại Hà cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ta bảy tuổi."
Nguyên An Bình tiếp tục hỏi: "Ngươi biết đếm số không?"
Nguyên Đại Hà gật gật đầu.
Nguyên An Bình hỏi tiếp: "Ngươi có thể đếm tới bao nhiêu?"
Nguyên Đại Hà nhấp miệng, âm thanh có chút thấp nói: "Có thể đếm tới hai mươi."
Nguyên An Bình nhìn hắn, dừng lại một chút. Nguyên Căn Thịnh căng thẳng nhìn Nguyên An Bình, biểu tình của Đại Hà cũng bởi vì hắn dừng lại mà khẩn trương lên.
Nguyên An Bình coi như không thấy vẻ mặt của bọn họ, tiếp tục nói: "Ta cần ngươi lớn tiếng nói ra, đếm từ một đến hai mươi."
Nghe Nguyên An Bình nói, Nguyên Đại Hà liền căng thẳng rõ ràng hơn. Nhưng mà Nguyên An Bình cũng không lên tiếng an ủi bé, đứa nhỏ này thoạt nhìn rất ngại ngùng, cũng rất hướng nội. Hắn nghĩ sở dĩ đại bá đưa đứa bé này đến, hẳn đã trải qua một phen suy tính, con lớn nhất thì quá lớn, con thứ hai lại rõ ràng có mâu thuẫn với mình, tiểu nhi tử có khả năng còn quá nhỏ, cũng chỉ có ở độ tuổi này là thích hợp.
Kỳ thực Nguyên An Bình đoán không sai, nếu không thì làm sao cũng không tới phiên Nguyên Đại Hà, dù sao bé bình thường cũng quá mức an tĩnh.
Nguyên An Bình thấy Nguyên Căn Thịnh sốt ruột muốn lên tiếng, mà Nguyên Đại Hà thì lại căng thẳng nắm chặt hai tay, hắn liền nói rằng: "Đại bá! Ngươi đừng lên tiếng. Đại Hà! Bắt đầu đi."
Xưa nay Đại Hà chưa từng sốt sắng như vậy, bé rõ ràng biết đếm số, vào lúc này lại không mở nổi miệng, làm bé sốt ruột đến muốn khóc. Bé muốn biết chữ, phi thường muốn. Bé biết rằng cơ hội này đến không dễ, nếu không phải Nhị ca cùng An Bình ca có mâu thuẫn không muốn đến, thì bé căn bản không có cơ hội được biết chữ. Bé không muốn bỏ qua cơ hội này, nếu bởi vì lời nói của mình mà bỏ lỡ thì bé sẽ hối hận chết chính mình.
Nguyên An Bình nhìn bé căng thẳng đến mức nói không ra hơi, Nguyên Căn Thịnh đợi một hồi lâu, liền hận không thể động thủ đẩy bé một cái làm cho bé nhanh chóng đếm số, lại nghe được bé dùng âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu nói ra.
Thanh âm Nguyên An Bình rất bình tĩnh: "Nếu như ngươi muốn đến đây học tập, thì nói lớn tiếng hơn một chút."
Nguyên Đại Hà nghe Nguyên An Bình nói, dần dần gia tăng âm thanh, mãi đến cuối cùng lại giống như rống lên.
Sau khi Nguyên Đại Hà đếm tới hai mươi, liền hai mắt sáng lấp lánh nhìn Nguyên An Bình. Nguyên An Bình xem như hài lòng, nhưng vẫn như cũ dùng âm thanh không lớn không nhỏ nói rằng: "Coi như có thể đi."
Nghe đến Nguyên An Bình nói có thể, Nguyên Đại Hà liền mừng rỡ đến muốn nhảy dựng lên, bé siết chặt nắm đấm đè lại, khuôn mặt nhỏ hồng hồng căng phồng cả lên. Phụ thân bé đã nói với bé, tiên sinh dạy học đều giảng rất quy củ, đường ca của bé hẳn cũng rất coi trọng quy củ, bé không thể nhảy a.
Nguyên An Bình nghĩ một hồi, hỏi: "Một cái bàn có bốn cái chân, vậy hai cái bàn có tổng cộng mấy cái chân?"
Âm thanh của Nguyên Đại Hà đã trở nên tự nhiên trở lại, đáp: "Tám cái chân."
Nguyên An Bình lại hỏi: "Vậy cũng có năm cái bàn giống như vậy, tổng cộng có mấy chân?"
Nguyên Đại Hà trả lời rất nhanh: "Hai mươi chân."
Nguyên An Bình nở nụ cười, hỏi: "Ngươi biết hơn năm cái bàn đi?"
Nguyên Đại Hà có chút bất ngờ khi Nguyên An Bình lại biết bé dĩ nhiên biết hơn, nhưng mà vẫn gật đầu một cái.
Nguyên An Bình đối Nguyên Căn Thịnh nói: "Đệ ấy biểu hiện rất tốt, ngày mai sau giờ cơm trưa nhớ tới chỗ ta học chữ. Cần đệ ấy mang đến một cái ghế nhỏ, ngày mai sẽ giúp đệ ấy làm một cái hộp đựng cát." Sau đó miêu tả một chút tác dụng cùng bộ dáng của hộp đựng cát, kỳ thực chỉ là một cái hộp gỗ, bên trong chứa một ít cát mịn, có thể dùng cành cây nhỏ để viết chữ lên đó, còn giấy và bút mực bọn họ hẳn là mua không nổi.
Nguyên Căn Thịnh vừa nghe Nguyên An Bình nguyện ý thu nhận Đại Hà, liền vội vàng nói tạ ơn.
Nguyên An Bình vội vã ngăn lại, sau đó nói: "Đại bá đừng khách khí, cũng đừng như những người khác đưa thứ gì đến. Mấy ngày nay có không ít người đến gặp ta, liền không thiếu ăn."
Nguyên Căn Thịnh lại cảm thấy thật không tiện: "Như vậy sao được? Đại Hà học chữ ở nhà ngươi, không đưa ít đồ cho ngươi sẽ không tốt."
Nguyên An Bình nghĩ một hồi rồi nói: "Chúng ta đều là thân thích, không cần khách sáo như thế. Như vậy đi, nếu có người khác hỏi tới, ngươi liền nói là có đưa. Quyết định như vậy đi." Sau đó nói với Nguyên Đại Hà: "Nhớ kỹ! Sau này nhất định phải nghiêm nghiêm túc túc học tập cách viết chữ đấy."
Nguyên Đại Hà gật đầu: "Nhớ kỹ!"
Tiễn phụ tử Nguyên Căn Thịnh xong, Nguyên An Bình liền đem đại môn đóng lại, tuỳ tiện ăn chút gì đó, không bao lâu sau thì trời đã tối. Trong nhà không có đèn, nhóm lửa thì lại quá lãng phí củi lửa, hắn đơn giản liền trực tiếp tiến vào trong ổ chăn. Trong lòng suy nghĩ nên dạy những hài tử kia như thế nào, cùng với làm sao từ trong miệng bọn chúng thu được một ít nhận thức về thế giới này.
Sáng ngày thứ hai, sau khi đánh răng rửa mặt xong, hắn mở đại môn gian nhà chính ra, hàn khí liền ập tới trước mặt. Sau đó, hắn nhìn thấy trên mái hiên treo thật nhiều trụ băng, từng cái từng cái đều có bộ dáng như cái chuỳ. Hồi còn bé, hắn cũng đã từng đem những trụ băng kia bẻ xuống làm que kem ăn. Nghĩ một chút liền đem ghế chuyển tới dưới mái hiên, một tay cầm mộc côn, một tay cầm chậu, đem từng trụ băng từng cái từng cái nhanh chóng gỡ xuống, bỏ vào trong vại nước để nó từ từ tan ra.
Ngày hôm nay khí trời có chút *âm lãnh, gió thổi vù vù, nhìn tình hình ngày hôm nay hẳn là không có cách nào lên lớp ở trong sân rồi. Hắn xuất môn tìm chút cát vàng mịn như bột phấn, ăn điểm tâm xong liền đốt vài cành cây nhỏ, đốt ra thành than, liền có thể viết ra được chữ màu đen trên tường đất. Vì vậy, trước đó hắn đã định sẽ đem ngày hôm nay, cho học năm chữ trên tường ở gian nhà chính.
*âm lãnh: chỉ thời tiết rất lạnh.
Bởi vì sáng sớm thức dậy rất muộn, cho nên liền có cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã đến buổi trưa, cũng là thời điểm tới giờ ăn cơm trưa. Sau khi uống chút cháo lấp dạ dày, cũng không ăn thêm cái gì, bởi vì ăn điểm tâm quá muộn nên hắn căn bản không thấy đói bụng.
Cơm nước xong xuôi, không bao lâu sau ba hài tử kia cũng lục tục chạy tới. Bởi vì trong phòng có đốt một đống lửa, nên bọn họ cũng cảm thấy ấm áp hơn.
Nguyên An Bình cùng Bàn Đôn và Lý Tự nói: "Đây là bạn học mới của các ngươi, Nguyên Đại Hà. Mau vỗ tay hoan nghênh."
Nguyên Tiểu Bàn cùng Lý Tự rất phối hợp nhiệt liệt vỗ tay, Nguyên Đại Hà thì thoạt nhìn rất cao hứng, khuôn mặt nhỏ nín nhịn đến đỏ bừng.
Sau khi Nguyên An Bình xua tay ra hiệu hai người kia dừng lại, liền nhìn Nguyên Đại Hà nói: "Đến đây. Đại Hà! Ngươi tự giới thiệu mình một chút."
Nguyên Đại Hà ngây ngẩn cả người: "Tự giới thiệu mình là cái gì?"
Nguyên An Bình nói: "Bàn Đôn! Ngươi giải thích cho bạn hiểu cái gì gọi là tự giới thiệu đi."
Bàn Đôn xẹt một cái liền đứng lên, đứng thẳng người, biểu tình nghiêm túc đáp: "Tự giới thiệu mình, chính xác là tự kể một ít sự tình liên quan đến chính mình. Nói cách khác, như là năm nay mình mấy tuổi, làm cái gì lợi hại nhất, An Bình ca ca nói đó là sở trường. Còn có ưu điểm, chính là mình có phương diện gì tương đối tốt, thí dụ như là thông minh, chịu khó, học tập nghiêm túc, còn rất nhiều rất nhiều. Cũng có thể nói một chút về người nhà của mình, chính là để cho người khác biết rõ về ngươi hơn."
Nguyên Đại Hà suy nghĩ một chút, cũng học bộ dáng Bàn Đôn đứng dậy, thấy tất cả mọi người đều dùng đôi mắt nhìn bé, lại bắt đầu sốt sắng lên: "Ta... Ta gọi là Nguyên Đại Hà, năm nay, năm nay bảy tuổi. Ta cảm thấy mình không có chỗ nào lợi hại nhất, nhưng mà ta khẳng định sẽ nghiêm túc học tập, nhất định thật chịu khó. Người nhà ta, ân, ta có cha có nương, còn có hai ca ca và một đệ đệ, còn có một tỷ tỷ. Đại ca ta là người phi thường tốt, tỷ ta cũng tốt, lớn lên rất dễ nhìn, làm việc cũng chịu khó. Nhị ca ta..."
Nói đến Nhị ca của bé, Nguyên Đại Hà khẽ liếc mắt nhìn Nguyên An Bình một cái, thấy hắn không sinh khí, liền thở phào nhẹ nhõm: "Tính tình Nhị ca ta không quá tốt, bất quá cũng không phải người xấu." Bé muốn vì Nhị ca của bé nói vài lời hay: "Ta còn có một đệ đệ, năm nay năm tuổi, nó... Nó rất hay làm nũng, rất được người yêu thích. Cha nương ta bọn họ rất cực khổ, một lòng muốn để chúng ta có thể ăn no. Ta nghĩ chờ ta học chữ xong, lớn lên có thể kiếm chút tiền, bọn họ cũng không cần phải cực khổ như vậy."
Nghe bé nói xong, ba người liền đồng thời vỗ tay tán thưởng, Nguyên An Bình còn nói với Lý Tự cùng Bàn Đôn rằng: "Bởi vì Đại Hà là mới tới, việc kiểm tra bài tập sẽ tạm gác qua một bên, hôm nay chúng ta sẽ tiếp tục học chữ mới." Sau đó cùng Nguyên Đại Hà nói: "Ngươi tới sau, những chữ trước chưa được học, nhưng ta cũng sẽ không dạy ngươi, mà là để cho Bàn Đôn và Lý Tự phụ trách dạy ngươi những thứ bọn họ đã học qua. Ngươi nhớ phải chăm chú một chút." Lại nhìn về phía Lý Tự: "Không cần ta phải thuật lại cho ngươi rằng phải giúp đỡ bạn mình học tập như thế nào đi?"
Lý Tự bĩu môi, nhưng cũng không phản đối.
Sau khi đem năm chữ dạy xong, hắn liền dạy cho Đại Hà cách viết tên. Nguyên An Bình để cho Nguyên Đại Hà tự mình luyện tập, mà hắn thì lại đi kiểm tra bài tập của hai người Bàn Đôn. Đầu tiên là kiểm tra chính tả hết thảy những chữ họ đã học, sau đó lại bắt đầu nghe bọn họ đếm số. Hai người bây giờ đã học được hai mươi lăm chữ cái, có thể đếm số lên đến một trăm, thật vô cùng tốt.
Mà ở một bên, Nguyên Đại Hà đang tự mình học tập nghe thấy bọn họ đếm được nhiều số như vậy, còn biết được nhiều chữ, liền rất là ước ao. Bé cũng đồng dạng tràn đầy mong đợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.