Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 107: Mở ra bức màn lớn




Người sáng lập Dương Công bảo khố là đại đô đốc Dương Tố của Tùy triều, khai quốc được mấy chục năm, hắn thích thu thập thiên hạ bảo vật, chỉnh lý thành "Dương Công bảo khố". Hắn hy vọng có thể để cho hậu thế Tùy triều sở dụng, nhưng thế sự biến thiên, biến cố quá nhiều.
Ở bên trong, liền thả Tà Đế Xá Lợi.
Nghe đồn, Tà Đế Xá Lợi giống như Hòa Thị Bích, đều do thiên thạch vũ trụ tạo thành.
Tà Đế Xá Lợi không gì không phá, có thể chứa đựng tinh nguyên võ công cả đời của lịch đại Tà Đế, là thứ mấu chốt để tu luyện bí tịch võ công tối cao củ ma môn là Đạo Tâm Chủng Ma, cho nên dù là người của chính đạo hay tà phái cũng đều muốn lấy được.
Sở Dương chính là nhìn trúng tinh nguyên của lịch đại Tà Đế ẩn chứa bên trong đó.
Sở Dương đưa tay cầm lấy, lập tức có một cỗ tà niệm xông tới não hải. Hắn đã sớm có sở liệu, tâm thần cổ tỉnh không chút gợn sóng, đặc biệt là tâm niệm cường đại hung hăng trấn áp lại ý nghĩ của mình, mặc cho tà niệm xung đột cũng không thể làm gì được hắn.
"Dường như?"
Cảm ứng được tâm niệm đối kháng tà niệm, Sở Dương như có ý nghĩ, tuy nhiên trước hết vẫn thu Tà Đế Xá Lợi vào trong Nạp Hư giới, hiện tại không phải là thời điểm để hắn dò xét.
Liếc nhìn quanh, hắn theo đường cũ trở về.
"Tìm được?"
Trong phòng, Tôn đạo trưởng một mực chờ đợi, thấy Sở Dương trở lại thì không khỏi hỏi.
"Tìm được, muốn xem một chút không?"
Sở Dương gật đầu.
"Cũng được, dù sao ta cũng là võ giả, tự nhiên muốn kiến thức một chút."
Tôn đạo trưởng lộ ra vẻ tò mò.
Sở Dương lật bàn tay một cái, Tà Đế Xá Lợi xuất hiện trong tay hắn, tâm niệm vừa động, lập tức trấn áp tà niệm đang ngo ngoe muốn động.
Tôn đạo trưởng không nhìn Tà Đế Xá Lợi mà là quan sát tay Sở Dương, hẳn là chiếc nhẫn trên tay hắn. Không đợi đối phương hỏi thăm, Sở Dương đã nói ngay: "Không thể nói, không thể nói!"
Tôn đạo trưởng như có điều suy nghĩ, đè nén nỗi nghi hoặc trong lòng, sau cùng nhìn lên Tà Đế Xá Lợi: "Quả nhiên xảo đoạt thiên công, bên trong bàng bạc tinh nguyên tựa như núi kêu biển gầm, khiến cho lòng ta có cảm giác run sợ."
"Chờ khi thôi diễn thành công công pháp, nó sẽ giúp ta một chút sức lực!"
Sở Dương suy ngẫm, bỗng nhiên nói: "Thứ này có lực hấp dẫn rất lớn với đệ tử ma môn, không phải sao, nó mới xuất hiện đã hấp dẫn không ít cá lớn tới."
Trong lúc nói chuyện, cửa sổ đã bị phá ra, tuần tự tiến đến bốn người.
"Tà Đế Xá Lợi?"
Bốn người tuổi tác không nhỏ, cơ hồ chẳng khác gì Tôn đạo trưởng, khí tức âm trầm quỷ dị, đôi mắt xanh thẳm của bọn hắn nhìn chằm chằm Tà Đế Xá Lợi trong tay Sở Dương, lộ ra vẻ tham lam.
"Vưu Điểu Quyện, Đinh Cửu Trọng, Chu Lão Thán, Kim Hoàn Chân, lại là bốn người các ngươi!"
Tôn đạo trưởng đã sớm cảm ứng được nhưng không nghĩ ra sẽ là bốn tên bại hoại cặn bã này, không khỏi thở dài một tiếng.
"Tên lang trung nhà ngươi không ngờ lại ở đây, mau mau cút đi, nếu không ngươi cũng xẻ bị xé xác!"
Vưu Điểu Quyện không nhịn được nhìn Tôn đạo trưởng một chút, sau đó nhìn sang Sở Dương, hắc hắc cười lạnh: "Tiểu gia hỏa, thứ đó không thể cầm loạn được đâu, ngoan, nhanh cho ta."
Tôn đạo trưởng lập tức lộ ra vẻ quái dị.
Sở Dương khóe miệng co giật một cái, lạnh lùng nói: "Bốn người các ngươi là đệ tử của Hướng Vũ Điền? Việc ác bất tận, làm điều ngang ngược, bạc tình bạc nghĩa không cảm tình, vì tư lợi chuyện ác gì cũng làm, không nghĩ tới các ngươi lại tụ tập cùng một chỗ, hôm nay lại đụng phải ta."
Nhất đại Tà Đế Hướng Vũ Điền vì tông phái truyền thừa nên thu nhận bốn tên đệ tử vô tình vô nghĩa này, ý định là để bọn hắn tương hỗ nội đấu, bớt gây tai họa cho người khác, đáng tiếc, bản tính của những gia hỏa này quá xấu nên sao có thể không gây tai họa cho người bên ngoài được?
Nhưng mà thực lực của bọn hắn quá mạnh, đều là cường giả Tông sư nên mấy ai có thể làm gì được bọn hắn? Đến mức đến nay tiêu dao bên ngoài.
"Không ngờ lại biết đạo danh của chúng ta?"
Vưu Điểu Quyện dừng chân lại, nói: "Ngươi hẳn là truyền nhân cách đời của lão già kia? Tà Đế Xá Lợi liền giao cho ngươi bảo quản? Hắc hắc, dù gì đi nữa thì lần này bốn người bọn ta tụ tập một chỗ là để tìm nơi hạ lạc của lão gia hỏa kia, rốt cục cũng không có thất bại."
"Các ngươi xác thực không có thất bại, bởi sau này các ngươi sẽ không có cơ hội nữa!"
Nói xong, Sở Dương liền thu Tà Đế Xá Lợi lại, sau đó xoay người nhanh đến cực điểm, trước khi Vưu Điểu Quyện kịp phản ứng thì Sở Dương đã đặt tay lên ngực đối phương, răng rắc một tiếng, xương ngực vỡ vụn, Vưu Điểu Quyện bay rớt ra ngoài.
"Trấn Thiên ấn!"
Đây là tuyệt học của Trấn Thiên tông trên Thiên Vũ đại lục, ấn quyết thành, trấn áp hết thảy, lúc này trấn áp ba người còn lại đến không thể động đậy. Sở Dương đi tới trước, mỗi người một cước, phế đi tu vi, lại điểm trúng huyệt đạo, dùng truyền âm pháp gọi Lý Anh đến đây.
"Phủ chủ có gì dặn dò?"
Lý Anh cung kính nói.
"Bốn người họ đều là truyền nhân của Tà Đế đời trước, hảo hảo khảo vấn bắt bọn hắn nói ra công pháp trong Thiên Ma sách!"
Sở Dương phân phó một tiếng, xong phất phất tay.
Lý Anh cung kính tuân mệnh, lại đưa tới mấy người, mang bốn người Vưu Điểu Quyện ra ngoài.
"Ngươi có ý kiến gì với ma môn không?"
Tôn lão đạo một mực lẳng lặng nhìn, thậm chí không có đứng dậy, lúc này hỏi.
"Thời chiến quốc không có chủ lưu nên Bách gia tung hoành, đủ loại lưu phái tranh nhau xuất hiện, hình thành cục diện xán lạc chưa từng có. Nhưng tiệc vui chóng tàn, về sau Nho gia độc đại, chèn ép những lưu phái còn lại khiến họ trở thành những ẩn tông, về sau bọn họ liên hợp lại cùng một chỗ tạo thành một tổ chức để đối kháng thế cục Nho gia độc đại, đây là tiền thân của ma môn."
Sở Dương trầm tư nói: "Cuối thời Đông Hán, có một khoáng thế kỳ tài tên là Thương Cừ, bởi vì hận đời, cao ngạo cực đoan cho nên lục soát thiên hạ điển tình, rút ra tinh túy trong kỳ kỹ Vu thuật, dùng người biết Vu đạo, gia công chỉnh lý thành mười quyển Thiên Ma sách, đây là khởi nguồn của ma môn!"
Tôn đạo trưởng gật đầu, hắn cũng biết không ít lịch sử ma môn.
"Ma môn phân hai phái lục đạo, ban đầu hành sự coi như quang minh lỗi lạc, nhưng vì đối kháng chủ lưu xã hội, thời gian dần trôi bị đánh ép liên tục nên dần làm việc cực đoan, nhưng vẫn có điểm mấu chốt."
Sở Dương tiếp tục nói: "Nhưng đến hiện tại, toàn bộ ma môn làm việc âm trầm quỷ bí, vì đạt được mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, trở thành ma đầu chân chính, ngoại trừ Thạch Chi Hiên vừa chính vừa tà ra thì dõi khắp ma môn có mấy ai lương thiện?"
Tôn đạo trưởng yếu ớt thở dài: "Ngươi định diệt tuyệt bọn hắn sao?"
"Bọn hắn xác thực không cần thiết phải lưu lại!"
Sở Dương ngược lại chắp hai tay sau lưng, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Mới nãy hắn đã truyền âm cho Liễu Trinh, sai nàng thông tri Tần Quỳnh đi săn giết đệ tử ma môn, chém giết sạch bách.
Về phần nguồn tin thì đã có ám vệ hỗ trợ, tự nhiên không khó tra tìm.
"Ma môn dù sao cũng là đệ tử Bách gia, chẳng lẽ không thể lưu lại hỏa chủng?"
Tôn đạo trưởng trầm giọng nói.
"Bọn hắn cũng xứng lưu hỏa chủng? Không không, bọn hắn chỉ là u ác tính, không có chút ích lợi gì cho xã hội. Còn bách gia ư? Đến tương lai ta sẽ tự chỉnh lý điển tịch, tái hiện cục diện Bách gia đua tiếng."
Sở Dương âm vang nói.
Tôn đạo trưởng thần sắc khẽ động, gật mạnh đầu: "Hy vọng ngươi nói là sự thật!"
"Chờ đến Dương Châu, ngươi sẽ phát hiện ta có nói thật hay không!"
Sở Dương cười nói.
Sau nửa tháng, một nhóm ba người rời khỏi Trường An, một lần nữa bước lên hành trình.
Ven đường đa phần dân chúng lầm than, mà ở những nơi vắng vẻ lại mọc lên rất nhiều thôn xóm bừng bừng sinh cơ.
"Đây là sinh cơ, đây là tương lai, hy vọng sẽ có một ngày thiên hạ không còn dân nói, không ai bị ức hiếp!"
Tôn đạo trưởng thường xuyên cảm thán.
"Sẽ có một ngày như vậy!"
Sở Dương nghiêm túc cam đoan, khiến cho Tôn đạo trưởng khá vui mừng.
Chờ khi quay lại Dương Châu thì đã ròng rã trôi qua hơn một năm, lúc này cũng truyền tới tin tức Tùy Dương Đế Dương Quảng chinh phạt Cao Ly lần thứ ba thất bại quay về.
"Thiên hạ muốn loạn!"
Sau khi nghe được tin tức, Tôn đạo trưởng và Sở Dương cùng cảm thán.
Thiên hạ phân tranh, cũng mở ra bức màn lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.