Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện

Chương 23:




"Tiểu Hân à, không phải lúc trước em ghét bỏ cậu ấy là tuyến 18, không muốn trang điểm cho cậu ấy sao? Hiện tại đổi cho em rồi, em còn không vừa lòng cái gì nữa?"
"Em đang làm tốt, chị đột nhiên đổi người, không phải là đánh mặt em sao?"
"Không phải là chị đang đánh mặt của em." Trương Ngải cười một tiếng, khuyên nhủ, "Được rồi, việc này cứ như vậy đi, em bàn giao với Lộ Lộ đi."
"Dựa vào cái gì?"
"Dựa vào cái gì? Dựa vào Khương sản xuất chính miệng gọi điện thoại kêu chị đổi người trang điểm cho Quý Khinh Chu, em nói chị không đổi mà được à?"
Triệu Hân nghi ngờ, "Khương sản xuất vì sao lại vì chuyện này gọi cho chị?"
Trương Ngải cảm thấy cô vẫn là tấm chiếu mới, đã nói tới vậy rồi vẫn không hiểu, "Em đấy..." Chị thở dài, "Triệu Hân, kỹ thuật em không tồi nhưng em tính toán lợi ích quá nhiều."
Trương Ngải nói xong, cúp điện thoại, chỉ để lại Triệu Hân mơ màng nhìn điện thoại của mình, tại sao Khương sản xuất lại gọi cho Trương Ngải? Quý Khinh Chu không phải chỉ là một người mới debut tuyến 18 thôi sao? Khương sản xuất sao lại vì cậu mà gọi cho Trương Ngải? Hay là thật ra cậu có bối cảnh nhưng không biểu hiện ra ngoài thôi?
Triệu Hân không muốn bàn giao cho Lộ Lộ, nếu hôm nay người tới thay cho chị ta là người khác, nói chị ta về sau không cần giúp Quý Khinh Chu hoá trang, được đi hoá trang cho nam phụ, vậy chị ta sẽ rất vui vẻ bàn giao với đối phương. Nhưng cố tình lại là Lộ Lộ, tổ trưởng thích nhất là Lộ Lộ, ở cái vòng luẩn quẩn này lâu, chị ta không cần động não cũng nghĩ ra được -- Quý Khinh Chu khẳng định không đơn giản như bề ngoài.
Chị ta từ trước đến nay luôn có chút khôn vặt, cho nên lúc này sống chết không chịu đổi với Lộ Lộ, kiên trì nói, "Trước giờ là tôi phụ trách hoá trang cho Tiểu Quý, hiện tại đột nhiên đổi người, hai ta cũng không cùng một phong cách, đối với hình tượng nhân vật của Tiểu Quý sợ là không được tốt."
"Sao có thể." Lộ Lộ cảm thấy chị ta nghĩ hơi nhiều, "Lại nói, cho dù thay đổi phong cách, chỉ cần tôi trang điểm tốt thì người xem cũng sẽ hài lòng."
"Cô có ý gì, cô đang nói tôi trang điểm không tốt sao?"
Lộ Lộ cười, "Chị Hân, mấy ngày hôm trước trang điểm cho anh Quý chị không làm đàng hoàng nhỉ, tôi nhớ rõ có một lần, hình như chị chỉ kẻ lông mày cho anh Quý thôi đúng không?" Lộ Lộ lắc đầu, "Cũng là nhờ nhan sắc anh Quý cao, bằng không cứ như vậy xuất hiện trên màn ảnh, đạo diễn sớm đã tìm tổ trưởng nói rồi."
Triệu Hân bị cô nói như vậy, nhớ tới khoảng thời gian chị ta có lệ trang điểm cho Quý Khinh Chu, nhất thời không biết nên biện giải như thế nào.
Nhưng Lộ Lộ nhanh mồm dẻo miệng, "Tôi thấy chị Hân sớm đã không muốn trang điểm cho anh Quý rồi mà? Sao bây giờ đổi cho chị thì chị lại không chịu, có cần phải thế không."
"Cô......" Triệu Hân vừa định nói gì, lại bị một thanh âm đánh gãy, "Sáng ra không lo hoá trang đi, hai người các cô ở đây nói cái gì!"
Phó đạo diễn vừa nói vừa tiến vào, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng đem ánh mắt định ở trên người Quý Khinh Chu, cười nói: "Tiểu Quý tới rồi à."
Quý Khinh Chu không quên đêm qua phó đạo diễn làm khó cậu thế nào, không ngờ công dụng của một giấc ngủ lại hay thế, vừa tỉnh lại, thế giới đều thay đổi rồi, phó đạo diễn nhìn cậu cười tươi như hoa.
Quý Khinh Chu lễ phép nói, "Chào phó đạo diễn."
Phó đạo diễn cười ha hả, "Tới đây, cậu lại đây nói chuyện chút."
Thời điểm hắn ta nói câu đó, một chút cũng không có dáng vẻ tối hôm qua chanh chua mắng chửi người, thậm chí còn vì mỉm cười treo trên mặt, thoạt nhìn nhiều thêm mấy phần thân cận.
Quý Khinh Chu nhìn vẻ tươi cười trên mặt hắn ta, chỉ cảm thấy Sở Thành thật lợi hại.
Cậu đi theo phó đạo diễn ra ngoài phòng hóa trang, phó đạo diễn đem cậu tới hành lang cầu thang, có chút xấu hổ nhìn cậu, "Tiểu Quý à, cậu đấy, có chuyện gì cứ để Tiểu Sở tổng nói chuyện trực tiếp với tôi không phải được rồi sao, tôi dù là không quen biết Tiểu Sở tổng thì cũng biết tên Tiểu Sở tổng. Lại nói, dù tôi không biết Tiểu Sở tổng nhưng ai mà không biết Sở gia phía sau Tiểu Sở tổng đúng không, cậu lại để Tiểu Sở tổng nói với Khương sản xuất, có phải......"
Quý Khinh Chu biết hắn ta có ý gì, hắn là cảm thấy Sở Thành trực tiếp đem chuyện này nói cho Khương Nam, không bận tâm mặt mũi hắn ta. Chuyện này vốn không phải cậu nói với Sở Thành, huống chi Sở Thành lại không phải người của đoàn phim, cần gì bận tâm mặt mũi của hắn ta.
Quý Khinh Chu không thích ngữ khí của hắn khi nói vậy.
"Sở Thành không thể trực tiếp nói với Khương sản xuất sao?" Cậu hỏi ngược lại, "Anh ấy cũng không quen biết anh, có chuyện cần thì tìm người mình quen thôi, không đúng sao?"
"Tôi không phải nói là không đúng, tôi chỉ là cảm thấy," phó đạo diễn nhìn Quý Khinh Chu, cười nói, "Tiểu Sở tổng có thể trực tiếp nói với tôi mà."
"Anh ấy nói trực tiếp với anh thế nào?" Quý Khinh Chu cảm thấy hắn ta nói lời này có chút buồn cười, "Anh biết rõ tôi là nghệ sĩ của Tây Ngu, cho dù tôi không quen biết Sở Thành nhưng tôi là nghệ sĩ của Tây Ngu, phía sau Tây Ngu chính là Sở gia, nhưng anh có quan tâm đâu? Ngày hôm qua người tới tham ban tôi là Sở Thành, tôi chào hỏi đạo diễn trước rồi mới đi, sau đó cũng trở về trước thời gian quay phim, nhưng anh vẫn thấy tôi hồ nháo còn mắng tôi một trận đấy thôi?"
Phó đạo diễn nghe vậy, chỉ cảm thấy hối hận xanh cả ruột, hắn ta mà biết hôm qua là Sở Thành tới tham ban, đừng nói mắng Quý Khinh Chu, cho cậu nghỉ cả ngày còn được. Chỉ trách Tây Ngu nhiều nghệ sĩ như vậy, hắn ta cho rằng Quý Khinh Chu cũng là người không quan trọng gì, nào có biết lại là người quan trọng nhất.
"Cậu nói rất đúng, việc này phải trách tôi, hôm qua tôi không cố ý mắng cậu, cậu diễn tốt, bình thường ở chung với nhân viên đoàn phim cũng hoà thuận, sao tôi lại không thích cậu được? Cậu xem, tôi chưa từng nói cậu không tốt, đúng không?" Phó đạo diễn lấy lòng nói, "Hôm qua tâm tình tôi không tốt, giận chó đánh mèo lên cậu, nói rất nhiều lời không nên nói, tại tôi, tôi xin lỗi cậu. Còn có chuyện về lịch quay, Trần Ký Nguyên là vai chính bộ phim này, tôi ít nhiều cũng phải cho cậu ta chút mặt mũi, cho nên mới thiệt thòi cậu. Vậy thì chuyện lúc trước chúng ta coi như xoá bỏ, sau này có chuyện gì cậu cứ tìm tôi, tôi giúp cậu giải quyết, được không?"
Quý Khinh Chu cảm thấy hắn ta co được dãn được hơn cậu nhiều, hôm qua còn mắng cậu coi mình là nhân vật quan trọng, hôm nay thì là tại hắn, hắn sai.
Quý Khinh Chu cười cười, nói, "Vậy thì ngại quá, cứ như tôi là nhân vật gì quan trọng lắm vậy."
Phó đạo diễn thấy cậu đơn thuần tươi cười, nhất thời nhìn không cậu đang nói móc hắn ta hay chỉ là khiêm tốn, có điều mặc kệ là cái nào, tình thế như vầy, hắn ta cũng chỉ có thể nói, "Tiểu Quý cậu nói gì vậy, cậu đương nhiên là nhân vật quan trọng của đoàn phim rồi."
Quý Khinh Chu nghe vậy, cười khẩy trong lòng một chút, không nói gì.
Nhưng cậu rốt cuộc đã hiểu cách đối nhân xử thế, được chỗ tốt rồi cũng không tiếp tục ngoan ngoãn nữa, nhẹ nhàng nói, "Chuyện lúc trước, tôi không để trong lòng, người mới mà, luôn phải trải qua mấy chuyện như vậy, anh cũng đừng để ý, sau này còn cần anh chỉ giáo nhiều hơn."
Phó đạo diễn nghe cậu nói như vậy, lúc này mới yên lòng, thậm chí cảm thấy cậu còn rất hiếm thấy, xuất thân nhà giàu, nhưng không có một chút bộ dạng thiếu gia, không khỏi tăng vài phần hảo cảm với cậu.
Hắn ta nào biết, Quý Khinh Chu không có bộ dạng thiếu gia nhà giàu, thuần túy là vì cậu không phải thiếu gia nhà giàu, Sở Thành một câu Sở gia thân thích, bà con xa, làm Khương Nam lẫn phó đạo diễn đều cho rằng Quý Khinh Chu có quan hệ với Sở gia, trên thực tế, cậu chỉ có quan hệ với Sở Thành thôi.
Phó đạo diễn thấy cậu không tính toán so đo, tâm tình sung sướng cùng cậu trở về phòng hóa trang, ân cần dạy bảo Lộ Lộ, nói: "Trang điểm cho Tiểu Quý cho tốt đấy, hôm nay phải quay đặc tả."
Lộ Lộ đáp, "Yên tâm đi, gương mặt anh Quý không trang điểm cũng rất đẹp rồi, tôi trang điểm chút thôi là anh ấy thành hot boy hot nhất trường ngay."
Phó đạo diễn ha ha cười nói, "Vậy cô trang điểm tiếp đi."
Hắn ta nói xong, nhìn nhìn Triệu Hân cùng Lưu Hủ nói, "Đúng rồi, từ nay trở đi, Lưu Hủ không ở đây hoá trang nữa."
"Tôi đi đâu hoá trang?" Lưu Hủ kinh ngạc nói.
"Lát nữa tôi sẽ sắp xếp cho cậu, phòng hóa trang này, về sau Tiểu Quý dùng một mình."
Lưu Hủ không thể hiểu nổi, hắn cảm thấy cả buổi sáng hôm nay đều không thể hiểu được, "Phó đạo diễn, như vậy không thích hợp đâu. Đoàn phim chúng ta chỉ có anh Trần dùng riêng một phòng hoá trang thôi mà."
"Thích hợp hay không tôi tự có định đoạt, phòng hóa trang này để lại cho Tiểu Quý, hai cô cậu," hắn ta chỉ Triệu Hân, "Hai người ra đây, tôi tìm phòng khác cho hai người."
Quý Khinh Chu cảm thấy không cần thiết, cậu là người mới, cách lúc dùng phòng hoá trang riêng còn xa lắm, có cũng chỉ kéo theo hận thù của người khác trong đoàn phim thôi, bởi vậy mở miệng nói, "Cái này không cần đâu, phòng hóa trang này cũng không nhỏ, tôi xài chung với anh Lưu quen rồi, cứ để vậy đi."
Phó đạo diễn nhìn cậu, hắn ta biết thời gian Quý Khinh Chu hoá trang có vấn đề, thời gian cậu hoá trang, dính chùm với thời gian hoá trang của Lưu Hủ. Lưu Hủ tới trễ hơn cậu nhưng xong sớm hơn cậu, lúc Lưu Hủ hoá trang, Quý Khinh Chu chỉ có thể chờ. Hắn ta vốn tưởng rằng Quý Khinh Chu sẽ vì vậy mà ghi thù Lưu Hủ, nên định để Lưu Hủ rời đi, không nghĩ tới cậu không để ý chuyện này.
Đối với phó đạo diễn mà nói, hắn ta để Lưu Hủ đi chỗ khác trang điểm, dành ra một phòng riêng cho cậu, cũng chỉ là bởi vì coi trọng mặt mũi Sở Thành nên muốn lấy lòng Quý Khinh Chu, nếu Quý Khinh Chu không muốn, hắn ta tự nhiên sẽ không miễn cưỡng.
"Vậy được rồi, nếu Tiểu Quý nói như vậy, Lưu Hủ, cậu cứ ở đây hóa trang đi."
Lưu Hủ:......
Lưu Hủ cảm thấy chính mình thật đúng là xem thường Quý Khinh Chu, trước kia không nhìn ra được, lai lịch không nhỏ, phó đạo diễn cũng tới cho cậu mặt mũi.
Phó đạo diễn thấy không còn chuyện khác, nói với Quý Khinh Chu một tiếng, "Tiểu Quý cậu đi hoá trang trước đi, tôi đi đổi thời gian quay chụp đã, lịch quay mới lát nữa trợ lý của tôi sẽ đem tới cho cậu." nói xong liền đi ra ngoài.
Triệu Hân phản ứng chậm một nhịp, thẳng đến lúc phó đạo diễn đi tới cửa, mới đuổi theo, hô, "Phó đạo diễn, tôi không muốn đổi cho Lộ Lộ."
Phó đạo diễn không có gì để nói, "Việc của tổ hoá trang do tổ trưởng các cô sắp xếp, nói với tôi làm gì."
Triệu Hân vẫn kiên trì, "Tôi từ lúc bắt đầu đã phụ trách makeup cho Tiểu Quý, hiện tại đột nhiên thay đổi, đối với hình tượng nhân vật của Tiểu Quý cũng không tốt."
Phó đạo diễn nghe vậy, nghĩ nghĩ, hắn ta cũng không để bụng vấn đề hình tượng Trang Hướng Dương, tóm lại đều là Quý Khinh Chu, đổi chuyên viên trang điểm cũng chỉ là đổi phong cách mà thôi, lại không phải đổi mặt của Quý Khinh Chu, cho nên không có nghiêm trọng đến vậy như Triệu Hân nói. Cái hắn ta để ý là Triệu Hân luôn hoá trang cho Quý Khinh Chu, không biết cậu có ưu ái cô ta hơn hay không.
"Tiểu Quý," hắn ta nhìn về phía Quý Khinh Chu, "Cậu muốn chọn chuyên viên trang điểm nào?"
Quý Khinh Chu dĩ nhiên không muốn chọn Triệu Hân, cậu cùng Triệu Hân từng có xích mích, cũng biết Triệu Hân vẫn luôn không thích cậu, khinh thường cậu là vai phụ nhỏ nhoi không tiếng tăm. Mà sở dĩ hiện tại chị ta cứ dùng dằng không chịu đi, đơn giản là vì Sở Thành tạo ra một loạt biến động vào sáng nay, nếu không có hiệu ứng cánh bướm từ Sở Thành, Triệu Hân vẫn sẽ tiếp tục chướng mắt cậu, muốn đi hoá trang cho người nổi hơn.
Cậu nhớ tới cái cớ trước kia Triệu Hân từng dùng, mỉm cười nói: "Tôi nghe theo sắp xếp của đoàn phim."
Triệu Hân nhìn cậu, không thể tin được, nhưng cũng không bất ngờ. Chị ta không quên quan hệ không được thoải mái giữa mình và Quý Khinh Chu, chỉ là chị ta cho rằng chị ta đều đã kiên trì như vậy, tính tình Quý Khinh Chu từ trước đến nay tốt, ít nhiều gì cũng sẽ bận tâm mặt mũi chị ta, lại không nghĩ tới cậu bốn lạng đẩy ngàn cân, xác thật có bận tâm mặt mũi chị ta, nhưng cũng không cho chị ta sắc mặt tốt gì.
Phó đạo diễn hiểu ra, "Vậy làm theo sắp xếp của tổ trưởng tổ hoá trang đi, Lộ Lộ, cô nhớ làm tốt đấy."
"Yên tâm đi, phó đạo diễn." Lộ Lộ ra dấu OK với hắn ta.
Phó đạo diễn thấy thực sự không còn chuyện gì nữa, đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh chốc lát, Lưu Hủ đột nhiên quay đầu nhìn về phía Quý Khinh Chu, "Nhìn không ra nha Tiểu Quý, có bối cảnh?"
Quý Khinh Chu cười cười, không nói gì.
Lộ Lộ nhìn nhìn thời gian, "Aiya" một tiếng, đánh gãy Lưu Hủ chưa kịp mở miệng hỏi thêm, vội vàng kéo Quý Khinh Chu đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, "Hơn 8 giờ rưỡi rồi, em phải nhanh một chút, anh Quý, em trang điểm có chỗ nào anh không ưng thì nói với em, em xem rồi sửa lại."
"Được."
Lộ Lộ thấy cậu đáp ứng rồi, đem rương trang điểm của mình đặt lên bàn, nhanh chóng mở ra, bắt đầu thao tác.
Triệu Hân nhìn Lộ Lộ, phẫn nộ siết tay lại, xoay người trực tiếp đi ra ngoài.
Lưu Hủ kêu một tiếng, chị ta cũng không thèm để ý, Lưu Hủ hơi ngu ra, mặt hắn còn chưa làm xong đâu, nên làm gì bây giờ.
Hắn nhìn về phía Lộ Lộ, hỏi, "Chị Lộ Lộ? Chị Hân đi rồi, chị có thể giúp em trang điểm mấy chỗ còn lại không?"
Lộ Lộ đang đánh nền cho Quý Khinh Chu, nghe vậy đầu cũng không quay lại, nói thẳng, "Tôi không phụ trách makeup của anh, tôi chỉ lo hoá trang của anh Quý, anh muốn trang điểm đi tìm chị Hân. Còn nữa," cô nói tới đây mới nâng mắt lên nhìn Lưu Hủ, bất mãn nói, "Tôi nhỏ hơn anh, đừng kêu tôi là chị."
Tiểu Tiền cười "Phụt" một tiếng, thấp giọng nói, "Xem ra có vài người nói ngọt hơi lố rồi."
Quý Khinh Chu nghe cậu ta nói như vậy, biết cậu ta bất mãn việc trước kia Lưu Hủ đứng nói chuyện không đau eo, cúi đầu cười một chút.
°
Lị Lị làm tóc cho Trần Ký Nguyên xong, một bên thu thập vật dụng, một bên nói với hắn, "Anh Trần, tôi có việc đi trước."
Trần Ký Nguyên nhìn cô, "Sao hôm nay đi sớm vậy, nói không chừng lát nữa tôi muốn điều chỉnh tạo hình thì sao."
"Vậy anh gọi cho tôi là được. Sáng nay tổ trưởng tìm tôi, nói tôi sau này phụ trách tạo hình của anh Quý luôn, bây giờ tôi đi giúp anh ấy."
"Anh Quý?"
"Chính là Quý Khinh Chu." Lị Lị giải thích nói.
Trần Ký Nguyên nhíu mày, "Tạo hình Quý Khinh Chu còn cần cô phụ trách? Cậu ta là cái thá gì, một tên nam xứng, trên mạng còn chưa có bao nhiêu fans, bây giờ còn muốn dùng chung stylist với tôi? Mặt mũi cậu ta lớn thật đấy."
Lị Lị nghe vậy, sợ hắn nổi giận, nhẹ giọng nói, "Đây là tổ trưởng sắp xếp, tôi cũng chỉ có thể nghe theo."
"Điện thoại tổ trưởng các cô đâu, cô gọi cho chị ta, nói cô không đi."
"Vậy không được đâu." Lị Lị có chút không muốn.
Trần Ký Nguyên hừ một tiếng, lạnh nhạt nói: "Gọi."
Lị Lị đành phải móc di động ra, gọi sang điện thoại Trương Ngải.
"Sao thế?" Trương Ngải hỏi cô.
Lị Lị không biết nên nói như thế nào, sợ cô dùng từ không cẩn thận, Trần Ký Nguyên liền tức giận với cô, đưa điện thoại cho Trần Ký Nguyên, "Anh Trần, anh nói đi."
Trần Ký Nguyên nhận điện thoại, lời ít ý nhiều nói, "Là tôi, Trần Ký Nguyên, dựa vào cái gì để Lị Lị đi tạo hình cho Quý Khinh Chu? Tổ trưởng Trương, chị để nam xứng xài chung một stylist với tôi, chị đang xem thường tôi sao?"
Trương Ngải có chút đau đầu, chị ta sao lại quên mất, Trần Ký Nguyên vốn nhỏ mọn đã vậy còn nhằm vào Quý Khinh Chu. Lúc ấy Khương Nam gọi cho chị ta, chị ta còn chưa tỉnh ngủ, liền nghe Khương Nam ở bên kia đầu điện thoại nói, "Cô ở bên đó chọn ra hai người, một người lo hoá trang một người lo tạo hình, kỹ thuật tốt, tính tình tốt, bớt lo."
Chị ta không chút suy nghĩ, trả lời nói, "Vậy là Lộ Lộ và Lị Lị."
Lộ Lộ còn được, trước kia vì Trần Ký Nguyên bất mãn, đã sớm không phụ trách hoá trang cho Trần Ký Nguyên, nhưng Lị Lị vẫn còn phụ trách tạo hình cho Trần Ký Nguyên, với lòng dạ hẹp hòi của Trần Ký Nguyên, khẳng định không muốn để Lị Lị cũng đi làm stylist cho Quý Khinh Chu.
Trương Ngải cơ hồ trong nháy mắt đưa ra quyết định, "Là tôi suy xét không chu toàn, Lị Lị vẫn là làm stylist riêng cậu đi, tôi sắp xếp người khác qua bên Tiểu Quý."
Vậy còn tạm được, Trần Ký Nguyên thầm nghĩ, hắn hừ một tiếng, cúp điện thoại, đem điện thoại trả cho Lị Lị, "Được rồi đấy, cô không cần đi qua đó nữa."
Lị Lị nhận lấy, cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ có thể gật đầu.
°
Lộ Lộ nhìn thấy Tôn Lâm gõ cửa tiến vào, còn có chút kinh ngạc, "Chị tới đây làm gì?"
Tôn Lâm đi tới bên cạnh cô, thấp giọng nói, "Anh Trần không thả người, tổ trưởng nói chị qua đây làm stylist cho anh Quý."
Lộ Lộ nghĩ nghĩ, cũng phải, Trần Ký Nguyên sao có thể cho phép người khác cùng hắn xài chung một stylist, cô cười trào phúng trong lòng, không nói gì.
Tôn Lâm lễ phép chào hỏi Quý Khinh Chu, xét thấy Lộ Lộ còn đang hoá trang, cũng không làm gì khác, chỉ nhìn đầu tóc Quý Khinh Chu, tự hỏi nên làm kiểu tóc thế nào cho thích hợp.
Chỉ trong chốc lát, lịch trình mới được phát ra, thời gian Quý Khinh Chu hoá trang cùng quay chụp đều tiến hành điều chỉnh, thời gian hoá trang đổi thành 8h30 trang điểm, 10h giao trang, thời gian quay chụp đều tập trung ở buổi sáng và buổi chiều, cảnh diễn đêm vào buổi tối cũng không phân tán nữa, hơn nữa hôm nào diễn đêm thì hôm sau chừa ra nửa ngày cho cậu nghỉ ngơi, không có quay phân cảnh tiếp theo.
Trần Ký Nguyên nhìn lịch trình mới trên tay hắn, hung hăng siết chặt, sao lại thế này? Hết đổi stylist tới đổi lịch trình, Quý Khinh Chu đã làm gì? Rõ ràng đêm qua, phó đạo diễn còn nhìn cậu ta không vừa mắt, còn ở trước mặt bao người mắng cậu ta, sao một đêm qua đi liền thay đổi hết! Trần Ký Nguyên trong cơn giận dữ, nghe thấy điện thoại kêu ting một tiếng, hắn cúi đầu, thấy Lưu Hủ gửi tin nhắn qua WeChat cho hắn.
Trong phim Lưu Hủ sắm vai bạn hắn, ngày thường cũng sẽ nói chuyện, khi hai người ở cùng, Lưu Hủ phụ trách thổi phồng Trần Ký Nguyên, cũng do vậy, Trần Ký Nguyên mới chịu để ý cậu ta.
Hắn click mở WeChat, nhìn thấy Lưu Hủ nói: Anh, quá dữ rồi! Sáng nay, tổ trưởng tổ hoá trang đổi chuyên viên trang điểm cho cậu ta, chính là cái người lúc trước trang điểm cho anh, Lộ Lộ. Sau đó phó đạo diễn cũng tới, nói thẳng muốn cho Quý Khinh Chu dùng riêng một phòng hoá trang, đoàn phim chúng ta không phải chỉ mình anh được dùng phòng hoá trang riêng thôi sao? Sao cậu ta cũng được như vậy? Còn nữa, lịch trình mới của cậu ta thay đổi hoàn toàn luôn, vầy cũng quá đỉnh rồi!
Trần Ký Nguyên đọc, hung hăng nắm chặt di động, tức giận trong mắt càng thêm rõ ràng, tâm tình hắn không tốt, nhìn trong gương thấy chuyên viên trang điểm cho mình vừa kẻ xong lông mày, đột nhiên tức giận nói, "Kẻ lông mày kiểu gì vậy, lông mày kẻ thô như thế, tay phế rồi à! Lông mày còn không vẽ được còn làm chuyên viên trang điểm cái gì, không làm được thì cút."
Doạ chuyên viên trang điểm sợ tới mức run tay, xém chút nữa không cầm chắc được bút kẻ, cô nhìn Trần Ký Nguyên, thấp thỏm nói xin lỗi, nhưng Trần Ký Nguyên cũng không quan tâm, chỉ cây dâu mắng cây hòe, "Thật đúng là xem bản thân thành người quan trọng."
Chuyên viên trang điểm cúi đầu, Trần Ký Nguyên bóp chặt lịch quay chụp trong tay, trong lúc áp chế cơn giận, chậm rãi nảy ra chủ ý.
°
Thẳng đến buổi sáng quay phim xong, tới lúc ăn trưa Quý Khinh Chu mới có thời gian liên hệ với Sở Thành.
"Hôm nay quay phim thuận lợi không?" Sở Thành vừa ăn cơm vừa hỏi cậu.
"Thuận lợi, quả thực quá thuận lợi, chưa bao giờ thuận lợi như thế." Quý Khinh Chu ngồi ở trên sô pha, hỏi anh, "Có phải anh có chuyện gì chưa nói với tôi không?"
Sở Thành vừa nghe giọng điệu này của cậu liền đoán được cậu hẳn là đã biết, "Không phải cậu đã biết cả rồi sao?"
Quý Khinh Chu tuy rằng biết hết thảy sự tình phát sinh sáng nay đều là công lao của anh, nhưng lúc này nghe Sở Thành thừa nhận, vẫn là không nhịn được có chút cảm động.
Đối với Quý Khinh Chu mà nói, những việc trong đoàn phim, không phải cậu không thể nhịn, thời gian cậu quay phim không dài, chỉ có một tháng, hiện tại đã quay được một nửa, chỉ cần cậu không so đo, cậu vẫn có thể bình tĩnh quay xong suất diễn còn lại. Nhưng mà cậu không so đo là một chuyện, có người giúp cậu ra mặt là một chuyện khác.
Quý Khinh Chu sẽ không làm ra vẻ, cho rằng Sở Thành không nên không báo trước mà đột nhiên nhúng tay, nói chuyện với cấp cao đoàn phim thay đổi tình cảnh cho cậu. Cậu thẳng thắn tiếp thu ý tốt của Sở Thành, thậm chí bởi vậy có chút không tự giác được mà vui vẻ.
"Sao anh nhìn ra có vấn đề thế? Gọi cho Khương sản xuất khi nào vậy? Không ngờ anh còn quen Khương sản xuất nữa. Đúng rồi, anh nói với Khương sản xuất thế nào, nói tôi là em họ anh?"
"Vấn đề của cậu nhiều thật đấy."
"Tôi tò mò mà." Quý Khinh Chu thành thật nói.
Sở Thành cười, "Tôi lại không phải người trong giới các cậu sao mà nhìn ra vấn đề cụ thể ở đâu được, tôi chỉ là cảm thấy thời gian sắp xếp không hợp lý, rõ ràng có thể giải quyết xong trong một lần, vậy mà cứ phải chia ra nhiều lần, còn đều là vào nửa đêm nửa hôm, quá giày vò người khác. Cho nên tôi nhờ Dư An Nghi xem một chút, tôi không hiểu, em ấy hiểu, em ấy liếc mắt một cái liền nhìn ra, nói Trần Ký Nguyên nhằm vào cậu."
Sở Thành nói tới đây, nghĩ tới điều gì, "Sao lúc trước cậu không nói về hắn cho tôi, poster tuyên truyền của cậu bị pts thành ẻo lả như thế, tôi nói mà, sao mãi chưa gửi ảnh HD cho tôi, hoá ra là không gửi được."
Quý Khinh Chu ngượng ngùng cúi đầu, "Việc đó đã giải quyết rồi, anh Chu giúp tôi lên hot search một lần, mọi người cũng nhìn rõ được tôi trông như thế nào, cũng không phải chuyện lớn gì nên tôi không nói cho anh."
"Cậu đây là chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nếu tôi không tới tham ban cậu, chỉ dựa vào ngày thường cùng cậu nói chuyện phiếm, còn tưởng rằng cậu ở đoàn phim rất dễ chịu, kết quả tới thì mới thấy, quá hay, nơi nơi đều có vấn đề."
Quý Khinh Chu xác thật là có chút tính cách như vậy, cậu từ nhỏ đến lớn bởi vì phẩm học kiêm ưu, gia cảnh cũng không tệ, cho nên rất ít gặp phải chuyện gì lớn, cậu tự xử lý được một ít việc nhỏ nhặt, cũng không muốn lấy những việc đó ra làm mẹ Quý lo lắng.
Đối với Sở Thành, cũng giống như vậy.
Cậu cảm thấy mấy việc này không phải chuyện gì lớn, huống hồ đã giải quyết rồi, không cần thiết giống con nít đi cáo trạng với Sở Thành. Dù gì cậu cũng có năng lực tự giải quyết vấn đề.
"Anh cũng thực vất vả," Quý Khinh Chu nói, "Những việc này, tôi có thể tự giải quyết được. Tôi không muốn vì những chuyện này mà làm phiền anh."
"Cậu có thể tự giải quyết dĩ nhiên rất tốt, trước đây tôi từng nói, tôi không có mặt thì cậu xử lý, vậy không thành vấn đề. Nhưng sau đó phải nói cho tôi một tiếng, để tôi biết có việc như thế xảy ra, có như vậy, tôi mới không bày ra vẻ mặt ngơ ngác khi người khác nói về chuyện cậu gặp phải, đúng không?"
Quý Khinh Chu cảm thấy anh nói có lý, "Được rồi, lần sau tôi sẽ nói với anh." cậu nói xong, cảm khái nói, "Chỉ là cảm thấy sao tôi đã là người trưởng thành rồi còn giống như lúc đi học tìm thầy cô cáo trạng thế không biết."
"Tâm thái cậu có vấn đề," Sở Thành giáo dục cậu, "Ngày thường cậu gọi điện nhắn tin cho tôi thuận miệng ngẫu nhiên nhắc tới là được rồi, cậu không có group lớp sao? Chắc chắn trong group sẽ có người oán giận nói, " Ông chủ rác rưởi này, suốt ngày bắt tôi tăng ca ", cậu cũng có thể oán giận như vậy, " Đoàn phim rác rưởi này, lắm chuyện thế không biết ", hiểu chưa?"
"Đã hiểu."
"Hiểu rồi thì tốt." Sở Thành vừa lòng nói.
"Vậy anh gọi cho Khương sản xuất lúc nào thế?" Quý Khinh Chu một lần nữa đem đề tài kéo về, "Đừng nói là tối hôm qua tôi ngủ rồi anh còn chưa ngủ đi?"
"Bị cậu đoán đúng rồi." Sở Thành không chút che giấu, "Papa cậu vì cậu mà 3h sáng mới ngủ, đầu tiên là gọi cho chủ nhiệm giáo dục, không bắt máy, lại hỏi người khác số điện thoại chủ nhiệm lớp, làm người ta cũng ngủ không được. Cảm động không?"
"Cảm động." Quý Khinh Chu đúng sự thật nói.
"Vậy cậu nên biểu hiện như thế nào đây?" Sở Thành hỏi cậu.
Quý Khinh Chu nghĩ nghĩ, "Lần sau gặp mặt, tôi hôn anh một cái?"
"Chỉ hôn một cái?"
"Vậy, hôn hai cái?" Quý Khinh Chu không hiểu ý của papa cậu, "Anh muốn mấy cái?"
Sở Thành bất đắc dĩ, "Bảo bối, cậu không cảm thấy chúng ta tiến triển có hơi chậm sao?"
"Không cảm thấy a." Quý Khinh Chu cảm thấy rất nhanh mà, mới có hơn nửa tháng, hai người bọn họ đều phát triển đến hôn má rồi, còn chậm sao?
"Lần trước tôi nói gì với cậu?" Sở Thành tựa lưng vào ghế ngồi, nhàn nhã nói.
"Nói gì?" Quý Khinh Chu hỏi anh.
"Tôi nói, cậu muốn thử hôn môi với tôi không?"
Quý Khinh Chu:......
Sở Thành hỏi cậu, "Muốn không?"
Quý Khinh Chu không nói gì.
Sở Thành "chậc chậc" hai tiếng, "Đây là biểu hiện của cậu? Không có một chút thành ý."
"Tôi...... Tôi cũng không phải không đồng ý." Quý Khinh Chu nói xong, cảm giác mặt mình có hơi nóng.
"Vậy là đồng ý rồi?"
Quý Khinh Chu chịu đựng sức nóng lan toả trên mặt, yên lặng gật đầu, gật xong nhớ ra anh không thấy được, cho nên nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Sở Thành thực vui mừng, "Không uổng công papa nửa đêm bận rộn vì cậu."
"Papa vất vả rồi." Quý Khinh Chu rất phối hợp.
"Không vất vả," Sở Thành theo quán tính tiếp lời, "Suy cho cùng cũng không thể để con mình khổ, nếu tôi không vất vả, cậu lại phải tiếp tục chịu đựng."
Quý Khinh Chu: "......"
"Đúng rồi, cậu mới hỏi tôi cái gì? Tôi quen biết Khương Nam bao giờ?"
"Ừ." Quý Khinh Chu thấy anh lại đem đề tài vòng trở về, lúc này mới tiếp tục hỏi, "Sao anh nói với Khương sản xuất tôi là em họ anh?"
"Tôi không có quen Khương Nam, tôi quen nhà đầu tư của mấy cậu, nhưng tối hôm qua không liên lạc được, cho nên mới tìm Khương Nam. Mấy năm nay IP cải biên hot, Khương Nam từng tới chỗ tôi mua bản quyền, là đàn anh cùng trường của tôi phụ trách, nên hôm qua tôi hỏi phương thức liên lạc với chị ta từ đàn anh. Giới giải trí không phân chia rạch ròi, ngày sau chị ta có khả năng sẽ có hợp tác với bên chúng tôi, vì vậy cho tôi mặt mũi. Còn về việc nói cậu là em họ của tôi, nửa đêm tôi thay cậu ra mặt cũng phải có cái danh chứ, không nói là em họ thì nói là gì?"
"Nói là bạn bè không phải được rồi sao?"
"Cậu tin không? Bạn bè nhà ai nửa đêm không ngủ gọi cho người khác vì muốn điều chỉnh lịch trình cho đối phương, không thể chờ đến sáng mai sao?"
"Cho nên anh mới nói là em họ?"
"Anh trai quan tâm em mình, bình thường biết bao. Huynh hữu đệ cung, thiên kinh địa nghĩa."
Quý Khinh Chu thở dài, "Tôi chỉ sợ anh nói vậy bọn họ liền nghĩ tôi là thân thích nhà anh."
"Vậy thì tốt, xem ai còn dám khi dễ cậu."
"Lỡ như bị người nhà anh nghe thấy thì sao?" Quý Khinh Chu không quên Sở Thành còn có một người anh trai, là người đương nhiệm cầm quyền Tây Ngu. Lúc Quý Khinh Chu đọc sách, nhớ rõ tác giả đề cập qua một hai nét bút, nói anh trai Sở Thành là Sở Tín-nghiêm túc thâm trầm, giống như cái máy làm việc, cũng không biết nếu anh ta nghe thấy Sở Thành ở bên ngoài nhận một đứa em chiếm hời nhà mình sẽ bày ra biểu tình gì.
Hẳn là không phải biểu tình đẹp đẽ gì đâu.
"Không sao," Sở Thành không lo lắng chút nào, "Anh tôi cũng sẽ không tìm cậu, anh ấy sẽ trực tiếp tìm tôi."
"Cậu còn sợ anh tôi à?" Sở Thành cười nói.
Quý Khinh Chu trong lòng nói không sợ được sao, anh trai anh là ông chủ tôi mà? Lại nói, lúc cậu đọc sách, dựa theo miêu tả của tác giả về Sở Tín, người này nhất định không đơn giản. Quý Khinh Chu nhớ tới lần đi thang máy ở Tây Ngu, Sở Thành gặp Chu Thành Phong, có nói với hắn "Đừng nói cho anh tôi biết." thì có thể đoán được, nếu Sở Tín biết, đại khái ít nhiều gì vẫn sẽ có chút phiền phức.
"Anh không sợ sao?" Quý Khinh Chu hỏi anh.
"Tôi sợ cái gì," Sở Thành bình tĩnh nói, "Anh tôi đối xử với tôi tốt lắm, yên tâm đi."
"Vậy được."
"Được rồi, tôi có chút việc cần xử lý, cậu đi nghỉ ngơi trước đi, buổi chiều hết bận tôi qua tìm cậu."
"Được."
Sở Thành cười cười, trêu ghẹo cậu, "Muốn hôn gián tiếp qua điện thoại không?"
Quý Khinh Chu: "......"
Quý Khinh Chu yên lặng cúp điện thoại.
Sở Thành nhìn cuộc gọi bị ngắt máy, cười một tiếng, anh đang chuẩn bị gọi lại cho Quý Khinh Chu, chất vấn cậu sao dám không nói gì đã cúp máy papa, quá bất hiếu! Kết quả còn chưa kịp quay số, liền nghe âm thanh thông báo WeChat vang lên một tiếng.
Sở Thành nhìn thoáng qua, quả nhiên là Quý Khinh Chu.
Anh click mở, thấy Quý Khinh Chu gửi cho anh một bé chibi phồng má thổi trái tim, bên cạnh là mấy chữ moah moah moah ~
Sở Thành không nghĩ tới cậu sẽ như vậy, nhịn không được lại nở nụ cười. Anh trước kia kỳ thật chưa từng đùa giỡn Quý Khinh Chu bao giờ, lúc ấy Quý Khinh Chu ở trước mặt anh một bộ ủy khuất không cam lòng, anh cũng không có tâm tình, một lòng một dạ chỉ nghĩ trước tiên lên giường đã rồi nói. Nhưng mà gần đây Quý Khinh Chu đột nhiên trở nên không câu nệ trước mặt anh nữa, Sở Thành mới phát hiện, cậu thật đúng là rất ngây thơ, cậu càng ngây thơ, Sở Thành càng muốn chọc ghẹo cậu, thường xuyên qua lại, ngược lại có chút trêu chọc đến nghiện rồi, thường thường liền muốn trêu chọc cậu một chút.
Thật đúng là, Sở Thành yên lặng phun tào chính mình, bất quá, cũng không thể trách anh, mỗi lần anh hơi chút trêu ghẹo, phản ứng của Quý Khinh Chu đều rất thú vị. Từ nội tâm Sở Thành phát hiện ra, cảm thấy chọc ghẹo Quý Khinh Chu đúng là một chuyện rất vui vẻ.
Có điều, chỉ mình anh được làm vậy.
Quý Khinh Chu thấy Sở Thành chậm chạp không trả lời WeChat, gửi tin nhắn qua trước: Cứ vậy đi, anh bận đi, tôi cũng đi nghỉ ngơi chút đã.
Sở Thành trả lời cậu một chữ "Ừ".
Lúc này Quý Khinh Chu mới yên tâm, cậu lần đầu tiên cúp điện thoại Sở Thành, còn đang lo Sở Thành sẽ tức giận, nhưng rất may mắn kim chủ papa của cậu vẫn luôn khoan hồng độ lượng. Quý Khinh Chu không chút do dự lại phát cho Sở Thành một tấm thẻ người tốt.
Vào buổi chiều, Quý Khinh Chu đi theo đoàn phim tới công viên ghi hình, chuẩn bị quay ngoại cảnh. Hôm nay cậu sẽ đối diễn cùng Trần Ký Nguyên, phân cảnh này nội dung là Trang Hướng Dương xảy ra tranh cãi với gia đình, không màng bệnh nặng chạy ra khỏi nhà, cậu ngồi ở cái đình trong công viên, nhìn người đến người đi, mỏi mệt buồn ngủ. Ngay lúc này, bầu trời đổ mưa, Trang Hướng Dương ngồi ở trong đình đợi mưa tạnh, nhưng mưa vẫn cứ rơi không ngừng, bản thân cậu đang bệnh, bị gió thổi trúng, run bần bật.
Trùng hợp lúc này, Tưởng Vi Vi gọi điện nhắc cậu hôm nay bọn họ có hẹn xem phim. Trang Hướng Dương vì thực hiện lời hứa, đội mưa ra ngoài, lại vô tình va phải Trương Phỉ, cậu đang bệnh, không có sức, đợt va chạm này thiếu chút bị Trương Phỉ đụng ngã, vẫn là Trương Phỉ phản ứng nhanh túm cậu lại một phen, cậu mới không bị té.
Quý Khinh Chu nhìn kịch bản, có chút lo lắng Trần Ký Nguyên sẽ sử dụng ám chiêu, nhưng dù gì phó đạo diễn cùng đạo diễn đều có mặt, cho dù Trần Ký Nguyên thật sự muốn làm ra thủ đoạn gì, bọn họ cũng sẽ ngăn lại đi. Quý Khinh Chu nghĩ đến đây, chỉ hy vọng quay chụp thuận lợi, tốt nhất có thể một lần liền qua.
Thư ký trường quay nhanh chóng di chuyển các thiết bị cần thiết đến địa điểm quay, đạo diễn yêu cầu Quý Khinh Chu cùng Trần Ký Nguyên xem lại kịch bản, Trần Ký Nguyên rất phối hợp, đạo diễn lại cường điệu một lần các chi tiết, nhắc nhở Trần Ký Nguyên nhất định phải chú ý phản ứng nhanh, kịp thời tóm được Quý Khinh Chu, Trần Ký Nguyên cười gật đầu, Quý Khinh Chu nhìn hắn, trong lòng vẫn cứ bất an.
Đạo diễn chỉ đạo xong, kêu xe phun nước bắt đầu phun, xây dựng cảnh tượng trời mưa, cảnh này quay Quý Khinh Chu ở một mình trong đình, Trần Ký Nguyên không cần lên sàn, đạo diễn ý bảo hắn đi nghỉ chút.
Trần Ký Nguyên nghe vậy, cười một tiếng, "Không phải nên quay tôi trước sao?"
Đạo diễn giải thích nói, "Cảnh này Tiểu Quý ở trong đình, quần áo khô ráo, va chạm với cậu mắc mưa nên quần áo mới ướt, nếu quay va chạm với cậu trước thì sau đó không cách nào quay cảnh trong đình được, cho nên mới quay cậu ấy trước."
Trần Ký Nguyên đút tay vào túi quần, "Vậy không ổn đâu," hắn nói, "Thời gian của tôi khẩn trương, lát nữa trở về còn phải live stream, bây giờ quay cậu ta trước thì tôi chẳng phải sẽ cần đợi lâu lắm sao?"
Trợ lý Trần Ký Nguyên thấy vậy, cũng hùa theo nói, "Đúng đó, thời gian của Ký Nguyên nhà tôi so với Quý Khinh Chu đáng giá hơn nhiều, nếu là vì chờ diễn mà trễ live stream thì biết làm sao đây?"
"Không mất bao lâu đâu, Tiểu Quý diễn nhanh lắm, rất nhiều lần đều một lần là qua."
"Nhưng cũng không có lý nào để nam chính chờ nam xứng."
Quý Khinh Chu nghe vậy, không muốn xảy ra tranh chấp, cậu nghĩ nghĩ, mở miệng nói, "Vậy cứ quay tôi cùng anh Trần trước đi, tôi nhớ bộ quần áo này có hai bộ, quay cảnh mắc mưa trước rồi tôi thay bộ còn lại quay cảnh trong đình sau."
Đạo diễn nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Trần Ký Nguyên một cái, thấy vẻ mặt Trần Ký Nguyên không hề muốn thoái nhượng, hắn tuy cảm thấy như vậy có hơi lộn xộn, nhưng ai bảo địa vị Trần Ký Nguyên lớn nhất đoàn phim, hắn cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, "Vất vả cho cậu, Tiểu Quý."
"Không có gì." Quý Khinh Chu nói.
Đạo diễn xác định vị trí cho bọn họ, rồi trở về bên camera, một bên gọi người phụ trách trang phục đem quần áo của Quý Khinh Chu tới đây, một bên nhìn màn ảnh, chuẩn bị kêu "Action".
Quý Khinh Chu cùng Trần Ký Nguyên đều đã vào vị trí, Quý Khinh Chu đứng ở trong đình, khi đạo diễn hô một tiếng "Action", cậu nhìn mưa đổ ngoài đình, dựa theo tâm trạng của Trang Hướng Dương, bất đắc dĩ rồi lại không có cách nào, chạy ra khỏi đình.
Cậu chạy thật nhanh về phía trước với chiếc áo khoác trong tay, nhưng mới vừa chạy không bao xa, liền đụng trúng người khác, lực đạo quá lớn, Quý Khinh Chu không đề phòng, ngã ra phía sau, Trần Ký Nguyên xoay người, vươn tay, lại không túm chặt cậu, vẫn là Quý Khinh Chu tự mình đứng vững.
"Dừng," đạo diễn hô, "Không giữ chặt, làm lại lần nữa."
Quý Khinh Chu nhìn Trần Ký Nguyên, nước từ xe phun nước chảy dọc theo tóc của cậu không ngừng đi xuống, trên mặt Trần Ký Nguyên không có biểu tình gì, xoay người về vị trí của hắn.
Hắn không phải diễn chính của cảnh này, cho nên chỗ của hắn không có xe phun nước tạt qua, hắn chỉ dính chút nước khi quay một màn va chạm với Quý Khinh Chu.
Quý Khinh Chu nhanh chóng quay trở về đình, khi đạo diễn hô "Action", cậu lại lần nữa xông ra ngoài, như cũ va vào nhau, chẳng qua Trần Ký Nguyên lại không kịp thời giữ chặt cậu.
Đạo diễn hô lớn nói, "Tiểu Trần, cậu nhớ rõ phải giữ chặt Tiểu Quý, nhất định phải phản ứng nhanh một chút."
"Được." Trần Ký Nguyên đáp.
Quý Khinh Chu lần thứ ba từ trong đình chạy ra, trên người đã có chút lạnh, trực giác cậu cho biết lần này cũng sẽ NG, quả nhiên, Trần Ký Nguyên lúc này đây phản ứng rất nhanh kéo cậu lại, nhưng cậu còn chưa té ngã hắn đã đem người kéo qua.
"Anh Trần," Quý Khinh Chu nhìn hắn, hỏi hắn, "Anh định cứ cùng tôi kéo dài cảnh này như vậy sao?"
"Cậu nói gì cơ?" Trần Ký Nguyên cười nói, "Tôi chỉ là không nắm chắc thời cơ thôi mà?"
"Tôi thấy anh Trần nắm bắt thời cơ rất tốt, không phải quá nhanh thì là quá chậm, hoàn mỹ bỏ lỡ thời điểm tốt nhất."
"Tiểu Quý, lời này của cậu có ý gì?"
"Không có ý gì," Quý Khinh Chu nói, "Chỉ hy vọng anh Trần có thể đóng phim cho tốt, dù sao chúng ta cứ luôn NG cũng không tốt lắm, đúng không?"
Trần Ký Nguyên cười một chút, không nói gì.
Thời điểm lần thứ tư Quý Khinh Chu và Trần Ký Nguyên va vào nhau, lực đạo của Trần Ký Nguyên so với mấy lần trước lớn hơn, Quý Khinh Chu lui vài bước mới đứng được, nhưng bởi vì trọng tâm không vững liền ngã trên mặt đất.
Trần Ký Nguyên tựa hồ có chút tiếc hận, nói câu, "Tiểu Quý cậu cẩn thận chút chứ." rồi lại trở về chỗ.
Đạo diễn hô ngưng, ngừng xe phun nước, đi tới trước mặt hai người. Hắn nhìn Trần Ký Nguyên, bất mãn nói: "Tiểu Trần, hôm nay cậu sao thế này?"
Trần Ký Nguyên bình tĩnh nói: "Tối hôm qua không ngủ ngon, hôm nay có hơi mệt."
"Nếu cậu mệt, chúng ta quay cảnh của Tiểu Quý trước, cậu ở bên cạnh nghỉ một lát. Cậu cứ như vậy, Tiểu Quý bị xối biết bao lâu, sao chịu cho nổi."
"Tôi không phải cũng bị xối sao."
Đạo diễn cạn lời, "Cậu chỉ bị xối có một chút, cậu ấy thì sao, bị xối suốt từ nãy đến giờ."
"Đạo diễn thật đúng là chiếu cố Tiểu Quý," Trần Ký Nguyên âm dương quái khí nói một câu, "Được rồi, tôi sẽ chú ý."
Chuyên viên trang điểm bổ trang cho cả hai, Tiểu Tiền đưa Quý Khinh Chu một ly nước ấm, Quý Khinh Chu uống mấy ngụm, đạo diễn hô "Chuẩn bị", cậu đem nước ấm trả lại cho Tiểu Tiền, một lần nữa quay về đình.
"Action."
Quý Khinh Chu theo tiếng hô chạy ra đình, nhưng mà cậu không cảm nhận được lực va chạm quen thuộc, quay đầu lại thấy Trần Ký Nguyên vẫn ở chỗ cũ không dính chút nước nào  mà đạo diễn an bài cho hắn, một bước cũng không nhúc nhích, cứ như đến để xem cậu diễn.
Thậm chí khi cậu nhìn qua, khoé miệng hắn còn nhếch lên cười trào phúng, giống như đang nhìn một tên hề.
Quý Khinh Chu cảm thấy lửa giận trong lòng sắp kiềm không được nữa. Cậu hung hăng nắm quyền, nhắc nhở mình đang làm việc, cậu đánh Trần Ký Nguyên, về sau tất nhiên sẽ có một loạt phiền toái, Sở Thành đã giúp cậu ra mặt một lần, cậu không thể nhiều lần đều phiền đến Sở Thành. Cậu còn chưa cho Sở Thành cái gì đâu, nào có tư cách khiến Sở Thành vì cậu liên tục trả giá.
Đạo diễn phẫn nộ nói, "Trần Ký Nguyên! Cậu đứng ngốc ở đó làm cái gì!"
Trần Ký Nguyên không biết xấu hổ, bình tĩnh nói, "Tôi quên mất, không phản ứng kịp."
Đạo diễn trong lòng cũng có chút bực bội, chỉ có thể để Quý Khinh Chu lại lần nữa trở vào.
Quý Khinh Chu không nói gì, yên lặng nắm chặt đôi tay.
Thời điểm Sở Thành tới, vừa lúc nhìn thấy một màn này.
Anh đi đến cạnh Tiểu Tiền, hỏi cậu ta, "Chuyện gì thế này?"
Tiểu Tiền hoảng sợ, quay đầu lại phát hiện là anh, lắp bắp nói, "Sở, Sở thiếu, sao anh lại tới đây? Sao không để tôi ra đón anh."
"Cậu trước tiên nói tôi biết đây là đang làm gì? Sao cậu ấy bị xối thành cái dạng này."
Tiểu Tiền thở dài, "Quay một cảnh dưới mưa, anh Quý quay với Trần Ký Nguyên, Trần Ký Nguyên không đàng hoàng phối hợp, không phải chậm thì chính là nhanh, hiện tại hay rồi, hắn đơn giản đứng bất động tại chỗ, anh Quý đành phải cứ một lần lại một lần phối hợp với hắn."
Sở Thành nghe vậy, cười nhạo một tiếng, anh đã sớm bất mãn tên tiểu nhân Trần Ký Nguyên này khi nói chuyện với Dư An Nghi đêm qua, lần này thì tốt rồi, trực tiếp gặp, vừa hay có thể lấy hắn ra khai đao, giết gà dọa khỉ.
Sở Thành nhìn nhìn khắp nơi, vòng qua Tiểu Tiền, đi tới bên kia, đi về một hướng cách đó không xa. Tiểu Tiền hơi ngơ ngác, không biết tiểu thiếu gia công ty bọn họ muốn đi đâu, nhưng cậu ta sẽ nhanh biết được thôi.
Khi Quý Khinh Chu lại một lần chạy khỏi đình, chuẩn bị va chạm với Trần Ký Nguyên, vừa mới đụng vào nhau, liền nghe thấy "A" một tiếng, ngay sau đó là âm thanh có người té ngã cùng giọng Trần Ký Nguyên tức giận mắng, "Đờ mờ mày!"
Quý Khinh Chu quay lại, liền thấy Trần Ký Nguyên đang quỳ gối cách đó không xa, quay đầu căm tức nhìn Sở Thành phía sau cậu.
Cậu còn chưa kịp kinh ngạc sao Sở Thành lại ở chỗ này, liền thấy Sở Thành hừ lạnh một tiếng, đạp lên người Trần Ký Nguyên, đá về trước, hắn dựa tay chống đất mới không bị ngã thành chó ăn cứt.
Sở Thành nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Mày lại mắng một câu thử xem."
Anh nói xong, ngẩng đầu nhìn qua thấy Quý Khinh Chu vẫn còn bị xe phun nước xối, cạn lời xoay người quay sang phía nhân viên công tác hô "Cậu là đồ ngu à?! Xả nước không cần trả tiền à! Thân thể diễn viên không phải thân thể à! Lúc này rồi còn chưa tắt nước, mẹ nó tính nuôi cá chắc?"
Nói xong, lại quay đầu hướng Quý Khinh Chu hô, "Thất thần làm gì, mau qua đây! Còn chưa bị xối đủ à!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.