Dù Tessa biết mình thật ngốc, nhưng cô vẫn bị những lời lẽ của Jessamine làm cho nhói lòng. Cô vội trở về phòng để vỗ nước lên mặt và chải mái tóc rối. Nhìn gương mặt trắng bệch trong gương, cô cố không nghĩ xem mình còn là người em gái trong trí nhớ của Nate không. Cô cố không nghĩ xem mình đã thay đổi đến mức nào.
Xong xuôi, cô vội vàng trở ra hành lang - và suýt đâm sầm vào Will, người đang dựa trên bức tường đối diện cửa phòng cô và xem xét bộ móng. Anh vẫn ăn mặc tùy ý như mọi khi, với áo sơ mi cụt tay và một loạt những sợi dây da giằng ngang dọc trước ngực. Đằng sau lưng anh thò ra cái chuôi kiếm. Nhét trên thắt lưng anh là vài con dao thiên thần dài và mảnh.
“Em…” giọng Jessamine vọng trong đầu cô: Bồ nghĩ mình không thấy bồ nhìn Will với đôi mắt cún con sao? Ánh đèn phù thủy mập mờ. Tessa hi vọng hành lang tối nên anh sẽ không thấy cô đỏ mặt. “Em tưởng tối nay anh sẽ không đi cùng Enclave,” cuối cùng cô nói cho phải phép.
“Không. Anh chỉ mang mấy cái này xuống cho Charlotte và Henry ở ngoài sân thôi. Benedict Lightwood đã gửi xe ngựa tới đón họ. Thế nhanh hơn. Chắc nó sắp tới rồi.” Ngoài hành lang khá tối, nên dù Tessa nghĩ anh đang cười nhưng lại không chắc chắn lắm. “Lo cho sự an nguy của anh hả? Hay em định tặng anh một món quà để anh đeo vào trong chiến trận như Ivanhoe?”
“Em chẳng thích cuốn đó,” Tessa nói. “Rowena đúng là đồ khờ khạo. Ivanhoe nên chọn Rebecca mới đúng.”
“Tóc đen chứ không phải tóc vàng à? Thật đấy?” Giờ cô khá chắc anh đang mỉm cười.
“Will ơi…?”
“Ừ?”
“Anh tin Enclave sẽ kết liễu được de Quincey chứ?”
“Ừ.” Anh không hề ngần ngừ. “Thời gian để thỏa thuận đã qua rồi. Nếu em từng xem trò dùng chó sục giết chuột… ờ chắc em chưa xem đâu. Nhưng tối nay sẽ như vậy đó. Clave sẽ kết liễu từng kẻ một.”
“Ý anh là sẽ không còn ma cà rồng nào ở Luân Đôn ư?”
Will nhún vai. “Luôn có ma cà rồng chứ. Nhưng nhóm của de Quincey sẽ biến mất.”
“Và khi chuyện kết thúc - khi Ông Chủ biến mất - chắc em và Nate sẽ chẳng còn cớ gì để ở lại Học Viện nữa nhỉ?”
“Anh…” Will có vẻ thực sự giật mình. “Anh nghĩ… Ờ, đúng vậy. Chắc em thích ở một nơi… ít bạo lực hơn. Có lẽ em sẽ đi thăm thú những khu vực đẹp đẽ hơn của Luân Đôn. Tu viện Westminster…”
“Em muốn về nhà,” Tessa nói. “Về New York.”
Will không nói gì. Ánh đèn phù thủy trong hành lang đã lụi; trong bóng tối, cô chẳng thể thấy rõ gương mặt anh.
“Trừ khi có lí do để em ở lại,” cô tiếp tục nói mà trong lòng tự hỏi mình có ý gì. Khi không nhìn thấy mặt Will mà chỉ cảm nhận được sự hiện diện của anh trong hành lang tối tắm, cô thấy dễ nói chuyện với anh hơn.
Cô không thấy anh di chuyển, nhưng cảm nhận những ngón tay anh đang đặt nhẹ lên mu bàn tay cô. “Tessa,” anh nói. “Xin đừng lo lắng. Mọi chuyện sẽ sớm ổn thôi.”
Trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Nhưng cái gì sẽ sớm ổn đây? Anh không có ý đó thật chứ? Anh phải có ý khác. “Anh không muốn về sao?”
Anh không nhúc nhích, những ngón tay vẫn vuốt nhẹ trên tay cô. “Anh còn chẳng thể về nhà.”
“Nhưng vì sao?” cô thì thầm, nhưng đã quá muộn. Cô thấy anh rụt tay lại. “Em biết bố mẹ anh đã tới Học Viện tìm anh khi anh mười hai tuổi và anh không chịu gặp họ. Vì sao? Họ đã làm điều tệ hại gì với anh cơ chứ?”
“Họ chẳng làm gì cả.” Anh lắc đầu. “Anh phải đi đây. Henry và Charlotte đang đợi.”
“Will,” cô nói nhưng anh đã đi mất, chỉ còn là một cái bóng gầy tiến tới cầu thang. “Will,” cô gọi theo. “Will, Cecily là ai?”
Nhưng anh đã đi mất.
Khi Tessa trở lại phòng khách, Nate và Jessamine đã ở đó, còn mặt trời đã bắt đầu lặn. Cô ngay lập tức tới cửa sổ và nhìn ra ngoài. Ở trảng sân bên dưới, Jem, Henry, Will và Charlotte đang đứng thành một nhóm, những cái bóng dài và đen của họ trải lên bậc thềm Học Viện. Henry đang vẽ chữ iratze cuối cùng lên tay trong khi Charlotte có vẻ đang hướng dẫn Jem và Will. Jem gật gù, nhưng từ khoảng cách này, Tessa vẫn biết anh chàng Will đang khoanh tay trước ngực kia đang tỏ vẻ chống đối. Chắc anh muốn đi cùng. Anh không muốn ở đây. Jem có lẽ cũng muốn đi, nhưng anh sẽ không phàn nàn gì. Đó là sự khác biệt giữa hai cậu con trai. Cực kì khác biệt, dù ở bất kì khía cạnh nào.
“Tessie, em thật sự không muốn chơi sao?” Nate quay ra nhìn cô em gái. Anh đã ngồi về chiếc ghế bành, một tấm chăn đặt trên chân và những lá bài vứt trên chiếc bàn nhỏ giữa anh và Jessamine, bên cạnh một bộ cốc tách bằng bạc và một đĩa sandwich nhỏ. Tóc anh hơi ướt như thể vừa gội, và anh mặc đồ của Jem. Tessa nhận thấy Nathaniel đã gầy đi, nhưng Jem còn gầy hơn nên cái áo hơi chật ở cổ và cổ tay – dù vai Jem rộng hơn, và Nate trông hơi nhỏ bé trong áo khoác của Jem. Tessa vẫn nhìn ra ngoài. Một cỗ xe ngựa lớn màu đen có họa tiết hình hai bó đuốc cháy rực đang dừng lại, và Henry cùng Charlotte nhanh chóng trèo lên. Will và Jem biến mất khỏi tầm nhìn.
“Bạn ấy chắc.” Jessamine khịt mũi khi Tessa không trả lời. “Cứ nhìn bạn ấy xem. Trông không chấp nhận được.”
Tessa không nhìn ra ngoài nữa. “Mình không phải không chấp nhận. Mình chỉ thấy không nên chơi khi Henry và Charlotte cùng những người khác đang bán mạng ngoài kia.”
“Vâng, mình biết, bồ nói rồi.” Jessamine đặt bài xuống. “Thật sao, Tessa. Chuyện này xảy ra suốt mà. Họ ra ngoài tham chiến; họ trở lại. Bồ cứ coi như họ đi tập thể dục đi.”
Tessa cắn môi. “Mình thấy nên chào tạm biệt hay chúc họ may mắn, nhưng họ vội quá…”
“Em không phải lo,” Jem bước vào phòng khách với Will theo sau. “Thợ Săn Bóng Tối không nói tạm biệt trước trận chiến. Hay chúc may mắn. Em phải coi như họ chắc chắn sẽ về, chứ không phải có cơ may trở về.”
“Bọn anh không cần may mắn,” Will nói và ngồi phịch xuống cạnh Jessamine, và cô nàng dành cho anh ánh nhìn khó chịu. “Bọn anh nhận lệnh từ thiên đường cơ mà. Có Chúa phù hộ thì cần gì may mắn nữa?” Anh có vẻ cay nghiệt quá mức.
“Đừng tỏ vẻ buồn bực nữa Will.” Jessamine nói. “Bọn em đang chơi bài. Một là anh chơi, hai là im lặng.”
Will nhướng mày. “Các em chơi gì?”
“Trò Giáo hoàng Joan,” Jessamine lạnh lùng nói và giơ bài ra. “Em đang giải thích luật chơi cho anh Gray.”
“Lovelace nói một người sẽ thắng nếu đánh hết bài. Tôi e mình thua mất.” Nate cười toe toét với Jessamine, người đang cười rất ư ngứa gan.
Will chỉ cái cốc đang bốc khói bên cạnh khuỷu tay Nathaniel. “Trong đó chỉ có trà,” anh hỏi, “hay toàn brandy nhỉ?”
Nate đỏ mặt. “Brandy giúp tinh thần phục hồi nhanh.”
“Đúng,” Jem nói nhuốm sự bực bội. “Nó thường giúp họ trở ra đê nhanh thôi.”
“Thật sao! Hai người đúng là đồ giả nhân giả nghĩa. Làm như Will không uống rượu còn Jem không…” Jessamine cắn răng ngừng lại. “Hai người làm trò vì Henry và Charlotte không đưa hai người đi cùng,” cuối cùng cô nàng nói. “Vì hai người còn quá trẻ.” Cô nàng cười với Nate. “Em thích kết bạn với một quý ông trưởng thành hơn.”
Nate, Tessa chán ghét nghĩ, chỉ hơn Will đúng hai tuổi. Chứ không phải trăm tuổi. Và anh chẳng dính dáng gì tới hai chữ “trưởng thành” hết. Tuy nhiên trước khi cô kịp mở miệng, một âm thanh lớn đã vang vọng khắp Học Viện.
Nate nhướng mày. “Anh tưởng đây không thật sự là nhà thờ. Anh tưởng đây không có chuông.”
“Không phải. Đây nghe không giống tiếng chuông nhà thờ.” Will đứng dậy. “Đây là chuông triệu hồi. Vậy là có người đang dưới nhà và đòi nói chuyện với Thợ Săn Bóng Tối. Và vì James và tôi là những Thợ Săn Bóng Tối duy nhất ở đây…”
Anh nhìn Jessamine và Tessa nhận ra anh đang đợi Jessamine cãi lại mình, đợi cô nàng nói cô nàng cũng là Thợ Săn Bóng Tối. Nhưng Jessamine đang cười với Nate và anh ấy đang thì thầm gì đó vào tai cô nàng; chẳng ai thèm để tâm tới những điều khác trong phòng. Jem nhìn Will và lắc đầu. Cả hai đều đi ra cửa; khi họ ra, Jem nhìn Tessa và khẽ nhún vai. Anh ước em là Thợ Săn Bóng Tối, cô nghĩ ánh mắt anh nói vậy, nhưng có lẽ đó là điều cô mong được thấy. Có lẽ anh chỉ tử tế cười với cô và chẳng có ý gì.
Nate rót cho mình một cốc brandy hòa nước ấm nữa. Anh và Jessamine chẳng buồn giả vờ giả vịt đang chơi bài và bắt đầu ngồi sát nhau và rì rầm trò chuyện. Tessa thoáng thất vọng. Cô đã mong sự kiện vừa qua sẽ khiến anh biết suy nghĩ hơn - sẽ hiểu được những vấn đề lớn lao hơn trong thế giới, những điều quan trọng hơn là thú vui tức thời. Cô chẳng mong gì ở Jessamine, nhưng chuyện cô nàng cố quyến rũ Nate khiến cô lo lắng tới lạ.
Cô lại nhìn ra cửa sổ. Ngoài đó có một cỗ xe ngựa. Will và Jem đang đứng trên thềm. Cùng với họ và một người mặc đồ đi đêm - chiếc áo đuôi tôm màu đen lịch lãm, chiếc mũ cao bằng lụa, chiếc áo chẽn màu trắng sáng lên dưới đuốc đèn phù thủy. Tessa cảm thấy anh ta có vẻ là người thường, dù từ khoảng cách này không nói rõ được gì. Cô thấy anh ta giơ tay và làm điệu bộ phóng khoáng. Cô thấy Will nhìn Jem và Jem gật đầu, rồi tự hỏi không biết họ đang bàn chuyện gì.
Cô nhìn ra cỗ xe ngựa đằng sau… và sựng lại. Thay vì được sơn một màu, trên cửa xe lại có tên một hãng doanh nghiệp: CÔNG TY MORTMAIN.
Mortmain. Sếp của bố cô, người bị Nathaniel tống tiền, người đã đưa anh cô tới Thế Giới Bóng Tối. Ông ta làm gì ở đây chứ?
Cô lại nhìn Nate, cảm giác khó chịu ngay lập tức bị ước muốn bảo vệ anh xóa sạch. Nếu anh biết Mortmain ở đây, chắc chắn anh sẽ buồn. Tốt hơn hết cô nên tìm ra nguyên nhân cho chuyến viếng thăm kia trước anh. Cô đóng cửa sổ lại và lẳng lặng đi ra ngoài; vì đang mải mê chuyện trò với Jessamine nên Nate chẳng biết cô đã rời phòng.