Xuyên Việt Chi Gia Hữu Soả Phu

Chương 35:




“Vì cái gì Bảo Bảo không thể ăn, thoạt nhìn ăn rất ngon.”
Ánh mắt Tiểu Ngốc Tử gắt gao nhìn thẳng thức ăn đang bốc khói trên bàn, hận không thể một ngụm đổ vào trong miệng của mình.
Lục Thanh thấy bộ dáng tham ăn này của Tiểu Ngốc Tử cũng thực đau đầu, hắn nghĩ không ra, rõ ràng mỗi ngày hắn đều cho Tiểu Ngốc Tử ăn rất nhiều món ngon, vì sao Tiểu Ngốc Tử lại còn không ngừng kêu đói, người khác không biết còn tưởng rằng hắn ngược đãi y đâu. Nếu chỉ là thức ăn bình thường thì Lục Thanh khẳng định sẽ đồng ý với y, nhưng đây lại là mấy thứ mua từ Lục gia, cho nên không thể ăn bậy.
“Tiểu Bạch nếu đói bụng, thì có thể đi đến phòng bếp xem đi, ta nhớ rõ có một sư phó hôm nay làm bánh hạt dẻ.” Tần Hải giải vây nói.
Quả nhiên, vừa nghe nói có bánh hạt dẻ ăn, hai mắt Tiểu Ngốc Tử tỏa sáng, lập tức buông tha thức ăn trước mắt, đi thẳng đến phòng bếp. Lục Thanh không nề hà lắc lắc đầu, thấy Tiểu Ngốc Tử đi xa, lúc này mới đem lực chú ý đặt ở đồ ăn của tửu lâu Lục gia.
“Tần lão, ngài kiến thức rộng, vậy theo ngài, những món ăn này có chỗ nào kỳ quái.”
Lục Thanh vừa nói, vừa cầm đũa nếm thử một ngụm rau xanh. Sauk hi rau vào miệng, hắn cũng không phát hiện bất cứ chênh lệch nào, cũng có lẽ một phần là vì thể chất của Lục Thanh, cho nên hắn không có sinh ra cảm giác đối với đồ ăn này. Nếu so với Lục Thanh, thì  hiển nhiên Tần Hải có nhiều kinh nghiệm hơn, hắn không có trực tiếp dùng miệng nếm thử, mà là dùng chiếc đũa lựa chọn gì đó trong thức ăn, sau đó gắp  ra một miếng nhỏ màu đen.
“Ta quả nhiên không có đoán sai.” Biểu tình Tần Hải trầm trọng nói:“Thứ này là xác anh tử, sau khi người dùng thì sẽ sinh ra tính ỷ lại, mỗi ngày đều phải dùng, không thì người liền sẽ phát cuồng đến tử.”
Lục Thanh gật gật đầu, tỏ vẻ tán đồng với Tần Hải.  Lúc trước, khi  hắn nghe nói tửu lâu Lục gia phát sinh phồn vinh,  liền nghĩ ngay đến chuyện này.  Ở hiện đại, rất nhiều quán nhỏ cũng thường xuyên bỏ một chút xác thuốc phiện vào trong đồ ăn để mời chào khách hàng, cổ đại tất nhiên cũng sẽ có loại tình huống này, chẳng qua nhìn theo tình huống hiện tại thì có thể thấy, Lục gia có vẻ sử dụng phân lượng quá lớn, nếu cứ tiếp tục mặc kệ, toàn bộ huyện Phương Lâm đều có khả năng bị hủy mất.
Tần Hải thở dài nói:“Nhưng hoa anh túc đã sớm bị triều đình Tây Lưu chúng ta ra lệnh cấm trồng, Lục gia cư nhiên vì cướp đoạt sinh ý mà làm ra việc tày trời này, chỉ sợ là cho dù thiên thần hạ phàm đều không bảo đảm bọn họ.”
Tần Hải làm sinh ý, đều dùng lương tâm kiếm tiền, tuy rằng dân gian luôn nói không người buôn bán nào mà không gian dối, nhưng dù lúc Thực Vi Thiên xuống dốc đến bước cuối cùng, Tần Hải cũng không có đánh chủ ý đến hoa anh túc. Có lẽ, Lục viên ngoại quen tác uy ở huyện Phương Lâm, cho nên mới  cả gan làm loạn như vậy, thật sự là một bất hạnh cho Phương Lâm.
“Việc cấp bách là phải mau chóng ngăn cản loại hành vi này của Lục gia”
Trong lòng Lục Thanh âm thầm suy tư, dựa theo quy củ của tiều Tây Lưu, chỉ cần sử dụng hoa anh túc thôi thì đã phải ngồi tù, giống trường hợp như Lục viên ngoại,  chỉ sợ sẽ phải ngồi tù mười mấy hai mươi năm, nhưng huyện lệnh của huyện Phương Lâm cùng một giuộc với Lục viên ngoại, chỉ sợ là nói cho huyện lệnh hồ đồ kia cũng không làm nên chuyện gì. Nhưng nếu là trước mặt mọi người mà tố giác chuyện của Lục gia, lúc ấy cho dù là huyện lệnh có tâm muốn bảo vệ Lục viên ngoại, thì cũng làm không được.
Ánh mắt Lục Thanh như cự, quyết định thật nhanh nói:“Tần lão, trực tiếp vạch trần Lục gia chỉ sợ là bọn hắn không nhận, trước hết, chúng ta phải tìm ra địa phương gieo trồng mới được.”
Trừng trị Lục gia là một chuyện, ngăn chặn hoa anh túc lại là một chuyện khác, thậm chí việc sau càng có vẻ trọng yếu hơn một ít. Thứ này đối với một quốc gia mà nói là rất nguy hiểm. Tuy rằng Lục Thanh không phải là một quân tử kiêm tề thiên hạ gì đó, nhưng nếu hắn đã phải sinh hoạt tại triều đại này, tất nhiên hắn càng hi vọng triều đại này có thể ổn định và hoà bình lâu dài.
Tần Hải nói:“Đây là đương nhiên, ta thấy cũng vẫn phải thông báo cho huyện lệnh một tiếng, nếu có hắn tương trợ, sự tình tự nhiên cũng dễ xử lý hơn. Chỉ sợ là huyện lệnh kia cũng có tham dự trong đó, nói vậy, sự tình liền khó làm ……”
Tục ngữ nói, dân không đấu với quan, mà quan ở nơi này lại khó đấu vô cùng. Lục Thanh tự biết rằng nếu có lý thì đi khắp thiên hạ cũng không sợ, cho dù là hoàng đế ở trước mặt, hắn đều có thể không chút nào sợ hãi. Nhưng quan ở địa phương lại đáng giận ở một chỗ chính là họ chưa bao giờ phân rõ phải trái, quả thực còn bá đạo hơn nhiều so với hoàng đế. Đối phó nhân vật như vậy luôn làm người ta đau đầu, trừ phi ngươi có thể đem ra ích lợi, bằng không đừng nghĩ huyện lệnh cho ngươi cái nhìn hoà nhã.
“Mặc kệ như thế nào, thì cũng cần phải thử một lần mới tốt, chuyện hoa anh túc rất trọng đại, ta cũng không tin Lưu huyện lệnh kia sẽ ngu ngốc đến như vậy!”
Tần Hải hiển nhiên là biết đến những chuyện liên quan đến các huyện lệnh này, nhưng là theo tình hình hiện tại thì cũng chỉ có dựa vào với hắn mới có lợi.
Lục Thanh lấy ra một trăm lượng bạc,“Nếu không có bạc, chỉ sợ huyện lệnh kia sẽ không chịu nghe chúng ta nói chuyện.”
Một trăm lượng bạc nặng trịch, cho đến bây giờ, Lục Thanh đều thực oán niệm vì sao Tây Lưu không có ngân phiếu, khi đến việc phải dùng tiền thì nhất định phải ôm một đống bạc nặng trịch để bôn tẩu. Bất quá Lục Thanh đảo mắt lại nghĩ, về sau nếu hắn vào kinh, mở một cửa hàng bạc cũng là vô cùng tốt.
“Chưởng quầy, việc này không nên chậm trễ, hiện tại chúng ta liền đi huyện nha.”
Lục Thanh gật gật đầu, tính toán đi nói một tiếng với Tiểu Ngốc Tử trước, nói cách khác, nếu trong chốc lát không thấy được chắn thì Tiểu Ngốc Tử sẽ thương tâm rơi nước mắt.
Hai người đi đến hậu viện tìm kiếm thân ảnh Tiểu Ngốc Tử, nhưng tìm không được, sắc mặt Lục Thanh lập tức liền đông lạnh. Hắn đi nhanh hơn, cẩn thận tìm tòi mọi góc nghách trong Thực Vi Thiên Hậu, nhưng đều không nhìn thấy thân ảnh Tiểu Ngốc Tử, thẳng đến gặp được một tiểu nhị chạy tới.
“Chưởng quầy, Tiểu Bạch ở trong phòng trên lầu hai.” Tiểu nhị thở hổn hển nói.
Phòng ở lầu hai. Tiểu Ngốc Tử nhất định là bị người dụ đi lên, trong nháy mắt này Lục Thanh hận không thể giết người kia, mặc kệ hắn là ai!
“Mang ta đi!” ánh mắt Lục Thanh băng lãnh đến cực điểm, tựa hồ muốn đông lạnh hết mọi thứ gần hắn.
“Vậy huyện lệnh bên kia?”
Tần Hải có chút do dự mở miệng hỏi. Sớm chiều ở chung lâu như vậy, việc Lục Thanh coi trọng Tiểu Ngốc Tử hắn đều xem ở trong mắt, lúc này Lục Thanh là không thể chọc đến, nhưng vấn đề hoa anh túc lại không thể tiếp tục kéo dài.
Lục Thanh lấy hà bao từ trong tay áo ra, ngữ khí như thường:“Làm phiền Tần lão đi trước một chuyến.”
Tần Hải tiếp nhận bạc, không có bất cứ dị nghị mà bước nhanh đi ra khỏi Thực Vi Thiên. Chuyện tìm huyện lệnh giao cho hắn, chuyện về Tiểu Ngốc Tử, thì để cho Lục Thanh tự giải quyết đi thôi.
Lục Thanh chỉ nói là người nào dụ Tiểu Ngốc Tử, đi vào phòng vừa thấy, lại là một người thanh niên mà hắn chưa từng thấy qua. Người thanh niên mặc một trường bào màu xanh, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, khi nhìn thấy Lục Thanh sát khí tận trời, thần sắc cũng một chút thay đổi.
“Lục Thanh, thật lâu trước kia ta liền nghĩ gặp ngươi.”
Lục Thanh trầm mặc đi đến trước mặt Tiểu Ngốc Tử, lôi kéo tay Tiểu Ngốc Tử đi xuống lầu, phảng phất giống như là không có nghe thấy lời của thanh niên kia nói.
Hải Thiên thảnh thơi rót cho mình một tách trà, không nhanh không chậm nói:
“Lục Thanh, nếu ta nói ta và ngươi đều là người đến từ một địa phương, ngươi còn có thể xem nhẹ như vậy sao?”
Quả nhiên, nghe đến câu này, Lục Thanh có phản ứng, nhưng lại không phải mừng rỡ như điên mà Hải Thiên hi vọng.
Lục Thanh chỉ xoay người liếc nhìn Hải Thiên, rồi sau đó tiếp tục lôi kéo Tiểu Ngốc Tử đi ra ngoài.
Lúc này Hải Thiên dĩ nhiên chịu đựng không nổi, so đấu nhẫn nại, hiển nhiên hắn không phải là đối thủ của Lục Thanh.
“Ta và ngươi đều đến từ hiện đại, chẳng lẽ chúng ta không nên liên thủ hợp tác sao? Chỉ cần ngươi ta đồng loạt ra tay, chưởng khống huyện Phương Lâm này, căn bản không nói chơi.”
Hải Thiên càng ngày càng kích động, hắn cơ hồ có thể nhìn thấy được tương lai rực rỡ trước mặt hai người bọn họ. Hải thiên vốn là một đầu bếp, trừ nấu ăn ngon một chút thì không bản lĩnh gì lớn, sau khi xuyên việt, hắn vẫn liền oa tại tửu lâu Lục gia nấu cơm, dựa vào trù nghệ xuất sắc của hắn ở hiện đại thì rất dễ dàng giúp Lục gia trở thành tửu lâu phồn thịnh nhất huyện Phương Lâm. Chỉ tiếc sau này Lục Thanh cũng xuất hiện, nhưng lại mang ớt đến cho Thực Vi Thiên.  Mới bắt đầu, Hải Thiên còn hoài nghi Lục Thanh chẳng qua là dựa vào vận khí tốt mới tìm được ớt, nhưng sau này khi đẩy ra lẩu, rồi đến hình thức tự chọn, thì khiến hắn minh bạch rằng Lục Thanh và hắn đểu là những người xuyên việt.
Sau khi biết được tin này,  Hải Thiên liền bắt đầu sinh ra hứng thú thật lớn đối với Lục Thanh, thân là người xuyên việt, hắn vẫn luôn đều khinh thường người ở triều Tây Lưu, mà Lục Thanh thì không giống.  Hắn cảm giác chính mình nghẹn đã lâu, giờ thì  rốt cuộc có người có thể kể ra, một khi mở ra máy hát, lại vô pháp đình chỉ.
Ra ngoài ý liệu là, Lục Thanh chỉ rất lãnh đạm nhìn đối phương một cái, nói:“Ta không có bất kỳ hứng thú đối với việc chưởng khống huyện Phương Lâm, đạo bất đồng không phân vi mưu, nể tình ngươi là đồng hương cho nên  ta sẽ không truy cứu việc ngươi quấy rầy y, nếu như bị ta phát hiện có lần thứ hai, thì đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.”
Hải thiên cười lạnh một tiếng, hiển nhiên là cười nhạt đối với thuyết pháp của Lục Thanh:“Ta với ngươi hợp tác, là xem trọng  ngươi, ngươi cho rằng Thực Vi Thiên của ngươi có thể chống lại ta sao?”
“Vậy thì sao? ngươi đang làm cái gì, ta đều biết rõ ràng.”
Lục Thanh rất là bình tĩnh, bởi vì vừa rồi, hắn đã biết chiêu trò của tửu lâu Lục gia. Mà thân phận của Hải Thiên, Lục Thanh cũng đã sớm đoán ra. Hắn vốn tưởng rằng chuyện của tửu lâu Lục gia,  chỉ có một mình Lục viên ngoại hồ đồ, hiện tại xem ra Hải Thiên này cũng xuất lực không ít. Hải thiên cũng là xuyên việt qua đến, đối với Lục Thanh mà nói,  người này nguy hại hơn nhiều so với Lục viên ngoại. Lục Thanh từ hai bàn tay trắng đi đến một bước này, không phải không có dựa vào lực lượng của người khác, chẳng qua giống loại người như Hải Thiên, loại lòng muông dạ thú này,  hắn luôn luôn cũng sẽ không tín nhiệm, càng không nói đến chuyện hợp tác.
“Hừ, ngươi liền mạnh miệng đi, đợi đến toàn bộ huyện Phương Lâm đều từ bỏ Thực Vi Thiên, nhìn ngươi còn như thế nào mạnh miệng nữa.” Hải Thiên mỉm cười, định liệu trước nói.
“Ha ha.”
Lục Thanh cười lạnh hai tiếng, mang theo Tiểu Ngốc Tử đi ra khỏi cửa phòng.
Trên tay Tiểu Ngốc Tử còn bưng bánh hạt dẻ nóng hổi, cũng không biết nam nhân kia làm sao dụ Tiểu Ngốc Tử lên lầu.
“Phu quân, ngươi ăn?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.