Sau sự tối tăm trong phòng Nate, ánh nến trong hành lang khiến Tessa cay mắt. Cô dựa vào bức tượng cạnh cửa, cố kiềm nước mắt. Đây là lần thứ hai trong đêm nay cô suýt bật khóc. Cô giận mình vì điều đó. Tessa nắm bàn tay phải lại, đấm mạnh lên bức tường sau lưng, khiến cô vô cùng đau nhức. Nhưng làm vậy giúp cô không khóc và tỉnh táo hơn.
“Có vẻ đau đấy.”
Tessa quay lại. Jem từ đằng sau tới êm như mèo. Anh đã thay từ bộ đồ đi săn sang quần vải suông thắt dải rút cùng cái áo chỉ trắng hơn nước da anh chút đỉnh. Mái tóc trắng mượt mà của anh ướt nhẹp, loăn xoăn ở hai bên thái dương và bám vào cổ.
“Vâng.” Tessa ôm tay vào ngực. Găng tay giúp cú đấm nhẹ bớt, nhưng các mấu tay vẫn đau đau.
“Anh trai em,” Jem nói. “Anh ấy sẽ ổn chứ?”
“Em không biết. Anh ấy đang ở trong đó cùng một trong những… những sinh vật mặc đồ thầy tu.”
“Tu Huynh Enoch.” Jem thông cảm.“Anh biết các Tu Huynh Câm trông như thế nào, nhưng họ là những bác sĩ giỏi. Họ biết rất nhiều phương pháp chữa trị đông tây y. Họ sống rất lâu và biết rất nhiều.”
“Thật không nên sống lâu khi anh có ngoại hình như vậy.”
Khóe miệng Jem giật giật. “Anh nghĩ điều đó còn phụ thuộc vào mục đích sống của em.” Anh nhìn cô kĩ hơn. Tessa thấy có gì đó trong cách anh nhìn cô. Anh như thể nhìn thấu được cô vậy. Nhưng không một cái gì anh nhìn thấy hay nghe thấy có thể làm anh buồn bã hoặc thất vọng.
“Tu Huynh Enoch,” cô đột ngột nói. “Anh biết anh ta nói gì không? Anh ta bảo rằng Nate không giống em. Anh ấy hoàn toàn là người. Không có quyền năng đặc biệt gì hết.”
“Và điều đó làm em buồn?"
"Em không biết nữa. Một mặt em không mong điều đó - mong anh ấy giống em. Nhưng nếu anh ấy không giống em, vậy anh ấy không phải anh trai em. Anh ấy là con trai của bố mẹ em. Vậy em là con gái ai?”
“Đừng nghĩ ngợi nhiều. Đời hẳn sẽ rất tuyệt nếu chúng ta biết chính xác mình là ai. Nhưng kiến thức ấy không phải đến từ bên ngoài, mà là từ bên trong. Đó chính là ‘biết mình’, như một học giả đã nói,” Jem cười toét miệng. “Xin lỗi nếu anh nói nghe triết lý quá. Anh chỉ định nói từ kinh nghiệm bản thân.”
“Nhưng em không biết mình.” Tessa lắc đầu. “Em xin lỗi. Sau khi anh đã chiến đấu rất quả cảm tại nhà de Quincey, hẳn anh thấy em là đồ rùa rụt cổ, khóc lóc vì anh mình không phải quái vật và em không có dũng khí để làm quái vật.”
“Em không phải quái vật,” Jem nói. “Hay rùa rụt cổ. Ngược lại, anh rất ấn tượng vì em dám bắn de Quincey. Hẳn em sẽ giết được hắn nếu trong súng còn đạn.”
“Vâng, chắc vậy. Em muốn giết tất cả.”
“Đó là điều Camille yêu cầu chúng ta. Giết tất cả. Có lẽ đó là cảm xúc của cô ta chăng?”
“Nhưng Camille không có lí do gì để quan tâm tới Nate, hay chuyện sẽ xảy tới với anh ấy, và vì những thứ đó mà em muốn giết người. Khi em thấy Nate ở đó, khi em nhận ra họ định làm gì…” Cô run rẩy hít một hơi. “Em không biết trong đó có bao nhiêu phần của em và bao nhiêu phần của Camille. Và em còn chẳng biết có nên có những cảm xúc đó không…”
“Ý em là,” Jem hỏi, “một cô gái không nên có những cảm xúc đó?”
“Có lẽ bất cứ ai cũng không nên có… em không biết nữa. Có lẽ anh nói đúng.”
Sau đó, dường như Jem đã nhìn qua cô, như thể anh đang tìm kiếm gì đó bên ngoài cô, bên ngoài hành lang, bên ngoài Học Viện. “Dù về mặt thể chất,” anh nói, “là nam hay nữa , mạnh mẽ hay yếu đuối, bệnh tật hay khỏe mạnh - những điều đó chẳng là gì so với cảm xúc trong tim em. Nếu em có linh hồn của một chiến binh, em là một chiến binh. Dù đèn có hình dạng, màu sắc, kiểu dáng thế nào, ngọn lửa trong đó vẫn vậy. Em là ngọn lửa đó.” Rồi anh mỉm cười, dường như đã trở lại là mình, và hơi xấu hổ. “Đó là niềm tin của anh.”
Trước khi Tessa kịp trả lời, cửa phòng Nate mở và Charlotte bước ra. Chị đáp lại vẻ dò hỏi của Tessa bằng cái gật đầu mệt mỏi. “Tu Huynh Enoch đã giúp anh em rất nhiều,” chị nói, “nhưng còn rất nhiều việc phải làm, và sáng mai chúng ta sẽ biết rõ tình hình hơn. Tessa, em nên đi ngủ đi. Làm mình kiệt sức chẳng giúp được gì cho Nathaniel đâu.”
Cố gắng lắm Tessa mới chỉ gật đầu và không ném một đống câu hỏi mà bản thân cô cũng biết sẽ không có đáp án vào Charlotte.
“Và Jem.” Charlotte quay sang anh. “Chị nói chuyện với em một lát được không? Em cùng chị tới thư viện nhé?”
Jem gật đầu.“Tất nhiên ạ.” Anh nghiêng đầu cười với Tessa. “Mai gặp lại,” anh nói rồi đi theo Charlotte.
Ngay khi họ biến mất ở khúc quanh, Tessa cố mở cửa phòng Nate. Cửa đã khóa. Cô thở dài và quay mình đi theo hành lang. Có lẽ Charlotte đúng. Có lẽ cô nên ngủ một chút.