Xuyên Thấu

Chương 7:




Dịch giả: Lê Thị Hồng Nhung
Nguồn: e-thuvien
Sanada Chiaki đã thức giấc, cô mở mắt nhìn xung quanh và quyết định sẽ nằm thêm một lúc nữa. Cái nệm sưởi điện của Chiaki đã được đặt ở chế độ hoạt động cao nhất nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh, có lẽ là do mấy viên Halcion. Từ chân tóc đến từng đầu ngón tay, ngón chân của cô đều có cảm giác tê buốt, cả người nặng trĩu và cứng đờ. Có tiếng chuông điện thoại gọi đến. Chiaki không nhấc máy, cô đã cài chế độ tự động trả lời trong những trường hợp vắng nhà. Một giọng nam vang lên trong chiếc loa điện thoại bé xíu, cách nói rất từ tốn: "Aya đấy à? Hôm nay có đi làm được không? Dù sao thì cũng phải liên lạc lại đi chứ? Nếu cô vẫn thấy không được khỏe thì vẫn nghỉ cũng được nhưng mà ít nhất thì cũng phải báo cho tôi một tiếng qua điện thoại đấy nhé! Hôm nay đã có người hẹn cô rồi đấy! Sáu giờ chiều ở Keio Plaza, phòng 2909. Tên anh ta là Yokoyama. Đây là lần đầu anh ta gọi đến đây nhưng qua giọng nói thì tôi thấy anh ta còn khá trẻ và có vẻ rất lịch sự đấy. Cô đến Keio Plaza ngay đi nhé! Theo thỏa thuận thì sẽ kéo dài khoảng sáu tiếng nên đến khi xong việc thì cũng khuya lắm rồi, nhưng dù sao tôi vẫn muốn cô ghé qua văn phòng một chút, được chứ? À, nhớ đừng tắt chuông điện thoại... ". Độ dài mỗi lời nhắn đã được cài sẵn nên mới nghe được đến đây thì đoạn băng ghi âm cho một lời nhắn đã hết. Ngay lập tức, chuông điện thoại tiếp tục vang lên. "Bị ngắt giữa chừng nên tôi phải gọi lại. Nhớ là không được tắt chuông điện thoại đâu đấy. Mà nếu như cô nghe được lời nhắn này lúc đang ở ngoài đường, không có sẵn bình xịt phòng thân bên mình thì phải đến văn phòng hoặc quay về nhà lấy, tuyệt đối không được bất cẩn đấy nhé! Dù sao tôi cũng rất mong là cô sẽ liên lạc lại. Như thế này thì có vẻ hơi phiền nhưng mà tốt nhất là khi vừa đến Keio Plaza, cô gọi lại ngay nhé! Có lẽ là cô sắp bắt đầu kì kinh nguyệt... ", đến đây thì cuốn băng kết thúc nhưng không thấy gọi lại nữa. "Ôi, vừa mới tỉnh giấc, phải ăn một cái gì đã chứ!", Chiaki nghĩ. Nhìn lên đồng hồ thì đã ba giờ chiều. Từ đây đến Keio Plaza cũng chỉ mất mười hai, mười ba phút nếu đi taxi, nhưng mình đã uống những ba viên Halcion và vừa mới thức dậy sau một giấc ngủ mê mệt nên để cho máu huyết lưu thông trở lại, chắc chắn cũng phải mất khá nhiều thời gian đây. Vì đã tăng liều dùng Halcion nên Chiaki cũng cảm nhận rất rõ là cần phải có thời gian để tỉnh táo lại. Cái cửa hàng ở Shibuya đó đúng là vừa tốn tiền lại vừa không an toàn, người ta đồn chẳng sai chút nào.
Chiaki nghiêng người với tay ra chiếc bàn cạnh giường lấy cái điều khiển dàn máy nghe nhạc. Nhìn kĩ xem cái đèn power màu xanh đã sáng chưa rồi Chiaki bấm nút cho đĩa CD chạy. Nhưng bản nhạc mà Chiaki nghe được hoàn toàn khác với những gì mà cô mong chờ. Trước khi đi ngủ, Chiaki quyết định lúc tỉnh dậy sẽ nghe một nhạc cụ có dây nên cô đã chọn một đĩa alto. Rõ ràng là thế mà chẳng hiểu sao cái cô đang được nghe lúc này lại là một bản nhạc phim có tựa đề: Trái tim hoang dại. Cái tiếng saxophone hợp với bè tenor vừa nặng nề vừa da diết như muốn cứa vào dây thần kinh người ta này là một thứ âm thanh đầy ma lực, thôi thúc dục vọng của con người. "Đầu óc mình có lẽ cũng hơi lơ mơ thì phải", nghĩ vậy rồi Chiaki cho dừng ngay cái đĩa kia lại. "Ôi, nếu không phải là do thuốc ngủ thì còn cái gì nữa! Làm sao bây giờ?". Cô cảm thấy một chút gì đó bất an trong lòng và quyết định phải xem xét lại toàn bộ những việc diễn ra trước lúc đi ngủ. Hôm nay là thứ Sáu, tức là mình đã nằm như thế này được gần sáu mươi tiếng đồng hồ rồi. Mình uống Halcion vào sáng thứ Tư. Đêm hôm trước mình đã làm việc cả đêm và cũng kiếm được kha khá. Những 150.000 yên cơ đấy. À, nhưng mà lại chưa mang đến nộp cho văn phòng nên vừa rồi gọi điện giám đốc cũng có ý nhắc khéo mình đây. Thực ra thì cái ông khách kia cũng gần như là không làm gì mình cả. Sau khi trói mình lại và sử dụng máy massage vài lần thì ông ta cũng chỉ nắm tay và đề nghị mình ngủ với ông ta mà thôi. Lúc đó mình cũng chưa được ngủ, hơn nữa đã hơn một tháng nay mình làm gì còn cảm giác về chuyện ấy. Thế nên lúc đó mình đã nghĩ rằng với một ông khách trung niên, mà cả khuôn mặt, vóc dáng hay tính cách của mình đều không có gì khó chịu như thế này thì chỉ cần dùng bao cao su là có thể vui thú với ông ta một chút cũng có sao đâu. Có lẽ chỉ vì như vậy thôi nên mình cũng thường đề nghị người khác như thế. Nhìn một người đàn ông nằm xuống bên cạnh mình và ngay lập tức đã ngủ là mình không thể nào chịu nổi. Ông này thì không hút thuốc nhưng có lẽ đã uống một chút rượu nên hơi thở vẫn có mùi rất khó chịu, mà trong lúc ngủ lại còn ngáy rõ to nữa chứ. Hơn nữa, lại còn có cái tật là càng ngủ say thì tay siết vào càng chặt làm cho mình không thể cựa quậy gì nổi. Mà lúc đó ông ta đã thanh toán tiền đâu, thế nên mình có muốn thì cũng không dám chạy trốn về trước. Chỉ khẽ xoay người một chút thôi mà da thịt đã căng cứng cả da không tài nào ngủ được, càng thấy căng thẳng, trằn trọc, càng cố ngủ thì mắt lại thấy cay xè và khô khốc. Chắc hẳn là phải có một điều gì đó sắp sửa diễn ra đây? Lúc đó mình đã lo lắng như vậy và thấy đúng là có một điều gì đó đang diễn ra làm cho mình thực sự hoảng sợ. Trên góc phải của trần nhà bỗng dưng xuất hiện cái đầu của một ai đó ngó xuống mình và người đàn ông đang nằm trên giường. Phải, mình đã có cảm giác đó và bắt đầu hốt hoảng. Cái con người trên trần nhà đó mình cũng đã từng nhìn thấy, lần đầu tiên là vào lúc mình đang học cấp hai và khi mình vừa mới run rẩy van xin: "Đừng nhìn tôi như vậy!" thì ông ta liền cười phá lên một cách thô lỗ và sống sượng nhưng cũng chỉ có mỗi mình mình nghe được tiếng cười ấy. Sau cái bữa tối đó thì người đàn ông ấy không xuất hiện nữa. Nhưng lúc đó mình không mang theo túi sách và không có thuốc ngủ để uống nên rốt cuộc là đã phải trằn trọc cho tới sáng. Cái cảm giác lo âu, sợ hãi mỗi khi không ngủ được và cái cảm giác toàn thân đau ê ẩm, cứng đờ này thì mình đã quen rồi nhưng mà điều làm mình khó chịu nhất bây giờ vẫn là việc mình đã không thể tìm lại được ham muốn làm chuyện ấy. Nếu là trước đây thì có lẽ mình đã gọi bằng được cái người đàn ông đang nằm lăn ra ngủ bên cạnh mình dậy và đề nghị làm chuyện đó rồi. Tất nhiên, nếu là mình trước khi thay đổi tính cách cơ. Nhưng rồi cái ngày thứ một trăm hai mươi tư tính từ sinh nhật lần thứ mười chín của mình, cái ngày sau khi mình đã tốt nghiệp phổ thông và đỗ vào một trường cao đẳng, mình đã thay đổi. Sau khi vào trường cao đẳng, mình đã tìm được một người bạn để có thể cùng đi uống trà chỉ có hai người với nhau, một người bạn để có thể thường xuyên trao đổi bài vở với mình. Và khi mình kể với người đó về mình, về những chuyện như thế của mình, cậu ta đã phải thốt lên: "Thật không thể tin nổi! Nhưng tính cách của con người ta cũng có thể thay đổi chỉ trong một ngày mà, phải không?", thế là mình đã thay đổi hoàn toàn, chỉ sau có một ngày. Mình trở thành con người biết nói năng khiêm tốn, nhã nhặn và lịch sự. Mặc dù chưa thiết lập được những mối quan hệ lâu dài với mọi người nhưng mình cũng đã có nhiều bạn hơn. Tất nhiên, lý do thật đơn giản, vì mình đã biết khiêm tốn. Hơn thế nữa, mình cũng đã nhận thức được rằng chủ động đề nghị quan hệ với một người đàn ông sẽ chẳng hay ho chút nào. Một phần là một khi người đàn ông không chủ động đề nghị làm chuyện đó thì có nghĩa là lúc đó anh ta cũng không có cảm hứng. Và chắc chắn sẽ không thể làm chuyện đó một cách say đắm, nồng nàn. Khi đó thì người phụ nữ còn cảm thấy buồn tủi hơn là khi phải cô đơn vò võ một mình. Bởi vì khi đó, người đàn ông sẽ luôn tỏ ra rất khó coi còn người phụ nữ thì càng cảm thấy đau khổ không hiểu được mình đang gần gũi, thân mật với anh ta để được cái gì nữa. Thậm chí khi đã xong rồi thì gương mặt của người đàn ông trông còn khó coi hơn. "Một người đàn bà như thế này à? Một người đàn bà như thế này sao?". Trên mặt anh ta sẽ toát lên một vẻ bực bội, khó chịu như vậy. "Một người đàn bà như thế này à? Một người đàn bà như thế này sao?...Thật là kinh tởm! Thật đáng chán!", Chiaki vừa nhại lại câu nói có vẻ khinh bỉ đó vừa khẽ xoay người, từ từ dịch chuyển phần thân trên. Trên ngực Chiaki có một khối nhô lên, nó lồi hẳn lên bên trong chiếc áo phông mà cô đang mặc khiến cho ai cũng có thể dễ dàng nhìn thấy. Nhưng đó không phải là hai núm vú mà là một vết đâm vào ngực mà cô tự tay thực hiện cách đây bảy mươi mốt hôm. Cả lúc chọc vào lẫn khi rút ra, Chiaki đều cảm thấy hơi đau một chút nhưng cô vẫn làm một cách hết sức nhẹ nhàng và thuần thục. Đúng là có đau thật nhưng mà chỉ một tuần sau đã không còn cảm giác gì nữa. Còn vết thương thì cũng chỉ sau ba mươi ba ngày là đã lành hẳn. Chiaki cảm thấy rất tự hào vì đã làm được điều này. Ở Shibuya có một Tokyuhanzu, cách lối ra vào chỗ đó 163 bước là một cửa hiệu của những người bị hội chứng thích hành hạ bản thân. Những người đó quả là rất thú vị. Lần này họ còn đang định xăm một vài thứ lên cơ thể nữa đấy! Tự mình lựa chọn hình xăm và cách xăm, tự mình lựa chọn cách thức gây đau đớn cho bản thân quả là có hơi ghê răng một chút nhưng phải thế mới đã chứ. Chiaki kéo cao cổ áo phông lên rồi nhìn vào trong ngực, ngắm nghía hai nụ hoa của mình. Chỉ toàn những ông khách tầm thường kém cỏi mà thôi! Chẳng cần phải phóng tinh liên tục mà chỉ cần phát tiết ra được là đã thỏa mãn rồi! Mấy cái gã đó đúng là chỉ tổ làm bẩn căn phòng của mình mà thôi! Khi bị Chiaki làu bàu chê bai, cười nhạo sự yếu đuối, kém cỏi của mình, cả ba gã đàn ông đã từng quan hệ với cô gần đây đều không thấy gọi điện hay lui tới gì nữa. Từ việc cho nhầm đĩa CD Trái tim hoang dại kia cùng với việc lúc này không mặc quần lót thì có lẽ là lúc trước mình cũng đã giao hợp nửa vời trong một thời gian khá dài. Đến đây, Chiaki bắt đầu nhớ lại rằng lúc đó cô cũng đã mệt mỏi sẵn rồi và đang háo hức chờ đợi một cái gì đó tuyệt vời sẽ diễn ra nhưng rốt cuộc thì cô vẫn không thể tìm được khoái cảm trong quan hệ ấy. Thế nên cái giọng rên rỉ, thều thào đầy thất vọng của chính cô lại càng trở nên khủng khiếp hơn bao giờ hết. Nó khủng khiếp tới mức Chiaki không thể nghĩ đó là giọng của mình mà cứ đinh ninh là của một người khác. Và rồi trong lúc lo lắng không hiểu điều gì đang diễn ra và không biết phải làm gì, cô đã uống nốt viên thuốc ngủ thứ ba và ngủ thiếp đi, mê mệt. "Đã rơi vào trạng thái kinh khủng này thì giò, thứ duy nhất mà mình có thể tin tưởng được là cái này đây", vừa nói Chiaki vừa cho tay vào trong cổ áo và thử chạm ngón tay vào cái khuyên tai màu vàng, sáng lấp lánh. Tự mình chạm vào đó nhưng Chiaki vẫn có cảm giác là bị một ai đó đẩy ngón tay vào. Một cái khuyên tai dạng vòng cỡ 14 xuyên ngang giữa nụ hoa. Một cái vòng nhỏ và tròn làm bằng thứ vật liệu không gỉ mà người ta vẫn thường dùng làm các dụng cụ y tế, trên đó có một số chỗ đứt đoạn và được nối liền lại, trông như những quả bóng nhỏ xíu đường kính 12,7 milimet. "Em làm cái này ấy hả? Thế thì đúng là đầu óc em hơi có vấn đề đấy!", có nhiều vị khách đã nói với Chiaki như vậy. Tất nhiên cô hiểu là thực sự mấy ông khách đó rất sợ một cái khuyên tai trông chẳng khác gì mấy cái hình xăm của mafia Nhật Bản thế này. Những lúc như vậy, Chiaki lại cười một cách bí hiểm và nói: "À, thỉnh thoảng em cũng ngứa tay ngứa chân nên thấy nó hay hay thì làm đồ chơi một tý ấy mà". Lúc còn trẻ, Chiaki từng nghĩ đến chuyện xâu một cái khuyên tai vào một bên vú xem thế nào và thế là cô đã uống mấy viên Halcion, làm cho cơ thể tê cứng và mất hết cảm giác rồi đâm cho máu từ từ chảy ra. Để có thể xâu một cái khuyên tai vào người, để có thể tự đâm vào cơ thể mình thì cũng cần phải có lòng dũng cảm. Và để có được dũng khí thì trước hết cần phải có những khoái cảm cực độ. Đương nhiên, không phải là cứ có được sự hưng phần là sẽ có dũng khí nhưng nếu không có sự hưng phấn thì sẽ không đủ kích thích để làm việc đó, và cũng không thể nói điều đó với ai cả. Và thế là lại bắt đầu rơi vào một cái vòng luẩn quẩn. Cái vòng luẩn quẩn của những nỗi lo lắng bất an bắt đầu từ khi nhận ra rằng mọi sự tồi tệ xảy ra xung quanh mình hoàn toàn do lỗi của bản thân mà ra cả. Những lúc như vậy thì động cơ lựa chọn cảm giác đau đớn để hành hạ bản thân có lẽ không phải là chính bản thân mình mà càng không phải là lòng dũng cảm... . Chiaki ra khỏi giường, thử đứng dậy xem có thấy chóng mặt hay buồn nôn gì không. Tất nhiên là chẳng hề có hiện tượng gì cả. Cô chỉ thấy mình đang run lên bần bật vì lạnh mà thôi. "Phải uống vitamin C và thuốc đau dạ dày rồi!", cô bước thật nhanh về phía tủ lạnh và chạn bát, cố gắng để đến nơi chỉ trong vòng năm bước chân. Xem nào, một trăm tám mươi ngày trước mình đã mua một chiếc cốc vại với giá 8.935 yên. Mình sẽ rót vào cái cốc đó một ít nước khoáng rồi lần lượt thả vào đó hai viên Sebian và Ankaseltor. Tõm, tõm, tõm, tõm, những viên thuốc rơi xuống, nước sủi bọt, vô số những tia nước nhỏ bắn lên tung tóe. Nhìn cảnh tượng đó chắc là mình có thể trấn tĩnh lại được. Vừa tưởng tượng ra như vậy, Chiaki vừa bước đúng năm bước đến trước cái tủ lạnh. Đập vào mắt cô là một cái hộp đựng đồ nho nhỏ trên chiếc bàn ăn dành cho hai người, cô rất thích bộ dao Thụy Sĩ sáng choang, một thứ ánh sáng màu đỏ thật đẹp mắt. Một cái hộp với đủ cả dao, kéo, một cái mở đồ hộp, một cái mở nút chai, và cả cái giũa gỗ nữa... Nhất định không được quên mang cái đó đi, Chiaki nghĩ. Có một cảm giác mà cô đã dần quên đi mất rồi, cái cảm giác mà một ông khách làng chơi đã đem lại cho cô đúng một trăm bảy mươi mốt ngày trước. Ông ta đã khéo léo dùng kéo cắt sợi dây cao su ở cái mũ trong nhà tắm của khách sạn ra rồi quấn hai vòng qua háng của cô� và cố định nó bằng cách buộc vào sợi dây thừng đang quấn ở ngang eo mà ông ta dùng để trói cô. Khi sợi dây cao su co lại để lộ ra vùng kín của cô thì ông ta bắt đầu... Lúc đó cô đã cảm thấy vô cùng hưng phấn. Nếu bây giờ làm việc đó, biết đâu lại có thể khôi phục sự phấn khích của cô. Trước khi mở tủ lạnh, Chiaki không quên nhét bộ dao Thụy Sĩ vào trong túi xách

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.