Xuyên Thành Vật Hi Sinh Đành Tìm Đường Chết

Chương 17: Báo ân




Cuối cùng Cố Tuệ phải dùng tay giúp vị thiên tử thuần khiết như giấy trắng này giải quyết phiền toái.
Tuy rằng nàng chỉ biết lý thuyết, nhưng, chưa ăn thịt heo cũng đã gặp qua heo chạy rồi, đúng không? Học theo động tác cấy mạ như trong phim đen, lộng vài cái lung tung là xong việc.
Kỹ thuật tuy không thể nói là quen thuộc, nhưng Thẩm Trường Trạch là "người mới", vẫn thoải mái đến thở hừ hừ, đáng tiếc duy nhất chính là thời gian quá ngắn, có lẽ đây là bệnh chung của người trẻ tuổi.
Cố Tuệ ra sau bình phong tỉ mỉ rửa tay một hồi, đến khi xác định không còn cảm giác dính dính nữa, mới bĩnh tĩnh đi ra, "Bệ hạ nếu không còn việc gì, thần thiếp xin cáo lui trước."
Trong lòng không phải không có oán giận, tìm chết không thành, còn ngây ngốc làm việc nghĩa một hồi, nàng có nên được phát tiền lương hay không a?
Vốn dĩ định nhân cơ hội hếch mũi lên mặt, nhưng thấy cảm xúc hoàng đế quay lại vững vàng, liền biết công hiệu của mê dược đã tan đi phần lớn —— thôi đành, coi như vì nhân dân phục vụ đi.
Bên tai Thẩm Trường Trạch vẫn có chút đỏ, ngoài ý muốn hiện ra chút thẹn thùng, "Nàng...... vẫn nên lưu lại đi."
Cố Tuệ cảnh giác che ngực lại, chẳng lẽ hoàng đế còn có tinh lực làm loại chuyện đó, vậy thật quá không khoa học rồi?
Cũng may Thẩm Trường Trạch vẫn còn vô cùng thanh thuần, không hề nghĩ về phương diện kia, chỉ nghiêm túc giải thích, sắc trời đã tối, đi ra ngoài không tiện, còn nữa, tối nay nàng xung phong nhận việc, đêm khuya lại rời đi, bị người biết được, còn nghĩ nàng đắc tội hoàng đế —— tổng kết lại một câu chính là sợ có người gây khó dễ cho nàng.
Bộ dáng hoàng đế rất đứng đắn, nhưng Cố Tuệ vẫn bán tín bán nghi, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, ai biết có thể phát sinh chuyện gì hay không.
Bất quá đã phát sinh một nửa, còn giả vờ rụt rè ngược lại có vẻ lạt mềm buộc chặt quá, Cố Tuệ đành phải gật đầu đáp ứng, tạm thời tin tưởng Thẩm Trường Trạch chân thành —— nếu hắn có thể chân thành mà ban chết nàng luôn thì càng tốt.
Mùi măng chua vẫn còn thoang thoảng trong không khí, cứ như thế chắc chắn không cách nào ngủ được, cũng may tẩm điện Thẩm Trường Trạch có An Tức Hương, giờ phút này Cố Tuệ nhặt hai khối, bỏ vào lư hương Toan Nghê, đợi đến kia cổ yên khí lượn lờ nhét đầy chóp mũi, lòng mới yên ổn chút.
Nếu nói ly trà kia là vũ khí thôi tình sắc bén, hương khí này lại có thể làm lòng người thiền tịnh, khó trách chưa bao giờ thấy Thẩm Trường Trạch triệu phi tần thị tẩm, cả ngày ngâm trong loại hương khí này, không yangwei (bất lực) mới là lạ.
Nói đến nước trà, Cố Tuệ cầm lấy chén bạc ngửi ngửi, khó hiểu nói: "Bệ hạ biết ai làm không?"
Có thể duỗi tay đến tận Dưỡng Tâm Điện, bản lĩnh của người này cũng quá lớn rồi, loại nơi như nhà ấm trồng hoa thì không nói, vốn là nơi râm mát ẩm ướt, ngẫu nhiên có một con xích liên xà cũng không có gì hiếm lạ, nhưng tẩm điện hoàng đế lại không phải nơi ai muốn vào là vào, vậy thì người nào có năng lực đến mức động vào thức ăn của hắn?
Thẩm Trường Trạch cười lạnh không nói, hắn đại loại biết ý tứ của Cảnh thái hậu, còn không phải là muốn hắn mau chóng sinh hạ hài tử chứa huyết mạch Cảnh thị sao, làm cho huy hoàng của Cảnh gia kéo dài, nhưng hắn sẽ không để bà ấy được như ý nguyện!
Nếu hiểu lầm đã bị đúc thành, hắn dứt khoát để Cố Tuệ ngủ lại cả đêm, cũng để cho Thái Hậu biết, ai cũng được, chỉ có mỗi Cảnh gia là tuyệt đối không thể được.
Cố Tuệ tắm gội xong đi ra, thấy Thẩm Trường Trạch đã nằm trên giường nhẹ nhàng nhắm mắt, tự hỏi mình có thể lặng lẽ chuồn đi không?
Nào ngờ Thẩm Trường Trạch còn chưa ngủ, chỉ tùy ý nâng lên cánh tay rắn chắc, vỗ vỗ bên cạnh, "Lại đây."
Cố Tuệ: ...... Vì sao có một loại dự cảm sắp diễn cảnh giường chiếu vậy nè?
Cũng may là không có, Thẩm Trường Trạch mặc đồ đầy đủ nằm đó, cũng không cưỡng bách nàng cởϊ qυầи áo, hai người nằm song song cách trong gang tấc, như lão phu thê đã chết trong quan tài.
Thẳng đến lúc này, Cố Tuệ mới chính thức xác định, Thẩm Trường Trạch thật sự là cá tính lãnh đạm, ngàn năm có một không hề sai lệch.
*
Một giấc này ngủ tới hừng đông, hoàng đế đã sớm dậy thượng triều, chỉ còn Cố Tuệ đêm qua làm lụng quá mức vất vả (trên tinh thần), thẳng đến mặt trời phơi đến mông mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Không xong, hôm nay là ngày cung phi đến thỉnh an Thái Hậu, nàng không thể đến trễ.
Cố Tuệ nhanh chóng khoác áo đứng dậy, gọi Tiểu Trúc tới trang điểm cho nàng.
Nha đầu này tuy rằng một đêm không ngủ, nhưng tinh thần rất phấn chấn, không hề hiện ra nửa phần chật vật, "Nương nương hoảng cái gì, thỉnh an Thái Hậu tuy rằng quan trọng, nhưng ngài là phi tần, đương nhiên nên ưu tiên hầu hạ long thể trước, huống hồ bệ hạ cũng mới vừa kêu người đến Ninh Thọ Cung, nói ngài sẽ đến trễ chút rồi, Thái Hậu nương nương từ bi, sẽ không trách cứ chủ tử."
Thân mình Cố Tuệ cứng đờ, "Hắn còn kêu người nhắn?"
Đây là ngang nhiên đặt nàng nướng trên đống lửa a, Cảnh Thái Hậu không hận chết nàng mới là lạ đấy —— nhưng mà, nàng cũng không thiếu chút hận này.
Tiểu Trúc gật đầu như gà mổ thóc, vui mừng nói: "Dù sao cũng không trách được nương nương, đồng sử* đã được ghi lại rồi, nếu nương nương hoài thượng long thai, Thái Hậu cao hứng còn không kịp, làm sao so đo một lần thỉnh an của kẻ hèn chứ?"
*sách ghi chép ngày vua làm chuyện ấy
Cố Tuệ nhận lấy sách nàng đưa qua, trừ bỏ mấy ngày trước đều là chỗ trống, duy chỉ có một vòng tròn màu hồng tươi đẹp ở cao nhất là phá lệ chói mắt. Thái giám Kính Sự Phòng đúng là thích diễn tuồng, như sợ người khác không phát hiện ra chuyện gì, thế nào cũng phải khua chiêng gõ trống chiêu cáo thiên hạ.
Nhưng mà, đêm qua nàng cũng không hề thị tẩm, vì sao Thẩm Trường Trạch phải giở trò bịp bợm? Chẳng lẽ là muốn hư hỏng một lần, để nói cho người khác biết hắn cũng không có vấn đề về sinh lý?
Lòng tự trọng nam nhân a!
Cố Tuệ chỉ liếc mắt nhìn đồng sử một cái liền bỏ qua, muốn diễn thì diễn đi, nàng sợ gì? Chi bằng nói đây đúng là thứ nàng muốn, hành động này của Thẩm Trường Trạch, có lẽ sẽ gây thù chuốc oán vô số cho nàng, tốt nhất trong cung nên có một vai ác cá biệt tàn nhẫn, một phen tiêu diệt tên địch nhân như nàng đi, ngược lại nàng còn bội phục đấy.
Tâm thái bình lặng xuống, Cố Tuệ nhàn nhã rửa mặt chải đầu thay quần áo, lại uống chén cháo gạo kê nóng hầm hập để lót dạ, sau đó mới khoan thai đi đến Ninh Thọ Cung.
Các phi tần đều tới sớm hơn so với thường ngày, ngay cả mấy người thích lười biếng xin nghỉ nhất cũng quy quy củ củ đến thỉnh an, có thể thấy chuyện phát sinh đêm qua làm cảm xúc các nàng phập phồng, đã đứng ngồi không yên.
Phản ứng của Cảnh Chiêu Nghi còn rõ ràng hơn, nàng ta không hề ngờ được Cố Tuệ dám cướp sân khấu của nàng, phá đám còn chưa tính, cư nhiên lừa hoàng đế lên tận giường, hồ ly tinh này đúng là nhặt được của hời!
Ánh mắt Cảnh Thái Hậu nhìn nàng cũng nhiều phần ý vị không hiểu được, "Quý Phi, đêm qua hầu hạ hoàng đế có ổn thỏa không?"
Cố Tuệ trưng một sợi mỉm cười rụt rè trên mặt, "Thái Hậu quan tâm, bệ hạ vô cùng săn sóc, thần thiếp không có chỗ nào không thoải mái."
Chỉ kém nói rõ hai người cá nước hòa hợp mà thôi —— đúng là đồ nữ nhân phóng đãng!
Cảnh Chiêu Nghi thở hồng hộc nói: "Nhưng cũng không thể thỉnh an trễ nha! Chẳng lẽ bởi vì hầu hạ bệ hạ, lại quên mẫu hậu dạy bảo?"
Cố Tuệ che lại ngực giả vờ làm bạch liên hoa, "Lời này của Chiêu nghi muội muội làm ta dù thẹn nhưng không dám nhận, thật ra ta đã muốn đến sớm, nào biết bệ hạ tuổi trẻ khí thịnh, khăng khăng bắt bổn cung nghỉ nhiều một chút, bổn cung sao có thể không tuân theo thánh ý chứ?"
Cảnh Chiêu Nghi tức sắp hộc máu, nhìn xem, trước mặt hoàng đế cứ cố làm ra vẻ, sau lưng lại như hồ ly tinh, biểu ca sao có thể coi trọng loại người này chứ?
Tuy rằng Cảnh Thái Hậu cũng có chút không vui, nhưng người đã thắng cung đấu như bà, nhìn quen sóng to gió lớn, đương nhiên sẽ không biểu hiện ra ngoài. Huống chi, Cố Tuệ thoạt nhìn không giống như che giấu chuyện gì, như vậy khá tốt —— hoàng đế chỉ là thấy nàng xinh đẹp nên mới nhất thời ham muốn mới mẻ, nhưng một nữ nhân có sắc mà không có chống lưng, sủng ái đương nhiên không thể kéo dài.
Đừng để nàng sinh hạ hài tử là được.
Cảnh Thái Hậu âm thầm tính toán, trên mặt lại chưa từng biểu hiện mảy may chút gì, chỉ bình tâm hòa khí bỏ qua đám phi tần đến tiểu Phật đường tụng kinh.
Trịnh Hiền phi lặng lẽ hỏi: "Ngươi được sủng hạnh rồi?"
Không thể trách nàng ta đa nghi, người cũ như các nàng cũng thật sự chưa nhận được vinh dự này, Cố Tuệ chỉ là một nha đầu vừa mới tiến cung, như nộn dưa non, hoàng đế làm sao có thể xem trọng nàng?
Một lời như lang như hổ, khiến Chu Thục Phi đoan trang cũng thoáng ghé mắt.
Cố Tuệ tự giác có nghĩa vụ giữ gìn mặt mũi hoàng đế, nếu không nàng ở Dưỡng Tâm Điện cả đêm, lông tóc cũng không tổn hao gì đã ra ngoài, không phải nói rõ hoàng đế không được sao?
Thế nên cứng rắn nói: "Đương nhiên, thể lực bệ hạ trác tuyệt, long tinh hổ mãnh, đến sau nửa đêm mới bằng lòng tha cho ngủ đấy."
Trịnh Hiền phi không khỏi đỏ mặt, lặng lẽ quay đầu đi chỗ khác, rồi lại tò mò hỏi: "Thực sự thực tủy biết vị* như vậy?"
* Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.
Lòng hiếu kỳ của người này cũng quá nhiều rồi.
Cố Tuệ đang muốn gia tăng xây dựng hình tượng cao lớn cho hoàng đế, bỗng nhiên cảm giác được một ánh mắt đạo lạnh căm căm chiếu đến, yên lặng quay đầu, vừa đối diện với khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Trường Trạch liền cứng họng lại ngay.
Thì ra hắn cũng đến thỉnh an Thái Hậu, còn tưởng thiên hạ thổi phồng nữa chứ.
Hiền phi sớm đã biết điều tránh đi, hai người yên lặng đi được một đoạn, Thẩm Trường Trạch bỗng mở miệng đánh vỡ yên lặng, "Những lời vừa rồi của nàng là có ý gì?"
Tuy rằng hắn kêu Phúc Lộc viết vào đồng sử, nhưng đâu đến mức hoa hoè như vậy, còn lăn lộn đến nửa đêm, nghĩ hắn là người sắt sao?
Cố Tuệ che mặt, nàng xem trong tiểu thuyết thấy chỗ nào cũng là một đêm bảy lần, còn tưởng rằng đây là chuyện rất bình thường, cho đến khi thấy phản ứng của Thẩm Trường Trạch, mới biết được nàng khuyết thiếu quá nhiều hiểu biết.
Có đôi khi a dua quá mức sẽ thành châm chọc, Cố Tuệ tuy không sợ đắc tội hắn, nhưng hoàng đế nhỏ nhen như vậy, không chừng sẽ không dứt khoát ban chết nàng, mà rút tai cắt mũi bắt uống độc dược chậm rãi tra tấn, vì kế hạnh phúc chung thân, Cố Tuệ chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu, "Về sau thần thiếp sẽ không làm vậy nữa."
Thẩm Trường Trạch trầm ngâm một lát, lại nhẹ nhàng duỗi tay, xoa lên đỉnh đầu đen nhánh của nàng, "Về sau có thời gian, cũng không ngại thử một lần."
Hắn là nghiêm túc nói câu này.
Cố Tuệ kinh ngạc không thôi, bỗng nhiên phát hiện bản thân quá dở ứng đối, nàng nên tạ ơn chăng? Tựa hồ không tốt lắm, nào có người vì loại sự tình này mà mang ơn đội nghĩa.
Nhưng nếu không nói gì cả, lại tựa phụ lòng nhiệt tình của hoàng đế.
Thẩm Trường Trạch khó thấy nàng lộ vẻ mặt quẫn bách, không ngăn được khẽ cười, "Bị dọa rồi? Trẫm sẽ không ép nàng, nếu đồng sử đã viết, có thể có một ngày hoài thai, coi như tạ ơn nàng đêm qua xả thân cứu giúp, thế nào?"
Nữ tử trong cung mong muốn chỉ có hai việc, một là hoàng ân, hai là con vua. Thẩm Trường Trạch không muốn đem ân điển này dễ dàng hứa hẹn với người khác, nhưng đoạn thời gian này xem mặt đoán ý, cảm thấy Cố Tuệ thuần khiết bẩm sinh, khó được không dối trá ở trước mặt hắn, không mượn cớ che đậy, xứng đáng để làm mẫu thân của hoàng tử.
Cho nên hôm nay hắn mới yên tâm lớn mật mà nói những lời này, còn cố ý làm nàng trở mặt cùng Thái Hậu và đám phi tần, từ đây không thể không phụ thuộc vào hắn —— tổng thể mà nói, vẫn là lợi nhiều hơn hại.
Cố Tuệ: ...... Nàng hoài nghi hoàng đế bị xuân dược làm hỏng đầu óc luôn rồi, chỉ vì nàng giúp hắn động tay giải quyết một chút, hắn đã đem vinh hoa phú quý nửa đời sau đều hứa cho nàng, ngay cả con trai cũng tặng cho nàng, nam nhân quả nhiên đều là động vật dựa vào nửa người dưới để suy nghĩ sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.