Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 126: Thôi diễn thành công




Hoàng cung bị huyết tẩy, quần hùng thiên hạ, thủ lĩnh nghĩa quân bị giết hơn phân nửa.
Ngay cả Lý Thế Dân gia chủ Lý phiệt cũng không thoát khỏi.
Về phần Đường Thái Tông tương lai thì đã trở thành mây khói.
Dưới tường thành, Sở Dương và Tịnh Minh vẫn giao chiến như cũ.
Đây là đại chiến giữa hai cường giả đỉnh phong nhất đương thời, tựa như máy móc hình người phá nát cả mấy trăm mét tường thành hoàng cung.
Tường thành hoàng cung rộng tới vài mét, có thể nói là tường thành cứng rắn nhất trên trời, nhưng nó cũng không ngăn được dư ba sức mạnh của bọn hắn.
Toàn bộ đường đi cũng thành rãnh sâu.
Hai người va vào nhau liên tục, lực lượng ngang nhau.
Sở Dương chấn kinh nói: "Hay cho Tịnh Minh, nếu không phải ta có ngự đao pháp can thiệp thì e rằng ta đã thua!"
Đại tông sư ngộ được đạo ở một trình độ nhất định quả nhiên không thể coi thường, nếu như đối phương cũng mở ra hai trăm bốn mươi khiếu huyệt thì chỉ sợ một chưởng cũng có thể chụp chết hắn.
"Tịnh Minh, đến đây cũng nên kết thúc!"
Thi triển đủ loại thủ đoạn, xác minh sở học bản thân, Sở Dương cũng cảm giác được không sai biệt lắm, hắn quát to một tiếng, tâm linh lực bị áp súc đến cực hạn mãnh liệt ập ra, chui vào trên tâm thần của Tịnh Minh, thi triển ra tâm linh chưởng khống.
Ngay đầu tiên, Sở Dương cũng cảm giác được tâm linh lực mênh mông của đối phương, mặc dù còn lâu mới dồi dào được như mình nhưng ý chí cũng kiên định như sắt, đáng tiếc dưới Khô Mộc tâm kinh thì dù là Tịnh Minh cũng phải chịu ảnh hưởng.
Tâm linh quấy nhiễu, thần trí tán loạn.
ỘC!
Phi đao lóe lên, một thanh xuyên qua cổ họng, một thanh đâm vào tim, còn một thanh cắm sau não.
Tịnh Minh đã nửa bước đạt tới cánh giới thần minh nên Sở Dương không thể không cẩn thận.
"Ngươi, ngươi lại!"
Tịnh Minh khôi phục lại, nhưng không có chết đi mà là lộ ra vẻ quái dị, bên trong còn cả sự giải thoát không rõ ràng, hai tay hắn hợp lại, khàn khàn nói: "Mong Sở thí chủ lưu một đường sống cho phật môn!"
"Ta sẽ không đuổi tận giết tuyệt!"
Sở Dương gật đầu, dù là đối thủ nhưng hắn cũng không chán ghét gì Tịnh Minh. Đây là một vị trưởng giả đáng được tôn kính, đáng tiếc, vì tông môn mà hắn phải ở phía đối lập.
Một khi động thủ thì chỉ có ngươi chết ta sống, há có thể lưu tình?
"Vậy là tốt rồi!"
Tịnh Minh lộ ra từ bi tiếu dung, khoanh chân ngã ngồi, mất đi khí tức.
Cự Côn Tử yếu ớt thở dài, cô đơn không nói thành lời.
Lão hữu qua đời, thỏ khóc cáo chết.
Một lát sau, Cự Côn Tử đã bình ổn lại cảm xúc, nhìn Sở Dương hỏi: "Tiếp theo ngươi sẽ làm gì?"
Sở Dương vươn cánh tay ra, nắm lại rồi nói: "Chấn chỉnh non sông, diệt Đột Quyết, vong Cao Ly, sau đó lại nghỉ ngơi lấy sức, dung nạp càn khôn trong tay!"
Cự Côn Tử nghiêm túc nói: "Vậy ngươi cũng không thể vội vàng xao động như Dương Quảng, non sông tươi đẹp lại bị phá hoại!"
Sở Dương gật đầu nói: "Tiền bối yên tâm, ta không đến mức lỗ mãng thế đâu!"
Đột nhiên trong lòng hơi động, Sở Dương không khỏi hỏi: "Tiền bối, thiên hạ có bao nhiêu cường giả giống như ngươi?"
Cự Côn Tử suy nghĩ sâu xa nói: "Có không ít!"
Sở Dương kinh ngạc hỏi tiếp: "Ví dụ như?"
Cự Côn Tử nói nhanh: "Tà Đế Hướng Vũ Điền đã phá toái hư không mà đi, Từ Hàng Tĩnh Trai còn một lão ni tên là Tịch Ni nhưng không biết đã đi chưa, nếu như chưa thì e là tiểu gia hỏa ngươi gặp phiền toái đấy!"
"Tịch Ni?"
Sở Dương giật khóe miệng một cái, cái tên này cũng quá mức kỳ hoa.
"Chính là lão ni này, mặc dù nàng nhỏ tuổi hơn ta nhưng một thân thực lực lại không yếu, ngươi phải cẩn thận!"
Cự Côn Tử nói tiếp: "À trong Đa Lâm tự cũng ẩn giấu một lão tăng không cho người ngoài biết, cũng cực kỳ đáng sợ. Ở Tây Tạng cũng có một vị Chuyển Luân phật, cũng là cường giả tuyệt đỉnh đương thời, ngươi phải cẩn thận ứng phó. Trừ những người đó ra thì trên giang hồ tối đa có hai ba vị cường giả ẩn thế không ra, mạnh cũng chỉ mạnh ngang Tịnh Minh thôi, ngươi có thể yên tâm. Bọn hắn một mực không ra thì sẽ không đứng ra nữa đâu, hẳn là bọn hắn đang chờ đợi cơ hội thích hợp để phá toái hư không."
Sở Dương tiếp tục hỏi: "Vậy vùng man di thì sao?"
Cự Côn Tử từ tốn nói: "Ở sâu trong thảo nguyên, nơi biên hoang có một cỗ khí tức ẩn nấp, thập phần cường đại, không kém ta bao nhiêu. Cao Ly cũng có một vị, chỉ mạnh hơn Phó Thải Lâm một bậc nhưng cũng không quá mạnh. Ở trong Đông Hải, Đạn Hoàn Uy quốc có một vị kiếm khách, cũng hết sức khó lường, thuật ám sát xuất thần nhập hóa."
Sở Dương nhếch miệng: "Lại còn nhiều thế sao?"
Nước Đại Đường thật không phải sâu bình thường.
Sở Dương hỏi lại: "Thiên Trúc thì sao?"
Nơi phát nguyên phật tông dù sao cũng không thể coi thường.
Cự Côn Tử suy nghĩ sâu xa, chốc lát nói: "Nhìn cường giả phật gia trung thổ thì không phải bàn cãi, chí ít cũng có hai ba vị, nếu như cùng nhau đến, với thực lực của ngươi hiện tại, ngoại trừ đào vong ra thì không còn cách nào khác."
Cự Côn Tử cũng an ủi: "Tuy nhiên ngươi an tâm, đến loại cảnh giới như chúng ta đây, cơ bản đều sẽ không can thiệp đến chuyện thế tục như thay đổi hoàng triều, yêu hận tình cừu. Như vực ngoại man di, căn bản sẽ không vi phạm mà đến, nếu không liền sẽ hợp nhau tấn công."
Sở Dương miễn cưỡng nở nụ cười, hắn chợt phát hiện thực lực hiện tại còn chưa đủ.
Sau đó, Cự Côn Tử thu thi thể của Ninh Đạo Kỳ và Tịnh Minh lại, tìm nơi an táng.
Về phần những thi thể còn lại, tự có Liễu Không thu thập. Liễu Không hiện tại thần sắc cô đơn, khóc thảm không nói nên lời nhưng cũng biểu thị thần phục Sở Dương, nguyện ý dâng ra toàn bộ Tịnh Niệm thiền viện, chỉ khẩn cầu giữ lại phật kinh, Sở Dương tự nhiên hứa hẹn.
Cuối cùng, Sở Dương đi tới trước người Sư Phi Huyên.
"Nếu như nghe ta thì sao đến nông nỗi này?"
Sở Dương nhìn nữ tử tuyệt sắc đang nức nở khóc, hai mắt đẫm lệ mông lung này, thở dài một tiếng nói tiếp: "Từ Hàng Tĩnh Trai ngươi luôn làm việc bá đạo tự nhiên sẽ không nghe, chỉ là ta không ngờ được các ngươi lại làm việc kịch liệt như thế, thậm chí phải dùng đến mưu bắt cóc, thật khiến ta bất ngờ."
Sư Phi Huyên khóc nấc giải thích: "Đây không phải do sư phụ ta đưa ra, mà là Giải Huy!"
Sở Dương xùy cười một tiếng nói: "Nếu như không có sư phụ ngươi và Ninh Đạo Kỳ ngầm đồng ý thì sao lại làm như thế?"
Sư Phi Huyên trầm mặc.
"Giao Hòa Thị Bích ra đây, còn cả Từ Hàng kiếm điển nữa, ngươi cũng phải giao ra một phần bí tịch trong sư môn ngươi ra, nếu không chớ trách ta vô tình!"
Với vị nữ tử này, Sở Dương có sát tâm, nhưng thấy đối phương khóc mắt đẫm lệ nhòa, mong manh dễ vỡ thế kia thì không thể nào hạ thủ được.
"Hòa Thị Bích đang ở trong Tịnh Niệm thiền viện, về phần kiếm điển thì ta không làm chủ được!"
Sư Phi Huyên u oán vô cùng, nàng hận Sở Dương, hận hắn giết sư phụ, nhưng lại thật không thể hận nổi, trong lòng tràn đầy mâu thuẫn.
Sở Dương gật gật đầu, sau đó nói: "Sau ba tháng, ta hy vọng nhìn thấy Từ Hàng kiếm điển, quá hạn không đợi!"
Sau đó, hắn quay người rời đi.
Tiểu ni cô xinh đẹp khiến trong lòng hắn dâng lên xao động nguyên thủy nhất, bản năng nam nhân có đôi khi không thể áp chế nổi.
Đặc biệt là khi nắm đại quyền, lực lượng trong tay.
Tuy nhiên hắn tự chủ cũng không tệ.
Chuyện của Lạc Dương chấn động thiên hạ, khắp nơi hãi nhiên, Sở phủ, cũng chính là đại quân Sở Vương tăng tốc hành động, những nơi đại quân đi qua, không nghe tiếng mà hàng.
Không đến một tháng, đại quân Sở phủ đã đi tới bờ sông Hoàng Hà, hướng bắc mà sang.
Hoàng cung đã được tu sửa hoàn toàn mới, Sở Dương liền ở lại đây.
"Hả?"
Trong thư phòng, Sở Dương đang cầm Hòa Thị Bích chơi chơi, lại nghe thấy báo cáo của Sở Nhất, lúc này chân mày dựng lên: "Đột Quyết xâm lấn? Quân đội Lý phiệt đâu?"
Sở Nhất đè nén nộ khí trả lời: "Triệt để đầu nhập vào Đột Quyết!"
Sở Dương đứng dậy, nhấc bút lông lên viết, lại ấn đại ấn chuyên dụng, sau đó nói: "Truyền lại cho Lý Tĩnh, để hắn phân phó một vạn kỵ binh tinh anh cho Khấu Trọng suất lĩnh, lấy Tần Quỳnh cầm đầu, giết vào tám trăm dặm thảo nguyên! Mặt khác, để cho Thạch Long đi theo đi. Nhớ kỹ, trong tám trăm dặm, mặc hắn tung hoành, nhưng không thể vượt giới!"
"Vâng, sư phụ!"
Sở Nhất không rõ ràng cho lắm, theo hắn nghĩ, hẳn là giết thẳng vào hang ổ Đột Quyết mới phải? Mặc dù hắn không rõ nhưng cũng không có hỏi lại. Hắn có thể cảm giác được uy thế của sư phụ càng ngày càng nặng.
Sở Nhất mở cửa phòng, lặng yên rút đi.
Liễu Trinh bưng một bát trà sâm đi vào phòng, cười khẽ nói: "Công tử, nóng giận hại đến thân thể!"
"Còn chưa tới mức đó!"
Sở Dương lắc đầu, vừa nhìn về phía Hòa Thị Bích trong tay, hắn cảm giác được bên trong có năng lượng bàng bạc, nhưng muốn hút ra thì còn không phải pháp, càng không phải lúc.
Liễu Trinh sau khi đặt bát trà sâm xuống thì đứng yên ở một bên, nàng sớm tập thành thói quen ở cạnh Sở Dương.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị phá tan.
Thấy người tới, Sở Dương đột nhiên đứng lên, mắt lóng lánh, lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng hỏi: "Tôn đạo trưởng, ngươi vội vội vàng vàng như vậy, hẳn là có chuyện gì tốt hả?"
Tôn đạo trưởng hồng quang đầy mặt, vui vô cùng nói: "Ta đã thôi diễn ra, ngươi lại tới giúp ta tham khảo một chút, xem phải chăng còn có chỗ nào chưa hoàn thiện không?"
Sở Dương đại hỉ hỏi lại: "Cái gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.