Xuyên Thành Vật Hi Sinh Đành Tìm Đường Chết

Chương 27: Phát tài




Làm hoàng đế tự luyến chút cũng không có việc gì, nhưng mỗi ngày đều làm như vậy trước mặt nàng, ngược lại lỗ tai sắp có thể cắt xuống xào thành một mâm đồ ăn luôn rồi.
Cố Tuệ vội vàng đánh gãy, "Thần thiếp không phải có ý này, chỉ là Tiểu Trúc hầu hạ từ hồi còn trong phủ, gọi là chủ tớ, nhưng thần thiếp đã xem nàng như nửa muội muội, tương lai nếu chọn được người thích hợp, thần thiếp sẽ tự mình chuẩn bị một khoản hồi môn đưa nàng xuất giá, cũng không uổng công nàng trung thành mấy năm nay."
Ý là nói, trừ Tiểu Trúc thì hắn tùy tiện chọn ai cũng được, dù sao dung mạo Tiểu Trúc không coi là thập phần xuất sắc, thêm một người không nhiều bớt một người không ít, hoàng đế cần gì phải qua đây treo cổ chứ?
Thẩm Trường Trạch chỉ nghĩ nàng khẩu thị tâm phi, là ghen mà che giấu, vì vậy cũng không tranh cho đến cùng, dù sao đã là tình thú giữa vợ chồng, nghiêm túc như vậy làm cái gì?
Vì thế gật đầu nói: "Trẫm không định muốn người trong cung nàng."
Cố Tuệ thở phào nhẹ nhõm, cho dù hoàng đế có thật lòng cố kỵ tới cảm thụ của nàng, nàng cũng không muốn đẩy những tiểu cô nương trẻ tuổi non mềm đó vào hố lửa —— hơn nữa nàng còn biết chắc là không lâu nữa sẽ thay đổi triều đại lẫn hoàng đế, mấy phi tần hạng bét như các nàng làm sao có thể có kết cục tốt?
Nào biết Thẩm Trường Trạch lại nói, "Nhưng nàng nói cũng có lý, trẫm gần đây có đề bạt vài người mới, nếu như thế......"
Nói với Phúc Lộc, "Truyền ý chỉ của trẫm, phong Bạch thị làm tài tử."
Cố Tuệ ngây người.
Thẩm Trường Trạch thấy nàng thất thần, không ngăn được cười nói: "Thế nào, nàng cũng không hài lòng Bạch thị sao?"
Cố Tuệ chỉ cảm thấy tâm tình phức tạp, vốn dĩ nàng vẫn ôm hi vọng sẽ sinh ra chút gì đó may mắn, nhưng chuyện vẫn từng bước một tiếp diễn mạch lạc như theo nguyên tác, Bạch Thanh Thanh vẫn bị sách phong, cho nên, có phải nàng cũng bị chú định là khó thoát khỏi chết hay không?
Tốt lắm, đã hoàn toàn huỷ diệt ngọn lửa hy vọng của nàng, nàng cũng không cần suy xét có nên hợp tác với Thôi Kính Tâm không rồi, nàng vẫn nên thẳng thừng quay lại suy nghĩ không vướng bận kia thôi!
Thẩm Trường Trạch thấy ánh mắt nàng ảm đạm xuống, không ngăn được hối hận bản thân đùa quá trớn, vội nói: "Trẫm có ý, nhưng dù sao cũng phải thông báo cho mẫu hậu bên kia nữa, đỡ phải nghe bà ấy lải nhải suốt ngày, còn Bạch thị...... Trẫm tuy rằng thăng chức cho nàng ấy, nhưng tuyệt đối sẽ không lâm hạnh, nàng có thể yên tâm."
Đó là đương nhiên, hắn phải dùng Bạch Thanh Thanh làm thuốc dẫn, không thể để thân thể phát sinh vấn đề gì, tránh xảy ra chuyện —— mà sở dĩ cân nhắc Bạch thị, thuần túy chỉ là muốn quang minh chính đại hợp lý hoá chuyện này, nếu không Dưỡng Tâm Điện chỉ có một cung nữ Bạch thị hầu hạ, khó tránh khỏi đồn đãi vớ vẩn.
Mắt thấy hoàng đế lại hiểu lầm nàng ghen, còn vội vàng biểu lộ trung trinh như một, Cố Tuệ không còn lời nào để nói —— nàng chưa từng xem bản thân và Thẩm Trường Trạch thành một đôi người yêu, hắn tuân thủ nghiêm ngặt nam đức làm gì chứ? Ăn no sinh rãnh rỗi à.
Cố Tuệ chỉ quan tâm ý nguyện của Bạch Thanh Thanh, "Bệ hạ đã hỏi ý nàng chưa?"
Thẩm Trường Trạch xua tay, "Nàng suốt ngày ở trong điện, không ra khỏi cửa cung, hiện giờ từ nô tỳ nhảy thành chủ tử, chẳng lẽ không muốn sao?"
Cố Tuệ thật cẩn thận nói: "Nhưng, có lẽ vị cô nương kia đã có ý trung nhân rồi......"
Ánh mắt Thẩm Trường Trạch như tên bắn lén đánh úp lại, "Ai, chẳng lẽ là nàng?"
Hắn đã cảm thấy quan hệ hai người này thân mật đến mức không bình thường, Bạch Thanh Thanh hầu hạ ở ngự tiền, số lần kêu nương nương so với kêu Hoàng Thượng còn nhiều hơn, mà Cố Tuệ cũng mở miệng đóng miệng là gọi Bạch cô nương —— chẳng lẽ trên đầu hắn đã bị đội một cái nón xanh lúc nào không hay rồi?
Cố Tuệ thật sự sắp tức chết, nàng chỉ là kết giao bạn bè, hoàng đế liền cho rằng nàng có loại ham mê này, chơi bách hợp ở trong cung sao, chẳng lẽ hắn cho rằng nữ hài tử nắm tay chính là có gian tình rồi?
Chỉ có thể nói mạch não Thẩm Trường Trạch quá mức kỳ lạ, người thường thật sự khó có thể lý giải.
Nhưng trước mặt hắn, Cố Tuệ cũng không thể nói trắng ra người Thanh Thanh thích chính là đệ đệ của ngài được, như vậy không khỏi quá mức hạ thấp tự tôn của hắn. Huống chi, bởi vì bệnh kia, trong thời gian ngắn hoàng đế sẽ không thả Bạch Thanh Thanh ra cung, chỉ có thể nghĩ cách khác.
*
Cố Tuệ quay đầu liền đi hỏi ý kiến của Bạch Thanh Thanh, cũng tỏ vẻ rõ ràng, nếu nàng không muốn làm phi, bản thân nguyện ý hỗ trợ nàng trốn đi —— còn nếu chuyện này có thể làm mặt rồng giận dữ thì càng tốt, có thể thành toàn một đôi tình nhân ân ái, Cố Tuệ cảm thấy chết thật có ý nghĩa.
Nhưng Bạch Thanh Thanh lại chỉ thương tâm lắc đầu, "Nương nương không cần lo lắng cho nô tỳ, ta nguyện ý tuân chỉ, ngài đừng cãi nhau với bệ hạ."
Trên thực tế, nàng làm người hầu ngự tiền cũng đã sớm nghe được tin tức, nàng không nghĩ nhiều, lập tức gửi thư cho Thẩm Thường Xuyên —— nếu hắn thật sự có ý với mình, nói với hoàng huynh muốn một nô tỳ hẳn rất đơn giản, cho dù chỉ là làm thị thiếp cấp thấp, Bạch Thanh Thanh cũng nguyện ý cùng hắn đến biên thành, mặc kệ khổ cực cỡ nào.
Nhưng mà, mỗi một phong thư đều như đá chìm đáy biển, cõi lòng Bạch Thanh Thanh vì chờ đợi ngày qua ngày cũng dần dần lạnh cóng, thì ra nàng trong mắt quận vương chỉ là một con kiến, vui thì nâng mắt lên nhìn hai cái, không vui thì dùng một chân đá văng.
Bao khát khao mơ mộng của thiếu nữ đến tận đây liền tan thành ảo ảnh.
Cố Tuệ không biện bạch thay Thẩm Thường Xuyên, chưa nói đến vị quận vương điện hạ này biết được tầm quan trọng của Bạch thị đối với hoàng đế hay không, nhưng hắn không thử đã lựa chọn trầm mặc, đủ để thấy hắn là người không đáng tin.
Bạch Thanh Thanh có thể hiểu rõ hắn trước, cũng coi như là một chuyện tốt.
Cố Tuệ vỗ vỗ bả vai cô nương này, tỏ vẻ đồng bệnh tương liên, nàng không muốn vào cung, lại cố tình phải vào, Bạch Thanh Thanh không muốn làm phi, chung quy cũng không lay chuyển được gông cùm xiềng xích của vận mệnh. Thời đại này, nữ tử không có quyền lên tiếng.
Bởi vì chỉ là phong làm tài tử, ngay cả lễ sách phong cũng không cần làm, chỉ kêu Nội Vụ Phủ ghi danh, lại đưa thêm mấy bộ xiêm y là được. Còn cung điện...... Bạch Thanh Thanh vốn định ở cùng Cố Tuệ, Cố Tuệ cũng rất vui lòng chừa một phòng trong Thừa Càn Cung cho nàng, nhưng không biết có phải Thẩm Trường Trạch vẫn còn nghi ngờ hai nàng có gian tình hay không, bướng bỉnh không đồng ý, ngược lại cho Bạch Thanh Thanh qua Minh Nguyệt Cung —— bởi vì... Minh Nguyệt Cung cách Thừa Càn Cung không gần lắm.
Chuyện này liền như một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, vốn dĩ hoàng đế sách phong cung nữ cũng không có gì ghê gớm, nhưng vừa phong chức đã cho nàng làm chủ vị một cung, còn là nơi hai vị Quý Phi nương nương trước ở, chẳng lẽ là ám chỉ nàng sẽ từng bước thăng chức sao?
Mấy phi tần kia tức khắc cảm thấy tràn ngập nguy cơ, vốn dĩ phi vị hiện giờ là bốn người thiếu một, các nàng chỉ có thể cạnh tranh giành lấy một chỗ còn lại duy nhất, hiện giờ từ đâu ra một tên Bạch thị, chẳng phải tương đương với điều động nội bộ sao? Quá không công bằng mà!
Huống hồ, hoàng đế tuy không hay ngủ lại tại hậu cung, nhưng mỗi ngày đều gọi Bạch thị tới Dưỡng Tâm Điện hầu hạ bút mực, tương đương với cơ hội diện thánh của nàng nhiều nhất —— lại còn nông phu vất vả cần cù cày cấy ruộng tốt, không chừng về sau trong bụng Bạch thị cũng sẽ có một hoàng tử ra tới mất.
Nhất thời, Bạch Thanh Thanh trở thành tiêu điểm trong cung, Cố Tuệ bên này thiếu thốn tin tức, nhưng dù sao Cố gia nổi danh bên ngoài, cũng coi như hiển hách, còn loại tốc độ vượt qua giai tầng tấn phong này của Bạch Thanh Thanh mới là làm người lo lắng nhất.
Mà hai người làm trung tâm lốc xoáy ngược lại vẫn hết thảy như thường, Cố Tuệ nhìn nữ tử cúi đầu yên lặng may vá bên cửa sổ, thở dài nói: "Để ngươi gánh hư danh, bổn cung thật sự băn khoăn trong lòng."
Hiện tại nàng đã biết Thẩm Trường Trạch có ý gì, một phương diện dùng việc triệu hạnh người mới để chặn miệng thái hậu, đỡ phải nghe Cảnh thái hậu oán giận hắn không chịu khai chi tán diệp; về phương diện khác, dùng Bạch Thanh Thanh hấp dẫn phần lớn bộ phận hỏa lực, bảo đảm Cố Tuệ "mang thai" an toàn.
Trên thực tế chính là Bạch Thanh Thanh gánh danh xấu thay nàng, Cố Tuệ khó tránh khỏi cảm thấy có lỗi.
Bạch Thanh Thanh thật ra không sao cả, "Có thể cống hiến sức lực vì nương nương là phúc phận của tần thiếp."
Nói không chừng nàng còn muốn cố ý muốn làm Thẩm Thường Xuyên tức giận một phen, làm hắn nhìn xem hiện giờ bản thân nàng "được sủng ái" bao nhiêu, mỗi đêm khuya nghĩ lại có bao nhiêu hối hận —— nhưng càng như thế, càng nói rõ đáy lòng nàng càng để ý thế nào.
Tình kiếp thật sự là thứ mà nữ nhân không qua được. Cố Tuệ yên lặng cảm thán, tùy tay nhặt đồ thêu, hỏi "Mũ đầu hổ này là làm cho ai?"
Trông quá nhỏ, nếu hoàng đế mang không chừng da đầu sẽ đau lắm.
Bạch Thanh Thanh giãn mặt ra nói: "Đương nhiên là làm cho hài nhi trong bụng nương nương."
Hơn nữa mũ đầu hổ chẳng phân biệt nam nữ, cho dù là hoàng tử hay công chúa đều có thể sử dụng được.
Ai ai cũng đều cho rằng cái thai trong bụng nàng là thật, nào biết kỳ thật rỗng tuếch chứ? Không biết nói dối như cuội thế này bao lâu mới bị chọc phá, Cố Tuệ cảm thán đem buông đồ thêu, đang muốn đi ra sau bếp rửa mặt lấy lại chút tinh thần, lại thấy Tiểu Trúc nhảy nhót tiến vào nói: "Nương nương, có người tới thỉnh an."
Thỉnh an thì thỉnh an, cần gì hưng phấn thành như vậy, Cố Tuệ hồ nghi đầy bụng đi ra ngoài, chờ nhìn thấy đống đồ vật trên mặt đất, mới hiểu ra vì sao Tiểu Trúc kích động đến thế.
Đám người này mang hết của hồi môn tới à?
Mấy vị phi tần kia đều trông lạ mắt, không chừng chỉ là tiệp dư mỹ nhân, trên mặt đều là một bộ biểu tình e thẹn, "Quý Phi nương nương, đây là một mảnh tâm ý của chúng ta, mong ngài có thể vui lòng nhận cho."
Cố Tuệ tuy rằng chậm hiểu, nhưng vẫn biết vô sự hiến lễ vật thì phi gian tức đạo*, nên không vội nhận lấy, chỉ gọi Tiểu Trúc tiến vào trong điện hỏi chuyện, "Ngươi biết các nàng muốn làm gì không?"
* Khi không mà tỏ ra ân cần dâng lễ vật, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp
Về phương diện này Tiểu Trúc có thể nói là tai thính mắt tinh, đã sớm tình báo hỏi thăm vô cùng rõ ràng, "Nương nương không biết, các nàng đều đến để tạo ấn tượng với nương nương ngài, nhờ ngài thu lễ gặp mặt rồi có thể giúp đỡ nhắc đến các nàng một câu trước mặt bệ hạ!"
Cố Tuệ không hiểu, "Bổn cung nói thì có tác dụng gì?"
"Bạch tài tử không phải là ngài tiến cử cho bệ hạ sao?" Tiểu Trúc kinh ngạc nói, "Hiện giờ vừa ban cung còn ngày ngày triệu hạnh, mọi người đều hâm mộ vô cùng đấy."
Cố Tuệ: ......
Nhìn không ra, Thẩm Trường Trạch cư nhiên nổi tiếng như vậy, người nào cũng thèm thuồng thân thể hắn, nhưng mà có phải có hiểu lầm gì rồi hay không? Nàng nào có tư cách quyết định hoàng đế sủng hạnh ai, rõ ràng là tên cáo già Thẩm Trường Trạch này đông một búa tây một gậy, cố ý làm ầm ĩ đến khi cung điện toàn mưa máu gió tanh mới thôi.
Đang muốn đi ra ngoài giải thích rõ ràng, nào biết lại có khách không mời mà đến. Cảnh Chiêu Nghi ăn chay cuối cùng đã thon thả hơn nhiều, chỉ huy ba năm người hầu, thở hổn hển đem một cái hòm xiểng mạ vàng tiến vào, vừa mở ra nhìn, bên trong toàn là bạc nén trắng bóng, phỏng chừng hơn một ngàn lượng.
Cho dù không xem đống đồ vật còn lại trong rương, cũng biết được cái này có giá trị xa xỉ.
Cố Tuệ thật giống bà ngoại Lưu tiến vào Đại Quan Viên, hoa hết cả mắt, miệng mở to không khép lại được, "Chiêu Nghi muội muội, ngươi có ý gì đây?"
Cảnh Chiêu Nghi cười sáng lạn, không có nửa điểm khoe giàu đáng giận, ngược lại thân mật nhìn Cố Tuệ, nói: "Quý phi tỷ tỷ, chỉ cần ngài có thể giúp ta hầu hạ bệ hạ một đêm, đống ngân lượng này đều là của ngươi, nếu còn ngại không đủ, ngươi chỉ cần mở miệng, chúng ta sẽ thương lượng giá cả."
Dù sao nàng có rất nhiều tiền, nếu có thể giống Cố Tuệ hoài thượng long thai, đó chính là đem bạc đổi thành vàng rồi. Một kẻ xuất thân nghèo hèn như Bạch Thanh Thanh nào so được tài lực Cảnh gia chứ?
Nhìn thế giới vàng son phù hoa choáng ngợp trước mắt, trong phút chốc Cố Tuệ có loại ảo giác, nàng là tú bà thanh lâu, những người này là khách làng chơi vung tiền như rác, mà Thẩm Trường Trạch lại là vị thanh quan không rơi vào thói tục bên ngoài —— thật muốn kéo hắn ra tiếp khách quá đi thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.