Xuyên Thành Sư Huynh Ác Độc Của Nam Chính

Chương 7: Đạo Cụ Phụ Trợ Thủy Phủ





Ở trước mặt nam chính, Thẩm Tu Viễn cẩn trọng sắm vai thần y cùng tiểu sư muội, ở trước mặt những đệ tử Vô Vi phong khác lại là đại sư huynh cao lãnh, không chỉ cần chỉ đạo mọi người tu luyện mà còn phải thay Vô Vi chân nhân xử lý sự vụ lớn nhỏ ở Vô Vi phong.
Cứ thế mãi, y cảm thấy bản thân sắp tách thành nhiều người luôn rồi.
Có một lần y mới vừa ở trong rừng cây đổi sang áo choàng sư huynh, sau khi ra rừng cây đột nhiên gặp được Mục Ngũ Đồng, thiếu chút nữa buột miệng thốt ra "Ngũ sư huynh".
May mắn hai chữ "sư huynh" chưa phát ra, vẫn còn giữ được đường sống.
Vì thế y lãnh đạm mà liếc Mục Ngũ Đồng một cái, nhíu mày nói: "Suốt ngày trước mặt đồng môn thổi phồng việc Mạnh Quân so đấu làm cái gì? Ngươi biết như thế nào là thận trọng từ lời nói đến việc làm sao? Trừ một tháng linh thạch."
Mục Ngũ Đồng: QAQ
Khi nay hắn đi ngang qua nơi này, rõ ràng thấy từ xa tiểu sư muội vào rừng cây, cớ sao ra tới lại là đại sư huynh? Nếu sớm biết đại sư huynh cũng ở trong đó, hắn tuyệt đối không đụng tới việc rủi ro này!
Thẩm Tu Viễn bay nhanh thoát khỏi hiện trường chết người, trở về phòng liền uống hai ly nước trà nguội lạnh, trấn tĩnh lại bản thân.
Dư quang thoáng nhìn áo choàng thần y nằm ở trên giường, y rốt cuộc không thể nhịn được nữa, gọi hệ thống: 【 Hệ thống, còn có thể mở rộng dung lượng ô đựng đồ không? 】
【 Thực xin lỗi thân mến, sau khi "giá trị hảo cảm" đạt tới chỉ tiêu 30 mới tặng thêm ô đựng đồ, hiện tại giá trị thù hận của nam chính chưa về dương, không có cách nào để mở ra chỉ tiêu "giá trị hảo cảm".
】Thanh âm hệ thống số 10086 có vẻ hết sức áy náy.
Mấy ngày qua, Thẩm Tu Viễn cẩn trọng sắm vai các loại tính cách khác nhau vất vả bao nhiêu, hệ thống đều nhìn thấy cả.
Nhưng bởi vì bị hệ thống chủ hạn chế, nó không có cách nào mở rộng trước sức chứa ô đựng đồ của Thẩm Tu Viễn.
Thẩm Tu Viễn biết hệ thống nghiêm khắc hành sự theo quy tắc, vốn dĩ cũng không thể trông cậy vào hệ thống có thể lại vì y mà mở ra thêm một ô đựng đồ.
Có thể từ trong miệng hệ thống biết được rằng kế tiếp còn có chỉ tiêu "giá trị hảo cảm" là điều tốt ngoài ý muốn.
Y tiếp tục uống ngụm trà, rèn sắt khi còn nóng hỏi: 【 Hệ thống, trừ bỏ ô đựng đồ, còn có đạo cụ phụ trợ khác sao? Ta muốn một nơi an toàn có thể thay đổi áo choàng, sau khi thay áo choàng có thể thuận tiện suy nghĩ một chút.
Sự tình hôm nay ngươi cũng thấy rồi, nếu cứ thế mãi, trước lúc hoàn thành nhiệm vụ ta sẽ phân tách đấy, thế có được tính là tai nạn lao động không? 】
Qua một lúc lâu, hệ thống đáp lại: 【 Nhằm vào vấn đề ký chủ gặp phải, hệ thống tỏ vẻ vô cùng xin lỗi.
Để bồi thường ký chủ, phát "Thủy phủ" x1.


【 "Thủy phủ" là không gian chân thật, dùng cho việc gửi áo choàng hoặc tị nạn tạm thời, ở trạng thái tĩnh cửa ra vào tại chỗ không ai biết.
Ký chủ mặc niệm khẩu quyết, có thể mở cửa ra vào.
Vị trí chỉ ký chủ mới có thể thấy được.

Thẩm Tu Viễn thử mặc niệm khẩu quyết hệ thống truyền đến trong đầu y, trên sàn nhà nháy mắt xuất hiện một cửa động sáng màu lam phiếm bạc, phảng phất như muốn hút y vào.
"Thủy phủ" hệ thống cấp tương đương với một kho hàng có thể tùy lúc tiến vào, lần sau y đổi sang áo choàng khác, liền không cần phải đi vào rừng cây trong sự lo lắng đề phòng.
Áo choàng ban đầu nằm ở trong phòng, cũng có thể dọn đến "Thủy phủ".
Thực không tồi!
【 Hệ thống hữu nghị nhắc nhở: "Thủy phủ" thực tế là thuỷ vực cổ xưa từng được Giao Nhân nhất tộc cư trú, bởi vậy sau khi ký chủ tiến vào "Thủy phủ", chịu điều kiện ảnh hưởng riêng, có thể sẽ khôi phục nguyên hình của huyết mạch nha ~ Vào lúc khác, trừ phi kiệt sức hoặc là suy yếu cực độ, đều không thể chủ động khôi phục nguyên hình đâu ~】
Y sau đó ôm áo choàng trên giường nhảy vào "Thủy phủ", thử khôi phục nguyên hình giao nhân.
Hình thái giao nhân rất thích hợp hoạt động trong nước.
Thân thể y thon dài, tóc dài màu đen rũ đến vòng eo, dưới mái tóc dài là đuôi cá màu lam vảy bạc mỹ lệ.
Cả người khí chất thanh cao lãnh đạm, giống như một vương tộc dưới nước, tràn ngập hơi thở cao quý thần bí.
Dù trong thủy phủ có đình đài lâu tạ, chỉ có đại điện cùng gian trữ vật có thể dùng được, tương đương với Long Cung trong "Tây Du Ký" phiên bản thiếu chi phí.
Gian trữ vật rất lớn, Thẩm Tu Viễn đem áo choàng thần y đặt ở trên mặt đất, không gian vẫn còn dư dả.
Y thật cẩn thận giấu kĩ áo choàng, đóng lại cửa gian trữ vật, trở lại đại điện, niệm động khẩu quyết một lần nữa mở cửa ra vào thủy phủ.
Cửa động lóng lánh sóng nước mới vừa mở ra, y liền nghe thấy tiếng đập cửa cách mặt nước.
"Đại sư huynh, đại sư huynh, huynh ở đâu, đại sư huynh?"
Loan Tứ Duy gõ vài cái lên cửa, thấy không có người đáp lại, tay đang giữ ở trên cửa, không biết có nên gõ tiếp, đột nhiên "kẽo kẹt" một tiếng, cửa mở.
Đại sư huynh tựa hồ mới vừa tắm gội, trên người còn có hơi nước chưa tan đi, không khí trong phòng ẩm ướt.
Bộ dáng thanh tú, sắc mặt lãnh đạm, theo cửa phòng mở ra, mơ hồ truyền đến một cổ thanh hương thủy sinh hoa.
Thẩm Tu Viễn lãnh đạm quét mắt qua hai người Chu Tam Ngôn cùng Loan Tứ Duy, liếc mắt một cái: "Đều tới làm cái gì?"
Hai người thấy Thẩm Tu Viễn không có việc gì, trước tiên liền yên lòng.
Loan Tứ Duy giành nói: "Đại sư huynh, từ lúc sư phụ phạt huynh, mấy ngày nay mọi người đều rất ít gặp huynh.
Ban ngày đi trong phòng tìm huynh, huynh cũng không ở, chúng ta đều lo lắng gần chết! Vừa rồi ngũ sư đệ nói nhìn thấy huynh từ đi rừng cây bên kia hướng về phòng, chúng ta liền lại đây tìm."
Mấy ngày nay, vào ban ngày Thẩm Tu Viễn đều cẩn trọng sắm vai các tính cách khác nhau ở chỗ nam chính, dĩ nhiên làm thời gian đại sư huynh lộ diện ít đến đáng thương, cũng không quái lạ khi các pháo hôi tiểu đệ lo lắng.
"Sư phụ bảo ta bế quan tu luyện." Thẩm Tu Viễn sắc mặt tốt hơn một chút, lại vẫn cứ lạnh lùng mà dò hỏi, "Chu Tam Ngôn, trên cánh tay ngươi là chuyện thế nào?"
Loan Tứ Duy hôm kia bị Mạnh Quân đá trên eo một chân giờ đã phục hồi gần như cũ, nghe nói đã có thể đi chủ phong tiếp nhiệm vụ, nhưng Chu Tam Ngôn vốn không nên bị thương trên cánh tay lại bầm tím.
Y tiếp nhận sự quan tâm từ tiểu đệ pháo hôi rồi, tự nhiên cũng nên giữ vững thiết lập tính cách của nguyên chủ đồng thời dò hỏi một chút tình huống của tiểu đệ pháo hôi.
Chu Tam Ngôn được quan tâm mà sợ hãi: "Đại sư huynh, đệ không có việc gì, chỉ là một chút vết thương nhỏ......"
Đại sư huynh thế mà lại chủ động quan tâm người khác! Ban đầu đại sư huynh ngay cả hỏi cũng không có, trực tiếp đuổi bọn hắn đi Hồi Xuân Đường, mày nhăn đến mức có thể kẹp chết muỗi, còn răn dạy bọn họ làm mất mặt tổ chức.
Loan Tứ Duy không nghĩ nhiều như vậy, thấy Thẩm Tu Viễn mở miệng dò hỏi, nhớ tới cuộc gặp gỡ tình cờ mấy ngày hôm trước, căm giận nói: "Đại sư huynh, lần này chúng ta làm nhiệm vụ gặp người bên Càn Khôn phong.
Vốn dĩ nhiệm vụ sắp thành công, nửa đường lại nhảy ra một cái hỗn đản, không chỉ có đoạt đi vật phẩm dùng để đệ trình nhiệm vụ mà còn đả thương chúng ta."
Thẩm Tu Viễn nhíu mày nói: "Đối phương là ai, vì cái gì đoạt vật phẩm của các ngươi?"
"Giản Vô Phương."
Giản Vô Phương, huyết mạch Cổ Điêu, người Càn Khôn Phong.
Ngày thường ỷ vào chính mình mang huyết mạch cao đẳng, thường xuyên khi dễ đệ tử phong khác, lấy bảo bối người khác vất vả đạt được gia tăng tu vi của mình.

Nhưng thiên phú thật sự không cao, cho dù đoạt tới nhiều tài nguyên như vậy, cũng chỉ mới đạt tới Khai Quang cấp hai.
Nghe được cái tên này, nguyên nhân Chu Tam Ngôn bọn họ bị cướp cũng liền tìm ra rồi.
Đơn giản là xuất phát từ tham lam cùng lười biếng không muốn bản thân nỗ lực, còn có chính là cảm thấy chính mình mang huyết mạch cao cao tại thượng, được phép coi người huyết mạch cấp thấp là đá kê chân.
Thẩm Tu Viễn theo bản năng nói: "Tu vi hắn cao, các ngươi trước tiên đừng đấu với hắn.
Giản Vô Phương đại khái cũng sẽ bắt được danh ngạch tham gia đấu bán kết của Càn Khôn phong, chờ đến thời điểm đi chủ phong tham gia đấu bán kết, ta thay các ngươi báo thù."
"Đại sư huynh!" Loan Tứ Duy kích động mà nhìn y, ngay cả Chu Tam Ngôn,luôn luôn trầm mặc cũng ánh mắt sáng lấp lánh mà nhìn về phía này.
Thẩm Tu Viễn bỗng nhiên cười lạnh nói: "Các ngươi cảm thấy tên Giản Vô Phương này như thế nào?"
Loan Tứ Duy không cần nghĩ ngợi: "Bại hoại."
Chu Tam Ngôn: "......!Hỗn đản."
Thẩm Tu Viễn nói: " Từ khi bị sư phụ răn dạy qua, sư phụ bảo ta cẩn thận ngẫm lại hành động trước giờ.
Vừa mới nãy ta còn không có cẩn thận suy nghĩ, thẳng đến lúc nghe thấy các ngươi nhắc tới Giản Vô Phương, ta mới bừng tỉnh đại ngộ."
Y chất vấn hai người nói: "Hành động của các ngươi ở Vô Vi phong, có gì khác với Giản Vô Phương sao?"
Thẩm Tu Viễn sắc mặt lạnh lùng, dựa cửa nhìn về phương xa, bộ dáng thật giống như là vô cùng đau đớn lại bừng tỉnh đại ngộ.
Thế mà lại tìm được cơ hội tốt giáo dục tiểu đệ pháo hôi cải tà quy chính! Lấy việc sư phụ giáo huấn làm cơ hội, Giản Vô Phương làm chất xúc tác (1), y rốt cuộc có thể thuận lý thành chương (2) mà dẫn dắt hai cái pháo hôi trong sách, tiến hành tự hỏi giá trị và ý nghĩa nhân sinh, một lần khắc sâu!
(1): vì trong bản QT ghi là "Giản Vô Phương làm đạo | hỏa | tác", mình không rõ lắm nên ghi tạm vậy.
(2): Thuận lý thành chương: sự việc cứ thế mà diễn ra thuận lợi.
Hai cái tiểu đệ trầm mặc không lên tiếng.
Tự hỏi sau một lúc lâu, Loan Tứ Duy gian nan thừa nhận: "Hình như là không có gì khác nhau......"
Cho nên theo như lời từ chính miệng mình, bọn họ cũng là hỗn đản, bại hoại sao?
Thẩm Tu Viễn không vội vã thúc giục bọn họ phát biểu góc nhìn của bản thân, chỉ là xa xa mà nhìn cây cối hoa cỏ ngoài viện.
Đối mặt ánh mặt trời quá lâu, đôi mắt y xem đến nỗi có chút mệt, vì thế nhắm mắt lại tự hỏi nhân sinh.
Thấy đại sư huynh giống như mệt mỏi, Loan Tứ Duy nhỏ giọng nói với Chu Tam Ngôn: "Lúc trước vào thời điểm chúng ta đoạt đồ của Mạnh Quân, hắn cũng không cam lòng giống chúng ta hiện tại sao?"
Chu Tam Ngôn: "Có lẽ còn có sự phẫn nộ đi, cho nên ngày đó hắn mới hung hăng đạp ngươi một chân, phỏng chừng là báo thù."
Loan Tứ Duy trừng mắt liếc Chu Tam Ngôn một cái, hai người tiếp tục trầm mặc lần thứ hai.
Trong lúc đầu óc hai cái tiểu đệ pháo hôi đang cuồn cuộn gió lốc, Thẩm Tu Viễn cuối cùng cũng mở mắt, lạnh lùng thốt: "Nếu nghĩ kỹ rồi, liền nhanh chân rời đi chỗ ta.
Mấy ngày nay các ngươi là làm như thế nào, sau này cứ tiếp tục làm như vậy."

Từ lần trước Vô Vi chân nhân kêu y đi uống trà, hai cái tiểu đệ pháo hôi thu liễm rất nhiều, thậm chí đám người học theo một chút Loan Tứ Duy khi dễ sư đệ sư muội nhỏ yếu, gần đây cũng không dám gây sóng gió.
Bầu không khí trong Vô Vi phong được cải thiện, từ giương cung bạt kiếm lục đục với nhau, dần dần trở nên gió êm sóng lặng.
Thẩm Tu Viễn tin tưởng dưới sự dẫn dắt của y, cái tương lai tiểu đệ pháo hôi cải tà quy chính, Vô Vi phong trở nên hài hòa hữu ái sắp tới rồi!
"Bang, bang, bang!"
Thẩm Tu Viễn ánh mắt ngưng lại.
Thời điểm y vừa mới nhìn ra xa xa, liền cảm giác được ngoài cửa viện có người ẩn nấp rất khá.
Bởi vì y không nhận thấy được ý định động thủ của đối phương, hơn nữa cuộc đối thoại của y cùng đám người Chu Tam Ngôn cũng không cần bảo mật, nên lúc đó mới ẩn nhẫn chưa hành động.
Hiện tại hội nghị nhỏ của bọn họ sắp giải tán, người nghe lén rốt cuộc nhịn không được mà đi ra.
Cùng với tiếng vỗ tay máy móc không cảm tình, nhị sư đệ Vưu Nhạc Dật một thân bạch y, từ ngoài cửa viện đi đến.
Hắn nhìn nhìn ba người Thẩm Tu Viễn, khóe miệng trào phúng nhẹ nhàng gợi lên, thần sắc khinh thường, cuối cùng nhắm ngay Thẩm Tu Viễn mà nói:
"Đại sư huynh, ta vốn tưởng rằng huynh tương đối xem như một loại khác biệt ở Vô Vi phong.
Không nghĩ tới ngươi chẳng qua bị răn dạy một hồi ở chỗ sư phụ, liền đánh lên một hồi trống lớn.
Ta thật là nhìn nhầm huynh! Huynh không xứng gia nhập Du , càng không xứng gia nhập Nghịch cao hơn Du một bậc."
"Ngươi dám nói như vậy!"
Loan Tứ Duy không thể chịu được việc người khác vũ nhục đại sư huynh, hùng hổ mà rút ra Cốt roi bên hông Chu Tam Ngôn chuẩn bị đánh người, lại bị Thẩm Tu Viễn ngăn cản lại.
Này hành động dừng ở trong mắt Vưu Nhạc Dật, liền cảm thấy Thẩm Tu Viễn càng thêm chật vật.
"Huynh sẽ không nghe xong lão nhân vô dụng Vô Vi chân nhân kia nói, thật tính toán đem những cái gia hỏa xem như là sư đệ đi?" Vưu Nhạc Dật âm trắc trắc mà cười, đề cao âm điệu tự hỏi tự đáp, "Sư đệ? Không, bọn họ là thứ uy hiếp đến chúng ta."
"Đại sư huynh, Mạnh Quân hiện tại còn không uy hiếp đến huynh." Vưu Nhạc Dật kề sát vào y, ngữ khí ác ý nói, "Tứ sư đệ thua, Tam sư đệ cũng là phế vật dùng linh thạch dưỡng ra, người tiếp theo Mạnh Quân uy hiếp đến chính là ta.
Tiểu tử Mạnh Quân này thiên phú cực cao, tiến bộ thần tốc, cần thiết bóp chết ở ngay trong nôi.
Các ngươi nếu là gặp khó, liền để ta tới.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.