Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách

Chương 19: chương 7.2






À, Tessa nghĩ. Anh ấy say. Cô từng thấy anh trai mình trở thành đệ tử lưu linh quá nhiều lần nên chẳng lạ gì. Nhưng không hiểu sao, cô thấy thất vọng.
Jem cười. “Bồ ở đâu thế? Quán Rồng Xanh hay quán Mỹ Nhân Ngư?”
“Quán Qủy cơ.” Will thở dài và tựa vào một cọc giường. “Tôi đã lập kế hoạch cho tối nay. Định say bí tỉ rồi kiếm mấy em chơi. Nhưng lạy đức Alas, chuyện đã không thành. Tôi vừa uống cốc rượu thứ ba tại Quán Qủy thì bị một cô bé bán hoa nhỏ nhắn vui tươi mời mua một bông cúc dại với giá hai xu. Gía hơi đắt nên tôi từ chối. Và đúng lúc ấy, nó cướp tiền của tôi.”
“Một cô bé cướp tiền của anh?” Tessa nói.
“Hóa ra nó không phải một bé gái, mà là một gã lùn háu chiến có biệt danh Nigel sáu ngón.”
“Nhầm cũng phải thôi,” Tessa nói.

“Tôi bắt quả tang nó cho tay vào túi mình,” Will nói, bàn tay thanh tú đầy sẹo vung vẩy rất sinh động. “Tất nhiên tôi không để yên rồi. Một trận ẩu đả dường như diễn ra ngay tức thì. Tôi chiếm thế thượng phong tới khi Nigel nhảy lên quầy và dùng một chai rượu gin phang vào gáy tôi.”
“À,” Jem nói. “Thể nào mà tóc bồ ướt.”
“Đấy là một trận đấu công bằng,” Will nói. “Nhưng chủ quán Qủy không thấy thế. Ông ta ném tôi ra. Tôi không được phép bén mảng tới đó trong hai tuần.”
“Tốt cho bồ đấy,” Jem không cảm thông chút nào. “Mừng được nghe mọi chuyện vẫn như thường lệ. Tôi đang lo bồ định nói bồ về nhà sớm để xem tôi khá hơn chưa.”
“Trông bồ vẫn hoàn toàn khỏe mạnh khi không có tôi. Đúng ra, tôi thấy bồ đã gặp quý cô biến hình bí ẩn đang sống trong nhà chúng ta,” Will nói. Đây là lần đầu tiên anh để ý tới sự hiện diện của cô kể từ khi xuất hiện ở ngưỡng cửa. “Em có thường xuất hiện ở phòng ngủ của một quý ông vào nửa đêm không? Nếu anh biết thế anh đã vận động mạnh hơn để Charlotte cho em ở lại.”
“Em không hiểu sao anh phải để ý xem em làm gì,” Tessa trả lời. “Nhất là khi anh bỏ em lại hành lang cho em tự tìm đường về phòng.”
“Vè em tìm thấy đường về phòng Jem à?”
“Do tiếng vĩ cầm đấy,” Jem giải thích. “Cô ấy nghe tôi luyện đàn.”
“Nghe chói quá hả?” Will hỏi Tessa. “Anh không hiểu sao lũ mèo quanh đây lại không bỏ chạy mỗi khi cậu ấy chơi nhạc.”
“Em nghĩ tiếng đàn hay đó chứ.”
“Đúng vậy đấy,” Jem đồng tình.
Will bực bội chỉ họ. “Các người chơi hội đồng tôi. Giờ chuyện sẽ thế này sao? Giờ tôi là người thừa hả? Ôi Chúa ơi, tôi sẽ phải đánh bạn với Jessamine mất.”
“Jessamine không chịu nổi bồ đâu.” Jem nhận xét.

“Vậy Henry.”
“Henry sẽ làm bồ bị bỏng cho xem.”
“Thomas,” Will nêu một cái tên khác.
“Thomas,” Jem đang nói thì cúi gập người, đột nhiên ho dữ dội đến độ phải trượt xuống khỏi cái rương nhỏ và gập người xuống đầu gối. Qúa choáng không nhúc nhích nổi, Tessa cứ trố mắt nhìn Will – vẻ say rượu của anh dường như biến mất trong tích tắc – anh nhảy bật khỏi giường và quỳ xuống và đặt tay lên vai bạn.
“James,” anh bình tĩnh nói. “Ở đâu?”
Jem giơ tay đẩy anh đi. Những hơi thở dồn dập làm cơ thể gầy gò của anh run từng chặp. “Tôi không cần… Tôi ổn mà…”
Anh lại ho và thổ ra một bụm máu xuống sàn.
Will nắm chặt lấy vai bạn; Tessa thấy những mấu tay trắng bệch. “Ở đâu? Bồ để nó ở đâu?”
Jem yếu ớt chỉ về phía giường. “Ở…” anh thở dốc. “Ở mặt lò sưởi… trong hộp… màu bạc…”
“Rồi, tôi đi lấy đây.” Tessa chưa từng thấy Will nói năng nhẹ nhàng như vậy. “Ở nguyên đấy.”
“Tôi đi đâu được chứ?” Jem chùi mui bàn tay qua miệng; trên Ấn Ký hình con mắt mở xuất hiện một đường máu.
Đứng dậy, Will quay lại… và nhìn thấy Tessa. Trong lúc đó, anh hoàn toàn giật mình, như thể đã quên mất sự hiện diện của cô ở đó.

“Will…” cô thì thào. “Em có thể làm gì…”
“Đi cùng anh.” Will nắm lấy tay côvà nhẹ nhàng kéo cô ra cửa. Anh đẩy cô ra ngoài hàng lang và chắn không cho cô nhìn vào phòng. “Tessa, chúc em ngủ ngon.”
“Nhưng anh ấy đang ho ra máu,” Tessa nhỏ giọng phản đối. “Có lẽ em nên gọi Charlotte.”
“Không.” Will ngoái nhìn ra sau rồi lại nhìn Tessa. Anh nhoài người tới và đặt tay lên vai cô. Cô cảm thấy những ngón tay anh đang bóp lên da mình. Cô ngửi thấy mùi không khí buổi đêm, mùi kim loại, khói thuốc và sương mù trên da anh. Có gì đó ở mùi hương nơi anh rất lạ, nhưng cô không biết chính xác là thế nào.
Will nói nhỏ. “Cậu ấy cần thuốc. Anh sẽ lấy cho cậu ấy. Charlotte không cần biết.”
“Nhưng nếu anh ấy bị ốm…”
“Làm ơn đi mà, Tessa.” Trong đôi mắt xanh của Will ánh lên nét van lơn. “Sẽ tốt hơn nếu em không nói gì.”
Không hiểu sao Tessa thấy mình không thể từ chối. “Em… được rồi.”
“Cảm ơn em.” Will thả vai cô ra và đưa tay chạm lên má cô – rất nhẹ khiến cô nghĩ chắc mình tưởng tượng ra. Qúa giật mình không nói được gì, cô đứng im trong khi anh đóng cửa lại. Khi cô nghe tiếng khóa, cô nhận ra sao cô thấy lạ khi Will nhoài người về phía mình. Dù Will bảo ra ngoài uống rượu cả đêm – dù anh bị một chai rượu gin đập vào đầu – nhưng ở anh không có chút mùi cồn nào.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.