Xuyên Thành Vợ Trước Của Vai Ác Khiếm Thị

Chương 10:




Chương 10:


Tề Hòa nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: "Phim quay bình thường, cho cô ta ăn chút khổ, còn có, đến lúc hậu kỳ phim chiếu ra tới, đem suất diễn của cô ta nên cắt thì cắt bớt.
Nếu là đoàn đội của Giang Vũ Nghênh tìm cậu, cậu ôm hết vào người, chuyện này không liên quan đến Diêu tổng và Diêu phu nhân."
"Tôi hiểu, tôi hiểu" Từ Càn lập tức nói.
Dư Hoàn đêm đó ngủ rất say, không có vai ác ở cạnh, cô cảm thấy bản thân có một đêm rất yên tĩnh thoải mái.
So với Dư Hoàn, đêm đó Diêu Hi ngược lại trằn trọc ngủ không yên.
Mấy ngày trước Dư Hoàn còn ở, cho dù hai người cách xa nhau, Diêu Hi nằm ở một góc nhỏ bên giường nhưng trong không khí đều tràn ngập một cổ mùi hương thuộc về Dư Hoàn.
Cùng cổ mùi hương kia chìm vào giấc ngủ, luôn làm Diêu Hi mạc danh cảm thấy an tâm.
Dư Hoàn vừa không có nhà, trên giường trống trơn, trong không khí không còn hương vị quen thuộc, Diêu Hi cảm giác bản thân có hơi không quen.
Ngày hôm sau, việc quay phim của Dư Hoàn suôn sẻ bất ngờ, nam nữ chính đối diễn với Dư Hoàn cũng không dám lơ là.
Ngược lại, Giang Vũ Nghênh cùng Dư Hoàn đối diễn, bởi vì nóng lòng biểu hiện, bị đạo diễn Từ quát to mấy lần.
Đạo diễn Từ thậm chí trực tiếp khiển trách Giang Vũ Nghênh trước mặt tất cả các diễn viên: "Tình huống của cô là như thế nào vậy, thời gian có hạn, vốn dĩ Dư Hoàn đã đáp ứng tôi sẽ quay thêm vài cảnh nữa, nếu cô làm chậm trễ công việc, đoạn này liền cắt đi, không cần cô nữa."
Giang Vũ Nghênh sắc mặt trắng bệch, cô là người hiếu thắng, sau khi vào giới có thể cho phép người ta phê bình mình chỗ khác, cũng tuyệt đối không cho phép người khác chê bai kĩ thuật diễn.
Mặc dù Giang Vũ Nghênh và Khâu Diệc Phong là bạn học cao trung, nhưng Khâu Diệc Phong thi đại học thất bại và đậu vào một trường dân lập bình thường, trong khi Giang Vũ Nghênh, tuy không tốt nghiệp từ một trường danh giá nhưng cũng là dân biểu diễn chính quy, từ lúc xuất đạo đến nay chưa bị ai giáo huấn qua.
Hốc mắt Giang Vũ Nghênh lập tức đỏ lên, cúi đầu nhận lỗi với đạo diễn Từ.
Sau chuyện ngày hôm qua, đạo diễn Từ liền nhìn Giang Vũ Nghênh không quá thuận mắt, hơn nữa người trong đoàn phim sau vụ việc đó, đối với Giang Vũ Nghênh cũng là chỉ chỉ trỏ trỏ.
Lúc này thấy cô bị giáo huấn, mọi người đều ôm tâm thái xem náo nhiệt.
Thậm chí còn có một số người đã bắt đầu lén trào phúng.
Dư Hoàn từ đầu đến cuối không có biểu tình gì, không tiến lên giả mù sa mưa an ủi, cũng không đi qua bỏ đá xuống giếng.
Sau khi chuyên viên trang điểm đi tới dặm lại lớp trang điểm, Dư Hoàn lại lần nữa cùng cô ta đối diễn.
Lần này, Giang Vũ Nghênh cư nhiên quên hết lời thoại.
Người luôn có tính tình tốt như Dư Hoàn, sau khi NG lần thứ ba, cũng thực sự nhịn không nổi.
"Đạo diễn, bằng không để cô ấy đi xuống học thuộc lời thoại đi, thời gian có hạn, nếu quay những cảnh khác trước, tôi sẽ tích cực phối hợp, buổi tối tôi còn phải ngồi máy bay đến thành phố B, thực sự không thể kéo dài." Dư Hoàn không nhìn Giang Vũ Nghênh mà trực tiếp nói với đạo diễn Từ.

Đạo diễn Từ nghĩ nghĩ, cảm thấy dù có bỏ công sức ra quay, thành quả ra tới không chuẩn vẫn cần phải cắt đi, đơn giản đem cảnh này làm thành cảnh quay ngoài lề, lỡ mà đoàn đội và fans của Giang Vũ Nghênh có chỉ trích đạo diễn Từ cắt bớt cảnh của cô ta, ông còn có thể lấy cảnh quay ngoài lề vả mặt.
Nghĩ đến đây, đạo diễn Từ nói thẳng với Giang Vũ Nghênh: "Vậy đoạn này giữ lại, Giang Vũ Nghênh cô kết thúc công việc đi, trở về học thuộc lời thoại cho tốt, tôi không hi vọng loại chuyện này xảy ra lần thứ hai!"
Sau khi Giang Vũ Nghênh đi xuống, Dương Hàm hiếm khi nhếch khoé miệng, nói nhỏ với trợ lí bên cạnh: "Sau khi Giang Vũ Nghênh xuất đạo, lúc nào cũng marketing bản thân cái gì mà kĩ thuật diễn tạc nứt nhân thiết, đều nói cô ta đem vai ác khắc họa tốt, sau khi tiến tổ cùng chị đối diễn, đều nói kĩ thuật diễn của cô ta nghiền áp chị, bây giờ bị vả mặt, lời thoại còn nhớ không nổi."
Trợ lí nhỏ cũng đi theo nhỏ giọng thì thầm: "Đây là do Dư Hoàn tính tình tốt, NG mấy lần cũng bằng lòng tiếp tục với cô ta.
Nếu là em sớm đã không vui rồi.
Thứ như nhân thiết, còn không phải dùng để *phá vỡ sao.
Diễn viên giỏi có quá nhiều, nói cái gì mà kĩ thuật diễn tạc nứt nhân thiết."
(***chỗ này mình không hiểu lắm nên dịch đại, bạn nào biết nói mình mình sửa nhoé: 人设这东西,不就是用来崩的嘛)
Dương Hàm nghe được lời này, ánh mắt nhìn về phía Dư Hoàn càng thêm sùng bái: "Thật là hạnh phúc, lúc nãy nữ thần cùng chị biểu diễn, không hề có áp lực gì cả, chị thích chị ấy quá.
Nếu lần sau lại có cơ hội hợp tác thì tốt rồi."
Giang Vũ Nghênh bên kia chỉ là một cái nhạc đệm nhỏ, Dư Hoàn không để trong lòng.
Khi cô thay trang phục chuẩn bị rời đi, Dương Hàm còn tự mình đuổi theo xe tặng Dư Hoàn một hộp chocolate.
"Thật ngại quá nữ thần, chị chỉ tạm thời kí hợp đồng, em không có chuẩn bị quà trước.
Đây là chocolate bạn em gửi từ nước ngoài về, ít đường, hi vọng chị không chê."
Dư Hoàn bị cô ấy chọc cười, sau khi nhận lấy sô cô la nói lời cảm ơn, cô nói nhỏ: "Sau này đừng đuổi theo ô tô, nguy hiểm quá."
Dương Hàm cười một tiếng, nghiễm nhiên một bộ mê muội: "Nữ thần, có cơ hội, sau này chúng ta hẹn nhau được không?"
Dư Hoàn đồng ý: "Đương nhiên, có cơ hội có thể hẹn bất cứ lúc nào."
Dương Hàm vui vẻ gật đầu, mà Bặc Mạn ở một bên cũng bị cô chọc cười.
Trên đường đến sân bay, Dư Hoàn lấy một miếng chocolate bỏ vào miệng, đời trước vì giảm cân, rất nhiều năm cô không động vào loại đồ ăn này.
Hiếm khi được ăn một lần, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Tiếp theo Dư Hoàn không có công việc sắp xếp đặc biệt nào.

Ngày mai Hoa Chí Văn hẹn cô đi công ty một chuyến, bàn về bộ phim mới.
Dư Hoàn muốn đợi vai diễn này của đạo diễn Hoa, công việc bình thường cũng không thể tùy ý nhận.
Vừa nghĩ đến việc về nhà đối mặt với Diêu Hi, Dư Hoàn lại có chút đau đầu.
Mặc dù Dư Hoàn cũng biết, Diêu Hi cũng không có đáng sợ như trong tưởng tượng của cô.
Thậm chí còn đối xử với cô đặc biệt ôn nhu, ôn nhu đến mức làm người kinh ngạc.
So với thái độ của Dư Hoàn, Bặc Mạn thực ra thập phần xem trọng Diêu Hi.
Khi cô quay lại vào ngày hôm nay, Tề Hòa còn gửi Wechat cho cô, nói cô có thể tìm ông ta bất cứ lúc nào.
Tề tổng nhiệt tình như thế, Bặc Mạn vui mừng cực kì, trên đường đi khen Diêu Hi trước mặt Dư Hoàn không ít.
Bặc Mạn cảm thấy, một người bạn đời tốt nên giống như Diêu Hi vậy, giúp đỡ vợ mình thật nhiều.
Mà không phải giống Khâu Diệc Phong, ngoài hút máu Dư Hoàn cái gì cũng không làm được!
Dư Hoàn vô pháp ở trước mặt Bặc Mạn nói Diêu Hi sẽ phát rồ như thế nào trong tương lai, nghe Bặc Mạn ở một bên khen Diêu Hi không ngớt, Dư Hoàn từ đầu đến cuối không có phản ứng gì nhiều.
Thấy vậy, Bặc Mạn đại khái biết Dư Hoàn không quá quan tâm đến Diêu Hi, cô thở dài vỗ vai Dư Hoàn khuyên nhủ: "Không phải chứ em nói chị, Diêu Hi thật sự không có tật xấu nào, trừ bỏ làm bạn tốt của Khâu Diệc Phong khiến người ta cảm thấy dị ứng ra, anh ta đối với chị cũng coi như chu đáo, chị cũng nên đối xử với người ta tốt một chút, em thấy chị ra ngoài mấy ngày, một cuộc điện thoại cũng không gọi cho anh ta.
Thậm chí còn không cả nhắc đến tên."
Dư Hoàn mở nắp chai nước khoáng, uống xong hai ngụm liền cười với Bặc Mạn: "Em giống bà mẹ già từ khi nào vậy?"
Bặc Mạn nhướng mày, bất lực nói: "Đấy, bắt đầu ghét bỏ em lải nhải."
Dư Hoàn ăn tối bên ngoài với Bặc Mạn và Tống Như, lúc đó đã sắp chín giờ, Dư Hoàn lường trước Diêu Hi sẽ không đợi cô, vì vậy giải quyết xong bữa mới về nhà.
Sau khi quay trở về, Diêu Hi không có nhà, nhưng điều khiến Dư Hoàn ngạc nhiên là Diêu Hi cư nhiên để lại bữa tối trên bàn, để trong hộp giữ nhiệt.
Bên cạnh bàn ăn còn có một tờ ghi chú.
"Gần đây tương đối bận, buổi tối sẽ tăng ca.
Bữa tối vừa mới làm, nếu cô đói thì ăn, ăn không hết cất vào tủ lạnh."
Dư Hoàn sống hai đời, chưa từng cảm nhận được loại cảm giác này.
Loại cảm giác trong nhà có người để lại cơm cho mình.
Đời trước cha mẹ cô đều qua đời, cô được bà ngoại nuôi dưỡng.
Nguyên chủ Dư Hoàn cũng giống cô, cha mẹ đều mất và được ông nội nuôi nấng.
Sau này ông nội ra đi còn để lại di sản cho nguyên chủ.
Nguyên chủ chính là dựa vào di sản này và sự thưởng thức của Hoa Chí Văn, ở giới giải trí càng lăn lộn càng nổi.
Có thể nói, nếu nguyên chủ không phải chấp niệm quá sâu, sớm chút từ bỏ Khâu Diệc Phong thì cô cũng không đến mức có kết cục như vậy.
Bữa tối Dư Hoàn thực ra đã ăn no, nhưng cô vẫn cầm đũa lên ăn thêm vài miếng sườn chua ngọt, nấm đông cô sốt dầu hào và canh cá trích.
Đời trước Dư Hoàn vẫn luôn chú ý quản lý dáng người, thậm chí cô còn không nhớ rõ bao nhiêu năm rồi cô không ăn bữa tối.
Sau khi xuyên qua, Dư Hoàn sinh hoạt khá đều đặn, một ngày ăn đủ ba bữa nhưng mà bữa tối vẫn ăn rất ít.
Có lẽ do tay nghề Diêu Hi quá tốt nên Dư Hoàn không kìm được, ăn rất nhiều.
Ăn ké chột dạ, sau khi Dư Hoàn ăn no, cô chủ động gửi tin nhắn cho Diêu Hi: "Cảm ơn bữa tối của anh, ăn rất ngon."
Diêu Hi cơ hồ trả lời trong vài giây: "Cô thích là được, giữa vợ chồng không cần nói lời cảm ơn."
Dư Hoàn vốn muốn hỏi anh: "Khi nào anh trở về?" Nhưng dòng chữ đánh trong khung thoại, cô lại chậm chạp không hạ được quyết tâm gửi đi.
Dư Hoàn cảm thấy nếu hỏi câu này, cô giống như cô vợ nhỏ đang hồi hộp chờ chồng trở về.
Cô và Diêu Hi còn lâu mới đi đến bước này.
Hơn nữa Dư Hoàn cũng không muốn tiến xa như vậy.
"Buổi tối ngủ sớm chút, tôi có khả năng tăng ca đến khuya."
Dư Hoàn rối rắm rất nhiều, tin nhắn bên kia đã gửi qua đây.
Dư Hoàn muốn trả lời lại một chữ "Ừm", nhưng khi gõ vào khung chat lại cảm thấy quá lạnh lùng, bèn đáp lại bằng một biểu tượng cảm xúc, ừm ừm.jpg
Đó là một đêm ngon giấc.
Khi đồng hồ báo thức vang lên, cô mới phát hiện bên người trống không.
Dư Hoàn đưa tay sờ, lạnh như băng, Diêu Hi chắc cả đêm qua không về.
Không hiểu vì sao, Dư Hoàn cảm thấy hơi mất mát.
Cô đứng dậy đi toilet rửa mặt, đắp mặt nạ, chuẩn bị trang điểm, mười giờ sáng còn phải đến Hoa Hạ Ent.

Chờ sau khi Dư Hoàn sửa soạn bản thân tươm tất, Bặc Mạn đã đợi sẵn ở tầng dưới.
Dư Hoàn định đi ăn sáng ở gần Hoa Hạ Ent, ai biết vừa mở cửa liền thấy Na Tân.
Dù chỉ gặp nhau vài lần nhưng Dư Hoàn vẫn nhận ra đây là trợ lí của Diêu Hi.
Trong cốt truyện, anh ta là trợ thủ đắc lực của Diêu Hi, tâm tư cực kì linh hoạt.
Sau khi Na Tân thấy Dư Hoàn, cung kính gọi một tiếng "Phu nhân", sau đó đưa túi đồ ăn sáng trong tay cho Dư Hoàn.
"Diêu tổng tối qua tăng ca ở công ty, vốn dĩ muốn cùng phu nhân ăn sáng, ai ngờ tạm thời có việc phải xử lí nên kêu tôi mang đồ ăn sáng đến cho phu nhân.
Tôi mua đủ loại, không biết phu nhân thích ăn gì, về sau phu nhân có thể nói sở thích cho tôi, có gì dặn dò, phu nhân trực tiếp kêu tôi là được."
Diêu Hi đối với cô, thực sự là cẩn thận tỉ mỉ, lúc Dư Hoàn nhận bữa sáng còn có chút choáng váng.
Dư Hoàn cảm thấy vốn dĩ nên lấy lòng nhân vật phản diện, kết quả lại bị nhân vật phản diện lấy lòng.
Thấy vẫn còn thời gian, Dư Hoàn hỏi: "Vậy Diêu tổng của các anh hiện giờ vẫn còn ở công ty sao? Có ăn cơm đúng giờ không? Những người khác đâu? Một lát nữa xong việc, tôi muốn đi thăm anh ấy."
Na Tân nhướng mày, cười đáp: "Diêu tổng đến bệnh viện rồi, cô nếu xong việc rồi có thể gọi điện trực tiếp cho anh ấy."
Dư Hoàn cau mày hỏi: "Đến bệnh viện rồi? Thăm Khâu Diệc Phong sao?"
Na Tân nhớ rõ Diêu tổng nói qua, Dư Hoàn không thích nhắc đến người tên Khâu Diệc Phong này, hơn nữa, Khâu Diệc Phong là bị Dư Hoàn đánh nhập viện.
Na Tân không khỏi mở miệng giải thích thay Diêu Hi: "Dù sao anh Khâu cũng là bạn nhiều năm của Diêu tổng, anh ta bên đó xảy ra chút chuyện, chủ nợ của em trai anh ta tìm tới gây phiền toái, Diêu tổng thân là bằng hữu, không thể không ra mặt giải quyết.
Phu nhân, cô không cần nghĩ nhiều."
Vốn dĩ Dư Hoàn không nghĩ nhiều khi nghe Na Tân nói những lời này, nhưng vừa nghe thấy em trai Khâu Diệc Phong xuất hiện, Dư Hoàn không thể bình tĩnh được nữa.
Trong cốt truyện, khi em trai của Khâu Diệc Phong xuất hiện là một tháng sau khi Dư Hoàn và Diêu Hi kết hôn.
Mà đôi mắt của Diêu Hi chính là bị người vừa lên sân khấu này làm cho mù.
Trong khoảng thời gian Diêu Hi bị mù, sự nghiệp gặp bất lợi, giá trị hắc hoá một lần tăng vọt.
Dư Hoàn không biết xảy ra vấn đề ở đâu, đứa em trai này lại xuất hiện trước thời hạn.
Cậu ta vừa xuất hiện, Diêu Hi chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao?
Nghĩ đến đây, Dư Hoàn cũng bất chấp cuộc hẹn với đạo diễn Hoa, vội vàng nói với Na Tân: "Lập tức đưa tôi đi tìm Diêu tổng của các người, có việc gấp, cấp tốc!"
—————-
Chương 11:

Na Tân cũng không biết Dư Hoàn đây là đột nhiên muốn làm gì, nhưng anh nhớ rõ phân phó của Diêu tổng, Dư Hoàn có dặn dò gì, anh làm theo là được.


Na Tân hiểu rõ, ở trong lòng Diêu tổng, Dư Hoàn đã trở thành phu nhân danh xứng với thực, phu nhân có lệnh, không thể không nghe.


"Được, tôi đưa cô đi bệnh viện, lên xe đi."


Có lẽ do Dư Hoàn căng thẳng thúc giục quá, Na Tân cũng khẩn trương theo.


Sau khi lên xe, Na Tân mới nhìn Dư Hoàn đang gấp gáp nhắc nhở: "Phu nhân, bằng không cô gọi cho Diêu tổng đi, có chuyện gì nói trước trong điện thoại một tiếng, Diêu tổng nhất định rất vui lòng tiếp điện thoại của cô."


Na Tân cũng sẽ không quên, gần đây Diêu tổng điện thoại không rời thân, Dư Hoàn ra ngoài làm việc mấy ngày nay, mỗi ngày Diêu Hi động một cái là nhìn chằm chằm vào điện thoại.


Dư Hoàn căng thẳng đến mức tay run, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, gọi điện thoại cho Diêu Hi.


Thời khắc mấu chốt, điện thoại của Diêu Hi cư nhiên không kết nối đươc!


Na Tân nhìn Dư Hoàn như vậy, liền tựa hồ hiểu rõ gì đó, anh vội vàng giải thích: "Nhất định là tín hiệu bệnh viện bên kia không tốt, phu nhân đừng sốt ruột, một lát nữa lại gọi qua thử. Từ nơi này đến bệnh viện ước chừng nửa giờ lái xe, nhất định có thể tới nơi."


Dư Hoàn không khỏi nghĩ đến tình tiết trong cốt truyện, mí mắt phải của cô lúc này co giật dữ dội, luôn có một linh cảm xấu.




An ủi của Na Tân lúc này đối với cô không có tác dụng gì, Dư Hoàn nhíu mày, có chút chán nản trả lời: "Chỉ mong vậy."


Trong sách viết, Khâu Nhạc là anh em cùng cha khác mẹ với Khâu Diệc Phong, do mẹ kế của Khâu Diệc Phong sinh ra. Cha của Khâu Diệc Phong nghiện cờ bạc, bời vì tật xấu này, liên tiếp làm tức chết hai người vợ.


Khâu Nhạc vừa lúc kế thừa thói hư tật xấu của cha, tốt nghiệp cao trung xong không thi đỗ đại học liền bắt đầu ra ngoài làm công, tất cả tiền kiếm được đều dùng để đánh bạc.


Sau này, Khâu Diệc Phong "cặp" với nguyên chủ, có tài nguyên, cũng bước vào giới giải trí, Khâu Nhạc phát hiện anh trai mình có tiền, công việc liền không làm nữa, cả ngày chạy đến chỗ Khâu Diệc Phong đòi tiền.


Khâu Diệc Phong không thể chịu đựng nổi, cuối cùng vẫn là nguyên chủ ra mặt, nói chính mình mỗi tháng sẽ cho hắn ta một vạn tệ, nhiều hơn một phân cũng không cho, đến nỗi một vạn này, hắn ta cầm đi đánh bạc, hay là tự mình tiêu, đều để hắn ta tự bố trí.


Đây là nhượng bộ lớn nhất của nguyên chủ, nếu Khâu Nhạc không đồng ý, Bặc Mạn liền ở một bên hù dọa hắn, cho nên cuối cùng Khâu Nhạc ngoan ngoãn đồng ý, cũng không tới làm phiền Khâu Diệc Phong nữa.


Ngay cả khi Khâu Diệc Phong bí mật hẹn hò với Giang Vũ Nghênh bị nguyên chủ phát hiện, nguyên chủ cũng không cắt tiền của Khâu Nhạc.


Nhưng mà bây giờ Dư Hoàn đã không phải là người trước kia. Cô và Khâu Diệc Phong không có bất cứ tình nghĩa gì, đương nhiên sẽ không lại đưa tiền cho Khâu Nhạc.


Trên đường tới bệnh viện, Dư Hoàn chợt bừng tỉnh, chả trách Khâu Nhạc xuất hiện sớm hơn, đại khái là tháng này không nhận được tiền mới tiếp tục đi tìm Khâu Diệc Phong, biết được tin tức anh ta chia tay với Dư Hoàn, hắn khẳng định sẽ chó cùng rứt giậu.


Trong sách không miêu tả rõ chỗ này lắm, Dư Hoàn chỉ đại khái nhớ rõ, Khâu Nhạc hình như nghe lời của đối thủ Diêu Hi, muốn hẹn Diêu Hi ra ngoài.


Mà Diêu Hi lăn lộn ở bên ngoài nhiều năm như vậy, ở trên thương trường và giới giải trí, đều đắc tội qua không ít người. Người này nói rõ là muốn mệnh Diêu Hi, kết quả Diêu Hi mạng lớn chỉ bị thương ở đầu, sau đó vì vết thương quá nặng chèn ép dây thần kinh thị giác, dẫn đến Diêu Hi bị mù hơn một năm.


Một năm kia chính là một năm đen tối của Diêu Hi. Nhiều khoản đầu tư của anh đều thất bại, mặc dù anh vẫn là biên kịch đứng sau màn, bởi vì bị mù, nên một trong vòng một năm không ra tác phẩm nào mới.


Lại cộng thêm ân oán với Khâu Diệc Phong trong quá khứ, chính vào lúc đó, tích cách Diêu Hi càng trở nên tối tăm cố chấp, cuối cùng phát rồ phản kích, bức tử rất nhiều người.


Dư Hoàn gần như không dám nghĩ tiếp, thứ nhất, xuất phát từ tâm lý muốn cứu vớt vai ác, cô sẽ ra tay ngăn cản chuyện này.


Thứ hai, trái tim con người đều làm từ thịt, bất kể Diêu Hi là chân tình hay giả ý, khoảng thời gian này anh đối tối với Dư Hoàn, cô đều nhìn thấy được.


Mắt Dư Hoàn đỏ hoe, sau khi gọi mấy cuộc liên tục mà không được, cô đành quay đầu nói với Na Tân: "Anh làm ơn, nhanh lên một chút, tôi muốn lập tức nhìn thấy Diêu Hi mới yên tâm."


Na Tân không hiểu chuyện gì, vừa tăng tốc vừa hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì, phu nhân lại sốt ruột như vậy?"





Na Tân nhớ rõ hôm nay cô có hẹn với Hoa Chí Văn, cho dù Dư Hoàn có tính là *đại bài cũng sẽ không để ông ta leo cây, trừ phi thực sự có chuyện gấp.


(***minh tinh nổi tiếng)


Dư Hoàn biết Na Tân là người đáng tin cậy liền nói thẳng: "Tên Khâu Nhạc kia, tôi từng tiếp xúc với cậu ta, cậu ta không phải là loại đèn cạn dầu, tháng này tôi không đưa tiền, cậu ta chó cùng rứt giậu tìm một chỗ dựa họ Ôn, họ Ôn kia không phải người tốt, tôi lo hắn sẽ làm hại Diêu Hi."


Dư Hoàn chỉ nhớ trong sách viết qua, Diêu Hi có một đối thủ một mất một còn họ Ôn, tên họ Ôn sau này còn gây ra không ít chuyện, hắn bức bách Giang Vũ Nghênh kém chút nữa làm cô phát điên, may mà cuối cùng Khâu Diệc Phong dùng tình yêu cảm hoá được cô ta.


Na Tân nghe xong cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, liền hỏi ngược lại: "Cô nói họ Ôn kia, có phải là Ôn Hoa Luân không?"


Dư Hoàn hơi ngừng, nghĩ nghĩ một lúc trước khi trả lời: "Có lẽ là hắn."


Mày Na Tân nhăn lại, đạp ga phóng nhanh đến bệnh viện.


Lúc đó, Khâu Diệc Phong vẫn đang nhàn nhã nằm trong phòng bệnh, hưởng thụ sự chăm sóc của hộ lý do Diêu Hi phái tới, ở trong một phòng bệnh cao cấp, trên bàn bày đầy đồ bổ.


Khi Dư Hoàn và Na Tân chạy đến, Khâu Diệc Phong sợ tới mức giật mình, cháo vừa vào miệng đã mắc nghẹn.


"Cô...cô lại muốn thế nào?" Mặt mũi Khâu Diệc Phong đỏ bừng chỉ vào Dư Hoàn, một lúc sau cũng không nói tiếp được.


Khâu Diệc Phong cho rằng, Dư Hoàn sẽ lại đánh anh ta ngay khi anh ta sắp hồi phục!


Rốt cuộc, Khâu Diệc Phong biết nguyên chủ là người hay mang thù, thấy anh ta sống tốt như vậy, Dư Hoàn sao có thể chịu được?


Khâu Diệc Phong gấp gáp nói không ra lời, anh trực tiếp kéo hộ lý bên cạnh đến trước mặt: "Bảo...bảo vệ tôi!"


Dư Hoàn không rảnh để ý đến anh ta, vừa bước vào liền hỏi: "Diêu Hi đâu? Đi đâu rồi?"


Khâu Diệc Phong nhất thời không phản ứng lại, vệ sĩ và hộ lý chăm sóc anh ta đều là người do Diêu Hi phái tới, nghe Dư Hoàn hỏi tới, bọn họ vội vàng trả lời: "Diêu tổng đi rồi, đi tới tiểu khu Tinh Nguyệt."


Dư Hoàn nghiêng đầu nhìn Na Tân, nhíu mày hỏi: "Tiểu khu Tinh Nguyệt ở chỗ nào?"


Na Tân sắc mặt trắng nhợt, nói: "Một khu biệt thự ở ngoại thành, là địa bàn của Ôn Hoa Luân."


"Gọi người, cậu lập tức gọi người đi tiếp viện anh ấy, chúng ta lập tức chạy tới nơi!"


Na Tân đáp ứng, sau khi gọi điện thoại điều người, anh nói với Dư Hoàn: "Phu nhân, cô là một cô gái, đến đó không tiện, tôi đích thân đi tiếp viện Diêu tổng, cô yên tâm."


Dư Hoàn thần sắc vô cùng nghiêm túc, cô lắc đầu nói: "Không được, đưa tôi đến đó, tôi phải gặp được Diêu Hi mới yên tâm."


Lúc ban đầu, Dư Hoàn nhưng thực ra muốn lấy lòng vai ác, làm vai ác cảm động, nhưng trước mắt, đã bị sự lo lắng hoàn toàn thay thế.


Sau khi Dư Hoàn lên xe vẫn không liên lạc được với điện thoại của Diêu Hi.


Vẫn là Na Tân gọi một cuộc điện thoại cho vệ sĩ bên người Diêu Hi, lần này, cuối cùng cũng gọi được.


Na Tân vội vàng hỏi: "Diêu tổng ở đâu?"


Vệ sĩ: "Ở bên cạnh tôi, giám đốc, có chuyện gì sao?"


Na Tân mở loa ngoài, nói với người bên kia: "Đưa điện thoại cho Diêu tổng, phu nhân tìm anh ấy."


Một bên Dư Hoàn vội vội vàng vàng đeo tai nghe, giọng nói của Diêu Hi vẫn trầm ấm dễ chịu như mọi khi: "Làm sao vậy? Có chuyện gấp sao?"





Dư Hoàn không quan tâm nhiều, trực tiếp gào lên một tiếng: "Diêu Hi, lập tức quay lại, trở về! Khâu Nhạc bị Ôn Hoa Luân lôi kéo, bọn họ muốn hại anh!"


Đầu điện thoại bên kia Diêu Hi dừng một chút, một hồi lâu cũng không đáp lại.


Dư Hoàn không nghe được động tĩnh của Diêu Hi, trong lòng hẫng một nhịp, cô không khỏi gào lên lần nữa: "Diêu Hi! Anh nghe thấy tôi nói không? Tôi bảo anh lập tức quay lại ngay!"


Diêu Hi lúc này mới chậm rì rì trả lời: "Đừng lo lắng, tôi tới nơi rồi, có chút việc, tôi cúp máy trước, đợi tôi quay lại sẽ tìm cô."


Nói xong, cũng không đợi Dư Hoàn đáp lời, Diêu Hi liền cúp điện thoại.


Dư Hoàn tức đến nỗi suýt thì ném điện thoại: "M* kiếp, sếp của các anh sao lại thế này, có phải anh ta không tin tôi đúng không?"


Na Tân đã nhìn thấy Dư Hoàn nổi giận trước đây, nhưng mà bộ dáng tức khàn cả giọng như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy.


Na Tân biết cô bởi vì lo lắng cho Diêu Hi, thực ra lại không cảm thấy chán ghét, ngược lại khuyên nhủ: "Trong lòng ông chủ có tính toán, cô đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu. Nếu mà ông chủ biết phu nhân quan tâm anh ấy như thế này, nhất định sẽ rất vui vẻ."


Na Tân còn nói thêm cái gì, Dư Hoàn căn bản nghe không vào, lúc bọn họ đến tiểu khu Tinh Nguyệt, người của Ôn Hoa Luân đã động thủ.


Tuy rằng Diêu Hi được vài vệ sĩ bảo vệ nhưng Dư Hoàn vẫn thấy được sau cổ áo anh dính đầy máu.


Người Na Tân gọi tới cũng kịp thời chạy đến, nhóm người kia nhìn thấy có người tới cũng nhanh chóng bỏ chạy, khi Dư Hoàn xông lên thì Diêu Hi đã nằm liệt trong lòng ngực của cô.


Hôm nay Dư Hoàn mặc một chiếc váy trắng viền hoa bất quy tắc, lúc Diêu Hi gục xuống, trên người cô bê bết máu.


Dư Hoàn lập tức bật khóc, hướng về phía Na Tân hô to: "Mau, gọi xe cứu thương, nhanh lên!"


Chờ đến khi Diêu Hi được đưa vào cấp cứu, Dư Hoàn vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài, cả người cô toàn là máu, lớp trang điểm bị khóc nhoè đi, lộ rõ vẻ nhếch nhác.


Lúc Bặc Mạn vọt vào tới, cũng bị dọa quá chừng, cô vội vàng quấn áo khoác của mình quanh người Dư Hoàn, nhẹ giọng an ủi: "Đừng khóc, đừng sợ, bộ dạng chẳng ra sao này của chị lỡ mà bị chụp đến..."


"Chồng chị đã thế này rồi, chị còn lo lắng bị chụp ảnh sao?"


Mặc dù giọng của Dư Hoàn không lớn, Na Tân ở một bên đã nghe thấy rõ ràng.


Tất nhiên, còn có người theo sau tới Khâu Diệc Phong, ngồi trên xe lăn thoạt nhìn tinh thần cực tốt.


Khâu Diệc Phong không dám tới gần Dư Hoàn, chỉ dám núp ở đằng xa hồi hộp đợi tin tức.


Chờ đến lúc bác sĩ bước ra, Na Tân đoạt trước Dư Hoàn cùng bác sĩ nói thầm vài câu, cuối cùng bác sĩ mới đến trước mặt Dư Hoàn nói với cô: "Cô có phải là người nhà của bệnh nhân không? Người bệnh không nguy hiểm đến tính mạng nhưng có vết máu ứ ở trên đầu, cần theo dõi một thời gian để tránh để lại di chứng."


Dư Hoàn ngốc lăng lăng nghe bác sĩ nói một đống những việc cần chú ý, sau đó nhờ Bặc Mạn đi thanh toán hoá đơn.


Na Tân ở một bên khuyên nhủ: "Phu nhân, cô về thay quần áo trước đi, tôi ở đây xem, không có vấn đề gì lớn đâu."


Dư Hoàn nghiêng đầu liếc Na Tân một cái: "Sao lại không có vấn đề? Cậu lập tức đi xử lý, mời luật sư tốt nhất, tôi muốn tố cáo Khâu Nhạc và Ôn Hoa Luân mưu hại chồng tôi, mau đi nhanh."


Khâu Diệc Phong vẫn luôn im lặng đứng xa xa đột nhiên nói: "Liên quan gì tới em trai tôi?"


Dư Hoàn hung hăng trừng mắt nhìn anh: "Có liên quan hay không, để cậu ta giải thích với cảnh sát. Nếu chồng tôi có một chút xíu vấn đề, tôi sẽ không buông tha cho cậu ta."


Khâu Diệc Phong mặt tái mét, anh định nhìn Na Tân xin giúp đỡ, ai biết Na Tân thậm chí không thèm nhìn Khâu Diệc Phong, kính cẩn nghe theo Dư Hoàn phân phó: "Vâng, phu nhân, tôi lập tức đi làm."


Khâu Diệc Phong: "..." Na Tân từ khi nào nghe lời Dư Hoàn như vậy? Đây không phải là phong cách của Na Tân!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.