Xuyên Vào Hố Văn Trò Chơi Vô Hạn

Chương 1: Trò Chơi Thiên Đường






Edit + Beta: Ba Chấm
~~~~~~~~~~~~~~
[ Quyển 1 ] - Trò Chơi Thiên Đường
_
Hứa Thuật ngồi trên ghế sofa ở trong một căn phòng khách lạ lẫm, ngẩn người gãi đầu —— rõ ràng một giây trước, cậu vẫn còn đang ngồi trước máy tính xem tin nhắn của độc giả mà.
Vì sao chỉ trong nháy mắt......Đã dịch chuyển đến nơi xa lạ này?
Căn phòng khách này căn bản cậu chưa bao giờ gặp qua, chính giữa căn phòng có ba cái ghế sofa, ngoài trừ cậu ra, còn có năm người đang ngồi.
Ánh mắt Hứa Thuật lướt qua từng biểu cảm của họ, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Bởi vì cậu phát hiện, trong năm người kia, có ba người giống với cậu, trên mặt đều viết hai chữ hoang mang , thậm chí còn hơi hơi lộ ra một chút sợ hãi.
Cậu xoay tròn mắt, rơi xuống bên trên vách tường bên trái.
Trên mặt tường, có viết một dòng chữ nhìn qua rất đẹp —— " chào mừng đến với cổng ánh trăng ".
Hứa Thuật nhăn mày lại, thầm nghĩ trong lòng: cái dòng chữ đó cậu cảm thấy rất quen, giống như mới thấy không lâu trước đây......!
Loáng thoáng, cậu giống như ngay lập tức đã nhớ ra gì đó, thì lại bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh băng của nữ từ đỉnh đầu phía trên truyền đến.
"Hoan nghênh các mọi người đã tiến vào trò chơi【 thiên đường 】, ván trò chơi này ván Huấn luyện người chơi mới, mục tiêu nhiệm vụ: Tồn tại trong sáu ngày.
Bởi vì mọi người lần đầu tham gia, nên hệ thống trò chơi đặt cách cho một người chơi cũ có kinh nghiệm đã qua ba ván trò chơi chỉ dẫn mọi người.

Mong mọi người hãy cố gắng, tranh thủ thời gian đi tham quan đi nha ~"
Sau khi nghe xong, đầu Hứa Thuật bộp một tiếng.
Cậu hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Cùng lúc đó, người đàn ông trung niên ngồi ở ghế sofa phía bên trái mở miệng nói: "Người chơi cũ mà hệ thống nói đó chính là tôi, những lời vô nghĩa dư thừa tôi sẽ không nói, đầu tiên tôi phải nói cho các người biết, chuyện này không phải nằm mơ, cũng không phải trò chơi thực tế ảo, càng không phải bán hàng đa cấp gì đó hoặc là bắt cóc!"
Gã tạm dừng một chút, ánh mắt chăm chú đảo qua mặt của mỗi người, trầm giọng nói: "Đây là một trò chơi có thể chết thực sự, nó lựa chọn người chơi với điều kiện là 【 Có một nguyện vọng mảnh liệt 】.
Nếu các người đều xuất hiện ở nơi này, nói vậy trong lòng khẳng định muốn thực hiện nguyện vọng của mình?"
"Tình huống cụ thể về trò chơi này, sau khi các người thông qua huấn luyện người mới này tự nhiên sẽ biết, tôi hiện tại sẽ nói đơn giản một chút......"
Trò chơi này tên là Thiên đường , sẽ đem người chơi kéo vào một thế giới kì quái, người chơi cần phải làm mọi cách để sống sót, bởi vì nếu chết trong trò chơi chính là chết thực sự.
Sau khi đã hoàn thành tất cả các ván trò chơi, người chơi có thể thực hiện một nguyện vọng, cho dù là nguyện vọng gì cũng đều được —— bao gồm như nguyện vọng trường sinh bất lão.
Đương nhiên, mỗi khi thông qua một ván trò chơi, thì đều sẽ đạt được phần quà khen thưởng tương ứng, trong đó bao gồm điểm tích lũy có thể dùng để đổi đạo cụ.
Người đàn ông trung niên ho khan một tiếng, nói tiếp: "Những điểm tích lũy đó có thể chuyển tặng cho người khác, cho nên, năm vị đang ngồi ở đây nếu muốn sống sót, thì chỉ có cách cùng tôi làm giao dịch —— tôi sẽ tận lực bảo hộ mọi người qua màn này, nhưng thay vào đó mọi người phải chuyển toàn bộ điểm tích lũy cho tôi."
"A......!"Thiếu niên ngồi cạnh Hứa Thuật chần chừ, ngay sau đó giơ tay lên: "Tôi đồng ý."
Nữ sinh ngồi bên cạnh người đàn ông trung niên kia quay đầu nhìn xem những người khác, hơi cắn môi: "Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà......!Tôi cũng đồng ý."
Mặt khác một người đàn bà trung niên cũng nhấc tay nói: "Tôi đây cũng đồng ý."
Người đàn ông vừa lòng mà cười một tiếng: "Đó là hành động sáng suốt.
Xem ra lúc mấy người tiến vào trò chơi không phải lúc đang ngủ, nếu không cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng tôi như vậy."
Ba người kia nhìn lẫn nhau, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
"Vậy còn hai người?" Ánh mắt đàn ông trung niên ánh mắt dừng lại trên người Hứa Thuật.
Hứa Thuật nghĩ thầm, lúc ấy mới vừa viết xong hai chương thì cậu đã ngay lập tức bỏ hố, lúc đó cậu viết là vì nhất thời có hứng, căn bản không phải ấp ủ nhiều ngày, ngay cả cậu cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp, vẫn là đi theo người chơi lâu năm tương đối tốt đi?
Nghĩ như vậy, cậu mở miệng nói: "Xì, các người mẹ nó ở chỗ này diễn kịch, một đám tới phục trang còn không có, ông không rảnh cùng các ngươi chơi trò chơi nhàm chán này! Camera ở đâu, giấu hết rồi à? Đạo diễn, kịch bản này không được nhé, biên tập cũng lung ta lung......"
Hứa Thuật:??? Cái quỷ gì, tôi mẹ nó không phải muốn nói câu này!
Vì cái gì cậu rõ ràng đã định nói đồng ý mà, miệng lại không chịu khống chế của cậu mà lại nói ra câu đó?!
Cẩn thận ngẫm lại, những lời này hình như......Là của một pháo hôi vừa bắt đầu trò chơi đã lăn ra chết không phải à?
Cốt truyện kế tiếp là người chơi lâu năm cho rằng cái tên này quá thiểu năng sẽ làm ngáng chân bọn họ, vì thế lôi tên pháo hôi vứt ra khỏi cửa, sau đó ngoài cửa bỗng nhiên hiện lên một lớp sương trắng, sương trắng tan đi, trên mặt đất cũng chỉ dư lại bộ xương đã không còn nguyên vẹn.
Hứa Thuật: "......"
Có cần yêu thương tôi như thế này không, tôi không phải chỉ bỏ hố một bộ truyện thôi à?
Cậu khóc không ra nước mắt, định mở miệng giải thích, nhưng cơ hội cũng không có, tên người chơi cũ kia đã chạy đến trước mặt cậu rồi.
Ngay sau đó, trong tay đối phương bỗng nhiên xuất hiện một cây dao nhỏ, vèo một chút đã dán vào cổ cậu!
Lưỡi đao lạnh lẽo bao nhiêu, thì trong lòng Hứa Thuật lại càng lạnh bấy nhiêu —— sớm biết rằng hố văn kết cục sẽ thảm như vậy, đánh chết cậu cũng không dám bỏ hố!!!
Ngay vào giờ phút này, một tiếng Đinh vang lên, cơ thể Hứa Thuật đột nhiên đã có thể khống chế được.
Đồng thời cậu lại phát hiện, những người khác thế lại bất động giống như bức tượng.
Cậu ngẩn người, vừa định duỗi tay đẩy cây dao găm đang dán trên cổ ra, thì nghe một giọng nói của một đứa nhóc vang lên bên tai.
"Chúc mừng tác giả đại đại xuyên thành công, tiến vào thế giới 《 Thiên Đường 》! Bởi vì số chương hạn chế, bổn bảo bảo sẽ nói ngắn gọn ~"
"Khụ khụ......!Bởi vì tác giả Hứa Tiểu Manh thường xuyên đào hố không lấp, bút danh ghê tởm, cho nên đã chịu báo ứng nhận trừng phạt —— xuyên vào một bộ chuyện cuối cùng cậu bỏ hố! Thưa Hứa Tiểu Manh đại đại thân mến, xin hỏi ngài có cảm nghĩ gì?"
Hứa Thuật: "Trước nói cho tôi biết vì sao bút danh của tôi lại ghê tởm?"
"......!Cậu là một thằng con trai mà lại gọi tiểu manh còn không ghê tởm à? Phi phi, đừng cùng tôi nói lãng sang chuyện khác!"
Giọng nói kia có vài phần tức giận, giọng dần mất kiên nhẫn nói: "Tóm lại, cho cậu bàn tay vàng, sóng vai cùng nhân vật chính cùng nhau tiến vào các ván trò chơi, dùng mạng nhỏ của cậu hoàn thành cái hố văn đáng thương này! Nếu không cậu vĩnh viễn ở lại chỗ này chơi với quỷ đi!"
Nó vừa dứt lời, trước mặt Hứa Thuật bỗng nhiên xuất hiện một cây bút máy.
Nó dừng ở trước mắt cậu, toàn thân tỏa ra hào quang nhàn nhạt, phảng phất có ma lực dụ dỗ Hứa Thuật cầm lấy nó.
Chờ cậu phục hồi tinh thần lại, cây bút đã nằm trong tay.
"Trực tiếp viết vào không khí là được, mỗi ván trò chơi chỉ sử dụng được một lần, một lần chỉ có thể viết được một câu.Khi sử dụng nhất định phải cẩn thận, bởi vì nội dung viết xuống sẽ thay đổi hướng đi của cốt truyện.
Lúc bình thường nó sẽ biến thành một hình xăm trên cổ tay của cậu, lúc cần đến nó sẽ tự động xuất hiện, chỉ có nhiêu thôi.
Tôi đi đây, hừ!"
Hứa Thuật còn chưa load được lời nói của nó, thì đã thấy người đàn ông trung niên trước mặt cậu dần dần dữ tợn.

"Loại người thiểu năng như mày, chính là loài côn trùng có hại, so với ma quỷ còn đáng sợ hơn, không chú ý một lúc thì có khả năng bởi vì mày mà làm cho tất cả mọi người đều chết hết! Ông tuyệt đối không thể giữ lại mày!"
Hắn nói xong, cây đao găm trong tay hắn liền chém xuống, rồi lại bỗng nhiên dừng lại.
Hắn quay đầu nhìn về phía những người khác, nói: "Tôi biết, mọi người thật ra cũng không có hoàn toàn tin tưởng lời tôi nói, thật sự chuyện này quá không thể tưởng tượng được, bây giờ tôi sẽ dùng tên thiểu năng này chứng minh cho mọi người thấy."
Khi đang nói chuyện, dao găm trong tay hắn bỗng nhiên biến mất, ngược lại lấy tay lôi cổ áo Hứa Thuật, trực tiếp kéo cậu đi về phía cửa!
Hứa Thuật muốn giãy giụa, lại phát hiện mình không khống chế được sức lực của bản thân, giống như bị giới hạn hành động trong cốt truyện, vì thế cậu chỉ có thể la to một tiếng: "Từ từ! Cho tôi mười giây!"
Không biết đối phương có phải hay không bị giọng nói của cậu làm cho giật mình, thế nhưng hắn ta thực sự ngừng lại.
Hứa Thuật không kịp nghĩ nhiều, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa kia, khẽ cắn môi, giơ bút lên, viết lên không khí mấy chữ to ——
"Nam chính bá đạo yêu tôi!"
Là một yên đã từng nhìn qua vô số thể loại người, Hứa Thuật biết rõ, nếu muốn sống sót trong một cuốn truyện từ đầu đến đuôi, nhất định phải ôm chặt đùi của nhân vật chính.
Đương nhiên, có thể trở thành nhân vật chính càng tốt.
Bởi vì nhân vật chính cùng bạn bè cũng thường xuyên sẽ dùng các loại cách chết khác nhau để cho người đọc rơi nước mắt.
Nếu như vậy, người nhân vật chính yêu không phải là một nhân vật chính khác à?
Ở hiện tại, thiết lập nhân vật chính luôn luôn bất tử đa số đều được áp dụng trong truyện, nếu như nhân vật chính sống đến cuối bộ truyện rồi lăn đùng ra chết, đó cũng coi như sống đến cuối bộ truyện rồi, không phải sao?
Cậu tin tưởng, chỉ có cách trở thành nhân vật chính, nhất định cậu có thể sống đến cuối bộ chuyện!
Quả nhiên, sau khi cậu viết xong câu kia, mấy giây tiếp theo, người đàn ông thờ ơ với mọi thứ xung quanh, bỗng nhiên anh ta mở miệng nói: "Từ từ."
Đại khái là bởi vì anh từ đầu đến bây giờ không có nói chuyện, lúc này anh ta lại mở miệng, ánh mắt của những người khác liền rơi xuống trên người anh ta.
Hai mắt anh ta lại chỉ nhìn chằm chằm vào Hứa Thuật, từng bước từng bước đi đến gần cậu, cặp mắt kia sâu thẳm không gợn sóng, lại từ từ để lộ ra những tia sáng.
Ngay cả kia biểu tình u ám trên mặt, cũng dần dần biến thành cười.
Hứa Thuật nhìn anh càng ngày càng sáng lạn, gương mặt tươi cười càng ngày càng hưng phấn, bỗng nhiên ý thức được một sự thật —— mẹ nó, cậu như thế nào lại quên cmn chuyện quan trọng như thế này, nam chủ Quý Xuyên của bộ truyện này là một tên sát nhân biến thái!!!
Vào thời điểm muốn giết người, tên sát nhân biến thái ấy mới cười!
"Để tôi làm cho."
Trong bốn chữ đó tràn ngập hưng phấn, từ trong miệng Quý Xuyên nói ra.

Anh ta nhìn về phía Hứa Thuật, ánh mắt vô cùng cuồng nhiệt, giống như gặp được con mồi ngon cả đời cũng không gặp được.
Đem dao tra tấn nạn nhân đến chết, nghe giọng xin tha mạng đầy tuyệt vọng của nạn nhân, anh hưởng thụ tiếng xương cốt vỡ vụn, cảm nhận những giọt máu ấm áp bắn lên trên làn da của anh......!
Trên thế giới còn có cái gì để so được với cảm giác đó sao?
Tên này, chính là tên sát nhân biến thái cuồng giết người.
Nguy hiểm......!Anh ta rất nguy hiểm.
Hứa Thuật gian nan mà nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm người đàn ông đang từ từ tiến tới cậu, đầu óc cậu nhanh chóng bay ra rất nhiều suy nghĩ.
Làm sao bây giờ? Không còn thời gian.
Cứ cho là cậu có thể khống chế lại được thân thể, nhưng cậu là một thằng luôn ru rú trong nhà, sao có thể đánh thắng một cao thủ thuộc hàng khó nhai —— Hứa Thuật đột nhiên rất muốn bóp chết chính mình, bởi vì này tất cả đều là do chính cậu thiết lập nam chính như thế này.
Giờ phút này, Quý Xuyên đã đi tới trước mặt Hứa Thuật.
Người đàn ông trung niên kia không biết là ngoài ý muốn hay là thấy vui mừng, tóm lại là đem cây dao găm đưa cho Quý Xuyên.
Vì thế, giả thiết đã thay đổi thành sát nhân siêu cấp biến thái trong tay còn có dao găm.
Hứa Thuật:......!Trời muốn chơi chết tôi.
Từ từ, từ giả thiết mà nói——
Hứa Thuật bỗng nhiên trong đầu có một suy nghĩ chợt lóe lên, vừa định nói chuyện, lưỡi dao đã ngay trước mặt cậu—— Quý Xuyên hưng phấn mà cười, giơ cây dao găm lên hướng cậu đâm xuống!
Động tác nhanh gọn lẹ, làm cho nạn nhân càng thêm sợ hãi.
Lúc sắp chết não lại được thông, khiến Hứa Thuật thành công né tránh một cú này.
Cậu xoay người ngay lập tức chạy, đồng thời nghe được tiếng bước chân phía sau lưng truyền đến.
Không còn cách khác, cậu lại không có thời gian mà suy nghĩ, một bên chạy tán loạn, một bên hô lớn: "Từ từ! Cậu, cậu là Quý Xuyên à? Tôi khi còn nhỏ cũng ở trong Cô Nhi Viện Dương Quanh, tên Hứa Thuật!"
Phía sau tiếng bước chân ngừng lại.

"Càng tốt"
Giọng nói bởi vì hưng phấn mà hơi run run, giọng nói cùng lúc Quý Xuyên lấy dao găm đâm xuống đồng thời vang lên.
_
( update 27/11/2020).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.