Xuyên Vào Hố Văn Trò Chơi Vô Hạn

Chương 35: Nạn Đói 8






Edit: Ba Chấm
-
"Trời tối rồi, đi về trước rồi nói sau." Vu Diêu nói xong, là người đầu tiên xoay người ra cửa.
Những người khác lục tục đi theo sau, đều cau mày cũng không biết đang nghĩ đến cái gì.
Đường phố hai bên lâu lâu lại có thi thể nằm trơ chọi, lúc bọn họ đi ngang qua, thì có một con chuột bỗng nhiên từ trong bụng một cái xác chui ra, nhanh như chớp trốn vào trong ngôi nhà bên cạnh.
Con chuột kia nhìn qua hình như đã no căng bụng.
Mọi người vẫn như cũ trầm mặc đi về phía trước, đến khi đi qua một ngôi nhà vẫn còn người sống ở.
Cửa nhà kia bỗng nhiên bị người kéo ra, một người đàn ông gầy yếu bước chân chậm chạp đi ra, đem đồ hốt rác trong tay hốt thứ gì đó ở góc tường.
Đó là ít xương cốt đỏ trắng đan xen với nhau.
Bọn họ phát ra tiếng động xôn xao, ở góc tường chất thành.
Trong đó, có một cái đầu người màu đen như quả bóng lăn đi chỗ khác.
Cho dù ở thời nạn đói, nhưng thứ không có chút thịt lại tởm lợm như đầu người thì cũng chẳng có ai chịu ngậm.
Hứa Thuật nhìn thời gian, hiện tại đã là 7 giờ tối, sắc trời gần như hòa làm một với bóng tối.
Ở nơi quỷ quái này, ai biết sau khi trời tối sẽ xảy ra chuyện gì?
Nên trở về để ngủ sớm, hay là ở lại hỏi người này những chuyện bọn họ muốn biết?
Mà trong lúc cậu đang do dự, Vu Diêu đã nhanh chân đi qua, hướng người đàn ông muốn xoay người trở về nhà nói: "Khoan đã, tôi có việc muốn hỏi anh."
Người đàn ông kia dừng chân lại, một tay bưng đồ hốt rác, một tay còn lại vẫn duy trì tư thế đẩy cửa, hơi quay đầu nhìn về phía bọn họ.

Vu Diêu đi hai ba bước lên thềm đá, đứng ở trước mặt người nọ, nói: "Tôi muốn biết, thị trấn các người trước khi tai nạn ập đến có phải rất trọng nam khinh nữ phải không? Những đứa bé gái sau khi sinh ra bị xử lí như thế nào?"
Người đàn ông dùng hai con mắt mờ đục nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, khuôn mặt gầy đến nỗi chỉ còn lại có một lớp da chậm rãi lộ ra ý cười.
Sau một lúc lâu, gã mới nói: "Thứ nuôi tốn cơm tốn gạo lớn lên cũng chả làm được gì, sinh ra đẹp thì bán, sinh ra xấu, thì ném vào sông."
Vu Diêu nhíu mày: "Con sông bên ngoài trấn?"
Người đàn ông kéo khóe miệng, lớp da mỏng manh run rẩy, khiến cho gã cực kỳ giống một con quái vật biến dị: "Cậu không biết, con sông này từ lâu đã được gọi là nữ nhi hà*"
*Sông con gái (女儿河), thấy " nữ nhi hà " đọc thấy thuận miệng với hay nên giữ nguyên luôn:((
Gã nói xong, đẩy cửa nhà, bước vào thong thả.
Vu Diêu há miệng thở dốc muốn gọi gã lại tiếp, nhưng qua một lúc lại không biết hỏi gì, liền mặc gã rời đi.
Dù sao thời gian cũng không còn sớm, trước tiên cứ như vậy đi.
Vu Diêu xoay người đi trở về, hướng những người khác nói: "Hôm nay cũng coi như là có chút thu hoạch, đi về trước đi."
Năm người trở về, Tiểu Hà đã ngồi trên ghế dài trong viện.
Nó vẫn giống như trước, lúc Hứa Thuật vào cửa đã nhanh chóng chạy lại, bắt lấy ống tay áo của cậu ngọt ngào kêu anh ca.
Hứa Thuật cảm thấy trong lòng có hơi sợ hãi, lại không dám biểu hiện ra ngoài sợ đắc tội nó, nên đành phải miễn cưỡng cười cười nói chuyện với nó.
Sau khi Vu Diêu vào cửa cũng không tiếp tục đi vào trong, liền đứng bên cạnh chờ Hứa Thuật với Tiểu Hà nói xong, mới cười tủm tỉm mở miệng hỏi một câu: "Tiểu Hà hôm nay có ngoan hay không, có thừa dịp tụi anh không có ở đây mà chạy ra ngoài không?"
Tiểu Hà lôi kéo góc áo Hứa Thuật, từ đằng sau người cậu ló đầu ra, dùng cặp mắt to tròn nhìn chằm chằm Vu Diêu.
Nhưng nó một chữ cũng không nói, chỉ nhìn chằm chằm hắn.
Ý cười trên mặt Vu Diêu dần dần thu lại, cũng không bị thái độ của Tiểu Hà dọa.
Hắn cũng nhìn nó, đối diện với nó lúc lâu.
Không biết qua bao lâu, Tiểu Hà bỗng nhiên cười, ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Thuật, nhẹ nhàng kéo hai vạt áo của cậu: "Anh Hứa, em đói bụng."
Sau lưng Hứa Thuật lạnh ngắt, ngẩng đầu liền kêu: "Quý Xuyên!"
Hơn hai mươi phút sau, Quý Xuyên trở lại phòng, liếc mắt nhìn Hứa Thuật đang ngồi ở mép giường vùi đầu vắt óc suy nghĩ, thản nhiên nói: "Không tồi, biết sai sử người khác rồi.".
ngôn tình ngược
Hứa Thuật sửng sốt một chút, trang thủ thời gian cười nói: "Sai sử gì chứ, ngài là người tài giỏi không phải là luôn có nhiều việc phải làm à!"
Năng lực này xác thực không phải người bình thường có.

"À." Quý Xuyên cười lạnh một tiếng.
Hứa Thuật đang suy nghĩ nên nịnh nọt tiếp như thế nào, bên ngoài vừa lúc truyền đến tiếng trò chuyện của ba người chơi kia.
Cậu nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
Tiểu Hà đang ngồi ở nhà chính ăn "Thức ăn", còn ba người họ thì đang đứng ngoài sân nói chuyện.
Cũng không nó chuyện quan trọng gì, chỉ là bàn bạc đêm nay có cần thay phiên nhau gác đêm hay không.
Hiện tại đã là buổi tối ngày thứ ba kể từ lúc tiến vào trò chơi, đên thứ nhất Trương Mậu mất tích, đêm thứ hai Dương Nhuế với Viên Quảng,Vu Diêu cùng ở chung một căn phòng, chỉ còn việc chưa xác định Trương Mậu có phải đã chết hay không.
Mà hôm nay, mọi người lại tìm ra được thi thể, nhiêu đó thôi là có thể khẳng định con quỷ nhân lúc bọn họ đang ngủ lại lặng yên không tiếng động mang người đi.
Nếu như mọi người cùng ngủ chung, hơn nữa.
Còn thay phiên nhau gác đêm thì sao?
Tuy nói hôm nay hẳn là không có người kích hoạt cấm kỵ, nhưng như thế sẽ càng có cảm giác an toàn hơn.
Hứa Thuật nghĩ thầm, nếu có người thật sự kích hoạt cấm kỵ, thì quỷ hồn cho dù như thế nào cũng đều có cách giết người, cũng không có quy định nói quỷ không thể dưới thân phận của trò người chơi để giết người.
Nhưng trong lòng bọn họ cũng không thấy rõ việc này, nhưng coi như là cho bọn họ một thứ để an ủi đi.
Ý kiến của ba người họ rất mau đã bàn bạc xong, Dương Nhuế ngược lại còn dò hỏi ý của Hứa Thuật.
Hứa Thuật quay đầu lại nhìn Quý Xuyên đang dựa vào cửa, thấy anh gật đầu, thì cũng nói có thể.
Vì thế đêm nay, mọi người phân thời gian xong, liền bắt đầu thay phiên trực đêm.
Người đầu tiên là Dương Nhuế —— việc này coi như châm chước cho phái yếu một chút, bởi vì vừa mới bắt đầu mọi người chưa chắc đã ngủ, khi ngủ thì cũng chưa sâu, nếu xảy ra chuyện gì thì có thể lập tức tỉnh giấc.
Thứ hai là Viên Quảng, thứ ba Vu Diêu, kế tiếp là Hứa Thuật, cuối cùng là Quý Xuyên.
Tiểu Hà thấy bọn họ muốn cùng nhau ngủ dưới đất ở nhà chính, thì nói cũng muốn theo chân bọn họ cùng ngủ, người chơi tất nhiên không dám từ chối, nên nhường cho nó nằm ở chính giữa.
Hứa Thuật tới lúc Dương Nhuế bàn giao vị trí gác đêm cho Viên Quảng mới thiếp đi, khi cậu ngủ hết thảy đều bình thường.

Mà Tiểu Hà cũng đã sớm trong trạng thái ngủ say.
Trông giây phút cậu đi vào giấc ngủ, cậu như thế nào cũng nghĩ tới......!Suốt một đêm đều không có người đánh thức cậu để bàn giao.
Cậu là bị Quý Xuyên đánh thức.
Nến trong nhà chính đã cháy hết từ lâu, lúc này Quý Xuyên đang dùng điện thoại của mình để chiếu sáng.
Hứa Thuật xoa đôi mắt khô khốc bò dậy, dựa vào ánh sáng nhìn xung quanh, ngay sau đó hơi sửng sốt.
Dương Nhuế với Viên Quảng đều vẫn còn ngủ say, ánh sáng mỏng manh cũng không khiến bọn họ tỉnh lại.
Nhưng nơi này —— rõ ràng đã thiếu mất hai người.
Hứa Thuật hỏi: "Vu Diêu đâu? Tiểu Hà cũng không ở đây, mấy giờ rồi?"
Quý Xuyên nói: "5 giờ."
5 giờ, đã sớm qua thời gian bàn giao của Vu Diêu với Hứa Thuật.
Cậu xoay người đứng lên: "Trước tiên đánh thức bọn họ, tìm trong tứ hợp viện thử xem."
Nếu tìm không thấy, vậy......!Sau khi trời sáng thì ra sông tìm thi thể.
Hứa Thuật không muốn nói ra những lời này, bởi vì trong ba người chơi còn lại, chỉ có Vu Diêu là người cậu thấy được nhất.
Mắt nhìn của Viên Quảng hơi nông cạn, ngay từ đầu đã muốn sống tạm đến ngày cuối, căn bản là không muốn đi tìm manh mối.
Còn Dương Nhuế, không biết phải nói như thế nào, tuy rằng không phải kiểu con gái nhu nhược, nhưng lại như thiếu gì đó —— thứ mà có thể cho cô ta sống đến màn chơi cuối của trò chơi thiên đường.
Hai người họ bị Hứa Thuật đánh thức, sau khi ngạc nhiên một lúc, bốn người liền tập trung tìm kiếm trong tứ hợp viện.
Nhưng tìm khắp mỗi ngõ ngách, ngay cả dưới hố phân trong nhà xí đều bị Hứa Thuật dùng cây thọc qua, nhưng cũng không tìm được hình dáng của Vu Diêu.
Đừng nói là Vu Diêu, tới Tiểu Hà cũng không có.
Dưới tâm tình nặng nề, bốn người họ trở lại nhà chính, cửa nhà đóng chặt bỗng nhiên phát ra tiếng động rất nhỏ.
Bọn họ đồng thời đứng lên chạy như bay lại cửa, chỉ thấy cửa bị một đôi tay nhỏ bé từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra.

Tiểu Hà trước tiên từ ngoài cửa ló cái đầu vào, như muốn xem trộm những người chơi tỉnh chưa.
Khi nhìn thấy bớn người đứng ở nhà chính, nó hơi ngẩn người, mới cất bước đi đến.
Dưới cái nhìn của bọn họ, trên mặt Tiểu Hà lộ ra một nụ cười ngọt ngào, cũng mở miệng hướng về phía Hứa Thuật kêu một tiếng: "Anh Hứa."
Trong cổ họng Hứa Thuật như bị mắt nghẹn.
"Đi đâu?" Quý Xuyên đã mở miệng trước.
Tiểu Hà nghiêng đầu, nhìn bọn họ nói: "Em thấy anh Vu đi ra ngoài, nên đi theo xem anh ấy đi đâu."
"Thế hắn đi đâu vậy?" Viên Quảng hỏi.
Tuy rằng hắn ta hỏi như vậy, nhưng trong lòng mọi người đều rõ ràng, bốn người ở đây cho dù như thế nào cũng không tin tưởng một chữ mà Tiểu Hà nóim.
Tiểu Hà cười hì hì: " Không thể nói nha."
Dưới ánh sáng ảm đạm, nó tươi cười mười phần quỷ dị.
Những người chơi biết, lúc này đứng ở trước mặt bọn họ tuyệt đối không phải là người lương thiện.
Dưới tình huống như vậy, bọn họ tốt nhất không cần cùng nó nói chuyện.
Chỉ là......!Hứa Thuật cảm thấy rất kỳ quái.
Vu Diêu chỉ cùng Tiểu Hà nói một câu, hơn nữa câu nói kia chẳng qua là dùng giọng điệu dỗ trẻ em để hỏi nó ban ngày có phải trốn đi ra ngoài không thôi.
Tiểu Hà không trả lời, Vu Diêu cũng không hỏi tiếp, căn bản chưa nói chuyện gì đắc tội nó.
Thế vì sao hắn lại bị giết?
Cấm kỵ tuyệt đối không thể là " Nói chuyện cùng Tiểu Hà sẽ chết", bởi vì Hứa Thuật với Quý Xuyên sớm đã cùng nó nói chuyện nhiều lần.
Rốt cuộc là cái gì? Rốt cuộc là cấm kỵ gì, chỉ bằng một câu nói vô cùng đơn giản, đã lập tức phán Vu Diêu tử hình?!
Trong lòng Hứa Thuật cảm thấy có chút không thoải mái.
Vu Diêu là một người vừa có chủ kiến cũng vừa có kiến thức, như cách hắn hiểu biết đối với việc giới hạn mà nhân loại có thể chịu đói, cũng là việc mà những người khác hoàn toàn không biết.
Trước khi hắn nói như vậy, bao gồm cả Hứa Thuật đều cho rằng nhịn đói đến mười ngày sẽ xuất hiện tình trạng nguy hiểm đến mạng sống.
Cho nên cậu thật sự không hy vọng Vu Diêu sẽ xảy ra chuyện.

"Em còn muốn tiếp tục ngủ một lúc nữa." Tiểu Hà vẻ mặt khờ dại nói, xoa đôi mắt, đi vòng đến nhà chính.
Nhưng những người khác lại không có cách nào ngủ tiếp được.
Bọn họ tới nhà chính cũng không muốn vào, nên cùng đi đến mấy căn phòng nhỏ bên cạnh.
Sau giây phút yên lặng ngắn ngủi, Hứa Thuật là người mở miệng đầu tiên, nói: "Tôi cảm thấy, suy đoán cấm kỵ của chúng ta khả năng có sai sót —— có lẽ, đã hoàn toàn sai.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.