Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 180: Tinh Thần đạo thể




Lúc ở Thiên Vũ đại lục, Sở Dương sắp đặt giết được cường giả Ngưng Thần cảnh mà Trấn Sơn Vương phái ra là Đằng Thất, đạt được một cây đại kích kim sắc.
Lúc mới nắm trong tay thì hắn đã thích.
Đại kích nặng tới ba ngàn cân, mặc dù không có năng lực đặc thù nhưng nó không gì không phá được, cứng rắn hơn phi đao của hắn gấp trăm lần.
Tuy nhiên lúc cầm trong tay hắn lại có cảm giác kì lạ, tâm niệm lực thẩm thấu, tiến nhập chỗ sâu trong đại kích thì phát hiện ra một cỗ ba động mịt mờ.
"Phong ấn!"
Sở Dương bấy giờ hiểu ra, đại kích thần dị tựa hồ bị phong ấn, nhưng hắn cũng đã biết được danh tự của đại kích, là Thiên Qua.
"Phá Quân, ăn một kích của ta!"
Sở Dương một tay ôm Minh Nguyệt, một tay quơ múa đại kích, chia đôi phong vân, lăng không chém xuống.
Phá Quân hơi ngửa đầu, hãi nhiên thất sắc.
"Tiểu bối, ngày đó không giết được ngươi, hôm nay ta phải giết ngươi ngay trong nước!"
Hắn lúc này nhận ra Sở Dương nên hét lớn một tiếng, lập tức rút Thiên Nhận đao ra.
Ở trong Vô Thần Tuyệt cung, Phá Quân vốn muốn xin Tuyệt Vô Thần giao Vô Danh cho hắn, nhưng đối phương căn bản không để ý tới, trong cơn giận thầm nên hắn mới rời khỏi Vô Thần Tuyệt cung.
Hắn chèo thuyền du ngoạn trên sông để giải tỏa bực bội, nào ngờ phía trên đầu lại toát ra sát cơ lăng lệ, đặc biệt khi hắn thấy hai người Sở Dương ngự không phi hành thì tuy hết sức giật mình nhưng lại không sợ.
Thiên Nhận đao của hắn cũng là một kiện thần binh.
ẦM! ẦM!
Đại kích hạ xuống, uy thế tuyệt luân tạo thành uy áp khiến cho Phá Quân biến sắc hoàn toàn, con ngươi co lại thành to bằng mũi kim, nhưng lúc này đối phương muốn tránh cũng đã chậm.
Thiên Nhận đao bị Thiên Qua chiến kích chém nát tan, Phá Quân run lên, từ mi tâm một phân thành hai, tiếp theo nổ tung, thi cốt không còn.
Phá Quân chết!
Thiên Nhận đao nát!
Ngay cả Tham Lam kiếm hắn đeo ở sau cũng không thoát khỏi vận mệnh bị chém thành hai nửa, rơi xuống trong nước cho đến khi biến mất.
"Đi!"
Sở Dương không nhìn một chút, thu hồi Thiên Qua chiến kích rồi ôm Minh Nguyệt bay lên không.
Trên bầu trời, Minh Nguyệt tôn sùng: "Đại sư huynh, ngươi thật uy vũ!"
Sở Dương cười nói: "Một tiểu nhân vật thôi!"
Minh Nguyệt sợ hãi than: "Hắn là Phá Quân, sư huynh của Vô Danh đó, sao có thể là tiểu nhân vật được? Lại bị ngươi giết chết trong một kích, nếu truyền đi tuyệt đối sẽ hù chết Tuyệt Vô Thần!"
Sở Dương thì thầm: "Tuyệt Vô Thần à? Hắn nhảy nhót không được bao lâu nữa đâu!"
Cả hai lướt nhanh như điện chớp trở lại Vô Song thành, Sở Dương phát hiện Kiếm Thánh đã xuất quan nên hạ xuống trong Sở phủ.
Kiếm Thánh đang ngồi bên bàn đá, mở mắt ngẩng đầu thấy Sở Dương ở trên cao chậm rãi hạ xuống thì không khỏi sợ hãi thán phục: "Đồ nhi của ta hay lắm, ngự kiếm hành không, thoáng qua thiên nhai!"
Sở Dương mỉm cười nói: "Bái kiến sư phụ!"
Hắn thật có cảm tình với Kiếm Thánh.
Lúc hắn chân ướt chân ráo đến thế giới Phong Vân thì bị cải tạo thân thể, trở thành một đứa nhỏ hai tuổi, nếu không phải Kiếm Thánh trùng hợp đi ngang qua thì không chừng hắn đã chết rét.
Về sau hắn đi theo Kiếm Thánh học nghệ, tính là chân chính bước vào cánh cửa võ đạo.
Kiếm Thánh đứng dậy nhìn Sở Dương một lượt từ trên xuống dưới, sau một hồi dò xét thì hài lòng hết mực, nói: "Không tệ, không tệ!"
Sở Dương sau khi ngồi xuống thì tìm một cái cớ đơn giản, chỉ nói tiến nhập một chỗ di tích, đạt được cơ duyên khiến tu vi tăng nhanh mà thôi.
Đồng thời, hắn cũng kể lại những chuyện mới xảy ra cách đây không lâu.
"Xi Vưu? Hiên Viên?"
Tâm tình như Kiếm Thánh mà nghe hai người kể lại cũng không khỏi chấn động thân thể mãnh liệt.
"Đúng thế thưa sư phụ, ngươi đến xem!"
Sở Dương không có ý tứ giấu giếm, lấy Hiên Viên kiếm ra ngoài.
"Tạo hóa hay lắm!"
Kiếm Thánh thấy thế thì sững sờ, nhìn chằm chằm Nạp Hư giới của Sở Dương một chốc rồi gật đầu tán thưởng, sau đó nhìn sang hoàng đạo thánh kiếm, tán thưởng: "Hay cho một thanh Hiên Viên kiếm!"
Theo thời gian trôi qua, trong ánh mắt của Kiếm Thánh dần dâng lên hai đạo kiếm ý.
Hắn nhìn một lúc lâu, sau cùng bình tĩnh.
"Hay cho kiếm ý Hiên Viên kiếm, ta kém xa tít tắp!"
Kiếm Thánh thở dài nhưng không có vẻ tham lam, chỉ có đấu chí.
Sở Dương nói: "Trong thế tục được mấy ai vượt được thiên tư của Hiên Viên Hoàng Đế? Nhưng chúng ta lại có ưu thế tiên thiên, lấy tinh hoa của bọn hắn hóa nhập chính chúng ta, tương lai biết đâu lại vượt qua bọn họ thì sao."
Hiên Viên Hoàng Đế ở phương diện tạo nghệ kiếm đạo có lẽ không bằng Xích Tùng Tử, nhưng cũng tuyệt đối đáng sợ.
"Võ giả nên có tự tin như thế!"
Kiếm Thánh bổ sung thêm.
Hiện tại hắn chỉ quan tâm kiếm đạo và một mình Sở Dương, những việc còn lại thì dù là Vô Song thành cũng không để trong lòng.
Từ một ngày này, Sở Dương bắt đầu khôi phục bình tĩnh, nghiên cứu thảo luận võ học với Kiếm Thánh. Hắn cũng lấy hết những thứ đạt được ở chỗ Xi Vưu và Hiên Viên ra cho Kiếm Thánh lĩnh hội, giúp đối phương tăng tiến cảnh giới nhanh chóng trong thời gian cực ngắn.
Cũng bởi Sở Dương tiếp nhận di chí của Hiên Viên Hoàng Đế nên hắn bắt đầu toàn lực bồi dưỡng nhân tài, thậm chí luyện chế ra hơn hai mươi lô đan dược, lựa chọn một bộ phận huyết vệ và ám vệ xuất chúng để phân phát.
Năm ngày sau, Nhiếp Phong và Đệ Nhị Mộng đi tới Vô Song thành.
Mười ngày sau, Bộ Kinh Vân lang thang bên ngoài được ám vệ triệu hồi.
Nửa tháng sau, Băng Phách của Hiệp Vương phủ bị cưỡng ép lấy đi.
"Mọi chuyện đã đi vào quỹ đạo, bắt đầu tăng cường nhanh chóng, tiếp theo chính là bản thân ta!"
Sở Dương bố trí Tứ Tượng Ẩn Hình trận trong phòng xong thì ngồi xếp bằng trên giường, lấy ra Thiên Niên Linh Mộc Hạch hạ phẩm linh dược giá trị năm mươi vạn điểm tích lũy đổi được ở chỗ Vương lão.
"Năm khiếu huyệt sau cùng, đến tận đây toàn bộ mở ra đi!"
Sở Dương hợp song chưởng lại, vận chuyển Thôn Thiên Ma Công, phi tốc luyện hóa linh hạch hóa thành một cỗ Mộc nguyên khí tinh thuần trùng nhập thể nội, xông thẳng tới can tạng, tiến nhập một điểm không biết.
Tốc độ luyện hóa của Thôn Thiên Ma Công hết sức nhanh chóng, nếu không chỉ e phải tốn không ít thời gian.
"Mở cho ta!"
Sở Dương chợt quát một tiếng, Can Mộc khiếu chắc như bàn thạch rốt cục bị phá theo tiếng hét.
ẦM! ẦM!
Một cỗ mộc nguyên khí hết sức tinh thuần bản nguyên đảo lưu mà ra, trong nháy bao phủ toàn thân, rèn luyện thể phách, sinh cơ cường đại trừ khử ám thương.
Cùng thời điểm đó, lực lượng của mộc linh hạch cũng phi tốc chảy xuôi, mở khiếu huyệt, lớn mạnh bản nguyên.
Lúc toàn bộ lực lượng của mộc linh hạch bị luyện hóa xong xuôi thì Can Mộc khiếu đã mở được viên mãn.
Sở Dương mở hai mắt ra, cười nói: "Không hổ là linh vật!"
Hắn nhoáng hai tay một phát, cảm thụ lực lượng sôi trào trong cơ thể, đặc biệt là khiếu huyệt ở sâu trong can tạng lúc nào cũng chảy ra lực lượng bản nguyên cường đại cung cấp sinh cơ cho thân thể, khiến hắn cảm giác như tân sinh.
"Chỉnh thể lực lượng cũng tăng lên không ít!"
Sở Dương phi thường hài lòng.
Sau đó, hắn lấy Hỏa Diệu Kết Tinh mở ra Tâm Hỏa xảo huyệt, Thiên Niên Địa Tinh Nhũ mở Tỳ Thổ khiếu huyệt, Kim Linh Thạch mở Phế Kim khiếu huyệt.
Cuối cùng, Sở Dương cầm lên Băng phách.
"Một trong tứ đại kỳ thạch ở trong thế giới Phong Vân!"
Ánh mắt của Sở Dương khá phức tạp.
Đồn rằng, Nữ Oa bổ thiên lưu lại bốn viên đá kỳ dị, theo thứ tự là Băng phách, Bạch lộ, Hắn hàn cùng Thần thạch, đều có đặc tính riêng.
Băng phách luôn ở trong Hiệp Vương phủ, tác dụng bảo trì nhục thân bất hủ.
Sở Dương phỏng đoán nó thuộc thủy thuộc tính nên mới mang tới, vừa vặn giúp hắn mở ra Thận Thủy khiếu huyệt.
"Hy vọng ngươi có thể làm được!"
Sở Dương sớm đã cảm ứng tinh tường, lực lượng ẩn chứa trong Băng phách không kém hạ phẩm linh vật chút nào.
Hai tay của hắn hợp lại, vận chuyển ma công, lúc này một cỗ lực lượng băng hàn chảy vào trong cơ thể, xung kích Thận Thủy khiếu huyệt.
ẦM! ẦM!
Thận Thủy khiếu huyệt ở giữa hai thận, còn gọi là mệnh môn, như Phế Kim khiếu huyệt cũng là nằm giữa hai phổi, hết sức đặc dị.
Lực lượng băng hàn chảy vào, xông phá thành công khiếu huyệt cuối cùng.
Trong chốc lát, Sở Dương run rẩy cả người, bên ngoài cơ thể toát ra ba trăm sáu mươi lăm tinh thần, đại tinh huy hoàng sáng chói lóa mắt, ba trăm sáu mươi viên ở bên ngoài vờn quanh còn năm viên ở trung tâm thì xoay chầm chậm, hình thành một thể, phát sinh chất biến.
Sở Dương lại trong lòng hơi động, nhớ lại Chu Thiên Tinh Đấu đồ ở trong Chiến Thần điện của thế giới Đại Đường Song Long truyện, tinh thần ở bên ngoài cơ thể hắn lập tức biến ảo, hợp thành một đồ án hoàn toàn mới.
Hoàn mỹ!
Vô lậu!
Chu thiên xoay tròn, luân hồi vô tận!
Ngũ tạng ngũ khiếu là bản, là căn, ở bên trong; ba trăm sáu mươi khiếu là biểu, là ảnh, ở bên ngoài.
Trong chốc lát, Sở Dương lại hiểu ra, đây mới là cảnh giới Tông sư hoàn mỹ nhất.
Dù là Xi Vưu, Hiên Viên hay Xích Tùng Tử mở ra ba trăm sáu mươi lăm khiếu huyệt cũng không đạt được trình độ này.
"Tinh Thần đạo thể!"
Trong mắt Sở Dương lóe ra quang mang trí tuệ, thân thể của hắn cũng bắt đầu thuế biến kịch liệt từ trong ra ngoài, lực lượng tăng vọt, tiến hành tăng vọt về chất.
Đây cũng là một loại cải tạo thể chất.
Một cỗ máu đen từ dưới làn da thẩm thấu ra, bị tinh quang chấn động, trực tiếp chôn vùi vô hình.
Cũng không biết trải qua bao lâu, tinh quang bên ngoài cơ thể Sở Dương bỗng nhiên co lại, chui vào trong cơ thể, thu liễm vô hình. Giờ khắc này, hắn trông bình thường như người thường chưa hề qua tu luyện, không có một chút uy thế, không có chút khí cơ lộ ra ngoài.
Ở trong cơ thể hắn, ba trăm sáu mươi lăm khiếu huyệt luyện thành một thể, hình thành đại trận khóa lại toàn bộ khí cơ trong thân thể.
Không để lọt dù chỉ một hạt bụi!
Viên mãn như một!
"Đây mới là hoàn mỹ!"
Sở Dương đứng dậy, lộ ra vẻ đại hỉ.
Hắn cảm giác được rõ ràng, hắn hiện tại có thể dễ dàng oanh sát bản thân trước khi mở ra năm khiếu huyệt cuối.
Đây là một loại tăng trưởng đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.