Xuyên Vào Yêu Linh Giới

Chương 5: Ma vương vi hành & nhân gian đại loạn !




*******
Giờ Mão, tại Nhân Giới bầu trời xám xịt, yêu khí giăng toả u ám. Nơi nơi đều phát ra những tiếng khóc ai oán thê lương. Bọn yêu ma tự tung tự tác bắt trẻ em, thanh niên, thiếu nữ ăn thịt uống máu thoả cơn cuồng đói khát. Nhà cửa tan hoang, xác chết đầy đường ẩn hiện những bóng đen phóng vùn vụt trên mái ngói đó là lũ yêu quái đến từ Yêu Linh Giới. Nội thành đã náo loạn lắm rồi đến Âm Dương trấn mà bọn chúng cũng không buông tha. Dân tình ở đó cũng khốn khổ không thua gì Kinh Đô, có người chui vào đống đổ nát để lẩn trốn yêu quái. Một cậu bé chừng tám chín tuổi đương nấp trong chum run lẩy bẩy tự bịt miệng khóc không thành tiếng, cha mẹ cậu bé vì bảo vệ mạng sống con mình nên hi sinh cho yêu quái ăn thịt. Tận mắt chứng kiến cảnh tượng cha mẹ đều chết thảm nhưng bản thân bất lực cậu bé trở nên câm lặng. Tên yêu quái có ngoại hình tởm lợm, trên mình có trăm con mắt, hàm răng dài nhọn nước dãi nhiểu nhơm nhớp trông kinh tởm vô cùng. Nó xoay đầu dò tìm con mồi chợt phát hiện bên trong chum có mùi thịt người, nó nhúc nhích lông mũi ngửi ngửi cái chum. Cậu bé biết mình bị phát hiện càng run cầm cập chẳng dám cựa quậy. Con yêu tiến lại gần phá chum tanh bành thì cậu bé nhanh như chớp được một chàng thiếu niên ẵm chạy. Thiếu niên đó thân thủ nhanh nhẹn, một tay bế cậu bé, tay kia nắm tay một thiếu nữ trẻ tuổi chạy nhanh như bay. Ba người chạy đoạn khá xa đến làng nhỏ xa xôi hẻo lánh. Ở đó lũ yêu ma chưa tìm tới xem ra cũng khá an toàn, được dân làng giúp đỡ tránh nạn tạm thời. Chàng trai dũng cảm ấy rất đỗi quen thuộc, hoá ra là Đường Lạc và Mạch Ngưng Nhi, người đầu tiên Lâm Tử gặp khi vừa xuyên không đâm thủng nóc nhà người ta. Xếp chân ngồi dưới nền gỗ sưởi ấm cùng chủ nhà, Đường Lạc mạo muội hỏi thăm: " Xin hỏi bác sao làng ở đây lại vắng vẻ quá vậy ạ? "
Ông bác chủ ngôi nhà sàn gỗ thở dài, nói: " Thật ra, làng chúng tôi vốn vui vẻ yên bình lắm! Sau một năm trở lại thôi mà đủ chuyện tai ương xảy đến, Tứ Diệm Quỷ đột nhiên xuất hiện phá rối, bọn nó chuyên bắt cóc con gái không biết để làm gì nữa! Chúng tôi rất lo sợ nên mới đem hết con gái lén vượt biển sang nước láng giềng chạy trốn! "
" Ồ! Lại là bọn chúng! Xin lỗi đã làm phiền các vị! Chúng tôi chỉ tá túc một đêm sẽ tự rời khỏi! " Đường Lạc khách sáo cáo lỗi.
" Tôi lo lắng cho cô gái này! Nhỡ đâu bọn này quay lại thì biết tính sao? " Ông chủ nhà nhíu mày lo sợ.
" Nhân tiện, cháu muốn hỏi mượn xem nhà bác có quần áo nam nhân không? " Đường Lạc nảy ra sáng kiến.
" Có chứ! Nhà bác có đứa con trai trạc tuổi hai người đấy! Để bác lấy đồ của nó cho! " Chủ nhà nhiệt tình nói.
Mạch Ngưng Nhi thay đồ xong hoá thành " Nữ cải nam trang " anh tuấn nhã nhặn, tuy nhiên vẫn còn chút khí phái nữ nhi bên trong. Chỉ ai có cặp mắt tinh tường mới nhận ra cô, Mạch Ngưng Nhi thuận miệng hỏi: " À vậy...con trai bác sao không có ở nhà? Người đó đi đâu rồi hả bác? "
" Àhà! Nó thuở nhỏ lên núi học đạo, bây giờ giúp dân làng ở nơi khác trừ yêu diệt ma! " Ông ấy trả lời não lòng.
" Thế người đó đã là pháp sư rồi ạ? Choa...! Giỏi thật! " Mạch Ngưng Nhi vỗ tay khen ngợi.
Đường Lạc ho vài tiếng ý muốn nhắc nhở cô, hắn nói nhỏ vào tai cô: " Kiềm chế chút đi! "
Mạch Ngưng Nhi chẳng thèm quan tâm, vốn dĩ cô muốn hắn ít nhất một lần ghen tuông cho biết cảm giác thế nào? Nhưng trời sinh bản tính, hắn thực chất chưa bao giờ biết ghen là gì, luôn luôn bình thản trước mọi chuyện lúc nào cũng khiến cô tức sôi máu. Cô hậm hụi ngồi nghịch lửa, trời đổ tuyết lạnh đúng lúc bên ngoài có người gọi cửa.
" Cộc cộc, cộc cộc! Cha ơi con về rồi đây! " Giọng nam trẻ trung vang vẳng vọng vào.
Bác chủ nhà mừng rỡ đứng dậy ra đón con trai, cánh cửa gỗ đẩy nhẹ kêu rồ một cái. Hình ảnh thiếu niên da mặt trắng mịn như cánh hoa mới nở, mắt hai mí nụ cười sáng lạng ập vào tròng Mạch Ngưng Nhi. Cô nhất thời dụi mắt ngây ra đó nhìn gã trai trẻ, gã ta bất ngờ chẳng kém gì cô. Gã hỏi: " Hai người này... là ai thế cha? "
Ông đáp: " Họ ở thị trấn khác gặp đại nạn chạy tới làng chúng ta trú tạm! Con hãy giúp đỡ họ nhé! "
Gã chỉ tay về cô thắc mắc: " Sao cậu nhóc này mặc quần áo của con? "
Ông khẽ nói nhỏ: " Suỵt! Là con gái đấy! Mặc như vậy để tránh tai vách mạch rừng! "
" Ồ hô! Vậy, người kế bên là...? " Gã ngạc nhiên bỏ lửng câu hỏi.
" Ta là Đường Lạc! Anh trai Mạch Ngưng Nhi! " Đường Lạc nghiêm túc bắt tay gã làm quen.
Gã đáp lại bàn tay thân thiện ấy: " Hân hạnh! Nhìn có lẽ chúng ta cùng độ tuổi nhỉ? Tôi là Thanh Đà! "
" Hai người thoải mái ở đây! Tôi là pháp sư duy nhất ở làng này! " Gã nhướng mày nói tiếp.
" Hai cháu đói chưa? Còn cháu bé này nữa, hẳn đã đói lắm rồi! " Ông bác chủ nhà lên tiếng.
" Ở đây có bấy nhiêu thôi! Mọi người ăn đỡ đói nhé! " Thiếu niên Thanh Đà bưng mâm khoai nướng, thịt chim sẻ đặt lên tấm thảm vải.
Hắn lột vỏ khoai lang nướng đưa tận tay thằng bé ân cần vuốt ve: " Này nhóc, ăn đi kẻo đói ngất đấy! "
Cậu bé vì quá đói, mặt mũi lấm lem vồ ngay vào họng nhai ngon lành. Nhìn thằng bé ăn họ thở dài, Mạch Ngưng Nhi kìm nén xúc động nói: " Ăn từ từ coi chừng nghẹn! "
......
Kinh đô náo loạn, Nam Cung Tần Vũ dẫn đầu đội ma quân vượt khỏi kết giới xông vào nhân gian đánh tan tác lũ yêu ma quỷ quái. Bọn chúng bị tập kích bất ngờ liền liên thủ với nhau đối phó. Cuộc chiến càng ác liệt, bọn họ đánh đến Cửa Môn hoàng cung. Thiên hoàng và công chúa nghe tin sợ hãi chui tọt xuống tầng hầm trú ẩn, hiện chỉ còn lại đại hoàng tử can đảm chỉ dẫn quân đội hoàng gia tiếp tục cùng bảy vị tướng quân cố thủ từ cổng thành trở vào. Hoàng tử tuy tuổi còn rất trẻ, song, tài trí song toàn, vẻ ngoài khôi ngô, nội tâm đức hạnh được nhân dân cả nước lẫn cả hoàng tộc nể trọng. Vạn ma quân tiến vào bờ thành tương trợ bảy ngàn quân nhân hoàng gia đánh trả lũ yêu quái lui về ba mươi dặm. Tiêu diệt được hơn nửa canh giờ, lũ yêu nghiệt kẻ chết đứa bị thương. Số lượng giảm đáng kể, bọn chúng chỉ còn vài con trốn chui trốn nhủi biến mất khỏi Nhân Giới. Thiên hoàng hay tin tốt cùng con gái bò lên xem xét.
Thiên hoàng tay run run hỏi: " Đây...là...? "
Hoàng Tử thưa: " Bẩm phụ hoàng! Vị này chính là trưởng nam của tộc Nam Cung tên gọi đầy đủ " Nam Cung Tần Vũ ", nhờ họ dẫn binh đến chúng ta mới được an toàn! "
Thiên hoàng thái độ rạng ngời chào hỏi: " Trẫm có lời đa tạ! Nam Cung thiếu chủ chẳng hay quân binh ở đâu mà nhiều thế? "
Nam Cung Tần Vũ cúi đầu đáp lễ: " Bẩm! Đây tất cả đến từ Yêu Linh Giới, mạc tướng phụng mệnh Quốc Vương ở Yêu Linh Quốc dẫn binh ứng cứu! "
" Yêu Linh Giới ư? Là nơi thần thánh nào thế? " Thiên hoàng ngơ ngẩn hỏi.
" Xin thưa, trong tam giới có ba nơi. Tiên Giới, Âm Giới và Nhân Giới. Riêng Yêu Linh Giới nằm ngoài tam giới được cựu Quốc Vương Cổ Ma Đại Vương một tay gầy dựng tác tạo. Quốc Vương đương nhiệm là " Cổ Huyết Ma Vương " con trai độc nhất của cựu Quốc Vương. " Nam Cung Tần Vũ giải thích cặn kẽ.
" Ta nghe vẫn chỉ hiểu một nửa, thôi mặc kệ. Dẫu sao yêu quái cũng bị đẩy lùi, dân ta yên bình trở lại là ta mừng rồi! Tiện thể, ta mời tướng quân ở lại dùng yến tiệc sẵn gửi lời tạ ơn cứu giúp đến Quốc Vương! " Thiên hoàng khoan thai đề nghị.
" Ơ như thế có tiện không ạ? Hoàng cung vừa được phen kinh hãi, thiên hoàng còn ngỏ ý mời mạc tướng dự yến tiệc. Chẳng phải mạc tướng đã làm phiền ngự thiện phòng rồi không? " Nam Cung Tần Vũ ngại ngần đáp.
" Ồ không hề! Thực phẩm trong cung nhiều vô số kể, tướng quân chớ có ngại gì! Trẫm chỉ một lòng muốn đền ơn đáp nghĩa, là việc nên mà! " Thiên hoàng phẩy tay nói.
" Thành thật ngại quá! Cung kính chi bằng tuân mệnh! " Nam Cung Tần Vũ đành nán lại.
Bàn tiệc thịnh soạn, thức ăn trên bàn bày đủ hai mươi chín món sơn hào hải vị. Nhìn thôi là đủ no rồi huống chi ăn hết tất cả các món. Thiên hoàng mời Nam Cung Tần Vũ nhập tiệc cùng lúc sắp đặt công chúa ngồi bên cạnh hòng kết giao mối quan hệ tốt đẹp song phương. Hoàng Tử nhận ra dụng ý của phụ hoàng thầm lắc đầu: " Phụ hoàng thật là...thấy có nam nhân tài mạo lại bắt đầu ghép đôi! Khổ thân công chúa nhỏ của ta! "
Cô công chúa bị vẻ đẹp trai của Nam Cung Tần Vũ hớp hồn đỏ mặt e thẹn nhìn hắn mỉm cười. Chàng ta quay sang cười trả lễ nâng chung rượu: " Mạc tướng mạn phép kính công chúa một chung! "
Được nhìn cận cảnh dung mạo Nam Cung Tần Vũ, hồn công chúa rời đi bảy phần lâng lâng cưỡi mây du ngoạn. Hoàng tử lật đật lớn tiếng gọi hồn cô về: " Công chúa à công chúa! Người ta kính rượu em kìa! "
Cô công chúa chợt tỉnh táo ngơ ngác hỏi: " Chuyện gì vậy ạ? "
Hoàng tử thở dài đá mắt ám chỉ cô, cô nhận rượu che miệng nhấp cạn buông lời khách khí đáp: " Thứ lỗi ta bị thiếu ngủ nên tinh thần hơi lơ đãng! "
" Không có gì đâu thưa công chúa! Có lẽ do bọn yêu quái đã phá giấc ngủ ngàn vàng của người! " Nam Cung Tần Vũ giữ thái độ lịch thiệp trả lời.
Bỗng dưng Thiên Hoàng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng hỏi: " Chẳng hay Nam Cung tướng quân đã có vị hôn thê chưa? "
Hắn thật thà: " Hồi bẩm Thiên Hoàng! Mạc tướng vẫn còn độc thân! "
" Ôi! Người tài giỏi nam sắc như tướng quân đây có lẽ không ít thiếu nữ để mắt nhỉ? " Thiên hoàng tò mò.
" Đã khiến Thiên hoàng chê cười! Mạc tướng xưa nay chưa để tâm chuyện thành gia lập thất! " Hắn nghiêm giọng nói.
Hoàng tử lên tiếng nói đỡ thay Nam Cung Tần Vũ: " Thưa phụ hoàng! Chuyện hôn nhân đại sự chẳng phải chuyện đùa, hãy để tướng quân tự mình cân nhắc kỹ ạ! "
" Cảm tạ hoàng tử đã suy nghĩ thấu đáo cho mạc tướng! Hoàng tử quả là bậc đức độ hiền nhân! " Nam Cung Tần Vũ nói.
" Tướng quân quá đề cao! Ta chỉ luận theo cảm nhận chung của nam nhi chúng ta! " Hoàng tử đáp.
Thiên hoàng lại chen ngang thắc mắc về thân phận Quốc Vương: " Trẫm có thắc mắc, Quốc Vương Yêu Linh Quốc gì đó diện mạo, tuổi tác thế nào? Đã có bao nhiêu người con? "
" Bẩm Quốc Vương của mạc tướng hiện chưa có gia thất, còn diện mạo hãy còn thanh niên. Mạc tướng không biết phải diễn tả như thế nào? Chỉ cần Thiên hoàng gặp ắt tự biết! " Nam Cung Tần Vũ lưỡng lự nói.
Cả ba vị hoàng thất đều ngạc nhiên, Hoàng tử thay mặt hai cha con hỏi: " Chưa có gia thất thế là rất trẻ nhỉ? Ta thật muốn diện kiến ngài ấy! "
" Làm sao gặp được ngài ấy? " Thiên hoàng tò mò quá thể.
Sự tò mò dâng cao được báo đáp ngay tức khắc, đằng xa ẩn hiện bóng dáng một nam nhân vận y phục màu trắng, khoác áo choàng trắng, tóc trắng phủ dài mượt mà phong thái nhàn hạ bước vào. Dáng vẻ cao ngạo thoát tục, dung nhan đẹp tựa như ánh trăng sáng lạnh lẽo. Hắn cất giọng trầm lạnh: " Ta đến diện kiến ngài đây! "
Thiên hoàng cùng hai vị hoàng tử và công chúa hết thảy mở to mồm, hai con ngươi đứng hình miệng cứng đờ. Nam Cung Tần Vũ chấp tay hành lễ: " Tham kiến Quốc Vương! Ngài đến rất đúng lúc! "
" Ngài...ngài...? " Thiên hoàng bị khí chất thoát trần của hắn thu mất hồn phách, tâm trí mơ hồ nói không thành câu.
Nam Cung Tần Vũ trịnh trọng giới thiệu: " Ngài ấy chính là " Cổ Huyết Ma Vương " mạc tướng vừa kể lúc nãy. "
" Mau...mau...dâng...trà...mời Quốc Vương! " Thiên hoàng gấp rút gọi người dâng trà.
Cổ Huyết vẫy vạt áo khom người an toạ, hắn nói: " Ta đến đây vì an nguy của Nhân Giới, nhân dịp ghé diện kiến ngài! "
Hoàng tử và công chúa chưa hết ngây ngất trước tướng mạo uy nghi cao lãnh, hoàng tử mạo muội nói: " Ngài quả là tướng mạo bất phàm! Nay được bái kiến thực, cả đời không còn gì hối tiếc! "
" Hừm! Điện hạ khách khí rồi! Ngài cũng thuộc tố chất hơn phàm nhân! Ta rất vinh dự được ngài đón tiếp nồng hậu như vậy! " Cổ Huyết nhếch môi đối đáp.
Công chúa mãi say đắm bởi sắc diện Cổ Huyết, lần này nặng hơn. Trái tim công chúa lỗi nhịp, nặng như quả cầu sắt đập vỡ lòng ngực. Công chúa bị khó thở lưỡi nghẹn muốn phát biểu cũng khó khăn. Thiên hoàng thấy vậy bèng giới thiệu con gái mình: " À, đây là con gái trẫm! Công chúa Khuynh Ngọc! Tuổi tròn mười tám, vẫn chưa chỉ hôn cho ai! "
" Chào công chúa! " Hắn giữ thái độ uy nghiêm, sắc mặt vô tình gật đầu chào.
Công chúa Khuynh Ngọc đang trong tình trạng sướng rơn, cô thẹn thùng vì quá kích thích. Cô tiết chế cảm xúc ngồi đối diện hắn khẽ gật đầu nói: " Khuynh Ngọc xin bái kiến Quốc Vương! "
Thiên hoàng lại nổi máu tọc mạch: " Dám hỏi ngài Quốc Vương có ý trung nhân hay chưa? "
Cổ Huyết bình thản đáp: " Bản Vương xưa nay không hứng thú lắm với chuyện tình ái nam nữ! Đối với ta, cai trị Yêu Giới là trên hết! "
ỒH...!
Ba người hoàng tộc đồng loạt ồ lên, Hoàng Tử nói: " Ngài thật khiến ta tâm phục khẩu phục! Một tấm gương sáng cho tất cả những bậc vua chúa noi theo! "
" Điện hạ lại quá lời! Đấy là do bản tính mỗi người lãnh trách nhiệm cai trị đất nước. Ta không dám nhận làm gương đâu! " Gã Cổ Huyết khiêm tốn nói.
Bàn tiệc sắp tàn, cuộc chuyện trò cũng kết thúc. Gã Cổ Huyết Ma Vương từ biệt cha con hoàng tộc, hắn phi nhanh lên trời nhẹ tựa cơn gió, Nam Cung Tần Vũ phi thân trên ngọn lửa lướt theo sau. Tà dương đổ bóng vàng rợp cuối chân trời cộng hưởng khung cảnh Nhân Giới biến thành bãi tha ma trông hoang tàn u uất. Hắn di chuyển đến ngôi làng nhỏ nằm bên con sông lớn có tên là sông " Thiên Hà ". Dân làng thưa thớt chỉ thấy nam nhân và người già, trẻ nhỏ, hoàn toàn không tồn đọng một bóng người nữ nhi nào. Thật kỳ lạ quá thay!
Đảo quanh quan sát, xem ra lũ yêu ma rút về chẳng thấy móng nào còn sót. Hắn yên tâm đôi phần quyết định quay về Yêu Linh Quốc cấu tạo lại kết giới. Yêu Linh Giới âm thầm tồn tại thứ gọi là " Thi Hồn Quỷ ", thứ bí hiểm này đang được Tứ Diệm Quỷ ký hiệp ước với một con quỷ có tên " Tru Hồn Quỷ " loài ác quỷ hút máu, chuyên thâu tóm linh hồn con người làm thức ăn. Bọn chúng ngầm chế tạo loại độc " Thi Hồn Quỷ " và đang trong giai đoạn thử nghiệm trên thi thể ma cà rồng đã chết cách đây khoảng năm trăm năm. Nguyên liệu chế tạo gồm có:
_ 100 Linh hồn của các cô gái còn trinh.
_ 100 cân máu và thịt của trẻ em sơ sinh.
_ 1 linh hồn quỷ dữ đang bị giam cầm dưới địa ngục.
Sau khi hoàn tất thử nghiệm thành công, chúng sẽ tìm cách thả hài cốt ma cà rồng vào Nhân Giới. Bộ thi thể biết đi này thuộc quyền khống chế của bọn nó mà cắn bất cứ kẻ nào nó nhìn thấy, mũi của nó có khả năng đánh hơi thấy hơi thở của con người lẫn các loài yêu khác. Một khi bị cắn, nạn nhân sẽ bị biến dạng thành loài giống nó tiếp tục truy tìm con mồi. Kẻ bị biến đổi mất sạch ý thức, máu và linh hồn nhuốm độc mãi mãi không có cách chữa lành. Cách duy nhất để tiêu diệt nó là cắt đứt đầu và đâm bất cứ cái gì bằng gỗ ngay vào tim.
Tuy nhiên, kế hoạch này bọn chúng vẫn đang tiến hành thử nghiệm kiểm chứng. Nhân gian tạm thời yên ổn khoảng thời gian nhất định.
Lâm Tử nó buồn tủi ra ngự hoa viên ngắm trời ngắm đất, hai chân đung đưa theo chiếc xích đu ngân nga chế bài hát: " Bầu trời đêm nay sáng ánh sao, có mấy ông sao kia đen thùi! Lá lá la la la đen xì! "
Tư Không Thất Tố ngồi giữ nó như giữ trộm nín cười đến thắt ruột, nó chống cằm nhìn cô chớp mắt: " Hey Thất Tố! Cái tên Ma Vương biến đâu mất rồi? Sớm giờ chả thấy tăm hơi hắn? "
Tư Không Thất Tố chán chường tay xoay kiếm thưa: " Ngài ấy đến Nhân Giới xử lý yêu quái rồi! Nam Cung Tần Vũ cũng góp phần. Hầy! Tôi lo cho bọn họ quá! "
" Hể? Cô lo gì chứ? Hai tên đó ai mà dám động vào, chết như chơi ấy chứ! " Nó ngoáy mũi phán.
" Hờ! Tôi lo chuyện khác cơ! Lo hai người này đói khát vì bận việc quên ăn thôi! " Thất Tố chống kiếm cạch cạch nói.
" Trời! Vậy cũng lo! Hai kẻ đó thừa sức tự kiếm ăn! Chỉ lo ở đó thiếu ăn đói quá hắn quay về thịt chúng ta thì có! " Lâm Tử gãi đầu suy luận.
" Nè! Cô đừng có ăn nói bậy bạ! Tôi tin ngài Quốc Vương dù có chết đói cũng chẳng đụng đến người thân cận của ngài đâu! " Thất Tố quả quyết.
Lâm Tử chép miệng: " Ờ! Tôi chỉ giả thuyết như thế thôi! Chẳng tin hắn dám đem chúng ta làm gà nướng muối ớt! "
" Ai muốn thành gà nướng muối ớt thế? " Cổ Huyết thình lình xuất hiện sau xích đu hai tay hắn chống lên thanh vịn khòm đầu xuống phát biểu.
" Thì đó, tôi nói đúng quá chứ...chứ...É...Má Ơi! " Tim nó nhảy tăng gô khi đang vô tư phát ngôn và vô tình bắt gặp khuôn mặt bẩn bựa tóc lòng thòng phủ trên đầu, nó ré lên thành tiếng.
Hắn bật cười giòn giã, giọng điệu Cổ Huyết đẹp và điêu chưa từng thấy. Âm thanh trầm như thể nốt cuối cùng trong dây đàn tranh, lúc vang sáng lúc trầm tạo thành khúc tiếu đệ nhất thiên hạ. Hắn đẩy xích đu mạnh phát khiến tim gan phèo phổi nó phóng thẳng ra khỏi lòng ngực la to: " Dừng lại dừng lại! Ta sắp nôn tim ra rồi này! "
" Chơi vui thật! Dừng thì tiếc lắm! " Hắn giễu cợt.
Nó thở hồng hộc liếc xéo chửi bới: " Vui tổ sư nhà ngươi! "
Môi gã Cổ Huyết nhếch lên bán nguyệt chụp vai nó ghìm chiếc xích đu giữ chặt kề sát mặt mình vào da mặt trắng bệch vì sợ của nó thì thầm: " Cô cảm giác thế nào khi không có tôi ở cạnh hở? "
Lâm Tử nó tím tái mặt mày khi nghe câu nói đặc mùi mờ ám phát ra từ miệng tên Ma Vương khét tiếng, nó cắn răng tìm câu giải đáp phù hợp để không bị hắn bắt bẻ đủ điều.
" Anh mới ăn chuột chết hả? Gần tôi quá đấy! " Não bộ miệng lưỡi nó làm việc cùng lúc thốt lên câu tắt ngấm luôn giây phút lãng mạn.
Cổ Huyết thở mạnh làm tóc nó phất bay một cái, nghiến răng hỏi: " Cô...! Không có não hay là hồi sơ sinh bị ai bế làm rơi xuống giếng à? "
Lâm Tử tức lồng lộn quát lên văng li ti vào mặt hắn dạy bảo: " Anh mới té giếng á! Anh luôn mồm châm biếm tôi anh mới thấy cuộc đời anh toả hào quang hả? Hừ hừ hực hực! "
Gã Cổ Huyết bị trận mưa nước bọt bất ngờ táp ngay mặt, hắn đứng im như pho tượng nhắm mắt chịu trận cho tới hồi nó cạn hơi mắng không nổi nữa. Hắn lấy tay vuốt bớt đi nước mưa còn tồn đọng trên khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai của mình. Xong, hắn quay đi rửa mặt tắm gội sạch sẽ bụi bẩn cả ngày nay. Nó mắng xong cũng nguôi giận khát khô cổ họng chạy tìm nước uống. Kịch hạ màn, người dư thừa nghe đấu khẩu là Tư Không Thất Tố. Cô thở phào nhẹ nhõm vì chiến tranh kết thúc: " Hai người này hễ gặp là có chuyện gây nhau à! Hết thuốc chữa! "
" Hạnh phúc của những cặp đôi chính là được đấu khẩu cùng nhau mỗi ngày! Nếu thiếu đối phương sẽ rất buồn chán đấy! " Nam Cung Tần Vũ chen chúc phán.
Cô hỏi: " Họ giống một đôi lắm sao? "
" Không chắc lắm nhưng theo quan sát, tôi cảm thấy vậy! " Tần Vũ khoanh tay suy ngẫm.
" Hờ! Ngươi dựa vào đâu mà nói như đúng rồi ấy? Ta nghĩ giữa bọn họ cứ mập mờ sao sao ấy? Lưng chừng không rõ ràng! " Tư Không Thất Tố nghi vấn.
" Thú thật, tôi nghĩ thế mà lại hay! Mối quan hệ giữa người với ma nửa này nửa kia! Giống tôi và cô, thú vị lắm! " Nam Cung Tần Vũ sờ cằm phát ngôn.
Bộp! AU!
Cô phang nguyên chui kiếm lên đầu hắn rõ đau u lên thành cục mắng mỏ: " Giống cái đầu khô của ngươi đấy! Bớt tưởng tượng đi! "
" Hực! Lại đánh lên đầu mình! Mình dễ bị ăn đòn thế sao? " Nam Cung Tần Vũ chu môi nói.
" Tất nhiên! Ăn thêm cái nữa này! " Tư Không Thất Tố bụp thêm phát vào sọ não hắn rồi thong thả đi về phòng.
" Ây ôi! Rõ ràng toàn đè mình ra bắt nạt! Xứng danh phụ nữ bạo lực nhất lịch sử! " Nam Cung Tần Vũ nhìn bóng lưng cô lép nhép.
.......
Hết chương 5 _ Tác giả: Thiết Tử Vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.