Xuyên Tiến Vạn Nhân Mê Văn Ta Nhân Thiết Băng Rồi

Chương 17:






Tiết Đan Dung dừng một chút, sử dụng một đạo khiết tịnh thuật, lại lấy một cái đệm mềm ra từ nhẫn trữ vật, trải trên mặt đấy, lại nhìn về phía Phương Triều Chu trong lòng ngực, thấy hắn gật đầu, y mới đặt người xuống.
Phương Triều Chu ngồi xuống đệm mềm, liền nhịn không được nắm chặt ngoại bào trên người.
Không thể không nói, lúc này Phương Triều Chu nhìn qua có vài phần đáng thương hề hề, tóc dài đã sớm bị Lê Nhất Diệp lộng tan, hiện nay rơi lõa xõa trên người, vạt áo hỗn độn, trên mặt dính không ít vết máu, khuôn mặt tươi cười ngày thường rõ rang dại hơn rất nhiều.
Tiết Đan Dung ngồi xổm trước mặt nhìn hắn, nhấp môi, liền làm một đạo tẩy rửa, đem vết máu trên người hắn tẩy sạch, nhưng tình huống của Phương Triều Chu cũng không có chuyển biến tốt đẹp.
"Nhị sư huynh." Tiết Đan Dung nhẹ nhàng kêu Phương Triều Chu.
Gọi một tiếng này, làm Phương Triều Chu đột nhiên nâng mắt.
Phương Triều Chu thấy rõ Tiết Đan Dung, mạc danh cảm thấy ủy khuất, tuy rằng hắn cũng không biết vì cái gì chính mình cảm thấy ủy khuất, nhưng hắn chính là đang ủy khuất, cho nên hắn mặt dày hỏi một câu.
"Tiểu sư đệ, ta ôm ngươi một cái được không?"
Nếu là bình thường, hắn là hận không thể cách xa Tiết Đan Dung một chút, nhưng hiện tại trước mặt hắn chỉ có Tiết Đan Dung.
Hắn xem qua rất nhiều phim điện ảnh giết người, nhưng dù sao cũng chỉ là phim, hắn chưa bao giờ làm người khác bị thương, còn đem đối phương thọc đến máu tươi đầm đìa.

Cảm giác dòng máu nóng bỏng chảy trên người hắn, loại xúc cảm ghê tởm này vẫn chưa biến mất.
Đại bộ phận người đều là động vật quần cư, có đôi khi ôm là biện pháp an ủi tốt nhất, cho nên Phương Triều Chu nhịn không được muốn nhận an ủi từ người trước mắt này.
Cho dù đối phương là Tiết Đan Dung.
Nhưng Tiết Đan Dung nghe vậy, biểu tình hơi đổi, khuôn mặt tuyết trắng nổi một tầng hồng nhạt, y không nói gì, nhưng cũng không cự tuyệt Phương Triều Chu.
Phương Triều Chu suy nghĩ một chút, thay đổi cách nói khác, "Tiểu sư đệ, ngươi ôm ta một cái đi."
Vừa nói, hắn còn nắm lấy ống tay áo của Tiết Đan Dung.
Hồi lâu, Phương Triều Chu mới thấy Tiết Đan Dung hơi thò qua, vươn tay đặt lên vai hắn, sau đó chậm rãi siết chặt.
Mà Phương Triều Chu khác với Tiết Đan Dung, hắn thấy y nguyện ý an ủi mình, lập tức đem đối phương trở thành cọng rơm cứu mạng, hai móng vuốt đem tiểu sư đệ ôm đến gắt gao, còn đem đầu đặt trên bả vai đối phương.
Trước đó hắn có nuôi một con mèo, mỗi lần không vui hắn liền thích ôm lấy mèo nhà hắn, hung hăng mà hút một ngụm, đôi khi còn thích đem mặt chôn ở bụng meo meo, cọ đi cọ lại.
Ai, nếu tiểu sư đệ là mèo thì tốt rồi.
Đại khái là do thói quen hít mèo, Phương Triều Chu cũng nhịn không được hít Tiết Đan Dung một ngụm.
Vừa hít xong, Phương Triều Chu đột nhiên minh bạch vì sao nhiều nam nhân thích Tiết Đan Dung như vậy.
Tiểu sư đệ thật sự thơm quá a!
Tuy không rõ là mùi gì, nhưng ngửi vào thực sự thoải mái, làm người nhịn không được lại ngửi tiếp, cho nên Phương Triều Chu liền thật sự hít thêm vài cái.
Tiết Đan Dung bị hít đã cứng đờ cả người, hắn chậm rãi tránh sang một bên, nhưng y vừa nhích, Phương Triều Chu liền sát vào, nhích một chút, Phương Triều Chu lại sát vào một chút, cuối cùng vẫn là lương tâm Phương Triều Chu trỗi dậy, hắn đã sắp đem Tiết Đan Dung đẩy xuống đất, cho nên vội vàng buông lỏng tay.
"Cảm ơn tiểu sư đệ, ta đã khá hơn nhiều."
Phương Triều Chu kỳ thật còn tưởng ôm cái nữa, nhưng hắn cảm thấy sắc mặt Tiết Đan Dung ngày càng cổ quái, nốt chu sa giữa mày tựa hồ càng hồng, hồng đến mức muốn nhỏ máu.
Hắn sợ ôm quá lâu, lát nữa tiểu sư đệ liền lấy Đoạn Thủy kiếm chém hắn.
Bất quá, vì sao hắn có thể dùng Đoạn Thủy kiếm?
Đó rõ ràng là bản mệnh pháp bảo của tiểu sư đệ a.

Phương Triều Chu đem nghi hoặc nói ra, nhưng Tiết Đan Dung chỉ nghiêng mặt đi, thấp giọng nói: "Ta cũng không biết."
"Nga." Phương Triều Chu cúi đầu, cả người ỉu xìu xuống.
Tuy rằng hắn không biết làm sao mà đại ma đầu biết được tên hắn, nhưng hắn đã thọc đại ma đầu một kiếm, cốt truyện của tiểu sư đệ bị hắn giành mất rồi, hắn hiện tại là xong đời, hoặc là mông nở hoa, hoặc là đầu nở hoa.
Ô, cả hai đều không muốn, làm sao bây giờ?
Thời điểm Phương Triều Chu tang thương suy nghĩ, Tiết Đan Dung thanh âm đột nhiên vang lên.
"Nhị sư huynh, ngươi......!Muốn hay không......" Hắn yết hầu tựa hồ có chút khẩn trương, nói chuyện không chỉ ấp a ấp úng, còn mang theo vài phần cứng đờ, phảng phất lời này rất khó có thể mở miệng, "Lại ôm một cái?"
Phương Triều Chu vô cùng không có tiết tháo nghe vậy liền gật đầu thật mạnh.
Ngay sau đó, hắn liền bị tiểu sư đệ thơm ngào ngạt ôm lấy.
Phương Triều Chu ưu thương mà tì cằm trên vai Tiết Đan Dung, một bên hít tiểu sư đệ, một bên nghĩ xem có cách nào bảo hộ mông của mình.
Không có tình cảm kết hợp là không có linh hồn!
"Tiểu sư đệ." Phương Triều Chu đột nhiên nhỏ giọng mà mở miệng.
Tiết Đan Dung đang ôm hắn nhẹ nhàng rũ mi mắt, nghe được thanh âm đối phương, hàng mi dài khẽ run, sau đó cũng nhỏ giọng đáp, "Ân?"
Phương Triều Chu ngượng ngùng một chút, sau đó liền không biết xấu hổ hỏi: "Tiểu sư đệ, Kim Thiền Y ta tặng cho ngươi có thể hay không trả lại a?"
Hắn vốn tưởng rằng Tiết Đan Dung tức giận, lễ vật hắn đã tặng người ta, hiện tại lại da mặt dày đòi về, nhưng làm Phương Triều Chu ngoài ý muốn chính là, Tiết Đan Dung không hề do dự, buông hắn ra, đứng lên cởi y phục.
Phương Triều Chu bị tình sư huynh đệ của Tiết Đan Dung cảm động, vốn đã ngượng ngùng, hiện tại càng ngượng ngùng, vội vàng đứng lên, ngăn lại Tiết Đan Dung động tác, "Đừng, đừng cởi, ta là nói giỡn với ngươi a."
Tiết Đan Dung nhấc lông mi, cặp con ngươi thanh lãnh nhưng thấu triệt, "Vì sao?"
Phương Triều Chu bị y nhìn chằm chằm, nháy mắt cảm thấy mình quá ích kỉ, hắn không thể bởi vì mông của mình gặp nguy cơ, liền không suy nghĩ cho mông của tiểu sư đệ, rốt cuộc nhớ thương mông hắn chỉ có đại ma đầu Lê Nhất Diệp, nhưng đánh chủ ý lên mông của tiểu sư đệ lại vô cùng nhiều!
"Ta đã tặng cho ngươi, nào có đạo lý phải trả về? Ngươi cứ mặc, không cần đưa ta, ta vừa rồi là nói bậy." Phương Triều Chu đem ngoại bào vừa bị Tiết Đan Dung kéo ra mặc lại cho y.
Tiết Đan Dung nhíu mày, đôi mắt hiện lên vẻ không vui, "Nhưng cũng chưa tặng sư huynh lễ vật gì, đem vật ấy cấp sư huynh, cũng là thiên kinh địa nghĩa."
"Vậy ngươi tặng ta cái khác là được.
Kim Thiền Y này ngươi cần thiết phải giữ, nếu ai muốn nó, ngươi không thể giống như hôm nay ngây ngốc đưa ra, cho dù là ta cũng không được." Phương Triều Chu cảm thấy tiểu sư đệ quá đơn thuần, vạn nhất về sau bị cái tâm kế nam nhân nào lừa, bảo y cởi y phục cho mình mặc, phỏng chừng tiểu sư đệ liền ngây ngốc mà cởi.
Tiết Đan Dung nghe vậy, hơi hơi cúi đầu, chưa đáp ứng, cũng không phản đối, một lát sau, Phương Triều Chu mới nghe được y mở miệng.
"Vậy nhị sư huynh, muốn lễ vật gì?"
Ngô, hắn không có lễ vật gì đặc biệt muốn, nếu nói có, hắn vô cùng muốn mở mắt ra liền tới Thiên Thủy Tông, hắn liền chạy nhanh đi bế quan, bế quan tám mười năm gì đó, làm Lê Nhất Diệp quên đi người qua đường là hắn.

Thời gian bế quan, hắn nhất định phải hảo hảo mà chơi, hảo hảo mà ngủ, ai cũng không thể quấy rầy hắn.
Hắn càng nghĩ càng thích thú, khóe môi nhếch lên cũng không biết.
Tiết Đan Dung đối diện hắn không nghe thấy câu trả lời, liền ngẩng đầu lên, vừa nhấc đầu, liền thấy Phương Triều Chu câu lên khóe môi, tựa hồ cực kì vui vẻ.
Y trợn tròn mắt một chút, sau đó mím môi, khoảnh khắc, y đột nhiên ghé sát Phương Triều Chu.
Một nụ hôn dừng ở khóe môi Phương Triều Chu.
Đột nhiên không phòng ngừa bị hôn một ngụm – Phương Triều Chu mộng bức, hắn trợn mắt há mồm nhìn Tiết Đan Dung, hơn nửa ngày mới thốt ra mấy chữ, "Ngươi......!Ngươi......" Ngươi nửa ngày, cũng ra được chữ tiếp theo.
Mà Tiết Đan Dung hôn xong, lập tức đứng thẳng người, khuôn mặt tuyết trắng lúc này đã hồng thấu, ửng đỏ lán đến cả cổ, vành tai càng hồng nhưu trái lựu chín, cảm giác vừa chạm vào liền có thể chảy nước.
Y nhìn thoáng qua Phương Triều Chu, liền quay mặt đi, nhìn mặt đất, nhìn tượng Phật, nhìn mạng nhện, dù sao thế nào cũng không nhìn Phương Triều Chu.
Phương Triều Chu sắc mặt cổ quái, hắn sờ soạng địa phương vừa bị thân qua, nửa ngày, hắn mới gọi Tiết Đan Dung một tiếng.
"Tiểu sư đệ."
Tiết Đan Dung vốn đang nhìn mạng nhện liền cứng đờ, y không nói lời nào, chỉ hơi hơi gật đầu, ý bảo chính mình nghe được.
Phương Triều Chu lúc này lại biến thành bộ dáng ôn nhu nhị sư huynh, hắn duỗi tay vỗ vỗ bả vai Tiết Đan Dung, cũng không màng tới thân thể đối phương càng cứng đờ, lo lắng nói: "Nguyên lai Vân Giáng Xà độc trong người tiểu sư đệ vẫn chưa giải hết, không sao, đợi chúng ta trở lại Thiên Thủy Tông, ta sẽ thỉnh sư phụ tiếp tục giúp ngươi trị liệu."
Tiết Đan Dung nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn về phía Phương Triều Chu, môi y khẽ nhếch lên, còn chưa nói gì, đã bị Phương Triều Chu cắt đứt.
"Đừng lo lắng, chuyện vừa rồi coi như chưa phát sinh, ta tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài."
Phương Triều Chu lộ ra một cái tự giác săn sóc mỉm cười, còn hướng Tiết Đan Dung chớp chớp mắt.
Trên đời này có sư huynh nào thiện nhân giải ý như hắn không?
Tiểu sư đệ độc mỹ!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.