Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 145: Thần phục ta




Từ khi rời khỏi Duyệt Tân lâu thì Sở Dương liền cẩn thận tới cực điểm, luôn dùng tâm lịch lực quan sát chung quanh.
Loại lực lượng này mờ ảo khó dò khó nắm bắt, tựa như một cơn gió nhẹ thoáng qua mọi thứ, dù là đại năng nguyên thần cũng khó có thể phát hiện.
Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn không sợ đánh lén.
Sau khi đi tới hẻm này thì Sở Dương phát hiện ra có người âm thầm ẩn tàng, nhưng hắn lại không thấy được bằng hai mắt, linh giác cũng không thể phát hiện, vậy nên hắn biết không ổn.
Người trung niên chật vật hỏi: "Ta có Ẩn Nặc phù, sao ngươi phát hiện được?"
Cùng lúc đó, giữa hẻm hiện ra từng đợt sóng, một bức tranh đột ngột hiện ra, tự động cuốn lên, rơi xuống. Sở Dương vươn bàn tay lớn tới chụp lấy.
"Nếu ta không có bản lĩnh đặc thù thì sao còn sống đến bây giờ?"
Sở Dương xùy cười một tiếng, cánh tay phải chấn động giết người này thành năm bảy phần.
Sở Vân Phi sắc mặt khó coi nói: "Lại thêm một cường giả nhất lưu Đại tông sư mở ra tám mươi mốt khiếu huyệt, với ngươi, hắn thật đúng là tình thế bắt buộc!"
"Tới một thì giết một, tới hai giết cả đôi!"
Sở Dương thản nhiên nói, sau đó nắm bức tranh coi một chút.
"Với năng lực của ngươi, thật ra..."
Sở Vân Phi dừng lại không nói tiếp, chỉ nhìn thật sâu Sở Dương.
Ở bên trong Duyệt Tân lâu, hắn cùng Cao Thắng Hàn bị Nhiếp Hồn châu hấp dẫn tâm thần, nhưng Sở Dương lại không bị!
Vừa rồi hắn không có phát hiện ra có người dùng Linh cấp Ẩn Nặc phù ẩn tàng hành tung, lại lấy Linh cấp họa quyển để khiến bọn họ bất tri bất giác đi vào. Mặc dù hắn cảm thấy bất an nhưng lại không phát hiện ra có người ẩn tàng, còn Sở Dương lại phát hiện, còn đấm chết bằng một quyền.
Vậy chỉ có một khả năng.
Thiếu niên trong tộc chưa tới hai mươi tuổi này ắt đã tham ngộ được Khô Mộc tâm kinh.
Hắn càng đánh giá Sở Dương cao hơn.
Sở Dương gật gật đầu biểu thị ngầm thừa nhận, sau đó chỉ đồ quyển trong tay, hỏi: "Có nhiều thứ như này không?"
Sở Vân Phi trả lời: "Không nhiều! Linh vật có thể ẩn trong không khí lại thiết hạ bẫy rập thì hết sức hiếm thấy, mỗi một kiện đều giá trị liên thành. Xuất ra thứ này đối phó ngươi, xem bộ dáng là bỏ ra tiền vốn rất lớn đó, chẳng qua trước ném đi Nhiếp Hồn châu, sau lại mất đồ quyển này thì hắn chắc nhức nhối lắm!"
Sở Dương thở phào một hơi nói: "Vậy là tốt rồi!"
Vừa rồi chân khí gột rửa, tinh thần tương hợp mới sáng tỏ danh tự của đồ quyển này, là Huyễn Ảnh đồ, nó trở thành Linh vật thứ hai hắn sưu tập được.
Đi ra hẻm, ba người rẽ ngang lần nữa ra tới đường lớn.
"Chắc hết rồi nhỉ?"
Dù với tâm tính của Sở Vân Phi thì hắn cũng nhịn không được lo lắng mà nhìn quanh, thấy ai cũng cảm thấy khả nghi.
Cao Thắng Hàn không khỏi châm chọc: "Nếu dám cướp giết trên đường thì lá gan của hắn thật lớn hơn trời!"
Sở Vân Phi gật gật đầu.
Chuyện trên thế gian không có quang minh tuyệt đối.
Dù nơi này là Thịnh Kinh của Trung châu, cho dù là dưới chân Sở Hoàng thì những chuyện xấu xa lén lút cũng rất nhiều.
Dưới quang minh nhất định có bóng ma.
Trên đường phố, người đến người đi hết sức náo nhiệt.
Sở Dương tùy ý đi tới, không hề khẩn trương chút nào.
Ba người mới tới một ngã tư đường thì thấy một hài đồng tám chín tuổi chạy tới với đôi mắt to vô tội, nói giọng du dương: "Đại ca, ta đói, có thể cho ta chút bạc mua chút đồ ăn được không?"
Trong lúc nói chuyện, hài đồng đã đi tới trước người Sở Dương.
Hài đồng đột nhiên vung bàn tay nhỏ bé cầm thanh chủy thủ ẩn trong ống tay áo ra, vung tới phía hạ thân Sở Dương.
"Thật can đảm!"
Sở Dương "quá sợ hãi", chân khí trong cơ thể không tự chủ được vận chuyển, chấn ngã nam hài xuống đất nằm thẳng cẳng, mất đi khí tức.
Sở Vân Phi và Cao Thắng Hàn đều biến sắc, lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
XOẠT! XOẠT!
Sau một khắc, từng bóng người hoành không lướt đến, nhìn y phục của bọn hắn thì hiển nhiên là tuần vệ.
"Thật to gan, dám giết người trên đường, lại còn là một đứa nhỏ bình dân!"
Cầm đầu là một người trung niên mặt lạnh, hắn chỉ vào Sở Dương rồi cất cao giọng nói: "Bên trong Thịnh Kinh, dưới chân hoàng đế, ai cho ngươi lá gan này? Loạn giết người vô tội, chà đạp luật pháp hoàng triều, người đâu, bắt hắn lại cho ta!"
XẦM XẬP!
Hơn mười tên tuần vệ lập tức xông tới, tay lắc lắc dây xích sắt, ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn.
"Dừng tay!"
Sở Vân Phi quát to một tiếng, dậm chân tiến lên nói: "Các ngươi tới thật đúng là nhanh đó!"
Người trung niên hừ lạnh nói: "Đi tuần trên đường là chức trách của chúng ta, một khi phát hiện có đạo chích nháo sự thì tự nhiên sẽ đuổi tới trước tiên. Ngươi hẳn là đồng bọn của hắn?"
Cao Thắng Hàn bỗng nhiên nói: "Trương Thuần Chính có tiếng thiết diện vô tư, thật tưởng ta không biết ngươi à, không nghĩ tới ngươi có thanh danh như thế mà cũng làm ra chuyện như này."
Trương Thuần Chính khẽ giật mình, da mặt run run, lại cao giọng gào to: "Hắn giết người trên đường, mà người hắn giết chỉ là một đứa nhỏ, tàn nhẫn ác độc cỡ nào? Ngay cả một đứa bé cũng không tha? May mắn mọi người chung quanh đều là nhân chứng, để cho tên tặc tử này khó thoát khỏi lưới pháp. Các ngươi nếu dám ngăn trở thì sẽ bị coi là tòng phạm."
Sở Vân Phi nhíu mày, lần nữa nhìn sang tiểu nam hài nằm dưới đất, trong tay đối phương làm gì còn thanh chủy thủ? Hiển nhiên nó là thứ gì đó có thể tiêu tán, Sở Vân Phi thầm thở dài: "Ván này thật là tàn nhẫn!"
Không có chủy thủ thì sao có thể chỉ trích là ám sát?
Huống chi lại là một hài tử chưa biết tu luyện.
Nhìn dân chúng hai bên trái phải chỉ trỏ, thần sắc bất thiện, hắn biết chuyện này khó có thể bãi bình.
Sở Dương lại dậm chân tiến lên, lạnh giọng chất vấn: "Con mắt nào của ngươi trông thấy ta giết người?"
"Nó đã mất đi khí tức, ngươi còn muốn giảo biện hay sao?"
Trương Thuần Chính sững sờ, híp mắt nói chuyện, đồng thời hắn lục lọi khắp người hài tử trên mặt đất, Sở Dương thấy rõ ràng ở lòng bàn tay đối phương ngưng tụ ra một đoàn kình khí rất nhỏ.
"Chỉ nghe một lời của ta, hoài nghi hài tử khả năng không chết nên lập tức hạ sát thủ, triệt để gắn tội danh cho ta. Thật cơ trí, thật quả quyết, thật tàn nhẫn!"
Sở Dương dâng lên sát cơ trong lòng, tiến lên một bước chặn Trương Thuần Chính, bắt hài tử tới trong tay mình.
"Ngươi còn muốn phản kháng hay sao? Người đâu, bắt lại cho ta!"
Trương Thuần Chính biến sắc, lúc này không do dự ra lệnh.
"Ta xem ai dám!"
Sở Dương chợt quát một tiếng chấn cho hư không nổ đùng, đánh bay toàn bộ tuần vệ vây quanh ra ngoài, sau đó nói: "Trợn to mắt chó của các ngươi ra mà nhìn cho kỹ, hắn rốt cục chết hay sống?"
Tiểu nam hài đã mở mắt, mê mang nhìn Sở Dương, sau đó lập tức rụt cổ lại, giãy dụa liên hồi.
Sở Dương hất tay lên ném hắn ra ngoài, cũng mặc kệ đối phương có phải tự nguyện không? Hay là bị khống chế? Hoặc là bị uy hiếp?
Cho dù như nào thì cũng chỉ là một đứa bé.
Hắn lần nữa tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Trương Thuần Chính, âm lãnh nói: "Không phân tốt xấu, chưa rõ chân tướng đã vu ta tội giết người. Tốt, rất tốt, tốt lắm!"
Vừa nói hắn vừa chỉ tay về phía mũi đối phương, hắc hắc cười lạnh: "Dám hãm hại ta? Ta sẽ cho ngươi biết, Diêm Vương để ngươi chết canh ba thì há có thể lưu ngươi đến canh năm!"
Trương Thuần Chính hoàn toàn biến sắc, nhìn hài đồng một chút, mím môi một cái, lộ ra một nụ cười khó coi: "Hóa ra chúng ta hiểu lầm, sau này sẽ không như vậy nữa, nếu không thì thật chết người!"
Nói xong, hắn vung tay lên dẫn theo thủ hạ nhanh nhanh rời đi.
"Thủ đoạn thật độc!"
Cao Thắng Hàn phun ra một ngụm trọc khí, sắc mặt khó coi.
Sở Vân Phi cảm khái một tiếng: "Quả nhiên khó lòng phòng bị! Cũng may ngươi nhạy bén lanh lợi, mượn cơ hội phong ấn sinh cơ của hài tử khiến người ta tưởng lầm là bị giết, từ đó mới khiến bọn hắn nhảy ra, sau đó hung hăng tát bọn hắn một bạt tai. Tuy nhiên, nếu đổi thành ta, bỗng nhiên phát hiện bị ám sát tất nhiên ta sẽ chấn động chân khí để phòng ngự, khi đó ta tất sẽ đánh chết hài tử này. Đây cũng coi như là chỗ tàn nhẫn của bọn hắn, quả thật đáng hận."
Sở Dương lơ đễnh nói: "Thủ đoạn nhỏ thôi!"
Hắn đã trải qua rất nhiều cuộc sống khác nhau, kiến thức rộng rãi nên đã sớm bình thản trước mọi chuyện, về phần loại thủ đoạn này thì hắn liếc mắt đã nhìn thấu nên tự nhiên tương kế tựu kế.
Chỉ là loại cảm giác lúc nào cũng bị người chế trụ như thế này khiến hắn hết sức khó chịu.
Lúc này, hài đồng khi nãy chạy tới, đỏ mặt nói: "Đại ca, mới nãy, mới nãy ta không biết chuyện gì xảy ra cả?"
"Yên tâm đi, không có việc gì đâu, sớm về nhà đi!"
Sở Dương an ủi một câu, tiến lên lần nữa nhưng sát cơ trong lòng hắn cũng không thể nào ức chế nổi.
Khâu lâu sau, bọn hắn đi tới học viện hoàng gia, ở ngay cửa chính có một người đứng đó ngăn cản đường đi của bọn hắn.
"Ngươi chính là Sở Dương?"
Người này ngược lại hai tay chắp sau lưng, hơi ngẩng đầu, con ngươi hờ hững không dung vạn vật, ngữ khí lãnh đạm tựa như đang hỏi a miêu a cẩu.
Hắn chỉ hơi hơi nhìn Sở Dương một chút rồi thôi không để ý nữa.
Tựa hồ cường giả xếp hạng nhất Tiềm Long bảng không đủ tư cách để hắn nhìn lâu.
Cao ngạo đến tận xương cốt.
Lãnh khốc trong tận huyết mạch.
Đây chính là ấn tượng đầu tiên của Sở Dương về người này.
"Ngươi chính là Sở Cửu Dương đi!"
Khẩu khỉ nghi vấn nhưng lại vô cùng khẳng định.
Sở Dương cười nhạt một tiếng nói.
"Sở Dương, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, thần phục ta!"
Sở Cửu Dương mở miệng lần nữa, giọng ra lệnh không cho phép chối từ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.