Xuyên Việt Chi Ngoan Ngoãn Tiểu Phu Lang

Chương 14: Ngủ ngon, tiểu phu lang




Trưởng bối cha cởi bỏ hai chân tiểu phu lang, thế nhưng y vẫn chỉ có thể nằm quỳ bò dưới sàn, khi miệng nhỏ phía sau khép kín, liền tự khắc sẽ ổn
" Gậy tròn phía sau ngày mai liền có thể lấy ra, tiểu tướng công Lục Duy, ngươi đem vải sạch mang vào chỗ kia cho y, ba ngày này âm thủy sẽ thường xuyên chảy ra ". Trưởng bối cha lên tiếng dặn dò
Sau khi nhận lễ kết thúc, Lục Duy cũng không dám tự tiện mạnh tay ôm tiểu phu lang, chỉ có thể chậm chạm dìu y lên giường nằm, lúc nghe trưởng bối cha dặn dò hắn nhanh chóng đáp lời:" Đa tạ trưởng bối cha, ta có lẽ sẽ ở bên bồi phu lang nghỉ ngơi một chút rồi mới đi "
" Tùy ý ngươi ". Trưởng bối cha không thèm để ý hắn muốn làm gi, sau khi xong lễ liền đóng cửa rời đi, bên ngoài còn mấy ca nhi còn chờ ông đến nhận lễ, ngày thường cũng sẽ có nhiều ca nhi sau khi nhận lễ cũng chỉ chậm chạp tự đi về, cũng không có phu quân ôm, nếu có phu quân đưa tới đón về, đối với bọn họ đã là tốt lắm rồi.
" Hi nhi, không có việc gi, ngươi đừng động đê phu quân nhìn xem ". Lục Duy nhìn nhân nhi trong lòng khóc đến xé lòng liền dịu dàng hướng y nói
Lục Duy đau lòng nâng tiểu phu lang dậy, nhẹ nhàng tách hai chân y ra, đồng thời làm y dựa vào lòng ngực mình, cái mông không chạm giường. Hắn lấy ra mảnh vải sạch đã chuẩn bị tốt, mắt thấy chỗ kia có chút ướt át, nhẹ nhàng mang vải cho y đeo vào, lại giúp y mặc lại quần, kiễn nhẫn dỗ y đến khi ngừng khóc mà ngủ thiếp đi như tiểu hài tử
Lưu Hi nằm gục trên vai phu quân, phía sau cũng bớt đau không ít, y có thể cảm nhận được phu quân nhẹ nhàng nâng y dậy, cẩn thận mà mang vải đeo vào chỗ kia cho y, lại giúp y mặc quần. Lưu Hi đưa tay vòng qua cổ hắn, quen thuộc với tiếng hít thở đều đặn lại vừa an ổn, y nhẹ giọng bên tai hắn mở miệng:" Phu quân, Hi nhi không có không ngoan "
Lục Duy nghe tiếng phu lang liền nghiêng đầu mổ nhẹ lên môi y, từ cái miệng nhỏ hôn dần lên mắt, lại hôn khắp gương mặt, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt vừa ướt đẫm nước mắt
Sau màn hôn bừa bãi, Lục Duy nhẹ nhàng dùng tay cho y đùa nghịch, giọng sủng nịch:" Hi nhi rất ngoan, không có hư, với lại chỉ đau lần này, về sau Hi nhi sẽ không phải chịu đau nữa "
Lưu Hi nhẹ nhàng gật đầu, khóc thút thít cả đêm trên mặt cuối cùng cũng có một tia mỉm cười, tuy rằng phía sau rất đau, nhưng thấy phu quân thật lòng lo lắng, với y chỉ cần như vậy là đủ.
" Phu quân, chúng ta trở về đi ". Lưu Hi ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực phu quân mở miệng nói
Lục Duy mỉm cười gật đầu, đem áo khoác bên ngoài cho y, lại đem người ôm trước ngực, để cho y tiện nghỉ ngơi cũng không động đến chỗ kia, lúc này mới mở cửa đi ra ngoài.
Ở từ đường, chỉ có thể nghe thấy âm thanh khóc xin tha của ca nhi đến nhận lễ, hết đợt này đến đợt khác, mà phu quân của bọn họ tất cả đều phải chờ ở ngoài cửa, một bên nói chuyện phiếm một bên khác thì thật tâm chờ đợi, còn có vài ca nhi chưa nhận lễ đứng bên cạnh, sắc mặt tái nhợt.
Lục Duy ôm người vừa ra tới, lập tức liền hấp dẫn ánh nhìn bởi hắn là hán tử duy nhất dám ở cạnh phu lang khi nhận lễ, cũng là người duy nhất ôm phu lang đến từ đường. Mặt khác những hán tử chờ bên ngoài, canh thời gian chuẩn xác liền đi vào đón phu lang về nhà.
Một hán tử thấy Lục Duy liền trêu đùa:" Lục tiểu tử, ngươi cũng thật thương phu lang ".
Lục Duy không phủ nhận liền gật đầu:" Phu lang ngoan ta tất nhiên yêu thương, ta về trước ".
Lưu Hi vẫn luôn gục đầu trên vai phu quân, nghe người khác trêu chọc trong lòng có chút khẩn trương, không biết có ảnh hưởng đến thanh danh phu quân hay không, sau lại nghe được câu trả lời của phu quân, lại nhịn không được cong khóe môi, phu quân đối với y thật tốt.
Ca nhi vào sớm hơn Lưu Hi, bấy giờ cũng được phu quân nâng ra, sắc mặt y tái nhợt, bước chân cũng không vững, thời điểm nhận lễ bởi vì y phản kháng trưởng bối cha, không chỉ phải nhận cho xong lễ, mà còn bị trưởng bối cha trách phạt.
Thấy Hi ca nhi được phu quân ôm ra, trong lòng ngập tràn ủy khuất, nhưng lại không dám oán giận phu quân chính mình, sợ sẽ lại bị trách phạt, chỉ có thể gian nan tự bước đi.
Lại không nghĩ đến, phu quân của ca nhi vừa nãy, nhìn đến Lục Duy đang đi trước mắt, lại quay đầu nhìn về phía phu lang của mình, trong lòng có chút suy tư, cuối cùng liền đem phu lang nhà mình bế lên mà đi về nhà.
Lục Duy một tay ôm tiểu phu lang, một tay khác cầm đèn lồng, vững bước trên đường, gió đêm thổi bay vạt áo hắn, trong mắt tiểu phu lang hình ảnh này không khác gi một bức họa diễm lệ.
Lưu Hi an tâm dựa vào người phu quân, ban đêm truyền đến âm thanh của gió cùng tiếng côn trùng kêu ríu rít, trong lòng bỗng dưng ấm áp cùng bình yên đến lạ, đôi tay ôm sát cổ phu quân miệng cười nói:" Hi nhi đa tạ phu quân đã thương tiếc".
Lục Duy nghe tiểu phu lang mở miệng, cúi đầu nhìn thoáng qua, cũng đáp lại:" Hi nhi ngoan, sẽ mau chóng về đến nhà ".
Phu phu Lục Duy về đến nhà thì màn đêm đã hoàn toàn buông xuống. Ban ngày Lục Duy đã đem việc làm xong hết, đem gà đuổi về ổ, gà con cũng được cho ăn, rau cũng đã tưới. Hắn xoay người đem cửa khóa kĩ, đèn lồng treo ở mái hiên, rồi trực tiếp ôm tiểu phu lang về phòng
Lục Duy đem phu lang nằm ngửa đặt trên giường, hai chân cũng được hắn nhẹ nhàng tách ra, nhìn lông mi tiểu phu lang thỉnh thoảng rung nhẹ, hắn vươn tay nhéo nhéo khuông mặt nhỏ, ôn nhu nói:" Phu quân đi nấu nước ấm giúp Hi nhi lau mình, để một lát bôi dược, không được nhúc nhích biết không?"
Lưu Hi nghe hắn nói nhẹ gật đầu, yên tâm buông cổ tay phu quân ra.
Lục Duy không vội vã trở về phòng, hắn đến phòng bếp lấy gạo nấu chút cháo, lại để vào một chút táo đỏ, bản thân tranh thủ tắm rửa một cái, lúc này mới đem khăn lông cùng nước ấm vào phòng.
"Phu quân". Lưu Hi ngoan ngoãn nằm trên giường, thấy phu quân bước vào liền nhẹ giọng gọi một tiếng.
Lục Duy cười khẽ, đem nước ấm đặt xuống, nhanh chóng giúp y cởi áo tháo thắt lưng, từng lớp trút đi mớ y phục bên ngoài, nhìn chỗ vải có chút ướt át, hắn liền nhanh tay cởi bỏ, lại đem dây buộc tóc phu lang tuột xuống, xõa ra một đầu tóc đen mượt, thẳng đến khi mang phu lang lột sạch, thân thể mới lộ ra hoàn toàn.
Lưu Hi ngoan ngoãn mặc cho phu quân bày bố, ý thức được chính mình hơi quẫn bách, y có chút thẹn thùng, nhưng lại không dám chuyển động, có lẽ phu quân sẽ thấy vui khi y nghe lời như vậy?. Đôi tay y nắm chặt dưới chăn, đôi mắt không thẹn mà nhìn phu quân.
Lục Duy khẽ cười, hắn biết nhân nhi đang thẹn thùng, trước tiên dùng khăn lông nhẹ xoa mặt cho y liền nói:" Hi nhi thật dễ xấu hổ, phu quân là lo lắng cho thân thể của ngươi, ngươi nên ngoan một chút, một hồi lau xong thân thể, còn phải xoa dược lên chỗ kia ".
Lưu Hi gật đầu liền để yên cho hắn lau người, lau hết từ đầu đến mắt cá chân, chỉ là khi lau đến chỗ phía sau, y vẫn không khống chế được mà khóc nức nở, hai chân mở ra có chút run rẩy.
Lục Duy biết chỗ này sẽ làm phu lang vô cùng đau đớn, động tác mềm mại nhanh chóng lướt qua chỗ kia, rồi kéo chăn lên đắp cho y, bản thân đem nước bẩn ra ngoài đổ, cầm thuốc mỡ về phòng, chính mình ngồi sát mép giường.
" Phu quân ". Lưu Hi nhìn hắn vì mình làm nhiều việc như vậy, trong lòng rất cảm động, nhu hòa mà gọi một tiếng.
" Ngoan, phu quân giúp ngươi bôi dược, sẽ đau một chút, một lát liền hết, được chứ?". Lục Duy sủng nịch nhẹ nhàng trấn an.
Lưu Hi gật đầu, miễn cưỡng cười:" Hi nhi sẽ ngoan ".
Lục Duy dùng ngón tay quệt một ít thuốc mỡ, cẩn thận mà bôi lên xung quân hậu huyệt, chỉ là thời điểm chạm phải gậy tròn bên trong, tiểu phu lang liền khóc nức nở, ngay cả tiểu Hi Hi phía trước cũng có chút sưng to, hắn đều đem thuốc mỡ bôi lên.
" Xong rồi, Hi nhi lại nằm xuống đi, phu quân đi nấu cháo, một lát uống cháo xong rồi hãy ngủ tiếp ". Lục Duy đem vải sạch mang ở chỗ kia, liền đem người nhét vào ổ chăn.
Lưu Hi mỉm cười, lúc nãy động tác bôi thuốc của phu quân rất cẩn thận, thế nên chỗ kia mới không quá đau như vậy.
Lục Duy đem cháo táo đỏ vừa nấu xong bước vào, nhẹ nhàng bế phu lang dậy, đem cái mông của y dựa sát vào ngực hắn, từng ngụm từng ngụm giúp y ăn cháo. Cho dù đã là đêm khuya, cho dù đau đớn khó nhịn, thời khắc này, hai người tâm lại an ổn mà cùng dựa vào nhau.
Sau khi tiểu phu lang ăn xong cháo, lại không chống lại được cơn buồn ngủ, không đợi được đến khi phu quân trở về, đã an ổn dựa vào gối ngủ thiếp đi.
Lục Duy cầm bát rửa sạch, lại đi kiểm tra đám gà, nhìn tất cả đều tốt, lúc này mới trở lại phòng.
Thời điểm Lục Duy trở về, nhìn tiểu phu lang an tĩnh nằm trên giường, một đầu tóc đem tản ra, đôi mắt to xinh đẹp gắt gao nhắm chặt, bởi hôm nay khóc quá nhiều mà có hơi sưng đỏ, miệng nhỏ mở ra một chút, nhẹ nhàng hít thở, chăn che khuất từ phần vai dưới, một đôi tay nhỏ quy củ đặt trước ngực.
Lục Duy trút bỏ quần áo, lên giường nằm cạnh bên y, động tác nhẹ nhàng đem người ôm vào lòng, trên khóe mắt in lại một nụ hôn:" Ngủ ngon, tiểu phu lang của ta".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.