Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 193: Tiếu Tam Tiếu




Trong hoàng thành, giết chóc tiếp tục, thậm chí bốc lên ánh lửa.
Đại Đương Gia không có tức hổn hển mà hết sức bình tĩnh: "Ta chuẩn bị vô số năm, muốn biến Trung Nguyên thành vực sâu, trở thành vùng đất của tội ác, nhưng không ngờ lại bị nhóc con miệng còn hôi sữa như ngươi phá bại. Nhưng vậy thì đã sao? Chỉ là một bầy kiến hôi mà thôi, ta còn vô số thời gian để bồi dưỡng ra tiếp một đám người nữa, chẳng qua là bực thiên tài như ngươi lại quá mức hiếm thấy. Đầu nhập vào ta thế nào? Muốn xưng bá thế gian, ta cho ngươi; muốn trường sinh bất tử, ta cũng có thể thành toàn cho ngươi."
Sở Dương cười nói: "Thiên hạ này chẳng phải đã là của ta rồi sao? Về phần trường sinh thì chẳng qua là Long Quy lực mà thôi, hơn nữa các ngươi thực sự trường sinh sao?"
Đại Ma Thần lại tò mò hỏi: "Ngươi cũng biết Long Quy lực, chẳng lẽ ngươi là con riêng của lão gia hỏa kia?"
Sở Dương không cãi lại mà chỉ nói: "Có phải hay không đã không quan trọng! Các ngươi nếu như thối lui, phát hạ lời thề từ nay trở đi không nguy hại Trung Nguyên nữa thì ta có thể thả các ngươi an toàn rời đi, như thế nào?"
Ha ha ha!
Đại Đương Gia và Đại Ma Thần đều cường lên điên cuồng, tựa như nghe được chuyện đáng cười nhất thế gian, cười đến nghiêng ngả.
"Một mình ta có thể diệt quốc!"
Đại Ma Thần vô cùng cuồng ngạo, khiến cho toàn bộ rừng cây sau lưng hắn vô thanh vô tức hóa thành bột phấn.
"Một mình ta nhất định đỉnh thiên thu!"
Đại Đương Gia thần thái tùy tiện, bá đạo ngàn vạn.
Sở Dương cười lạnh nói: "Nhưng hai người các ngươi chỉ có thể nấp ở Đông Dương mưu đồ, thi triển mưu mẹo nham hiểm, làm việc như thế chẳng qua chỉ là hành vi của tiểu nhân mà thôi, sao có thể diệt quốc? Sao có thể định đỉnh thiên thu? Chẳng qua là người si nói mộng mà thôi! Các ngươi cừu hận Tiếu Tam Tiếu nhưng lại luôn e ngại hắn, có phải thế không?"
Đại Đương Gia thở dài một tiếng: "Xem ra ngươi không đáp ứng đề nghị của ta nhỉ?"
Sở Dương lắc đầu: "Ngươi cũng không đám ứng điều ta mới nói nhỉ?"
Nói xong, hắn đột nhiên quát: "Xuất thủ!"
KENG!
Kiếm Thánh sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng cùng Sở Dương tương thông, trực tiếp thi triển ra kiếm hai mươi ba, đọng lại thời gian, xuyên qua không gian, kiếm quang chỉ thẳng mi tâm Đại Ma Thần.
"Hay cho kiếm hai mươi ba!"
Đại Ma Thần lộ ra bộ dáng chấn kinh, phi tốc lùi nhanh lại, đồng thời thôi động ra thần công Hỗn Thiên Tứ Tuyệt của hắn, một chiêu ngăn cản được kiếm quang, va chạm cùng một chỗ khiến đôi bên đồng thời nhanh lùi lại.
Vậy mà bất phân cao thấp.
Lúc này, Bộ Kinh Vân và Nhiếp Phong đã phong vân hợp bích, thi triển ra Ma Kha Vô Lượng công kích tới. Hai người bọn họ đã đạt tới cảnh giới Đại tông sư, bây giờ liên hợp cùng một chỗ thì uy năng cường thế không kém gì Kiếm Thánh, thừa cơ đánh lui Đại Ma Thần.
Bọn hắn bên này ngăn cản được Đại Ma Thần.
Sở Dương sớm đã nghĩ ra sách lược để đối phó hai người.
Một mình Kiếm Thánh chỉ sợ khó chế ngự được Đại Ma Thần, dẫu sao đối phương quá mức cường đại, thế nên mới để cho Bộ Kinh Vân và Nhiếp Phong đi theo Kiếm Thánh, tiến hành liên thủ.
Sở Dương vừa nói vừa thi triển tâm linh kiếm xuyên toa không gian, hạ xuống trên mi tâm của Đại Đương Gia.
PHỐC! PHỐC!
Từ nơi sâu xa vang lên một tiếng vang nhỏ.
Sở Dương sắc mặt lại khẽ biến, một kiếm kia tuy phá được tâm linh của Đại Ma Thần nhưng lại không triệt để chém ra, lúc này hắn tế ra Nhiếp Hồn châu khiến cho Đại Ma Thần vẻ mặt hốt hoảng dường như sắp ngưng tụ ra lại ý chí.
"Hoàng Kim thừng, đi!"
Sở Dương thôi diễn phương pháp ngàn vạn lần, chấp hành cẩn thận tỉ mỉ.
Kim quang lóe lên lập tức quấn chặt lấy Đại Đương Gia.
Ở bên cạnh còn một đạo lam quang mau chóng đuổi theo, chính là một kiện chiến lợi phẩm khác tên là Thấu Cốt kinh, bay tới phía trước mi tâm Đại Đương Gia.
"Đáng chết!"
Đại Đương Gia đã khôi phục lại, thần sắc tức giận, lực lượng chết phục trong cơ thể tuôn ra mãnh liệt chống đỡ Hoàng Kim thừng, lại né sang một bên nhưng không thể hoàn toàn né khỏi Thấu Cốt đinh, nó bắn lên vai phải của hắn, từ sau móc ra một vòi máu tươi.
Sở Dương khẽ híp mắt lại, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hắn không thể ngờ được công kích liên tiếp như thế mà không giết chết được đối phương, cũng may hắn còn hậu chiêu: "Thất Tinh kiếm trận, ra!"
VÚT...
Bảy đạo kiếm quang đằng không mà lên, trong nháy mắt bố trí chung quanh nhốt lấy Đại Đương Gia tránh khỏi Hoàng Kim thừng.
"Kiếm trận, giảo sát!"
Sở Dương chỉ tay thúc giục kiếm trận.
Lúc này sắc mặt của hắn đã trắng bệch như từ giấy, liên tiếp thôi động mấy món linh khí nên khiến hắn dù linh khí như biển cũng không chịu đựng nổi, vội vàng nhân cơ hội nuốt mấy viên Đại Bổ Khí đan.
Hắn cũng không dừng lại mà đằng không bay lên tới bên ngoài kiếm trận.
Kiếm trận xoay tròn phun ra từng đạo kiếm khí.
A...
Bên trong kiếm trận truyền ra tiếng kêu thảm thiết, hết sức thê lương.
Nhưng mà nháy mắt sau đó, kiếm trận run lên rồi đột nhiên nổ tung, bảy thanh trường kiếm bay ra các nơi.
Sở Dương co rụt con ngươi lại, chỉ thấy Đại Đương Gia máu me be bét đầy người, da thịt trên người hắn bị xoắn nát một tầng, nhìn đâu cũng thấy được xương cốt rạn nứt, toàn bộ nhìn tựa như một khối thịt nát.
"Tâm linh kiếm, chém!"
Không chút do dự, Sở Dương thúc giục tâm niệm lực một lần nữa, Đại Đương Gia đang muốn phát điên thấy thế thì run lên, con mắt màu đỏ lộ ra quang mang tán loạn.
"Chết!"
Sở Dương không chút do dự giơ lên Thiên Qua chiến kích bổ xuống phía đỉnh đầu Đại Đương Gia.
Hung ác nhanh chóng, tàn nhẫn tuyệt tình.
Đảo mắt đã hạ tới mi tâm.
"Không!"
Lúc này, Đại Đương Gia lần nữa thoát khỏi tâm hồn công kích, khôi phục thanh minh, nhưng sao còn chỗ để có thể né tránh, hắn chỉ biết tuyệt vọng hét lớn một tiếng.
Mặc dù trong người hắn có Long Quy huyết nên chỉ khi nát sọ mới thật chết đi, mà thủ đoạn của đối phương thì hắn há có thể may mắn sống thoát?
Một bên khác, Đại Ma Thần một mực bị Kiếm Thánh, Bộ Kinh Vân và Nhiếp Phong cuốn lấy thấy cảnh này thì triệt để phát cuồng, đáng tiếc, trong lúc cấp bách lại không khó có thể thoát khỏi phòng ngự của ba người Kiếm Thánh.
Ài!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thì một tiếng thở dài vang lên, Sở Dương cũng cảm giác Thiên Qua chiến kích đột nhiên dừng lại, dù hắn có ức vạn quân lực cũng khó có thể giữ chắc.
Sắc mặt hắn bỗng nhiên khó coi.
Đại Đương Gia thừa cơ rút lui nơi xa.
Trên không trung, mây mờ tản ra lộ ra một con Long Quy to lớn cùng một lão giả ngồi trên nó, cả hai tiến đến chậm rãi nhưng trong nháy mắt đã tới phụ cận.
"Tiếu Tam Tiếu!"
Sở Dương thầm hận, nhìn lão giả trên Long Quy mà gằn từng chữ một.
"Hay cho thiêu niên lang, không hỗ là người đạt được thiên địa khí vận, lật tay thành mây trở tay thành mưa, trọng chỉnh càn khôn, mở ra khí tượng xưa nay chưa từng có!"
Người ngồi trên Long Quy chính là Tiếu Tam Tiếu, chờ khi Long Quy đáp xuống mặt đất thì hắn chậm rãi đứng lên, bước ra một bước tới không trung, nhìn Sở Dương rồi khẽ gật đầu.
Đại chiến một bên khác cũng đã dừng lại, riêng phần mình lui ra phía sau.
"Lão gia hỏa, ngươi rốt cục hiện thân!"
Đại Đương Gia cười lạnh một tiếng, thôi động thần công, thương thế đáng sợ của hắn không ngờ khôi phục lại với tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy được, chỉ trong mấy hơi thở mà gần như đã khôi phục hoàn toàn.
Tốc độ khôi phục của Long Quy lực thật không thể tưởng tượng nổi.
Tiếu Tam Tiếu cô đơn nói: "Các ngươi cần gì phải như thế?"
Ha ha ha!
Đại Đương Gia cười điên cuồng, tay chỉ Tiếu Tam Tiếu nói: "Lúc trước ngươi bỏ rơi vợ con nhưng lưu lại ma công cho hai chúng ta tu luyện, khiến chúng ta người không ra người quỷ không ra quỷ, mẹ chúng ta hậm hực nên mất sớm. Ngay ngày đó, huynh đệ chúng ta liền thề, muốn để ngươi nếm tư vị thống khổ tận cùng."
Đại Ma Thần lạnh băng nói: "Khiến cho ngụy quân tử tự cho mình siêu phàm nói muốn bảo vệ Thần Châu phải trơ mắt nhìn Thần Châu trầm luân!"
Tiếu Tam Tiếu thống khổ nói: "Cho nên các ngươi liền thôi động mấy lần đại kiếp?"
Hai người đồng thời gật đầu: "Không sai!"
Lúc này, Sở Dương đột nhiên lên tiếng, nhìn Đại Đương gia nói: "Khoan đã! Chẳng lẽ Tuyệt Vô Thần xâm lấn là âm mưu âm thầm của các ngươi?"
Đại Đương Gia gật đầu: "Không sai! Nếu không có ta hướng dẫn thì hắn sao có thể cải tiến Kim Chung tráo thành Bất Diệt Kim Thân được?"
"Ngươi cũng biết chuyện đó?"
Sở Dương quay người lại nhìn Tiếu Tam Tiếu, trên mặt lộ ra thần sắc cực kỳ lãnh khốc.
Tiếu Tam Tiếu trầm mặc chốt lát nói: "Ta sao có thể không biết?"
Sở Dương cao giọng quát: "Vì sao không ngăn cản?"
Vô Danh, Bộ Kinh Vân, Nhiếp Phong, tất cả đều lộ ra vẻ tức giận.
Tiếu Tam Tiếu kỳ quái nói: "Tại sao ta phải ngăn cản? Thần Châu đại địa không phải chỉ một mình ta, nó tự có số mệnh riêng!"
Sở Dương truy hỏi: "Không phải truyền ngôn ngươi thủ hộ Thần Châu sao?"
Tiếu Tam Tiếu nhíu mày: "Thủ hộ Thần Châu cũng không thể xuất thủ mãi được!"
Sở Dương nói giọng châm chọc: "Vậy ngươi rốt cục đã làm được gì?"
Tiếu Tam Tiếu trầm mặc.
Sở Dương nói tiếp: "Để ta nói đi! Ngươi làm cho Thần Châu chẳng qua là sinh ra hai đứa con trai, sau đó hai đứa con trai này vì đối phó ngươi nên nghĩ hết biện pháp để cho Thần Châu đi hướng vực sâu vạn kiếp bất phục. Nhưng Tiếu Tam Tiếu ngươi thì sao? Chỉ trơ mắt nhìn, xem vạn dân giãy dụa, nhìn bách tính tử vong, ngươi chỉ dứng trên chín tầng trời lạnh lùng nhìn xem, mặc kệ không hỏi."
Sở Dương ánh mắt càng thêm băng lãnh: "Hắc hắc, thủ hộ Thần Châu mà ngươi nói chẳng qua tự mỹ hóa chính mình mà thôi!"
Đến tận đây, hắn xem như minh bạch, Tiếu Tam Tiếu mới là kẻ cầm đầu cho sự bi thảm hắc ám của cả thế giới Phong Vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.