Khi chiếc xe ngựa lọc cọc đi trên phố Strand, Will đưa bàn tay đeo găng đen vén rèm cửa sổ, để chút ánh đèn khí vàng vọt chiếu vào không gian tối tăm trong cỗ xe. “Có vẻ,” anh nói, “tối nay sẽ mưa.”
Tessa nhìn theo; ngoài cửa sổ, bầu trời xám xịt và nhiều mây – Tessa thấy đó là điều bình thường với Luân Đôn. Những người đàn ông đội mũ và mặc áo bành tô vội vã đi trên vỉa hè, vai co lại vì những đợt gió rét mang theo bụi than, mùi phân ngựa cùng tất cả những thứ mùi làm cay mắt khác. Một lần nữa, Tessa nghĩ mình có thể ngửi thấy mùi sông Thames.
“Có nhà thờ ở giữa đường à?” cô phân vân.
“Đó là nhà thờ St. Mary le Strand,” Will nói, “có một câu chuyện dài về nó, nhưng giờ anh không kể cho em nghe đâu. Em có nghe điều gì anh vừa nói không?”
“Em có,” Tessa nói, “tới lúc anh huyên thuyên về mưa. Ai quan tâm tới mưa chứ? Chúng ta đang trên đường tới… một sự kiện của xã hội ma cà rồng, em thì không biết nên cư xử ra sao, còn tính đến giờ phút này, anh chẳng giúp được em mấy.”
Khóe miệng Will nhếch lên. “Chỉ cần cẩn trọng. Khi chúng ta tới nhà, em không được nhìn anh xin giúp đỡ hay hướng dẫn. Hãy nhớ anh là người kí sinh của em. Em giữ anh vì máu - máu khi em cần - và không gì khác.”
“Vậy tối nay anh sẽ không nói một lời nào,” Tessa nói.
“Trừ khi em ra lệnh.” Will nói.
“Tối nay có vẻ tốt đẹp hơn em nghĩ rồi đấy.”
Will giả bộ không nghe thấy. Anh dùng tay phải siết cái cùm giấu dao vào cổ tay trái. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang ngắm nghía cái gì đó cô không thấy. “Em có thể nghĩ ma cà rồng là một loại quái vật hung dữ, nhưng một vài ma cà rồng không như vậy. Họ cũng là những kẻ có học thức.” Anh nghiến răng trong bóng tối. “Em phải cố ứng phó. Và vì Chúa, nếu không thể thì đừng nói gì. Một sai lầm nghiêm trọng trong giao tiếp sẽ khiến em chết ngay lặp tự.”
Hai bàn tay Tessa vặn vẹo trong lòng. Chúng lạnh ngắt. Cô có thể cảm nhận cái lạnh từ da Camille, dù cô đã đeo găng.
“Anh đùa à? Nếu em ném sách như anh trong thư viện, em có thể bị giết sao?”
“Không,” giọng anh nghe xa xôi.
“Will, anh đang dọa em đấy.” Tessa buột miệng; cô căng thẳng, chờ đợi một câu chế giễu.
Will quay lại nhìn cô với vẻ ngờ ngợ. “Tess,” anh nói và Tessa hơi giật mình; chưa từng ai gọi cô là Tess hết. Đôi lúc anh trai gọi cô là Tessie, nhưng chỉ vậy thôi. “Em biết em không phải làm chuyện này nếu không muốn.”
Cô hít một hơi không cần thiết. “Và rồi sao? Chúng ta quay xe ngựa về nhà à?”
Ang nắm tay cô. Bàn tay Camille quá nhỏ nhắn, dường như nằm trọn trong bàn tay anh. “Một người vì mọi người, mọi người vì một người,” anh nói.
Cô mỉm cười yếu ớt. “Ba chàng lính ngự lâm à?
Anh nhìn thẳng vào cô. Đôi mắt xanh của anh sậm hơn rất nhiều. Cô từng biết những người mắt xanh dương, nhưng mắt họ luôn mang màu xanh nhạt, còn mắt Will lại là màu xanh của bầu trời tầm nhập nhoạng. Hàng lông mi dài rợp xuống khi anh nói, ‘Đôi lúc, khi anh phải làm điều mình không muốn, anh giả làm một nhân vật trong truyện. Sẽ dễ hơn khi biết họ sẽ làm gì.”
“Thật sao? Anh giả làm ai thế? DArtagnan hả?” Tessa nêu tên nhân vật duy nhất duy nhất cô nhớ trong Ba chàng lính ngự lâm.
“Thế tốt hơn bất cứ điều anh làm, hay từng làm” Will đọc. “Tốt hơn bất cứ điều gì anh sẽ làm.”
“Trích lời Sydney Carton? Nhưng anh nói anh ghét Câu chuyện hai thành phố cơ mà!”
“Đúng là anh không thích.” Có vẻ Will không hề bối rối trước lời nói dối của mình.
“Và Sydney Carton là một tay nghiện rượu phá gia chi tử.”
“Chính xác. Có những con người vô giá trị, biết mình vô giá trị nhưng dù anh ta xấu xa tới đâu, trong anh ta vẫn có những phần có thể làm nên những chuyện vĩ đại.” Will hạ giọng. “Anh ta nói gì với Lucie Manette? Rằng dù yếu đuối, nhưng anh ta vẫn có thể bùng cháy à?” Tessa, con người đã đọc Câu chuyện hai thành phố không biết bao nhiêu lần, thì thầm. “Tuy anh từng và vẫn có những điểm yếu, nhưng anh cần em cứu anh, để biến anh từ đống tro tàn mà bùng thành lửa rực.” Cô lưỡng lự. “Nhưng đó là vì anh ấy yêu Lucie.”
“Đúng,” Will nói. “Anh ta yêu cô ấy nên biết cô ấy sẽ sống tốt hơn nếu không có anh ta.” Anh vẫn cầm tay cô, hơi ấm của bàn tay anh truyền qua găng tay cho cô cảm giác ấm nóng. Ngoài trời, gió thổi vù vù, và thổi tung mái tóc đen huyền của anh khi họ đi qua sân Học Viện vào cỗ xe. Nó khiến anh trông trẻ hơn, yếu đuối hơn… và đôi mắt anh cũng trở nên yếu đuối và cho cô nhìn qua như một cánh cửa mở. Cô không nghĩ anh sẽ nhìn ai như nhìn cô. Và nếu có thể thì hẳn gương mặt cô đã đỏ lựng lên rồi.
Cô ước chưa nghĩ tới chuyện đó. Vì ý nghĩ đó chắc chắn sẽ dẫn tới một suy nghĩ khác: Giờ anh đang nhìn cô hay nhìn nàng Camille xinh đẹp? Anh nhìn thấy Tessa, hay chỉ thấy vỏ bọc của cô? Có phải vì vậy mà anh thay đổi thái độ không?
Cô rụt tay lại, dù anh đang nắm chặt. Cô mất một lúc mới gỡ ra nổi. “Tessa…” anh mở lời, nhưng trước khi anh kịp nói thêm, cỗ xe ngựa đã dừng lại khiến tấm rèm nhung hơi rung động. Thomas gọi, “Chúng ta đến rồi!” từ ghế xà ích. Will, sau khi hít một hơi thật sâu, mở cửa và nhảy xuống vỉa hè, giơ tay giúp cô xuống.
Tessa cúi đầu khi xuống xe để không làm nát bông hồng nào trên mũ của Camille. Dù Will đeo găng tay như cô, cô vẫn tưởng tượng ra dòng máu đang chảy trong người anh, dù giữa họ là hai lớp vải ngăn cách. Má anh đỏ hồng, và cô tự hỏi đó là do gió hay vì điều gì khác.
Họ đang đứng trước một ngôi nhà cao cao sơn trắng có các cây cột phía trước. Xung quanh là những ngôi nhà tương tự, trông như những quân cờ đôminô trắng nhợt. Trên bậc thềm trắng là cánh cửa sơn đen. Chúng khép hờ, và Tessa có thể thấy ánh nến như một tấm rèm lay động.
Tessa quay sang nhìn Will. Đằng sau anh, Thomas đang ngồi trên cỗ xe ngựa, cái mũ kéo lên trên che đi khuôn mặt. Khẩu súng bạc nhét trong áo chẽn hoàn toàn bị giấu biến.
Cô dường như cảm thấy Camille đang cười, và không hiểu sao cô biết ả nàng ma cà rồng kia hứng thú trước sự ngưỡng mộ của cô dành cho Will. Tessa nghĩ, Cô đây rồi, thấy vừa an tâm vừa bực dọc. Cô đã sợ sẽ không bao giờ nghe được giọng nói nội tâm của Camille.
Cô rời khỏi Will và ngẩng cao đầu. Vẻ kiêu kì không phải bản chất của cô - nhưng Camille là vậy. “Giờ anh sẽ đối xử với em không phải như với Tessa, mà trong tư cách kẻ nô bộc đối với chủ nhân,” cô nói và cong môi. “Giờ đi thôi.” Cô hống hách hất hàm về phía bậc tam cấp, và bắt đầu đi không buồn nhìn xem Will có bước theo không.
Một người hầu ăn mặc trang nhã đợi cô ở đầu bậc tam cấp. “Xin chào tiểu thư,” hắn khẽ nói, và khi hắn cúi xuống, Tessa nhìn thấy hai vết răng nanh ngay phía trên cổ áo hắn. Cô quay đầu thấy Will đằng sau, đang định giới thiệu anh với gã người hầu thì giọng Camille vang lên trong đầu cô, Chúng ta không giới thiệu người cưng cho kẻ khác. Chúng là tài sản vô danh của chúng ta, trừ khi chúng ta chọn đặt tên cho chúng.
Eo, Tessa nghĩ. Vì đang kinh tởm, cô chẳng mấy để tâm khi gã người hầu dẫn cô qua một hành lang dài vào một căn phòng rộng lát đá cẩm thạch. Hắn lại cúi chào và rời đi; Will tới bên cạnh cô và trong một thoáng, cả hai cứ trố mắt nhìn