Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 2: Cơ Duyên 2





Ai biết không tới thiên đường địa ngục, trái lại sinh đến thế giới tiên hiệp, lớn lên ở am ni cô.
Có điều am ni cô chỉ có thể che chở Dư Tương đến 15 tuổi, bởi vì Dư Tương không muốn làm ni cô, khi đó vừa vặn có tham gia môn phái tu tiên chọn lựa đệ tử, cô may mắn đậu vào đó.
Có điều tiệc vui chóng tàn, Dư Tương mới nhập môn, một lần làm nhiệm vụ trở về Tiên Môn đã bị kẻ thù diệt, Dư Tương không có nơi nào có thể đi, thành Tán Tiên tự mình tu luyện ngược lại cũng tự tại.
Dư Tương vốn tưởng rằng làm một Tán Tiên sống mấy trăm năm đã đủ vốn, có thể phi thăng là niềm vui bất ngờ, ai biết không đợi đến lôi kiếp phi thăng, trái lại một sấm sét vô danh bổ xuống cô một cú đầy kinh ngạc.
Nguyên thân là thanh niên trí thức xuống nông thôn, Dư Tương tiếp nhận thân phận của cô ta qua sáu năm ở nông thôn, cũng may các bà con trong thôn rất tôn trọng đối với thanh niên trí thức, Dư Tương từng bước trải qua cũng coi như tự tại.

Một năm trước, lúc Dư Tương xuống ruộng làm việc nhặt được một mặt ngọc Tỳ Hưu trên mặt đất, không nhìn ra chất liệu, nhưng nghĩ không giống như là đồ giả, bèn giữ lại trong tay, bởi vì có một ý nghĩ ảo tưởng, Dư Tương nhỏ hai giọt máu lên trên mặt ngọc nhưng không có phản ứng gì cả.
Dư Tương liền cho rằng đây là mặt ngọc bình thường, ai biết nửa năm trước, trong mặt ngọc đột nhiên có một thần thức truyền đến, hỏi họ tên sinh nhật thời đại của Dư Tương, sau đó ba ngày không đáp lại, phản ứng chậm như máy tính của thời đại này.
Ngày thứ tư, thần thức nói cho Dư Tương: "Tôi là cơ duyên của cô.
"Thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí, Dư Tương không có hỏi nhiều, giữ lại mặt dây chuyền chậm rãi trò chuyện, biết được tên của cậu ta là Trường Phong, nhưng không hỏi được lai lịch.
"Là bởi vì vẫn chưa phát động nhiệm vụ sao?""Đúng thế.
""Lúc nào phát động nhiệm vụ?""Cơ duyên đến tôi tự nhiên sẽ nói cho cô biết.
"Đây là một hệ thống cổ phong.
"Vậy chúng ta có thể tách ra không?""Không được, nếu như cô mạnh mẽ tách ra, sẽ dẫn tới Thiên Lôi trừng phạt, có điều cô yên tâm tôi sẽ không hại cô.
"Dư Tương không muốn lại bị Thiên Lôi biến thành một con cá nướng nữa, bèn giữ lại hệ thống Trường Phong goi như máy kể chuyện, thỉnh thoảng Trường Phong sẽ nhắc nhở Dư Tương trong con sông nào có cá, bên bờ sông nào có trứng vịt trời, cô trải qua nửa năm vẫn coi như thoải mái.
Lẽ nào sống qua ba đời rốt cục có số mệnh vai chính rồi hả?Dư Tương thu hồi ánh mắt nhìn về phía toa xe, thanh niên trí thức nam đối diện đang nhìn chằm chằm cô trong phút chốc thu hồi ánh mắt, trong con mắt to lông mày rậm đều là xấu hổ.
"Đồng chí, cô về đâu?""Yến thành.
""Ơ, đồng chí Trương, hai người chung một nơi à!"Đồng chí Trương mày rậm mắt to mặt đỏ rần: "Đồng chí, cô ở khu nào?"Dư Tương còn chưa trả lời, nhân viên trên tàu lớn giọng bắt đầu thông báo: "Đến ga xe lửa Yến thành, đồng chí muốn xuống xe sớm chuẩn bị đi!"Lần này cũng không ai dám trì hoãn, cuống quít thu dọn đồ đạc, trên xe nhiều người chen chúc, thanh niên trí thức cầm lấy hành lý đều chen nhau đứng trên hành lang đợi xuống xe, Dư Tương cũng ở trong đó.
Lúc chen xuống xe lửa, Dư Tương nghe thấy từng tiếng hoan hô, cô cũng không khỏi tự chủ nở nụ cười.
"Rốt cục trở về rồi! Tôi đã trở về!"Cũng có thanh niên trí thức lớn tuổi nghẹn ngào ngay tại chỗ, c hảy nước mắt chạy xuống ga xe lửa.
Bên ngoài nhà ga người người nhốn nháo, phần lớn là đến đón người, cũng có người kéo khách lái xe ba bánh, Dư Tương đi ở phía sau nhìn thanh niên trí thức chạy về phía người thân vừa khóc vừa cười, cô nhìn chung quanh một vòng, đều là từng khuôn mặt xa lạ, giữa lúc cô muốn đi ra ngoài tìm cột đường , có người ở phía sau vỗ cô một cái!"Dư Tương!"Dư Tương quay đầu lại, là một nam thanh niên mặc đồ quân đội ngắn tay màu xanh, hào hoa phong nhã, trên mặt là sự vui mừng không hề che giấu.

"Anh?!"Dư Uy ôi một tiếng, lẩm bẩm nói: "Lúc đi còn là một đứa nhóc, chỉ chớp mắt đã lớn rồi! Anh cũng sắp không nhận ra!"Dư Tương cũng nhờ dựa vào ký ức xa xôi mới nhận ra đây là anh cả cô Dư Uy.
"Mẹ anh bảo anh đến ga xe lửa đón em, cũng coi như đợi được em rồi, trên đường thế nào?""Rất tốt, trong nhà cũng khỏe chứ?""Đều khoẻ, đi, chúng ta đi về nhà!"Dư Uy đạp một chiếc xe đạp chở Dư Tương, phía trước trên xà ngang đặt hành lý, yên phía sau xe chở người, anh ta cũng cầm lái thành thạo điêu luyện.
Dư Tương ngồi ở đằng sau, bắt đầu cân nhắc làm sao đối mặt với người nhà.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.