Xuyên Việt Chi Ngoan Ngoãn Tiểu Phu Lang

Chương 20: Đại bảo bối




Lại tiếp tục đi thêm một đoạn, Lục Duy dừng chân ở một nơi đất trũng tận cùng sơn cốc.
Trong sơn động xung quanh đều là vách núi cao, mặt trên cây cối rất nhiều,ít có ánh mặt trời chiếu tới, chỉ có thể thấy một đám bóng dáng loang lổ, gió núi thổi qua, lá cây sàn sạt rung động.
Sơn cốc diện tích rất lớn, bên trong có một vài loại thực vật sinh trưởng, xanh um tươi tốt, còn có một dòng suối dọc theo khe hở vách núi róc rách chảy qua, rất dễ để nghe thấy tiếng nước cùng tiếng gió hòa vào nhau, biến thành một bản hòa âm tuyệt diệu.
Lưu Hi nhìn cảnh tượng hoàn mỹ như vậy, trong lòng không khỏi kinh ngạc, duỗi tay nhẹ nhàng túm tay phu quân, nhẹ giọng kêu: "Phu quân, nơi này thật là đẹp, là do ngươi phát hiện ra sao?"
Lục Duy cười gật đầu, thật ra người phát hiện nơi này là nguyên chủ mới đúng, lúc ấy hắn đuổi theo một con dã lộc, theo tung tích của nó rồi chạy vào đây, sau đó mới phát hiện ra nơi này, liền nhận thức được đây là nơi được trời " ưu ái".
Trong sơn cốc này có ánh mặt trời chiếu đến, độ ấm không tồi, xung quanh được cây cối tỉ mỉ hợp thành bóng râm mát, thế nên thực vật nơi đây sinh trưởng không tồi, hơn nữa có dòng suối trải qua, nguồn nước là cũng dồi dào, đây đích thực là nơi thích hợp để thảo dược sinh trưởng. Càng đáng nói hơn chính là, muốn đến cũng chỉ có một lối đi, thực hẻo lánh, không nhìn kỹ sẽ ra không được, nếu không xác định được phương hướng cũng không có khả năng tiến vào.
Sơn cốc này nếu biết dùng sẽ là nơi tốt, mà nơi đây chỉ có hắn cùng Tiểu phu lang biết. Lục Duy hắn càng không phải Thánh Mẫu, không cần thiết đem đồ tốt thế này chia sẻ cho thôn dân, tuy rằng thôn dân không giàu có, nhưng cũng không đến mức nghèo rớt mùng tơi, hơn nữa mỗi người đều có nghề nghiệp riêng, số mệnh riêng. Giống như Lục Duyên, Lục Khởi, nếu giúp được hắn sẽ giúp, bởi vì đó là bằng hữu của nguyên chủ cũng xem như bằng hữu của hắn, mà nếu như không gặp được người có thể giúp mình, không lẽ muốn chết trong nghèo đói luôn sao?
Mặt khác đối với người dân trong thôn, hắn tuy rằng không đến mức thấy chết mà không cứu, nhưng muốn hắn dâng hai tay nhường lại mảnh đất thảo dược này, có chết hắn cũng không làm. Hắn làm cô nhi nhiều năm như vậy,đương nhiên hiểu được có làm mới có ăn, không làm thì chết đói, bản thân chưa lo xong cũng không rảnh lo chuyện thiên hạ, nếu còn muốn giúp thì hắn chính là con lừa.
Nhìn mặt đất đầy thảo dược, Lục Duy cong môi, đây là hắn vì tiểu phu lang mà dựng lên nguồn tài chính hùng hậu.
Nguyên thân Lục Duy không biết cách nhận biết nhiều loại thảo dược, cho dù phát hiện nơi này cũng chỉ biết được vài loại, cho nên cũng chỉ ngẫu nhiên đào vài cây thuốc bản thân biết đem đi bán trợ cấp sinh hoạt.
Lục Duy trong quá khứ cùng Lục Duy hiện tại không giống nhau, hắn ở hiện đại chính là dùng thảo dược kiếm tiền sinh hoạt, đã từng tìm hiểu qua cách sinh trưởng của các loại thảo dược, cho nên hắn mới lấy làm kinh ngạc, những gi sinh trưởng ở đây đều là dược liệu, thỉnh thoảng có thể tới đây một lần, đem vài cây để trong không gian, sau khi về lại đem trồng ở đất nhà, khẳng định không cần lo.
Lục Duy ngồi trong lòng, bàn tính nhỏ vang lên từng tiếng đánh lạch cạch, về sau có thể cùng Tiểu phu lang ăn mặc không lo rồi.
Lưu Hi đứng ở bên cạnh tò mò mà nhìn tới nhìn lui, những thực vật kia y cái gi cũng đều không hiểu, bất quá nếu phu quân nói đây là dược liệu trân quý, y sẽ liền hỗ trợ hắn đào thật tốt, phu quân sẽ không gạt người.
"Hi Nhi, là ngươi đào được cái này sao?" Lục Duy chỉ chỉ dưới chân một cây đương quy. "Đây là đương quy, có thể bổ huyết ích khí, lấy về giữ lại một ít nấu canh cho ngươi uống. Trái của nó dưới mặt đất, ngươi đào một lát liền có thể dễ dàng đào lên, nhớ kỹ, là loại lá cây này."
Lưu Hi ngồi xổm xuống, nhìn kỹ mặt lá, ngẩng đầu nhẹ nhàng gật gật: "Phu quân, Hi Nhi hiểu rồi."
Lục Duy mỉm cười, đem một cái xẻng nhỏ đưa cho y, nói: "Hi Nhi ngươi cứ ở chỗ này đào, không cần phải gấp gáp, phu quân đến phía trước, ngươi chỉ cần ngẩng đầu liền có thể thấy ta."
Lưu Hi cười nhạt gật đầu, cầm lấy xẻng nhỏ, vén tay áo lên, ngồi xổm xuống đi đào đương quy.
Lục Duy đi đến mảnh đất trống phía trước, đem cái sọt buông xuống, chính mình cầm cái xẻng đi đến cục đá bên ngoài. Vừa rồi thời điểm tiến vào liền thấy khe hở bên cạnh cục đá, có mấy cây ích mẫu sinh trưởng. Lá cây ích mẫu rất đặc biệt, cho nên hắn dễ dàng nhận ra.
Cây ích mẫu có tác dụng lợi tiểu tiêu sưng, đối với thân thể nữ nhân rất tốt, hơn nữa còn là một bài thuốc hay dùng để điều dưỡng thân thể. Cũng không biết ca nhi ở nơi này thời điểm tới âm thủy có thể ăn được hay không, dù tốt hay xấu cũng có thể giảm bớt một ít thống khổ, hơn nữa thân thể Tiểu phu lang cũng không tốt lắm, quá gầy yếu, phải bồi bổ thêm nữa mới được.
Lục Duy đem đem mấy cây ích mẫu đào lên, ném hai cây đến không gian, mặt khác liền tính toán kĩ lưỡng, cúi đầu nhìn đám thỏ con bên trong sọt, có nên đem bọn nó ăn hay không? Đây cũng là vì tiểu phu lang bồi bổ mà thôi.
Lục Duy trái phải nhìn chung quanh, liền hái một cái lá to, đem thỏ con cuốn ba cuốn ba đặt ở một góc trong cái sọt, lại dùng lá đem cây ích mẫu hệ rễ tiểu tâm bao lại, lúc này mới bỏ vào cái sọt.
Lưu Hi ngồi xổm ở nơi đó, trên tay phủi phủi bùn đất, vui vẻ đem đương quy vừa đào được cất vào trong rổ. Rễ của đương quy cắm quá sâu, y chỉ mới đào hai cây đã mệt mỏi, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hoạt động thân mình, lại quỳ gối tiếp tục đào, đây chính là việc đầu tiên phu quân yêu cầu y làm nha, y cần phải làm tốt một chút.
Lục Duy trích xong cây ích mẫu, cũng ở cách đó không xa đang đào đương quy, hắn xuống tay cực nhanh, đào vài cái liền đem một cây đương quy đào lên, cây nào lớn đem đi đưa Lý đại phu, nhỏ thì giữ lại có việc thì dùng.
Thời gian trôi qua, phu phu Lục Duy ở sơn cốc thoáng cái đã lưu lại hai canh giờ, Lục Duy phấn khởi mà đào, cái vẻ mặt này cùng với vẻ mặt may mắn lượm được vàng cũng không khác nhau lắm. Cuối cùng, hắn nhìn tới cái sọt đã chứa đầy dược liệu cùng cây non, chung quy vẫn là đương quy nhiều nhất, sau đó là cây ích mẫu, còn có một ít xuyên khung, hắn còn thuận tay đem nhiều thứ bỏ vào không gian.
Lục Duy dừng lại, đem cái sọt đặt xuống, nhìn tiểu phu lang ở phía trước vẫn đang tiếp tục đào, mà trong rổ của y cũng chỉ toàn là đương quy.
Lục Duy đi qua, nhìn trán nhân nhi đã ướt đẫm mồ hôi, đem ấm nước vặn ra đưa tới bên miệng Tiểu phu lang, dùng tay áo lao mồ hôi trên trán cho y, đau lòng nói: "Hi Nhi,lại đây, uống miếng nước, tại sao không nghỉ một lát? Nơi này tuy rằng nắng không gắt, nhưng nếu ngươi mệt liền phải nghỉ một lát."
Lưu Hi cười cười, uống một ngụm nước nhỏ, cười nói: "Phu quân, Hi Nhi không mệt, chỉ là ngồi xổm lâu nên chân có chút tê, đi chậm chút liền không có việc gi."
Lục Duy đem nhân nhi ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa bóp chân cho y.
Lưu Hi có chút ngượng ngùng, bản thân vốn dĩ đào còn chưa được cái gi ra hồn, hiện giờ phu quân còn muốn giúp y bóp chân, y nhẹ giọng nói: "Phu quân, Hi Nhi có phải rất vô dụng hay không, đào lâu như vậy chỉ có một chút đương quy, nào giống phu quân đào được đầy sọt".
Lục Duy nghiêng đầu nhìn thoáng qua số đương quy phu lang đào được, lắc đầu: "Hi Nhi làm rất tốt, phu quân mang ngươi tới chủ yếu là muốn cho ngươi nhìn nơi này, kêu ngươi đào là muốn tiêu chút thời gian, sợ ngươi ngồi không sẽ mau chán, nào biết ngươi liền mạng đào như vậy? Sớm biết liền không cho ngươi đào, chỉ cần ở bên cạnh chờ ta là tốt rồi."
Lưu Hi hiếm thấy mà lắc đầu, có chút thấp thỏm nói: "Phu quân, Hi Nhi cũng có thể hỗ trợ, sau này còn có thể cùng phu quân đến được không?".Y lo lắng phu quân về sau không cho y tới nữa, mà bản thân y thật sự thích công việc này, có thể giúp được phu quân.
Lục Duy vén vài sợi tóc của y lên, đem vài sợi tóc rơi bừa bãi cột gọn, nói: "Đương nhiên, phu quân đi đâu đều sẽ mang theo Hi Nhi, bất quá ngươi không cần bán mạng đào như hôm nay, việc nào có thể làm thì làm. Phu quân sẽ nuôi ngươi, ngươi chỉ cần tìm việc gi vừa sức, không cho chính mình mau chán là tốt rồi, nhưng không được làm bản thân quá mệt, có biết chưa?"
Lưu Hi ngẩng đầu cười khẽ, đôi tay ôm phu quân tay,bàn tay to khớp xương rõ ràng giờ phút này làm cho y có cảm giác thực an toàn, y nhẹ nhàng mở miệng nói: "Phu quân đối với Hi Nhi thật tốt."
"Đó là vì Hi Nhi là đại bảo bối của phu quân." Lục Duy đem người nâng dậy hỏi: "Chân còn tê không? Có thể đi nổi không? Phu quân mang ngươi đi đến chỗ khác xem."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.