Xuyên Việt Chi Ngoan Ngoãn Tiểu Phu Lang

Chương 25: Tiểu phu lang mơ mộng




Sáng sớm, thời điểm Lục Duy từ từ tỉnh dậy, Tiểu phu lang vẫn như cũ gối trên cánh tay hắn, nằm nghiêng thân mình, ngủ ngon lành.
Lục Duy duỗi tay vén nhẹ những sợi tóc rũ xuống của phu lang qua một bên, đẩy đến phía sau gáy y vắt ngang vành tai, vô tình thấy trên xương quai xanh của y dấu vết đêm qua hắn lưu lại vẫn còn chưa tan hết, hắn dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve, nhẹ nhàng cười,đêm qua thật là quá điên cuồng, gặp gỡ người này, hắn liền không tự chủ được chính mình, biết rõ y mệt mỏi cả một ngày, nhưng vẫn nhịn không được dằn vặt y cả đêm.
Lưu Hi cảm nhận được động tác của phu quân, nhẹ nhàng dùng mặt cọ cọ, sau đó lại an tâm ngủ thiếp đi.
Lục Duy mỉm cười, nhẹ nhàng rút tay trở về lại dùng gối thay thế tay mà để phu lang kê đầu, chính mình đứng dậy mặc quần áo ra phía sau nấu cơm.
Trong phòng bếp, Lục Duy thuần thục mà nhóm lửa nấu cơm, đem con cá trắm cỏ ngày hôm qua lưu lại một nửa cắt thành lát, chờ gạo chín chút, đem cá sống cắt lát bỏ vào, lại thả một ít tía tô cùng bạc hà, lại thêm một chút muối cùng khương, hầm một chút rồi cho thêm củi, để hầm trong lửa nhỏ, chờ Tiểu phu lang thức dậy liền có thể ăn. Theo sau lại đi đến gian phòng cách đó, mang tới đường đỏ cùng trứng gà, nấu một bát trứng gà trưng đường đỏ giúp tiểu phu lang bồi bổ.
Công việc buổi sáng không nhiều lắm, Lục Duy làm tốt cơm sáng, đem gà mái đuổi ra sân, thuận tay nhặt mấy cái trứng gà, nhìn mấy con gà con, mấy ngày nay do hắn nuôi tốt, chúng cũng lớn hơn một chút,cũng trực tiếp bị Lục Duy đuổi ra đình viện.
Lại ra chỗ đất hái một mớ rau xanh, trở lại cách gian, duỗi tay phân phát rau xanh cho bốn con thỏ nhỏ, một đám thỏ trông rất có tinh thần, ăn rất nhiệt tình, Lục Duy nhìn bọn chúng ăn một chút lại thuận tiện cho thêm chút nước, xong việc lúc này mới xoay người đi ra ngoài.
Đất trồng rau cũng đều được hắn tưới nước đều đặn, lại nhớ tới tiểu phu lang vẫn còn đang trong giấc mộng, bưng một chén đường đỏ trứng gà cùng một chén cháo cá, bấy giờ mới trở lại đi đến phòng.
Lưu Hi vẫn như cũ nằm trên giường, tư thế nằm nghiêng, mặt hướng nhìn hắn, tay nhỏ gắt gao túm chặt chăn, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ.
Lục Duy cười khẽ, đem đồ vật trên tay để cuống, đi đến mép giường ngồi xuống, đem người trong chăn nâng dậy
"Hi Nhi, tỉnh tỉnh." Lục Duy nhẹ giọng kêu, Tiểu phu lang tối hôm qua thật sự bị hắn làm đến mệt, phỏng chừng nếu không gọi đến giữa trưa cũng chưa chắc dậy nổi, hắn một hồi muốn đi lên trấn, cũng không thể để phu lang đang ngủ cứ như vậy mà đi, để dạ dày đói thì không tốt, trước tiên chỉ có thể dỗ phu lang ăn vài thứ dằn bụng.
Lông mi Tiểu phu lang nhẹ nhàng rung động, đôi mắt linh động từ từ mở ra, thân ảnh đầu tiên y thấy là phu quân, tuy rằng còn có chút mơ hồ, nhưng chung quy lại ngoan ngoãn mà gọi một tiếng: "Phu quân."
Tuy rằng Tiểu phu lang gọi hắn, tất nhiên đây chỉ là phản ứng theo thói quen, Lục Duy biết y còn chưa hoàn toàn tỉnh mộng.
Lục Duy một tay đem người ôm, một tay dỗ y uống cháo, nói: "Hi Nhi, trước tiên ăn một chút, một hồi lại ngủ tiếp."
Lưu Hi ngoan ngoãn mà hé miệng, từng ngụm từng ngụm uống xong chén cháo, đây là lần đầu tiên y được uống bát cháo ngon như vậy, có chút chưa đã thèm, ánh mắt chằm chằm mà nhìn cái chén đã sớm cạn.
Lục Duy nhìn bộ dáng thèm ăn của y mà buồn cười, mà dù hắn có nhìn thì chung quy phu lang của hắn cũng không no được, tốt nhất vẫn là đem đường đỏ trứng gà cho y ăn, lúc ấy sợ Tiểu phu lang ăn không vô, cho nên chỉ thả một cái trứng gà, hiện tại xem ra y đã tốt lắm rồi.
Lưu Hi vẫn như vậy, biểu tình mơ hồ, phu quân cho cái gi thì y ăn cái đó, không hỏi nhiều một câu.
Lục Duy nhìn phu lang đã thỏa mãn, đem người một lần nữa bỏ vào trong ổ chăn, hôn hôn cái trán y, nhẹ giọng nói: "Hi Nhi ngủ thêm chút đi, chờ thân thể ngươi tốt hơn chút, giờ phu quân muốn đi trấn trên một chuyến, chờ ta trở lại, nhớ kỹ chưa?"
Tiểu phu lang nhẹ nhàng gật đầu, đầu óc vẫn mơ mơ màng màng, Lục Duy nhìn bộ dáng của y thì bật cười, có lẽ đêm qua y thực sự mệt rồi, bây giờ vẫn còn chưa thanh tỉnh, hắn cũng không nán lại lâu, nhanh chóng dỗ y vào giấc ngủ, sau đó tự bản thân kéo bắp cầm dược liệu, kêu một chiếc xe bò, bắt đầu lên trấn.
Lục Duy vừa mới từ thị trường giao dịch ra, từ hai sọt bắp biến thành năm mươi đồng, hắn đem tiền thu vào túi, nhấc chân theo hướng Lý đại phu mà đi.
Ở tiệm thuốc, Lý đại phu cùng Lục Duy đang đứng ở đình viện trò chuyện với nhau.
Lý đại phu nhìn một giỏ thảo dược cũng không ít, cười đến không khép miệng được, hiện tại đáng giá nhất chính là những dược liệu mới, có một ít nhà quyền quý rất thích tìm kiếm dược liệu làm thuốc.
Lục Duy yên tĩnh đứng ở một góc, thỉnh thoảng lại cùng Lý đại phu bàn luận vài câu, lão đại phu này kiến thức rất uyên thâm, hiểu được thật nhiều, còn giới thiệu cho hắn vài phương thuốc điều dưỡng thân thể.
Lý đại phu cười ha hả mà nhìn Lục Duy nói: "Lục Duy, nơi này tổng cộng là mười ba cây đương quy, còn có sáu cây xuyên khung, hai cây rễ sô đỏ, đương quy cùng xuyên khung tính ngươi một hai, rễ sô đỏ hai lượng, tổng cộng là hai mươi ba lượng bạc, ngươi cảm thấy giá cả thế nào?"
Lục Duy gật đầu, lúc trước hắn có đi qua vài tiệm thuốc khác hỏi thăm, giá cả thu mua so nơi này thấp hơn rất nhiều, hơn nữa hắn cũng đã đáp ứng Lý đại phu, có tình hữu nghị lại có cả hứa hẹn, giá cả thế này thật chẳng còn gi có thể phàn nàn.
Lục Duy cười nói: "Lý đại phu ra giá thực hợp lý,ở nhà ta còn một ít thảo dược, là do thời gian trước có đi vào núi đào, đến lúc đó liền toàn bộ bán cho ngươi."
Lý đại phu cười cười: "Tốt tốt tốt, lại đây, ta kêu tiểu nhị lấy bạc cho ngươi."
Thời điểm Lục Duy ra khỏi tiệm thuốc, trong không gian đã có khoảng hai mươi ba lượng bạc, hắn đem hai mươi lượng đặt trong cái hộp nhỏ, cùng mười lượng trước kia đặt cùng nhau, đây là hắn tiền tiết kiệm, ước chừng hơn ba mươi lượng. Mặt khác ba lượng kia hắn dùng để trang trải việc nhà, đặt ở một chỗ khác, hơn nữa còn hai lượng lúc trước, Lục Duy bỗng thấy cuộc sống đầy đủ hơn.
Mang tâm tình tốt đẹp mà đi dạo, thời điểm hắn đi ngang qua một tiệm mứt quả còn cố ý đi vào mua các loại quả khô cùng kẹo, muốn trở về lấy tới dụ dỗ Tiểu phu lang, lại chạy đến một trang thư cát mua giấy cùng bút, cuối cùng còn mua phân bón, lại vòng đến chợ bán thức ăn mua thịt heo, một chuyến lên trấn cũng không dễ dàng, nên mua gi cứ mua,thấy cũng chẳng còn thiếu thứ gi, lúc này mới từ từ đi về nhà.
Thời điểm mặt trời đã hoàn toàn lên cao, Lưu Hi nhẹ nhàng trở mình, có chút mê mang mà mở to mắt, y tựa hồ nhớ rõ phu quân nói chuyện với y, nhưng là nói cái gi a?
Lưu Hi từ từ ngồi dậy, hai chân một chút sức lực đều không có, chỗ kia tuy rằng không đau, nhưng lại có cảm giác bị dị vật xâm phạm, rất khác thường, giống như phu quân vẫn còn ở bên trong y vậy.
Nghĩ đến đây, Lưu Hi khuôn mặt nhỏ trướng đến đỏ bừng, có chút thẹn thùng, lông mi liên tục chớp chớp, cứ nghĩ tới chuyện tối hôm qua y quá mức dâm đãng, cứ liên tục chủ động cầu hoan, cái cảm giác bị khoái lạc bức điên, thực xa lạ, giống như lần đầu tiên vậy, y chỉ có thể bất lực mà thừa nhận những luận động của phu quân, lời cầu xin đều không thể nói ra được, cuối cùng cứ như vậy mà hôn mê.
Lưu Hi duỗi tay nhẹ nhàng xem xét phía sau, rất sạch sẽ, phu quân hẳn là tẩu rửa cho y, khuôn mặt nhỏ nhiễm chút ý cười, phu quân vẫn cứ như vậy lo lắng cho y.
Y lại nghĩ tới lời hôm qua phu quân bắt y phải nhớ kỹ, phu quân nói vĩnh viễn sẽ không bao giờ tức giận với y, đối với y đây chính là hạnh phúc lớn nhất.
Lưu Hi ngừng một chút, liền nhanh chóng mặc quần áo, thấy đầu giường có hai cái chén, rốt cuộc cũng nhớ tới buổi sáng phu quân có nói gì đó, khuôn mặt nhỏ bắt đầu hồng hồng, có phu lang nào mà được phu quân hầu hạ đâu chứ, phu quân của y thật là săn sóc. Y cầm chén đi vào phòng bếp, rửa sạch sẽ để khô, nhìn tủ bát một chút, có lẽ trong nhà nên có thêm chén đũa.
Lưu Hi trở lại phòng cầm tấm chăn tối hôm qua bị làm dơ, trước tiên múc nước giếng mà ngâm, cái này y cũng không dám trực tiếp đem ra suối giặc, lỡ bị người khác thấy được còn không nghĩ là do y phóng đãng sao, vì thế y liền bưng bồn gỗ, chỉ lấy quần áo dơ liền ra cửa.
Bên này Lục Duy vừa trở lại Lục gia thôn,lại đi đường vòng đến nhà của một nhân gia học Lục khác, nhờ người làm mười cái đĩa sứ cùng mười cái chén, hắn nhớ rõ buổi sáng thời điểm rửa chén lại phát hiện trong nhà không có bao nhiêu chén đũa. Hắn còn đang suy nghĩ,có nên mua thêm đệm chăn hay không, nếu lỡ có một ngày hắn làm dơ một bộ, hình như không được tốt lắm. Bất quá hiện tại mới là đầu mùa xuân, cũng không cần quá lo sợ, trong nhà vẫn còn ba bộ chăn, nếu hắn cùng tiểu phu lang có phóng túng nhiều quá thì vẫn có cái mà thay.
Mọi chuyện đều được tính toán chu toàn,cái đầu Lục Duy cũng nhẹ hơn nhiều, hắn xách theo đồ ăn vặt, quả khô cùng giấy bút, còn có phân bón, hắn còn cố ý mua thịt cùng xương heo, thảnh thơi mà trở về nhà.
Chỉ là cách đó không xa, bên dòng suối nhỏ truyền đến thanh âm của các ca nhi nói chuyện, hắn liếc mắt một cái liền thấy được tiểu phu lang đang an tĩnh ở đó giặc quần áo, tay áo kéo lên, lộ ra hai cánh tay tuyết trắng, trên hai cổ tay còn mang theo vòng bạc, một đầu tóc đen nhẹ nhàng rũ xuống, câu môi cười, hắn cũng nên qua đó cùng phu lang chứ.
Lục Duy mỉm cười đi qua, chung quanh các ca nhi có chút thẹn thùng mà cười, xem như chào hỏi, hắn gật đầu ứng không nói chuyện, ngồi xổm phía sau Tiểu phu lang, nhìn y lao lực vắt khô một kiện áo ngoài, buông đồ vật trên tay, duỗi tay tiếp nhận tới.
"Sao lại xuống giường sớm như vậy? Thân thể ngươi còn mệt không?" Lục Duy một bên vắt quần áo một bên cười nói.
"Phu quân?" Lưu Hi thình lình bị cướp đi quần áo trên tay, còn chưa kịp phản ứng lại, nhìn người đến là phu quân, mắt to liên tục chớp chớp, nghe thấy hắn hỏi chuyện, khuông mặt dần đỏ bừng, đây vẫn còn đang ở bên ngoài a, y lắp bắp mà mở miệng nói: "Hi Nhi không sao, phu quân đã trở lại, ta trở về nấu cơm."
Lục Duy đem quần áo vắt khô bỏ vào bồn gỗ, dùng bàn tay dính nước quẹt nhẹ mũi phu lang, đại bảo bối của hắn thật sự quá đáng yêu.
"Cái này cho ngươi." Lục Duy đem đồ ăn đưa cho Tiểu phu lang, chính mình ôm bồn gỗ, mặt trên đè nặng phân bón, sau khi cùng mọi người chào hỏi, nắm tay Tiểu phu lang chậm rãi trở về.
Lưu Hi ngoan ngoãn mà theo bên người hắn, vui vẻ mà cười: "Phu quân."
"Hửm?" Lục Duy nghiêng đầu ứng hắn.
"Hi Nhi hôm nay lười biếng, tạ phu quân thương tiếc." Lưu Hi tay nhỏ có chút khẩn trương, bắt lấy tay phu lang lực cũng có chút lớn hơn bình thường.
Lục Duy cười khẽ, bên tai y khiêu khích nói: "Về sau Hi Nhi chủ động cầu hoan nhiều hơn, phu quân liền không tính toán việc Hi nhi lười biếng, được không?
"
Tiểu phu lang không biết được ý đùa giỡn bên trong, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nhẹ nhàng gật đầu, thanh âm vẫn mềm mại đáp: "Hi Nhi sẽ làm phu quân vừa lòng."
Lục Duy nhìn người cúi đầu bộ dáng thẹn thùng, câu môi, hắn vốn là một công dân tốt, như thế nào hiện tại có điểm giống với mấy tên lưu manh bất lương có tướng ăn chơi trác táng? Nhưng cảm giác này thật con mẹ nó tốt! Thôi, thay đổi gi chứ, Tiểu phu lang tự dâng mình tới cửa, còn muốn sửa là sửa cái gì!
______________________________________________________
Anh công quá thâm =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.