Xuyên Thành Vật Hi Sinh Đành Tìm Đường Chết

Chương 20: Thu săn




Mất công Cố Tuệ "khoan hồng độ lượng" như thế, cho nên giữa hai người khôi phục lại hoà bình ngắn ngủi.
Đến nỗi những người khác cũng không cần Cố Tuệ nhọc lòng, Cảnh Chiêu Nghi không hề biết bao dung, một mình Cố Tuệ nàng ta đã chịu đủ, sao còn có thể chấp nhận những phi tử khác cũng đi theo —— biểu ca nàng mảnh khảnh như thế, nào có thể để một đám nữ nhân như lang như hổ ăn tươi nuốt sống được.
Vì thế Cảnh Chiêu Nghi quay đầu đi tìm cô mẫu Thái Hậu, nhờ lão nhân gia giả bệnh, làm vướng chân Thục phi Hiền phi, để bọn họ lưu lại chăm bệnh, còn mấy người cấp thấp kia, vốn đã không trong mục cần suy xét.
Thẩm Trường Trạch làm bộ làm tịch đến cung mẫu hậu thỉnh an, hỏi có muốn hủy bỏ thu tiển năm nay hay không, Cảnh Thái Hậu đương nhiên nói không cần, lần trước đã vì chuyện của Trường Nhạc và con trai hoàng đế mà nháo loạn, nếu lại bắt hắn ngày ngày phụng dưỡng ở bên, Cảnh Thái Hậu ngược lại cảm thấy nghẹn trong lòng muốn chết.
Thà rằng nhắm mắt làm ngơ.
Cố Tuệ tự cho là thông minh nói: "Không bằng thần thiếp lưu lại, thay bệ hạ tận hiếu."
Nàng rất vui lòng nhận lấy rủi ro này từ Cảnh Thái Hậu nha, nghe nói người bị bệnh thường rất nôn nóng, Cảnh Thái Hậu vốn đã thấy nàng không vừa mắt, nhân cơ hội này làm đổ mấy chén thuốc, Cố Tuệ tin tưởng bản thân có thể nhanh chóng được đến Thận Hình Tư* —— càng nghĩ càng cảm thấy đây quả thật là ý kiến hay.
*Nơi xử lý hình phạt các vị phi tần
Thẩm Trường Trạch nhẹ nhàng liếc nàng một cái, "Nàng yên tâm để trẫm và Chiêu Nghi ở cùng một chỗ?"
Cố Tuệ: ...... Vì sao nàng không yên tâm chứ? Chẳng lẽ Cảnh Chiêu Nghi là yêu quái ăn thịt người?
Đầu óc quay chuyển trong chốc lát, Cố Tuệ lập tức phản ứng lại là người này sợ nàng ghen —— không biết nên nói hoàng đế quá mức cẩn thận hay quá mức tự luyến, nàng vì sao phải ghen chứ?
Nói không chừng hoàng đế còn tưởng rằng nàng khoan nhân bác ái với Cảnh Chiêu Nghi chỉ là giả vờ, ngại mặt mũi mới chấp thuận cho Cảnh thị cùng đi —— hai người các nàng quả thật là tỷ muội plastic*, nhưng cái này không hề liên quan đến tranh sủng nha!
* bề ngoài thân như chị em nhưng bên trong ganh ghét nhau
Nhưng mà trông Thẩm Trường Trạch dường như rất thích thú, còn vô cùng vừa lòng điểm này. Cố Tuệ chỉ có thể bày ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, gặp nam nhân tự quyết định như vậy, cho dù là thần tiên đại thánh cũng chưa không có cách đối phó.
Kết quả, nàng và Cảnh Chiêu Nghi cũng không lưu lại, tới hôm thu tiển, hai người cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa hoa lệ, theo sát phía sau ngự giá.
Cảnh Chiêu Nghi vốn dĩ có chút thay đổi với Cố Tuệ, cho nên cũng vui lòng ngồi chung với nàng, nhưng đến khi nhìn thấy Bạch Thanh Thanh đoan đoan chính chính ngồi trong một góc, sắc mặt lập tức buông xuống, "Nha đầu này sao cũng ở đây?"
Cố Tuệ nói: "Nàng là người hầu ngự tiền, đương nhiên cũng đi theo, chẳng lẽ ngươi muốn cho nàng đi cùng xe ngựa với bệ hạ?"
Cảnh Chiêu Nghi lập tức im miệng, cố ngồi xuống, hồ ly tinh tùy thời câu dẫn hoàng đế này còn không bằng mí mắt dưới của nàng ta đâu.
Bạch Thanh Thanh thấy nàng ta tựa như chuột thấy mèo, run rẩy không dám nói lời nào, Cố Tuệ săn sóc nhéo nhéo tay nàng, tỏ vẻ mọi chuyện đều tốt, có mình ở đây.
Kỳ thật Thẩm Trường Trạch không cho Bạch Thanh Thanh đi, là do Cố Tuệ tự chủ trương mang nàng theo. Trước kia tuy không có cung nữ đi theo thu tiển, nhưng cũng là vì hoàng đế không cần cung nữ hầu hạ, Bạch Thanh Thanh là người năm nay mới được điều đến Dưỡng Tâm Điện, nên phải nhìn với con mắt khác.
Còn vì sao Bạch Thanh Thanh dũng cảm như vậy, đương nhiên không phải vì muốn xu nịnh hoàng đế, mà là nghe nói Minh quận vương Thẩm Thường Xuyên cũng tới bãi săn Tây Sơn——mẹ đẻ hắn chết sớm, được Cảnh Thái Hậu dưỡng dục lớn lên, như huynh đệ ruột thịt với đương kim hoàng đế, vừa lúc trung thu gần đến, không phải nên đoàn viên sao?
Bạch Thanh Thanh còn nhớ thương ảo mộng ngọt ngào kia trong lòng, cho dù kiếp này vô duyên, nàng cũng muốn xa xa mà liếc nhìn hắn một cái, chỉ liếc mắt một cái thôi cũng đủ rồi.
Cho nên lúc này Cố Tuệ mới bất đắc dĩ nổi lên máu Nguyệt Lão, tuy rằng nàng không hề có chút hảo cảm nào với nam chính Thẩm Thường Xuyên, nhưng, chuyện người trẻ tuổi ai mà đoán trước được? Nàng không hiểu tình yêu, nhưng cũng sẽ không chủ động làm gậy đánh uyên ương.
*
Xe ngựa rất nhanh đã đến Tây Sơn, trước khi xuống xe, Cảnh Chiêu Nghi nhanh chóng lấy ra bông phấn dặm lại khuôn mặt vốn đã trắng bạch, nàng hôm nay trang điểm phá lệ diễm lệ, đi một đoạn đường đã rối tinh rối mù, sớm biết vậy sẽ không mặc bộ váy rộng miên mang —— vốn là tưởng che lấp thoáng cổ ra vòng eo, ai biết tuy đã đầu thu, mấy ngày nay khí hậu lại phá lệ ấm áp, đi vài bước mồ hôi đã vã cả người như hấp sủi cảo.
Cố Tuệ nhìn nàng ta đi đằng đầu thoáng đồng tình, không thể không nói, Cảnh Chiêu Nghi quả thật là một nữ nhân có thể chịu khổ, vì giữ dáng làm người đi đầu ngày hôm nay, nàng ta đã mười ngày chỉ ăn một bữa cơm trưa, nhưng thịt mập lên dễ dàng, giảm xuống lại khó, cuối cùng vẫn không thể không dùng một ít kỹ xảo để che lấp.
Đáng tiếc biểu ca thân ái không yêu nàng ta, bằng không nếu có Thẩm Trường Trạch cổ vũ, Cảnh Chiêu Nghi lập tức có thể gầy thành một đường tia chớp.
Bản thân nàng ta lại tràn đầy tin tưởng, chắc chắn biểu ca sẽ không thờ ơ đối với bề ngoài xinh đẹp của mình, vừa khéo Phúc Lộc lại đây đỡ các nàng xuống xe, Cảnh Chiêu Nghi lập tức chu lên môi đỏ duyên dáng, "Bệ hạ muốn triệu kiến bổn cung sao?"
Phúc Lộc xấu hổ cười, ngay sau đó chuẩn xác tránh đi bàn tay nàng ta vươn tới, nhẹ nhàng khom lưng về hướng Cố Tuệ, "Quý Phi nương nương, mời theo lão nô lại đây."
Cố Tuệ làm lơ khuôn mặt dặm phấn gần như bốc khói của Cảnh chiêu nghi, quay qua nhẹ nhàng gật đầu với Phúc Lộc, sau đó dẫn theo váy dáng vẻ muôn phương xuống kiệu.
Đương nhiên cũng không quên Bạch Thanh Thanh phía sau.
Cảnh Chiêu Nghi dậm chân, nhưng luyến tiếc bản thân bị bỏ rơi, vẫn da mặt dày lại đây. Cũng may Thẩm Trường Trạch cũng không có hành động buồn nôn gì, chỉ việc công xử theo phép công, giới thiệu nàng với người khách bên cạnh, "Nàng mới vào cung năm nay, đại khái chưa từng gặp lục đệ, đây là Minh Quận Vương."
Cố Tuệ lúc này mới thấy rõ chân dung nam chính, xấp xỉ giống như trong tưởng tượng của nàng, có thể là hai anh em có gien tương tự, cho nên dung mạo cũng gần như giống nhau.
Bất quá khí chất hai người lại hoàn toàn khác biệt. Thẩm Trường Trạch tuy anh tuấn, nhưng mặt mày lạnh lùng, lúc không cười sẽ có chút hung dữ, khiến người khó có thể tiếp cận, mà Thẩm Thường Xuyên lại là một khối ngọc xinh đẹp thượng thừa, tùy thời tùy chỗ đều tản ra ánh sáng ôn nhuận, có thể chân chính xưng là quân tử khiêm nhường.
Chẳng trách Bạch Thanh Thanh vừa gặp đã phải lòng, thậm chí còn thần hồn điên đảo, nàng ấy ở trong cung nhìn thấu thói đời bạc bẽo, nếm đủ nhân tình ấm lạnh, Thẩm Thường Xuyên có thể thỏa mãn tưởng tượng đức giàu lòng yêu người của nàng, lại không hề có cảm giác xâm lược, đương nhiên hắn có thể nhanh chóng mở ra trái tim nàng.
Huống chi, hắn tôn trọng và yêu quý nữ nhân này từ tận đáy lòng, hoặc ít nhất hiện tại là như vậy.
Giống như tươi cười gờ này của hắn với Cố Tuệ cũng là vô cùng quang minh xán lạn, cung kính ôm quyền thi lễ về phía nàng, "Quý Phi tẩu tẩu."
Nhưng cố tình Cố Tuệ đối với loại nam nhân lật mặt nhanh như lật sách này chính là cảm giác xin miễn thứ cho kẻ bất tài, đặc biệt liên tưởng đến sau khi Thẩm Thường Xuyên thượng vị điên cuồng mở rộng hậu cung, càng cảm thấy hắn dối trá ra vẻ —— kỳ thật làm hoàng đế nạp mấy cái tần ngự cũng không có gì, nhưng cố tình Thẩm Thường Xuyên rõ ràng thích thú lại còn giả dạng làm vẻ mặt vô tội, dường như đó đều là người khác buộc hắn làm, hắn bất đắc dĩ...... Điển hình của việc được tiện nghi còn khoe mẽ.
Giống như quá trình hắn thượng vị cũng vậy, rõ ràng rất có dã tâm, lại làm như vì quốc gia dân tộc yên ổn mà không thể không làm, bày vẽ thanh cao trang đến như thế, thật sự làm người thấy có chút không khoẻ.
Cố Tuệ nghĩ như thế trong lòng, không khỏi làm lộ ra một chút trên mặt, cũng không đáp lễ, chỉ nâng mí mắt có lệ, "Quận vương mạnh khỏe."
Nàng đương nhiên biết cảm tình giữa hai anh em Thẩm thị có bao nhiêu tốt, Thẩm Thường Xuyên cũng là người duy nhất thứ hai mà Cảnh Thái Hậu yêu thương, thật có thể xưng được là huynh hữu đệ cung, mẫu từ tử hiếu.
Nhưng, Cố Tuệ nàng thì sợ ai? Đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, đối với một người có ý muốn chết mà nói, bất kỳ chuyện gì cũng không thể doạ sợ nàng, càng đừng nói đến nguỵ quân tử chưa tu luyện xong đã về đến nhà.
Quả nhiên Thẩm Thường Xuyên lộ vẻ mặt xấu hổ, ngượng ngùng nhìn hoàng đế. Hắn tự nhận chưa từng đắc tội vị nương nương này, vì sao Cố Quý Phi lại khó chịu với hắn?
Cố Tuệ còn cho rằng hoàng đế sẽ răn dạy mình không hiểu quy củ, nhưng Thẩm Trường Trạch lại chỉ tâm bình khí hòa nói: "Trẫm và ngươi đã lâu không gặp, ngươi đã cao hơn, cũng cường tráng hơn nhiều."
Cố Tuệ nhìn người đối diện dáng người như gà luộc, thật khó mà tin được hoàng đế là đang nói thật.
Trên mặt Thẩm Thường Xuyên liền có chút quẫn bách, hắn và Cố Quý Phi rõ ràng chưa từng gặp mặt, cố tình đối phương lại vô cùng không thích mình —— ngược lại cũng không giống như có thù oán, chỉ là đơn thuần coi thường.
Chẳng lẽ hoàng huynh cố ý sai nàng làm mình khó xử sao?
Thẩm Thường Xuyên còn đang hồ nghi trong lòng, cũng may tiếng nói thanh thuý dễ nghe của Cảnh Chiêu Nghi đã kịp thời hóa giải xấu hổ, "Lục biểu ca!"
Một đường chạy chậm đi qua, bộ ngực đẫy đà nhẹ nhàng đong đưa, kém chạm phải xiêm y hoàng đế —— đáng tiếc hoàng đế cũng không thèm nhìn một cái.
Lúc này Thẩm Thường Xuyên như trút được gánh nặng, hai anh em hàn huyên, Thẩm Trường Trạch lưu lại Phúc Lộc tiếp đón khách nhân, tự mình mang theo Cố Tuệ quay về doanh trướng.
Cố Tuệ nghĩ thầm có phải đây là muốn giáo huấn hay không —— thường nghe người ta nói giáp mặt dạy con, đóng cửa dạy vợ, nàng làm khó đệ đệ thân thiết của hoàng đế như vậy, đương nhiên chính là thất lễ.
Ai ngờ chờ đến hai người vào trong, hoàng đế chưa mở miệng quở trách, ngược lại nói giọng thấm thía: "Trẫm biết nàng muốn trút giận thay trẫm, nhưng, những chuyện đó đều là quá khứ, thật sự không cần như thế."
Cố Tuệ:m...... Làm sao lại thành trút giận thay hắn, đừng có suy nghĩ nhiều quá được chứ?
Nàng nghe như lọt vào trong sương mù, bỗng lường trước được trong đó có ẩn tình gì, liền thử nói: "Thì ra ngài không thích Minh Quận Vương sao?"
Thẩm Trường Trạch cười cười, "Đương nhiên thích."
Bất quá, ai cũng từng có lúc bộc lộ tính trẻ con, trước đây Thẩm Thường Xuyên chưa được phân phong ra ngoài, đều sống ở trong cung Cảnh thái hậu, Cảnh Thái Hậu đối đãi với hắn còn tốt hơn so với nhi tử thân sinh —— cũng bởi vì Thẩm Thường Xuyên mất mẹ từ nhỏ, thật sự đáng thương.
Thẩm Thường Xuyên thật ra tất cung tất kính với hắn, nhưng tâm lý tiểu hài tử nhiều khi rất vi diệu, luôn có tính chiếm hữu cực kỳ cao, Thẩm Trường Trạch thấy Cảnh Thái Hậu đối với cốt nhục thân sinh hời hợt, ngược lại đi cưng con nhà người ta, nào có thể không bởi vậy mà oán hận phỉ báng?
Nhưng sau khi Thẩm Thường Xuyên được phân phong, cảm tình hai người ngược lại trong sáng hơn chút, thiếu đi tầng ngăn cách kia, nhưng chuyện này cũng không tỏ vẻ hoàng đế đã không còn vương vấn chuyện trước kia, mắt thấy Cố Tuệ nói năng lỗ mãng như vậy, hắn ngược lại âm thầm tỏ ý vui mừng —— nên để tiểu tử kia ăn chút giáo huấn mới tốt, thật làm hắn đắc ý!
Cố Tuệ không nghĩ hoàng đế cũng có một mặt ấu trĩ như vậy, ngược lại không biết nói cái gì cho tốt, đứa bé thiếu tình thương thường sẽ có tâm lý vặn vẹo sao? Đã là người trưởng thành rồi còn phân cao thấp, nam nhân quả nhiên đều là quỷ ấu trĩ.
Thẩm Trường Trạch cũng không biết ý nghĩ dưới đáy lòng nàng, ngược lại thân mật nhéo nhéo mũi nàng, vẻ mặt hiền hoà nói: "Về sau chớ nên như thế, trưởng tẩu như mẹ, nàng không muốn chiêu đãi tốt, cũng đừng làm mất thể diện chủ nhà, khiến người khác chê cười."
Cố Tuệ bị cái xưng hô này làm cả kinh , nhanh như vậy đã thành trưởng tẩu rồi, hoàng đế đây là nói thật lòng, hay đang ám chỉ nàng lớn tuổi hơn a?
Nàng rõ ràng còn rất trẻ, được chứ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.