Ánh sáng hành lang hơi tối, hoặc có lẽ chỉ do trong phòng Jem sáng hơn. Tessa đứng một lúc, chớp mắt trước khi kịp thích ứng. Cô giật mình. “Sophie à?”
Cô gái kia giống như một tập hợp những điểm trắng xanh trong bóng tối - gương mặt xanh xao và cái mũ trắng trên tay.
“Sophie?” Tessa nói. “Có chuyện gì sao?”
“Cậu ấy ổn chứ?” Sophie hỏi và giọng hơi nấc cụt. “Cậu ấy sẽ ổn chứ?”
Vì giật mình nên Tessa không hiểu câu hỏi. “Ai cơ?”
Sophie nhìn và đôi mắt lộ vẻ thảm thương. “Jem.”
Không phải cậu chủ Jem, cậu chủ Carstairs. Jem. Tessa nhìn cô ấy mà choáng váng không thành lời, và đột nhiên nhớ lại. Yêu một người không yêu cô cũng không sao, miễn là họ đáng để cô yêu. Miễn là họ xứng đáng với tình yêu của cô.
Tất nhiên rồi, Tessa nghĩ. Mình ngốc thật. Cô ấy yêu Jem.
“Anh ấy ổn,” cô nhẹ nhàng hết sức. “Anh ấy đang nghỉ nhưng đã ngồi và nói chuyện được. Tôi chắc anh ấy sẽ sớm khỏe lại thôi. Có lẽ nếu cô muốn gặp anh ấy…”
“Không!” Sophie hét lên. “Không, như vậy không hợp nhẽ.” Mắt cô ấy sáng lên. “Tôi rất cảm ơn cô. Tôi…”
Rồi cô ấy quay người vội vã bỏ đi. Tessa bối rối nhìn theo. Sao cô không nhận ra sớm hơn nhỉ? Sao cô lại không nhìn ra chứ? Thật lạ khi bạn có khả năng biến thành người khác, vậy mà bạn vẫn không thể đặt mình vào vị trí của người ta.
***
11 năm thấm thoát trôi qua, hiện giờ Arya đang đứng dưới cổng Học Viện Luân Đôn, bên cạnh là đống hành lý của mình. Cô vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi người nào đó sẽ xuống đón sau khi cô đã đưa thư của mình cho Thomas. Việc thuyết phục bố mẹ cho cô đi Anh không phải việc đơn giản vậy nên phải có một cái cớ thật hợp lý để bố mẹ cô đồng ý.
Cánh cửa Học Viện bật mở, Charlotte mặc cái váy xám giản đơn của chị , theo sau là Thomas. Vừa bước xuống thềm, Thomas đã rẽ sang đi về hướng chuồng ngựa chỉ còn lại Charlotte đón Arya. Chị khá ngạc nhiên nhưng không hỏi nhiều và đưa Arya vào.
Mình sẽ gặp được những nhân vật chính trong ‘Quân đoàn hủy diệt’ sao, cũng hồi hộp thật nhỉ? Arya lòng thấp thỏm. Trước cánh cửa lớn dẫn vào phòng khách, Charlotte ra hiệu cho Arya dừng lại và chị mở cửa vào trước, thông báo cho mọi người về việc sẽ có thêm thành viên mới sau đó chị gọi Arya vào. Arya cố tỏ ra bình thản và chào hỏi mọi người. Giả vờ làm người câm là chuyện Arya đã quyết định từ rất lâu rồi để không quá hòa nhập với Học Viện. Hơn nữa để chuẩn bị cho ngày hôm nay, Arya cũng vất vả không ít. Arya là người hoạt bát, nói nhiều, năng nổ, dễ được yêu mến; nếu như quá thân thiết với mọi người trong Học Viện thì việc giao tiếp nhiều với họ sẽ làm cho Arya nói ra những diễn biến câu chuyện mất! Sau khi ra khỏi, tim Arya đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực ‘Mình có tỏ ra kì lạ quá không nhỉ?’
Sau khi về phòng mà Charlotte đã chỉ, Arya nhanh chóng xếp đồ của mình vào tủ. Lúc còn ở Nhật Bản, hầu như tất cả mọi người đều sống rất khuôn mẫu và tuân thủ các lễ nghi, vấn đề đó làm Arya không thoải mái. Thế là cô tìm đến thú vui đọc sách của mình và nhanh chóng phóng ra ngoài tìm cái Đại Thư Viện. Thực ra, Arya đến Học Viện Luân Đôn cũng là vì cái Đại Thư Viện này, cô rất thích đọc sách, nhưng có lẽ cũng không yêu chúng bằng Tessa được.
***
“Tại sao cô lại giả câm” Will hỏi.
Arya bình tĩnh lại “Để không nói những điều không nên nói.”. Cô ngồi bên cái bàn-nơi thường dùng để đọc sách- và rồi nhìn ra cửa sổ. Những tấm song sắt bao quanh Học Viện, con đường trải đầy những cột đèn khí và dòng chữ trên vòm cổng ‘Chúng ta là cát bụi và bóng tối’
“Điều gì là điều không nên nói?”. Có vẻ Will vẫn kiên nhẫn tìm câu trả lời từ Arya. Mắt anh nhìn thẳng vào Arya nhưng cô lại lờ đi giả vờ như không thấy.
“Chính là điều không thể nói.”
“Ầy, hỏi cô thà tôi hỏi cái cột còn hơn!” Will thở hắt ra một hơi tỏ vẻ thất vọng.
“Cứ tự nhiên, tôi sẽ không nghĩ anh bị tự kỉ đâu.” Arya nheo mắt cười.
“Mà cái kiểu xa cách kia là sao hả?” Cô quát, ánh mắt hình lựu đạn chằm chằm nhìn vào Will đang đứng dựa lưng vào cửa thư viện, “Bỏ ngay mấy cái ý nghĩ bệnh hoạn đi nhé!”
“Cô hiểu tôi nhỉ?,”Will hất cằm, “và cô đang bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của tôi đấy hả?”
Đúng là cô đang nhìn không chớp mắt anh càng đẹp mã kia. Lúc vào Học Viện cô không để ý lắm, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào Will, giờ cô mới thấy màu mắt anh quyến rũ như màu của đại dương sâu thẳm, một khi đã bị cuốn vào thì dù có vùng vẫy cũng không thể thoát ra được.
“Xin kiếu, tôi đang nghĩ cái vẻ đẹp lạ của anh xứng đáng được trưng bày trong bảo tàng lắm! Chỗ mấy con bọ Amazon ấy!” Arya lấy tay che miệng cười mỉa, mắt thì nhìn xéo Will.
Sắc cam lọt qua khung cửa sổ khiến Arya nhận ra trời đã bắt đầu tối, cô tiến lại về phía Will “Chuyện tôi không bị câm, anh phải giữ bí mật, không được nói cho bất kì ai!”
“Có phải cô đang đe dọa tôi không?”
“Nào dám, chỉ là thương lượng thôi và tôi biết tất cả, chuyện của anh.”
“Chuyện của tôi?,” Will nói “cô biết tất cả?”
“Phải,” Arya khoanh tay trước ngực “cái ngày thay đổi cả cuộc đời anh.”
Mặt Will bỗng nhiên tối sầm lại, anh mở cửa thư viện và quay gót đi. Arya thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng sẽ chạy lại túm cổ áo mình lại hỏi chứ. Cô ôm chồng sách vào lòng và rời đi, trở về căn phòng-nơi cô sẽ ở trong thời gian tới.
Cửa phòng Nate khép hờ; Tessa mở cửa nhẹ nhàng hết mức và ngó đầu nhìn vào.
Anh trai cô đang nằm dưới một đống chăn. Ánh nến hiu hắt từ táp đầu giường chiếu sáng mái tóc vàng đổ xuống gối. Mắt anh nhắm nghiền, ngực phập phồng đều đặn.
Jessamine ngồi trên ghế cạnh giường. Cô nàng đang gà gật. Mái tóc vàng được búi gọn gàng, những lọn tóc xoăn xổ xuống vai. Có người đã quàng một cái chăn dày lên người Jessamine, và tay cô nàng đang nắm lấy chăn và kéo lên ngực. Cô nàng trông trẻ hơn Tessa vẫn thấy và yếu đuối hơn. Trông cô nàng không hề giống cô gái đã giết chết gã yêu tinh trong công viên.
Tessa thấy thật lạ khi nhận ra một điều khiến lòng mình nhẹ nhõm. Nó luôn là cái bạn không thể nào ngờ được. Cô lặng lẽ hết sức và quay đi, đóng cửa lại sau lưng.
***
Tessa ngủ chập chờn và thường xuyên tỉnh dậy giữa những giấc mơ bị lũ người máy đuổi theo mình, chúng vươn bàn tay khớp kim loại định tóm và cào xé da cô. Sau đó là giấc mơ về Jem ngủ trên giường trong khi thứ bột bạc bay lả tả xuống người anh, đốt cháy lớp vải ga bên dưới, cho tới khi toàn bộ chiếc giường bốc cháy, nhưng Jem vẫn ngủ yên bình trên đó, kệ cho Tessa gào thét thế nào cũng không tỉnh.
Cuối cùng, cô mơ thấy Will một mình đứng trên đỉnh mái vòm nhà thờ thánh Paul dưới ánh trăng trắng bạc. Anh mặc áo khoác đen, và những Ấn Ký hiện rõ trên cổ và tay. Anh nhìn Luân Đôn tựa như một thiên thần xấu xa không chịu cứu thành phố khỏi những cơn ác mộng của chính nó, trong khi bên dưới anh, Luân Đôn vẫn chìm trong giấc ngủ bình yên vô ưu vô lo.
Tessa tỉnh giấc vì tiếng nói vọng bên tai và một bàn tay lay vai cô dậy.
“Cô ơi!” Sophie gọi liên tục. “Cô Gray, cô phải dậy. Anh trai cô gặp chuyện rồi!”
Tessa ngồi bật dậy. Ánh sáng ban chiều ùa vào qua những ô cửa sổ và chiếu sáng căn phòng cùng gương mặt lo lắng của Sophie. “Nate tỉnh rồi sao? Anh ấy ổn chứ?”
“Vâng… à không. Tôi không biết nữa, thưa cô” Giọng Sophie hơ đứt quãng. “Anh ta mất tích rồi.”