Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách

Chương 3: chương 2.2






Sáu tuần sau
“Cô Gray, hai phu nhân muốn gặp cô trong phòng của họ.”
Tessa đặt cuốn sách cô đang đọc xuống táp đầu giường, rồi quay ra nhìn Miranda đứng trước cửa căn phòng nhỏ của cô – hệt như mọi lần, mang tới tin nhắn giống mọi ngày. Ngay khi Tessa bảo ả đợi ngoài hành lang, Miranda sẽ rời phòng. Mười phút sau, ả sẽ trở lại và nói hệt như cũ. Nếu Tessa không ngoan ngoãn đi sau vài lần được nhắc nhở, Miranda sẽ kệ cho cô gào thét và đấm đá mà lôi cô xềnh xệch xuống cầu thang, vào căn phòng nóng hầm hập và nhớp nhúa của Chị Em Hắc Ám.
Suốt một tuần trời đầu Tessa đặt chân vào Ngôi Nhà Hắc Ám – theo như cô đặt – mọi chuyện đều diễn ra như vậy. Về sau, cô nhận ra đấm đá chẳng đem lại lợi ích gì, ngoài làm cô mất sức. Cô nên dành sức vào việc khác thì hơn.
“Lát nữa đi, Miranda,” Tessa nói. Ả hàu gái ngượng nghịu cúi đầu chào, rời phòng và đóng cửa lại.
Tessa đứng dậy và nhìn quanh căn phòng giam giữ cô suốt sáu tuần. Nó nhỏ, dán giấy dán tường hình hoa và chỉ có vài món đồ nội thất – một chiếc bàn đơn giản trải vải đăng ten là nơi cô dùng bữa; một chiếc giường hẹp bằng đồng là nơi cô ngủ; một chậu rửa đã nứt cùng cái hũ để cô giải quyết nhu cầu cá nhân; bậu cửa sổ là nơi cô đặt sách cùng một chiếc ghế nhỏ để cô ngồi viết thư cho anh trai hằng đêm. Cô thừa biết cô sẽ không bao giờ gửi chúng, mà chỉ đem giấu dưới đệm – nơi Chị Em Hắc Ám sẽ không bao giờ lục soát. Chúng là những trang nhật ký cho cô hi vọng rằng một ngày nào đó, cô sẽ gặp lại anh trai.
Cô tới trước chiếc gương treo tường và vuốt thẳng tóc. Chị Em Hắc Ám, như họ muốn được gọi, thích cô luôn chỉnh chu, dù họ chẳng để ý đến ngoại hình của cô mấy – may thật, vì hình ảnh phản chiếu trong gương làm cô nhăn mặt. Gương mặt trái xoan của cô xanh tái với đôi mắt xám trũng sâu – gương mặt ủ ê không chút ửng hồng nơi gò mà và cũng chẳng ánh lên chút hi vọng nào. Cô mặc chiếc váy đen giản dị mà hai Chị Em đã đưa khi cô vừa tới. Dù họ đã hứa, nhưng cô chẳng thấy hành lí của mình đâu, và đây là tất cả những gì cô có. Cô vội quay mặt đi.
Cô thường không mấy khi giật mình khi nhìn mình trong gương. Nate được thừa hưởng vẻ đẹp của mẹ, nhưng Tessa luôn hài lòng với mái tóc nâu suôn mượt và đôi mắt xám kiên định của mình. Cô cao hơn hầu hết đám con trai cùng tuổi, nhưng dì Harriet luôn nói rằng nếu một cô tiểu thư cao ráo luôn tự lo được cho mình, cô ta sẽ mãi giữ được vẻ vương giả. Nhưng giờ trông cô chẳng vương giả tí nào. Cô lôi thôi bệ rạc và giống một con bù nhìn đang sợ hãi. Cô tự hỏi liệu Nate có nhận ra em gái mình nếu nhìn thấy cô ngày hôm nay không.
Nghĩ đến đây, trái tim cô dường như chùng xuống. Nate. Chính anh đã đưa cô lâm vào cảnh này, nhưng đôi lúc cảm giác nhớ anh dâng trào khiến cô có cảm giác như vừa nuốt phải mảnh thủy tinh. Không có anh, cô hoàn toàn đơn độc trong thế giới này. Chẳng có ai quan tâm xem cô sống chết ra sao. Đôi lúc nỗi sợ ấy choán ngợp trong cô và dìm cô xuống màn đen không lối thoát. Nếu không ai quan tâm tới cô, vậy cô có tồn tại không?
Tiếng khóa lách cách ngay lập tức cắt ngang suy nghĩ của cô. Cửa mở và Miranda đứng ở ngưỡng cửa.
Tessa bực bội nhìn cô ta. Cô không biết Miranda bao nhiêu tuổi. Mười chín? Hai lăm? Có gì đó không tuổi về gương mặt tròn láng mịn đó. Tóc ả có màu giống màu nước tù và được vén hết ra sau tai. Cũng giống hệt như tay xà ích của Chị Em Hắc Ám, mắt ả cũng lồi ra như mắt ếch, khiến ả lúc nào cũng như đang ngạc nhiên. Tessa cho rằng hai người đó là bà con của nhau.
Họ cùng nhau xuống tầng, Miranda đi tấp tểnh bên cạnh chẳng lấy gì làm duyên dáng. Tessa giơ tay chạm vào sợi dây chuyền thiên sứ. Đó là thói quen cô thường làm mỗi khi bị bắt đi gặp Chị Em Hắc Ám. Không hiểu sao cô thấy an tâm khi biết thiên sứ vẫn ở trên cổ. Trong lúc họ đi qua các tầng nhà, cô vẫn cầm chặt lấy nó. Có vài tầng hành lang trong Ngôi Nhà Hắc Ám, dù Tessa chẳng thấy gì ngoài phòng của Chị Em Hắc Ám, những hành lang và cầu thang, cùng phòng của cô. Cuối cùng họ tới một hầm chứa tối om. Dưới đây khá ẩm thấp, tường nhớp nháp khó chịu, nhưng Chị Em Hắc Ám rõ ràng không để tâm chút nào. Phòng của họ ở phía trước, đằng sau đôi cánh cửa rộng. Một hành lang hẹp dẫn vào bóng tối hun hút theo một hướng khác; Tessa không biết cái gì trong hành lang đó, nhưng bóng tối đặc quánh của nó khiến cô mừng vì mình không biết.

Cửa phòng Chị Em đã mở. Miranda không chần chờ mà bước vào ngay, Tessa đi theo ả với vẻ cực kỳ không muốn. Cô ghét căn phòng này nhất quả đất.
Căn phòng luôn nóng và ẩm ướt như đầm lầy, kể cả khi ngoài trời đang xầm xì đổ mưa. Những bức tường dường như bốc hơi ẩm, và vải bọc ghế ngồi và sofa luôn mọc đầy nấm mốc. Nó bốc ra cái mùi kì kì, hệt như mùi sông Hudson trong ngày nóng: nước, rác và phù sa.
Như thường lệ, Hai Chị Em đã ở đó, ngồi sau cái bàn to tướng. Họ vẫn mặc đồ lòa loẹt như mọi khi, bà Black vận đồ hồng chóe còn bà Dark diện chiếc váy dạ hội màu xanh chim công. Bên trên chiếc váy xa-tanh chói lọi, gương mặt họ như những quả bóng bay xám xịt xì hơi. Dù trong phòng nóng thế nào cũng mặc, lúc nào họ cũng đeo găng tay.
“Để chúng tôi lại với nhau, Miranda,” bà Black vừa xoay quả cầu bằng đồng nặng trịch để trên bàn vừ a nói. Tessa đã nhiều lần cố nhìn kỹ quả địa cầu – cô có cảm giác các vùng đất trên đó có gì không đúng, đặc biệt là vùng nằm giữa Châu Âu – nhưng hai chị em luôn không cho cô nhìn.
“Và đóng cửa lại nhé.”
Không nói không rằng, Miranda làm theo điều họ nói. Tessa cố không nhăn mặt khi cửa đóng lại, chặn luôn chút gió thổi vào cái nơi bí bách này.
Bà Dark nghiêng đầu. “Tới đây nào, Theresa.” Trong hai người thì bà ta tử tế với Tessa hơn – bà ta luôn dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cô, trong khi người chị lại thích dùng đòn roi và quát nạt. “Và cầm lấy cái này.”
Bà ta giơ gì đó ra: một cái nơ bằng ruy băng màu hồng của con gái. Giờ cô đã quen được Chị Em Hắc Ám giao cho những thứ từng thuộc về người khác: những cái ghim gài, đồng hồ, đồ tùy tang và đồ chơi của trẻ con. Có lần cô được đưa cho một sợi dây giày, lần khác là chiếc khuyên tai dính máu khô.
“Cầm lấy,” bà Dark sốt ruột nhắc lại. “Và Biến Hình đi.”
Tessa cầm lấy cái nơ. Nó nằm trong tay cô, nhẹ như cánh ngài, trong khi Chị Em Hắc Ám dửng dưng quan sát. Cô nhớ những tiểu thuyết mình từng đọc, trong đó các nhân vật run rẩy đợi lời phán xét ở bến tàu tại Old Bailey và cầu mong được phán vô tội. Lúc nào bước vào căn phòng này, cô cũng có tâm trạng của một bị cáo, dù cô chẳng biết mình
phạm tội gì.
Cô xoay cái nơ trong tay và nhớ lại lần đầu tiên Chị Em Hắc Ám giao đồ cho cô – một găng tay phụ nữ, với những cái khuy bằng ngọc trai ở cô tay. Họ hét bảo cô Biến Hình, tát và lắc người cô khi cô hốt hoảng lặp đi lặp lại rằng cô không hiểu họ nói gì hay họ muốn cô làm gì.
Lúc đó dù rất muốn, nhưng Tessa không hề khóc. Tessa ghét phải khóc, nhất là trước những người cô không tin tưởng. Và trên thế gian này chỉ có hai người cô tin, một đã chết và một đang bị giam hãm. Chị Em Hắc Ám bảo cô rằng họ giữ Nate, và nếu cô không làm theo lời họ, anh sẽ chết. Họ cho cô thấy chiếc nhẫn của anh, một thứ từng thuộc về bố họ – giờ dính máu – để chứng minh. Họ không cho cô cầm hay chạm vào nó, và giật lại ngay khi cô đưa tay ra. Nhưng cô nhận ra nó. Nó đúng là nhẫn của Nate.
Sau đó cô làm mọi điều họ bảo: uống những thứ thuốc nước họ đưa, luyện tập hàng giờ liền tới phát rồ phát dại, buộc mình phải nghĩ như họ muốn. Họ bảo cô tưởng tượng mình là đất sét, bị nhào nặn và định hình trên bàn gốm xoay, cô không có hình dạng cố định và có thể thay đổi. Họ bảo cô chạm vào vật họ đưa, tưởng tượng chúng là vật sống và rút linh hồn trong chúng ra.
Cô mất hàng tuần trời mới Biến Hình được, và lần đầu tiên ấy khiến cô đau đớn đến phát nôn ọe và ngất đi. Khi tỉnh lại, cô nằm trên chiếc trường kỷ tại phòng Chị Em Hắc Ám, với một chiếc khăn ẩm vắt ngang mặt. Bà Black đã cúi xuống nhìn cô, hơi thở phả ra đắng nghét như dấm còn ánh mắt thì ngời sáng. “Theresa, hôm nay cô làm tốt lắm. Rất tốt,” bà ta đã nói vậy đấy.
Đêm đó khi về phòng, cô thấy có hai cuốn sách đặt trên táp đầu giường: cuốn Kỳ vọng lớn lao cùng tác phẩm mà cô thích nhất, Bốn cô con gái nhà bác sĩ March. Không biết bằng cách nào mà Chị Em Hắc Ám biết Tessa thích đọc và nhất là ddọc tiểu thuyết. Tessa đã ngồi ôm chúng mà khóc.
Kể từ đó, Biến Hình trở nên dễ dàng hơn. Tessa không hiểu điều gì trong cô khiến việc đó có thể xảy ra, nhưng cô nhớ các bước Chị Em Hắc Ám dạy, như người mù nhớ từ giường tới cửa phòng ngủ mất bao nhiêu bước chân vậy. Cô không rõ ở cái nơi tối tăm họ bắt cô tới có gì, nhưng cô biết đường tới đó.
Giờ khi nắm dải ruy băng xơ xác, cô đã biết cách rút linh hồn khỏi nó. Cô mở rộng tâm trí và để bóng tối ùa tới, để mối liên kết ràng buộc cô với dải ruy băng và linh hồn bên trong – tiếng vọng ma mị của người từng sở hữu nó – bung ra như một sợi chỉ vàng dẫn đường qua bóng tối. Căn phòng, hơi nóng ngột ngạt của nó cùng tiếng thở phì phò của Chị Em Hắc Ám đều tan biến khi cô đi theo sợi chỉ, trong khi ánh sáng càng lúc càng mạnh và cô cuấn mình quanh nó như thể cuốn chăn. Da cô ngứa ngáy như bị sốc điện nhẹ cả ngàn mũi. Đó từng là phần kinh khủng nhất – phần làm cô tưởng mình sắp chết. Giờ cô đã quen rồi, và chịu đựng nó khi người cô, từ da đầu tới mũi chân đều run lên. Thiên thần đồng hồ quanh cổ cô dường như chạy nhanh hơn, như nó đồng nhịp với trái tim đang tăng tốc trong ngực cô. Áp lực trong da cô tăng lên – Tessa thở dồn dập – và mắt cô, đã nhắm, bật mở khi những cảm giác lên mức cao nhất – rồi biến mất.
Đã xong rồi.
Tessa mệt mỏi chớp mắt. Giây phút đầu tiên sau khi Biến Hình luôn giống như chảy nước mắt sau khi lặn xuống nước. Cô nhìn mình. Cơ thể mới của cô khá mảnh dẻ, gần như ẻo lả, và váy cô rộng ra, đổ hết xuống sàn. Tay cô, nắm chặt trước mặt, trắng xanh và gầy gò, với đầu ngón nứt nẻ và móng tay bị cắn nham nhở. Bàn tay xa lạ thuộc về người xa lạ.
“Tên cô là gì?” Bà Black hỏi. Ba ta đã đứng lên nhìn Tessa bằng đôi mắt nhạt máu rực sáng. Bà ta trông như đang đói vậy.
Tessa không trả lời. Cô gái mà cô đang đội lốt sẽ trả lời dùm cô, nói qua cô theo cách linh hồn sẽ nói qua cầu nối – nhưng Tessa ghét nghĩ theo cách đó; Biến Hình đáng sợ hơn vậy nhiều. “Emma,” giọng nói từ Tessa vang lên. “Cô Emma Bayliss thưa bà.”
Giọng đó trả lời, những lời tuôn ra khỏi miệng Tessa, mang theo những hình ảnh sống động. Sinh ra ở Cheapside, Emma là một trong sáu người con. Bố cô đã chết, mẹ bán nước bạc hà ở East End. Emma đã học thêu thùa để kiếm tiền từ khi còn nhỏ. Hằng đêm, cô thường ngồi ở cái bàn nhỏ trong bếp, khâu chần dưới ánh nến mỡ lợn. Đôi lúc khi nến đã tắt và không còn tiền mua cây nến mới, cô sẽ đi ra đường và ngồi dưới một ngọn đèn ga của thành phố, dùng ánh sáng đó mà khâu nốt…
“Có phải đó là việc cô làm vào đêm cô chết không, Emma Bayliss?” bà Dark hỏi. Giờ bà ta hơi nhoẻn miệng cười và liếm môi dưới, như thể đánh hơi xem câu trả lời là gì.

Tessa thấy con phố tối tăm chật hẹp, bị bao phủ trong mà sương mù, một cây kim bạc miệt mài đâm lên kéo xuống dưới ánh đèn ga vàng vọt. Một bước chân vào màn sương. Đôi bàn tay vươn ra nắm lấy vai cô, kéo cô đi, kệ cho cô la hét, vào bóng tối. Cây kim và sợi chỉ rơi khỏi tay cô, cái nơ tuột khỏi tóc khi cô chống cự. Một giọng nói khàn khàn giận dữ quát tháo gì đó. Và một một con dao bạc lóe lên trong bóng tối, cắt vào da cô, khiến máu trào ra. Cơn đau như lửa thiêu, cơn hoảng sợ chẳng giống bất cứ điều gì cô từng biết. Cô đá người đàn ông đang giữ mình, thành công đánh rơi con dao khỏi tay hắn; cô cầm con dao và chạy, loạng choạng khi yếu dần, người mất máu quá nhanh. Cô co quắp trong hẻm, nghe tiếng rít đằng sau. Cô biết nó đi theo cô, và cô mong chết trước khi nó tóm được mình…
Phép Biến Hình vỡ tan như kính. Với một tiếng hét Tessa khuỵu xuống, mảnh vải rách rơi khỏi tay cô. Giờ cô lại là cô – Emma đã biến mất, như một lớp da bong đi. Tessa lại một lần nữa chỉ có một mình trong trí óc.
Giọng bà Black từ xa xôi vọng tới. “Theresa? Emma đâu rồi?”
“Cô ta chết rồi,”Tessa thều thào. “Cô ta chết trong hẻm – chết vì mất máu.”
“Tốt.” Bà Dark thở dài ra chiều hài lòng. “Làm tốt lắm, Theresa. Rất tốt.”
Tessa không nói gì. Vạt váy trước lấm tấm máu nhưng cô không thấy đau. Cô biết đó không phải máu cô; đây không phải lần đầu tiên chuyện này xảy ra. Cô nhắm mắt, xoay tròn trong bóng tối, mong không bị ngất.
“Chúng ta nên bắt nó làm từ trước,” bà Black nói. “Vấn đề về cô gái Bayliss kia làm em lấn cấn mãi.”
Bà Dark trả lời cụt ngủn. “Chị không chắc nó có làm được không. Em nhớ chuyện xảy ra với bà Adam chứ.”
Tessa biết ngay họ đang nói gì. Nhiều tuần trước cô đã Biến Hình thành một người phụ nữ chết vì một viên đạn găm vào tim; máu ứa xuống váy và cô ngay lập tức Biến Hình trở lại, hét hoảng loạn tới khi Chị Em bắt cô nhìn thấy mình không sao hết.
“Từ hồi đó nó tiến bộ nhanh đấy chứ chị?” bà Black nói. “Hồi đầu nó còn chẳng biết mình là gì nữa mà.”
“Nó quả là một viên ngọc thô,” bà Dark đồng tình. “Chính chúng ta đã biến nó thành kim cương đấy chứ. Nếu mà Ông Chủ thất vọng thì chị chẳng hiểu vì lí gì đâu.”
Bà Black hơi thở dồn. “Ý chị là… chị nghĩ đến lúc rồi hả?”
“Ôi tất nhiên rồi, em gái yêu quý. Nó sẵn sàng rồi. Giờ đã đến lúc Theresa gặp chủ nhân của chúng ta.” Sự hả hê trong giọng bà ta khiến Theresa khó chịu tới hết chóng mặt. Họ đang nói gì thế? Ông Chủ là ai? Cô nhìn qua mi mắt khép hờ khi bà Dark kéo dây chuông để gọi Miranda tới dưa Tessa về phòng. Vậy là bài học hôm nay đã xong.
“Có lẽ ngày mai,” bà Black nói, “hoặc ngay đêm nay. Nếu chúng ta nói với Ông Chủ rằng nó đã sẵn sàng, em không biết ngài sẽ vội đến mức nào.”
Bà Dark bước ra từ sau bàn và cười khúc khích. “Chị hiểu em háo hức được trả công sau tất cả những gì chúng ta làm, em gái yêu quý. Nhưng Theresa chưa sẵn sàng. Nó có khả năng kia rồi, nhưng hình thức trông cũng phải ổn chút chứ. Em đồng ý không nào?”
Bà Black đi theo chị mình và đang lầm bầm trả lời gì đó thì bị cánh cửa mở ra và Miranda bước vào. Trông ả vẫn đù đờ như mọi khi. Thấy Tessa nằm co quắp trong tình trạng khắp người dính máu chẳng làm ả ngạc nhiên. Tessa nghĩ hẳn là ả đã từng chứng kiến nhiều chuyện tồi tệ hơn diễn ra trong căn phòng này rồi.
“Miranda, đưa cô gái này về phòng.” Sự hào hứng biến mất, và giọng bà Black lại cộc cằn như thường lệ. “Đưa những thứ… tôi đưa cô… và cho nó mặc đẹp và tươm tất.”
“Thứ… bà đưa con?” Miranda bối rối.
Bà Black và bà Dark nhìn nhau với vẻ chán ghét rồi tiến tới chỗ Miranda, làm Tessa không thấy cô gái kia. Tessa nghe loáng thoáng được mấy từ – “váy vóc”, “phòng thay đồ”, “làm cho nó xinh xinh một chút”, và một câu khá khó chịu sau rốt, “Chị à, em không chắc con Miranda đủ thông minh để hoàn thành những yêu cầu nhập nhằng thế.”
Làm cho nó xinh xinh một chút. Sao họ phải quan tâm xem cô có xinh hay không khi họ có thể ép cô trông giống người họ muốn chứ? Vẻ ngoài của cô có thế nào thì đã ra sao? Và vì sao Ông Chủ quan tâm chứ? Nhưng, qua hành vi của Hai Chị Em, Tessa biết họ tin ông ta sẽ quan tâm. Bà Dark rời phòng với cô em theo sau như mọi khi. Đến cửa, bà Dark dừng lại và nhìn Tessa. “Nhớ này, Theresa,” bà ta bảo, “ngày hôm nay – đêm nay – là tất cả những gì chúng ta chuẩn bị bao lâu nay.” Bà ta nắm váy bằng cả hai ta. “Đừng làm chúng ta thất vọng.”
“Đi,” Miranda nói. “Chúng ta phải lên tầng.”
Tessa chầm chậm đứng lên. Đầu cô đang quay cuồng. Cuộc sống của cô tại Ngôi Nhà Hắc Ám kinh khủng, nhưng cô nhận ra mình đã quen với nó. Cô biết mỗi ngày cô sẽ đón nhận điều gì. Cô biết Chị Em Hắc Ám huấn luyện cô vì một mục đích gì đó. Cô ngây ngốc tin rằng họ sẽ không giết cô. Sao họ phải phí công dạy dỗ cô để cô chết chứ?
Nhưng nghĩ tới cái giọng hả hê của bà Dark khiến cô sựng lại. Gì đó đã thay đổi. Họ đã đạt được điều họ muốn với cô . Họ sẽ được “trả công”. Nhưng ai trả?
“Đi,” Miranda nhắc lại. “Chúng ta phải chuẩn bị cho cô gặp Ông Chủ.”

“Miranda,” Tessa nói. Cô nói khẽ như thể nói chuyện với một con mèo đang sợ hãi. Miranda chưa từng trả lời câu hỏi nào của Tessa, nhưng thử thêm lần nữa đâu có chết ai? “Ông Chủ là ai thế?”
Ả im lặng một hồi. Gương mặt xanh xao vô cảm của Miranda vẫn nhìn thẳng. Rồi, Tessa ngạc nhiên khi ả nói. “Ông Chủ là người vĩ đại,” cô ta nói. “Cô vinh dự lắm mới được kết hôn cùng ngài.”
“Kết hôn?” Tessa nhắc lại. Cô quá sốc tới mức thấy căn phòng rõ hơn – Miranda, tấm vải lấm tấm máu trên sàn, quả địa cầu bằng đồng nặng trịch trên bàn vẫn nghiêng theo đúng góc độ mà bà Black chỉnh. “Với tôi? Nhưng… ông ta là ai?”
“Ngài là một con người vĩ đại,” Miranda nhắc lại. “Đó là vinh dự của cô.” Ả tiến tới chỗ Tessa. “Giờ cô phải đi cùng tôi.”
“Không.” Tessa lùi mãi lùi mãi tới khi lưng va vào bàn. Cô tuyệt vọng nhìn quanh. Cô có thể chạy, nhưng không thể vượt qua Miranda để ra khỏi phòng. Căn phòng này không có cửa sổ hay cửa thông sang phòng khác.Nếu cô trốn sau bàn, Miranda chỉ cần kéo cô ra rồi đưa cô lên phòng là xong. “Miranda, làm ơn đi mà.”
“Giờ cô phải đi với tôi,” Miranda nhắc lại. Ả sắp tóm được Tessa rồi. Tessa thấy mình trong đôi mống mắt đen láy của cô gái kia, ngửi thấy cái mùi hơi giống mùi than cháy đắng nghét, nhàn nhạt trên quần áo và da thịt Miranda. “Cô phải… ”
Với toàn bộ sức mạnh Tessa không biết mình có, cô nhấc quả địa cầu trên bàn và quăng vào đầu Miranda.
Nó gây ra tiếng kêu nghe rợn gáy. Miranda loạng choạng lùi lại… rồi đứng thẳng. Tessa ré lên và hạ quả địa cầu mà nhìn trân trối: Toàn bộ nửa mặt bên trái của Miranda bị móp vào như một cái mặt nạ giấy bị dẹt ở một bên. Gò má cô ta bị là phẳng, răng bập vào môi. Nhưng không có lấy một chút máu chảy ra.
“Giờ cô phải đi với tôi,” Miranda vẫn nói ề à như thường lệ.
Tessa há hốc miệng.
“Cô phải đi… cô p… phải… cô… cô… cô… cccccccc…” giọng Miranda run lên bần bật và đứt quãng. Ả tiến về phía Tessa rồi tự nhiên đi lệch sang bên. Tessa rời khỏi bàn và bắt đầu lùi xa khi ả bắt đầu quay tròn mỗi lúc một nhanh. Ả vừa rít vừa đi qua phòng như một kẻ say tới khi đâm đầu vào bức tường đối diện… rồi có lẽ bị choáng. Ả đổ gục xuống và nằm bất động.
Tessa lao ra khỏi cửa và chỉ dừng lại một lần để ngoái đầu nhìn vào phòng lần chót. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cô như thấy khói đen bốc ra từ cơ thể bất động của Miranda, nhưng giờ không phải lúc để nhìn. Tessa lao ra hành lanh, kệ cho cửa mở sau lưng.
Cô theo cầu thang chạy lên tầng trên, suýt dẫm vào váy và đập đầu gối vào bậc thang. Cô hét lên và loạng choạng bò lên tầng đầu tiên, nơi cô lao vào một hành lang dài và ngoằn nghèo dẫn vào bóng tối. Cô thấy vài cánh cửa. Cô thử mở một cửa nhưng nó bị khóa. Các cửa sau đó cũng vậy.
Cuối hành lang có một cầu thang dẫn xuống dưới. Tessa lao xuống và thấy cửa chính. Có lẽ nó từng có một thời vàng son – sàn nhà lát đá cẩm thạch nứt rạn và cáu bẩn, những ô cửa sổ cao cao không che rèm. Chút ánh sáng lọt vào qua đó, chiếu sáng cái cửa đồ sộ. Trái tim Tessa nảy lên. Cô vặn nắm đấm và cửa mở ra.
Trước mắt cô là một con đường rải sỏi, với những ngôi nhà vườn dọc hai bên. Mùi của thành phố ập tới với Tessa – đã lâu lắm rồi cô mới được hít thở khí trời. Giờ trời đã vào lúc chạng vạng và lảng bảng sương mù. Từ đâu đó có tiếng trẻ con la hét nô đùa và tiếng vó ngựa lộp cộp vọng tới. Nhưng đường xá ở đây chẳng có ai, ngoại trừ người đàn ông đang dựa vào cột đèn khí gần đó để đọc báo.
Tessa đi xuống thềm và về phía người lạ. Cô giật giật ống tay bảo người kia, “Xin ngài làm phúc… nếu ngài có thể giúp tôi…”
Hắn quay lại nhìn cô.
Tessa nén tiếng hét. Gương mặt hắn vẫn nhợt nhạt như lần đầu cô gặp tại bến cảng Southampton; đôi mắt ốc nhồi của hắn vẫn làm cô nhớ tới ắt Miranda, và răng hắn sáng như kim loại khi hắn nhe răng cười.
Đó là tay xà ích của Chị Em Hắc Ám.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.