Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 111: Trấn áp




Chúc Ngọc Nghiên cảm nhận được hàn khí lạnh băng, sâu trong đáy lòng dâng lên nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có, dù năm đó bị Thạch Chi Hiên vứt bỏ cũng chưa từng gặp loại cảm giác này.
Nếu như những điều Mã Tường nói là sự thật thì thiếu niên trước mắt không phải là người, mà là thần.
Căn cứ tin tức của nàng, thời gian Sở Dương đến Dương Châu chưa tới mười năm, thời gian ngắn như thế sao có thể làm được gì?
Phải biết rằng Duyệt Tân Lâu, Liên Hợp thương hội, Sở thị võ quán trải rộng khắp thiên hạ.
Lại nói, trăm người trăm tâm tư, dù làm gì cũng sẽ có người không hài lòng, nhưng Dương Châu một mực gió êm sóng lặng, không xảy ra chuyện gì cả.
Thủ đoạn phải kinh khủng bậc nào mới có thể làm được như thế?"
Thật chỉ có năng lực của quỷ thần mà thôi!
Hôm nay tới đây báo thù, thật không nhìn ra được bất cứ hy vọng gì.
"Ta muốn biết, những đệ tử kia rốt cục thế nào?"
Chúc Ngọc Nghiên ngăn nỗi sợ hãi trong lòng, cưỡng ép trấn định lại, nhìn Sở Dương hỏi.
"Dựa theo luật pháp của Sở phủ ta, nên giết thì giết, nên phạt thì phạt, những kẻ sống sót sẽ bị đưa tới quặng mỏ hoặc những địa phương khác lao động, căn cứ tội ác mà hạn định niên hạn, một khi kết thúc phục dịch thì tự nhiên sẽ trả lại tự do cho bọn họ." Sở Dương nói.
Chúc Ngọc Nghiên lại run lên, kỷ luật nghiêm minh đại biểu cho điều gì, nàng hiểu rõ hơn ai hết.
"Ngươi không tin? Có thể gọi thử xem bọn hắn có ra hay không?"
Sở Dương cười nhạt nói.
VÚT!
Lúc này có một mũ tên lệnh bay lên bầu trời, sau khi nổ tung, qua một lúc lâu cũng không có bất kỳ đệ tử nào đến đây.
Bọn người Chúc Ngọc Nghiên trắng mặt.
Đệ tử bọn hắn mang tới đều là tinh anh trong tinh anh, dù bị mười vạn đại quân vây khốn cũng có thể gây nên chút động tĩnh, nhưng hiện tại, chỉ mới qua mấy canh giờ thôi mà toàn bộ đều như đá chìm đáy biển.
"Ta cho các ngươi một cơ hội, nghe theo lệnh bắt, dựa theo luật pháp Sở phủ ta thẩm phán, nên giết sẽ giết, đáng phạt sẽ phạt, thế nào?"
Sở Dương mở miệng lần nữa.
Ha ha ha...
Chúc Ngọc Nghiên cười điên cuồng, lộ vẻ bá khí của tông chủ một tông: "Nhị phái lục đạo ma môn đã bao giờ khúm núm chưa? Dù là Dương Quảng tiểu nhi cũng không thể chứ nói chi là mao đầu tiểu tử miệng còn hôi sữa như ngươi?"
"Ti tiện lớn mật, dám nhục mạ phủ chủ, muốn chết!"
Bọn người Tần Quỳnh không thể không giận, Thạch Long đi ra trước tiên, bước từng bước chậm rãi, khí thế liên tục dâng lên, có khí độ lăng tiêu, uy thế trấn áp quần tà.
Hắn đi theo Sở Dương sớm nhất, lại một vòng thích võ, sau khi Sở Dương mở ra cánh cửa lớn cho hắn thì triệt để đắm chìm ở trong đó, thậm chí ngay cả sự tình của Sở thị võ quán cũng rất ít khi quản lý.
Với hắn, Sở Dương cũng hết sức hào phóng, cho không ít Khai Khiếu đan để thực lực của hắn đột nhiên tăng mạnh.
Long Tượng Thác Thiên công cần phải mở tám mươi mốt chân khiếu cũng đã sớm hoàn thành, hắn là cường giả Tông sư đỉnh phong.
Thạch Long rất kính nể Sở Dương, thường xuyên dùng tâm đệ tử để thỉnh giáo, bây giờ nghe thấy Chúc Ngọc Nghiên nhục nhã phủ chủ nên tự nhiên phẫn nộ đi ra.
"Thạch Long, dám nhục mạ tông chủ, muốn chết!"
Loan Loan cũng nổi giận, đằng không chém tới.
"Nghe nói ngươi là đệ tử mạnh nhất trong lịch sử Âm Quý phái, thiên tư cao tuyệt, vượt qua sư phụ ngươi, cũng người thiên tài có hy vọng tu luyện Thiên Ma pháp tới tầng thứ mười tám nhất, để cho ta thử xem thủ đoạn của ngươi một chút xem?"
Thạch Long nói xong, đánh ra một quyền.
Long Tượng Thác Thiên công được thôi động từ Long Tượng Hám Thiên quyền, uy mãnh bá đạo, tuyệt thế vô song.
Một quyền ra, không khí đều bị đánh thành một thông đạo tạo thành trường long vô hình gào thét xông tới, khiến cho Loan Loan giật nảy mình, vội vàng bay ngược.
Khó khăn lắm mới tránh thoát khỏi, nhưng vẫn như cũ bị quyền phong quét trúng một chút, khiến thân thể nàng run lên.
"Sao ngươi lại mạnh như vậy?"
Loan Loan giọng nói khô khốc, nàng rút ra băng gấm, lăng không lắc một cái, thi triển ra Thiên Ma thân pháp, du tẩu công kích. Dáng người uyển chuyển, tuyệt thế vô song, tựa như vũ đạo đẹp nhất khiến cho người ta không tự chủ được mà si mê.
Đáng tiếc, đối thủ của nàng là Thạch Long tuổi đã trung niên, không có hứng nhi nữ tình trường, chỉ nghe cười lạnh: "Dù ngươi có ngàn loại diệu pháp thì ta cũng sẽ dốc hết sức phá đi!"
"Thiên Long phá!"
Song quyền vung mạnh, quả thực bức lui Loan Loan.
"Cổ Tượng Súy Vĩ!"
Dậm chân tiến lên, Thạch Long tung ra một chưởng đánh bay Loan Loan ra ngoài.
Chênh lệch quá xa.
Loan Loan phun ra một ngụm máu tươi, thối lui đến nơi xa.
"Hẳn là ngươi đến cảnh giới Đại tông sư?"
Thạch Long đang muốn truy kích thì bị Chúc Ngọc Nghiên chặn lại.
"Không hề!"
Thạch Long chau mày, lộ vẻ thận trọng: "Đi theo phủ chủ tu luyện nhiều năm như vậy, trong đồng cấp mà ta không thể nghiền ép các ngươi thì ta cũng quá tệ rồi."
"Thật sao? Vậy ta liền đến chiếu cố ngươi!"
Chúc Ngọc Nghiên biết, trong mọi người, trừ nàng miễn cưỡng ngăn cản được ra thì những người còn lại không phải là đối thủ. Còn cùng xông lên? Nàng căn bản không dám, nhìn một đám cường giả sau lưng Sở Dương thì cũng đủ khiến người sợ hãi rồi.
"Chậm đã!"
Lỗ Diệu Tử một mực quan chiến ở sau rốt cục không nhịn được, đi tới trước, ôm quyền khom người với Sở Dương, liền ngăn ở trước mặt Thạch Long, xin lỗi nói: "Giao cho ta đi được không?"
"Thôi được, nhưng hy vọng ngươi không phá hỏng đại sự của phủ chủ!"
Thạch Long gật đầu, thối lui ra sau.
Nếu như trong nhận biết trước kia của Sở Dương, đối mặt với Lỗ Diệu Tử thì Thạch Long tuyệt đối sẽ kém một bậc, nhưng bây giờ, dù là ba đại tông sư ở trước mặt thì hắn cũng chẳng sợ.
"Cảm ơn!"
Lỗ Diệu Tử nói một tiếng, xong nhìn sang Chúc Ngọc Nghiên: "Âm Hậu, chúng ta lại gặp mặt."
"Ha ha, ngươi lại không chết, thật là mệnh con rùa, thật cứng rắn!"
Chúc Ngọc Nghiên cười lạnh.
Lỗ Diệu Tử khẽ giật khóe miệng, năm xưa hắn yêu Chúc Ngọc Nghiên nhưng lại bị đối phương đánh lén suýt chết. Dù đã hai mươi năm qua đi nhưng gặp lại lần này, nhìn thấy dung nhan ngày xưa vẫn y nguyên rung động: "Âm Hậu, dừng tay đi, ngươi không làm chuyện gì ác, ta dám cam đoan phủ chủ nhất định sẽ không gây khó dễ cho ngươi. Nếu như ngươi chống đối tiếp, e rằng toàn bộ nhị phái lục đạo ma môn sẽ thật sự tiêu vong, đệ tử ngươi yêu nhất, môn nhân của ngươi, tông phái ngươi phấn đấu cả đời, tất cả sẽ tan thành mây khói."
Chúc Ngọc Nghiên hé miệng, ánh mắt cũng rất băng lãnh.
"Nếu chúng ta đầu hàng, thật sẽ bỏ qua chúng ta?"
An Long bỗng nheien đi ra. Hắn là người của Thiên Liên tông, thương người làm đầu, tính ra thì coi như cũng làm chuyện không tệ.
"Chỉ cần không giết uổng bách tính, tự nhiên không có chuyện gì!"
Lỗ Diệu Tử trả lời.
"Hắc hắc, ai biết thật hay giả, một khi chúng ta đầu hàng thì sẽ chế trụ chúng ta, đến lúc chúng ta chẳng phải mặc cho các ngươi muốn phá muốn giết sao?"
Tịch Ứng của Diệt Tình đạo cười lạnh, trào phúng nói.
Nhị phái lục đạo ma môn chia làm Âm Quý phái, Hoa Gian phái hai phái; lục đạo là Bổ Thiên các, Diệt Tình đạo, Tà Cực đạo, Thiên Liên tông, Chân Truyền đạo, Ma Tướng đạo.
Tịch Ứng là người của Diệt Tình đạo, tương tự như Biên Bất Phụ mới bị bắt lúc nãy nên tự nhiên không dám đầu hàng.
"Các ngươi hiện tại sao nào? Còn đường để đi ư?"
Lỗ Diệu Tử cười lạnh nói.
Chúc Ngọc Nghiên trầm mặc bỗng nhiên nói: "Lỗ Diệu Tử, ngươi còn niệm tình cảm năm đó?"
Lỗ Diệu Tử trầm mặc.
"Nếu ngươi còn nhớ đến tình cảm năm xưa thì hãy che chở Loan Loan thay ta, nàng là sinh mệnh tiếp diễn của ta!"
Nói xong, Chúc Ngọc Nghiên đột nhiên quát: "Tản ra đi!"
VỤT!
Nàng bỗng nhiên lùi nhanh lại.
Những người còn lại đều là hạng người cáo già, lúc này bay nhanh trốn ra sau.
Chỉ có An Long thành thành thật thật ở lại, không nhúc nhích, nhưng lại cười khổ không thôi: "Đến hiện tại, thật có thể chạy đi sao?"
Trừ hắn ra, cũng chỉ còn Loan Loan ngây người bất động.
"Hai người các ngươi ngược lại cũng biết suy nghĩ đấy."
Sở Dương cười lạnh, bước ra một bước, lăng không mà lên, đứng thẳng giữa không trung, nhìn xuống dưới, cất giọng lạnh băng: "Nếu đã ngu xuẩn mất khôn thì cũng đừng trách ta không cho các ngươi con đường sống!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.