Xuyên Tới Thập Niên 80 Sau Đêm Tân Hôn Cả Nhà Coi Tôi Thành Bảo Bối

Chương 29: Đắc Ý





"Ai mà không biết nhà họ Tiêu ngay cả sính lễ cũng không mua nổi, làm sao có tiền mua quà hồi môn?" Mắt thím Lưu thoáng nhìn vào giỏ trúc, chỉ thấy một tờ giấy đỏ thật lớn che mất, cũng không thấy được bên trong có gì, nên tiếp tục nói móc mỉa: "Tôi buồn cười muốn chết, gánh cái giỏ trúc cho thật lớn, gánh cho nhiều nhưng ngay cả tấm màn che cũng không có, đúng là nghèo nàn!"Giang Điềm cố ý nói thay Giang Mật: "Thím Lưu, thím không được xem thường chị của cháu!.
.
""Giang Điềm à, không phải thím xem thường mà lời thật lòng cũng không cho thím nói?" Thím Lưu đảo đôi mắt hung dữ nhìn Giang Mật liếc một cái: "Cháu cùng Đại tử đều là người lương thiện, hai chị em đều về nhà sao chỉ có mỗi cháu ra tiền chứ? Này không phải ức hiếp người sao?"Mấy người họ hàng cũng ồn ào: "Giang Mật dẫn theo bốn cái miệng đến đây, vậy thì tốn bao nhiêu thức ăn? Có thể mua được của hồi môn vậy thì cũng không giống người không có tiền, rõ ràng hai chị em có thể chia nhau được.
"Giang Điềm cúi đầu che đi ý cười ở khóe miệng, bình quân một bàn tiệc đã có thể lột một lớp da của Giang Mật.
"Một đám người hát hay như vậy, đã có thể dựng sân khấu cho mọi người rồi.

" Giang Mật cười lạnh nói: "Người hiểu chuyện thì biết mọi người đến đây ăn tiệc, ai không biết thì còn tưởng mọi người đến đây tống tiền đó, bình quân cái gì mà bình quân, nhà ai mời thông gia thì người đó chịu, chẳng lẽ Triệu Đông Hải ngoài miệng nói mời tiệc nhưng mà lại lợi dụng nhà cháu?""Ui ui ui, đây là xem thường chúng ta là bà con nghèo sao?" Thím Lưu bị nạt, trong lòng khó chịu, động tác lưu loát xốc tờ giấy đỏ bên trong giỏ trúc lên: "Để thím xem cháu mang theo thứ gì tốt mà giấu dữ vậy, không muốn cho chúng ta ăn.
"Đồ trong giỏ trúc đều bị lộ ra ngoài trong tầm mắt của mọi người, có một con gà trống lớn, hai con cá trích, một thùng rượu, một miếng thịt, còn có các loại rau dưa khác, xem ra còn nhiều hơn của hồi môn lúc kết hôn, nhưng so với của hồi môn của Triệu Đông Hải và Giang Điềm thì tất nhiên không có bao nhiêu.
"Ôi trời ơi, quà hồi môn còn tặng đồ ăn, tôi cười đến muốn rụng cả răng cửa.
""Chút đồ vật này chắc không đào hết của cải của nhà họ Tiêu nhỉ? Mấy đồ ăn trồng trong đất cũng đem tới, quá mất mặt rồi.
""Đây là chắc thấy Giang Điềm có nhiều quà hồi môn nên cố ý lấy cho đủ để đua đòi theo.

Cũng không tự xem trong túi của mình có bao nhiêu tiền, cô có tư cách so với Giang Điềm sao?"Khóe miệng Giang Điềm giật giật, cô ta nhịn cười đến gần chết, những khó chịu cùng tức giận khi bị Giang Mật làm cho nghẹn ở trong ngực cũng tan biến hết.
Gân xanh trên cánh tay của Tiêu Lệ cũng nổi lên, ánh mắt sắc bén, trực tiếp bỏ cái gánh xuống.
Nhìn dáng dấp cùng vẻ mặt hung hãn của anh, mấy người nhiều chuyện đều giật mình, trong lòng họ thầm nghĩ có chút sợ hãi.
Giang Mật giữ chặt cánh tay anh, ý bảo anh không cần xúc động, cũng không cần tranh chấp với một đám thối miệng này.
"Bọn họ đều yêu giàu khinh nghèo, không đáng để anh tức giận, cho dù Triệu Đông Hải có phun đờm lên trên đất bọn họ cũng sẽ tâng bốc nói anh ta phun thật giỏi, còn hận không thể cầm lấy về nhà thờ cúng.
" Giang Mật lạnh lùng, châm biếm nói.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.