Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 116: Thế thượng đệ nhất phong hoàng




Trên không trung, có một thân ảnh dung nhập bay tới trong đám mây trắng.
Sở Dương ngồi xếp bằng trong đó, nhìn qua phía dưới, khóe miệng không ngừng run rẩy. Hắn trước tiên lệnh cho Tần Quỳnh suất lĩnh huyết vệ đến đây, sau cùng không nhịn được tò mò mà ngự kiếm hành không bay tới trên hoàng thành.
“Có phải cho ngươi một điểm tựa thì ngươi có thể nhấc cả trái đất không?”
Hắn quả thực bó tay.
Vốn tưởng Dương Quảng chỉ giết một ít đại thần thì xong, không ngờ đối phương lại điên cuồng như thế, triệu tập toàn bộ trọng thần trong thiên hạ quay về, thiết hạ đại yến, cũng đúng lúc có cái cớ Cao Ly thần phục, quả thực hoàn hảo đến cực điểm.
“Cứ như thế, chỉ sợ thanh danh của ngươi còn thúi hơn cả Trụ Vương!”
Sở Dương lắc đầu, trong lòng cảm khái vạn phần, một khi con người ta đã điên lên thì quả thực rất đáng sợ.
“Đến, đến, đến, uống cạn chén này!”
Dương Quảng thanh âm ù ù, truyền ra rất xa, dẫn đầu uống cạn.
Quần thần đều ca công tụng đức, sau đó uống cạn sạch chén. Dương Quảng thấy thế thì càng cười tươi hơn, thậm chí còn đỏ mặt tía tai.
“Ăn, uống, đây là thịnh yến lớn nhất trước nay, trăm năm sau, ngàn năm sau, thậm chí vạn năm sau, thế nhân sẽ nhớ kỹ, nhớ kỹ thịnh yến vĩ đại này!”
Dương Quảng quơ hai tay, hưng phấn dị thường.
Quần thần đều tưởng Dương Quảng đang cao hứng vì Cao Ly thần phục nên không ai mất hứng, tất cả vui chơi hân hoan, nói chuyện thống khoái, cũng thuận tiện nhân cơ hội này tìm hiểu tình hình mỗi phe.
“Đến, thống lĩnh thị vệ của ta, trẫm ban thưởng ngươi một chén!”
Dương Quảng tự rót một chén rượu, bưng đến trước mặt Vũ Văn Thành Đô.
Vũ Văn Thành Đô, nhân tài kiệt xuất của Vũ Văn gia tộc, thân hình cao lớn, tuấn dật phi phàm, chưởng quản cấm quân thị vệ, tay nắm đại quyền. Trong Tùy Dường anh hùng truyện, vị này chính là thiên hạ đệ nhị cường giả, giết đến anh hùng thiên hạ phải sợ hãi.
“Bệ hạ, thần mang chức trách trong người, không thể uống rượu!”
Vũ Văn Thành Đô khom người nói.
“Hôm nay khắp chốn hân hoan, ngươi thân là thống lĩnh thị vệ bên cạnh trẫm, há có thể không uống?”
Dương Quảng nói xong thì đặt chén rượu tới trước mặt Vũ Văn Thành Đô, nói: “Uống!”
“Tạ ơn bệ hạ!”
Vũ Văn Thành Đô không dám từ chối tiếp, sau khi nhận lấy, trong lòng lạnh run không hiểu nhưng cũng ngửa cổ uống một hơi, uống sạch.
“Tốt, tốt, tốt, phải thống khoái như vậy chứ!”
Dương Quảng đại hỉ, vỗ vỗ bả vai Vũ Văn Thành Đô.
Thải đăng chiếu rọi, ăn uống linh đình, chung đỉnh ngâm minh, vũ đạo uyển chuyển.
Thời gian từ từ trôi qua.
A!
Bỗng nhiên, một lão thần ôm chặt bụng, sắc mặt lập tức tái nhợt hết sức, trán toát ra mồ hôi lạnh.
Tiếng kinh hô của hắn mở ra cánh cửa địa ngục, từng tiếng kêu thảm vang lên ngay sau đó, dù bọn người Lý Thần Thông, Vũ Văn Thương có cảnh giới Tông sư nhưng cũng đều ôm chặt bụng, lộ ra vẻ thống khổ cực độ.
“Xảy ra chuyện gì, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
Quần thần trong cung, đám người ngoài cung, hoặc nằm xấp trên bàn, hoặc lăn lộn ngã ra đất, tất cả đều kêu rên, Vũ Văn Thành Đô uống trễ nhất lúc này sốt ruột.
“Dương Quảng tiểu nhi, ngươi, ngươi, ngươi dám!”
Vũ Văn Thương sao không biết chuyện gì đang xảy ra, lúc này mới kinh sợ vạn phần, không thể tin nổi chỉ vào Dương Quảng: “Sao ngươi dám, sao dám hả?”
Hét to, sau đó phun ra một ngụm máu tươi tanh hôi.
“Ngươi dám độc chết quần thần, chắc chắn để tiếng xấu muôn đời, để tiếng xấu muôn đời đó!”
Lý Uyên lăn qua lộn lại liên tục trên mặt đất, hét lên ầm ĩ.
“Ta là cường giả Tông sư nhưng sao không thể trấn áp được? Đây rốt cục là độc gì? Vừa rồi ta đã thử qua nhưng không tra ra trong rượu và thức ăn có độc mà!”
Lý Thần Thông sắc mặt tái nhợt hết sức.
Lúc này, Vũ Văn Thành Đô mới tới bên cạnh Vũ Văn Thương bỗng nhiên ôm chặt bụng.
Ha ha ha ha...
Dương Quảng đột nhiên cười điên cuồng, thanh âm ù ù, chấn động thiên địa, hiển lộ phong thái bá giả, tư thái đế vương. Hắn quay người trở lại ngồi lên long ỷ, tay chỉ quần thần, mắng: “Đám tặc tử đáng chết các ngươi, sâu mọt quốc gia, địch nhân của bách tính, các ngươi sớm nên xuống địa ngục! Ta mở khoa cử nâng sĩ, tuyển thiên hạ hiền tài là để quốc gia này càng thêm hưng thịnh, nuốt man di, trấn bát hoang, mở ra vạn cổ thịnh thế, nhưng các ngươi lại cản trở đủ kiểu. Thẳng đến tận đây, phàm là chính lệnh của ta thì các ngươi đều âm thầm giở trò, ức hiếp vạn dân. Mở kênh đào vốn là để tạo phúc vạn thế, công tích vĩ đại bực nào, thế nhưng các ngươi đã làm gì? Biến đáy sông trở thành nơi chôn xương vạn dân!”
Dương Quảng càng nói càng hưng phấn, càng phẫn hận, nói đến thống khoái: “Ba lần chinh phạt Cao Ly, các ngươi lại nội đấu liên tục, hao hết nội tình sau cùng của Đại Tùy, hắc hắc, tâm tư của các ngươi hẳn nhân dịp này để cử binh tạo phản, lật đổ Đại Tùy, để gia tộc của mình thượng vị, có phải thế không?”
“Không nên phủ nhận, các ngươi lòng lang dạ thú tưởng ta không biết chắc? Ha ha ha, thật quá coi thường Dương Quảng ta rồi!”
Dương Quảng cười to, khá điên cuồng: “Các ngươi theo phụ hoàng ta mở ra thịnh thế cho Đại Tùy, cũng chính các ngươi đẩy nó xuống vực sâu. Đã thế, cũng tốt thôi, các ngươi hãy chôn theo Đại Tùy cả đi!”
“Ngươi sao dám, sao dám như thế?”
Lý Uyên nói, cổ nghiêng một cái, mất đi khí tức.
Hoàng đế khai quốc Đại Đường cứ thế chết trong biệt khuất.
“Ta sao lại không dám?”
Dương Quảng phát ra thực lực trên người, chấn vỡ bàn: “Ta dám thí phụ sát huynh thì sao lại không dám lật các ngươi chứ?”
“Hay cho một tên tặc tử độc ác!”
Vũ Văn Thương liên tục ho ra máu, tay chỉ Dương Quảng, thống hận vạn phần: “Ngươi làm như thế, quốc gia náo động, bị đình trệ không thể vận chuyển, nếu như Đột Quyết xâm lấn thì Đại Tùy ta sẽ triệt để tan thành mây khói, ngươi cam tâm sao?”
“Đến lúc đó, giang sơn của người Hán ta triệt để ở dưới gót sắc của đám man di, thậm chí lại xuất hiện loạn Ngũ Hồ, thậm chí sẽ bị tuyệt tộc, ngươi có nghĩ tới không?”
Một vị đại tướng hét giận dữ mắng mỏ.
“Ta sao không nghĩ tới?”
Dương Quảng bỗng nhiên bình tĩnh trở lại: “Ta làm hết thảy là vì thiên hạ này, là vì vạn dân, độc chết các ngươi chỉ là dọn sạch chướng ngại mà thôi!”
“Chuyện ta không làm được sẽ có người có thể làm được!”
Dương Quảng bỗng nhiên tỏa ra quang huy lung linh trên mặt, tai hắn văng vẳng thanh âm của Sở Dương: “Ta đáp ứng ngươi, để Hán dân chân chính đứng trên đỉnh cao của thế giới này, nô dịch hết thảy dị tộc!”
Ha ha ha!
Dương Quảng cười điên cuồng: “Vậy thì tốt, ta sẽ triệt để buông thả một lần, giết đến long trời lở đất, giết đến máu chảy thành sông, giết ra càn khôn tươi sáng, giết đi tội ác ngập trời, giết ra tương lai vô hạn!”
Một ngày này, tất cả quần thần đến đây dự tiệc đều bị độc chết, trong đó bao gồm cả cường giả võ đạo lẫn cao thủ cảnh giới Tông sư.
Một ngày này, cấm vệ đột nhiên xuất hiện thống lĩnh mới, bắt đầu giết từ hoàng cung ra xung quanh.
Một ngày này, thành nội cháy, hồng quang đầy trời, khiến cả ánh trăng cũng phải lu mờ.
Một ngày này, Lạc Dương máu chảy thành sông, đầu lâu cuồn cuộn, có năm cường giả Tông sư trốn ra thì bị Tần Quỳnh giết đi ba, huyết vệ giết một, còn lại một người cũng là người mạnh nhất, đạt tới Tông sư đỉnh phong, nhào tới phía Dương Quảng thì bị một viên Hỏa Lôi tử nổ đến hôi phi yên diệt.
Giết trọn một đêm, đến lúc tờ mờ sáng mới dần dần bình ổn lại.
Dương Quảng ngồi trên long ỷ, tự mình viết xuống từng đạo thánh chỉ.
“Lý gia phản nghịch, tru di cửu tộc!”
“Vũ Văn gia phản nghịch, tru di cửu tộc!”
Từng đạo thánh chỉ ở lúc tờ mờ sáng tuyền ra hoàng thành, bay tới các nơi trong nước.
“Ta vẫn là vua Đại Tùy!”
Sau khi viết mấy chục đạo thánh chỉ, Dương Quảng nở nụ cười tàn nhẫn: “Dưới địa ngục, ta y nguyên muốn thống trị các ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.