Xuyên Thành Sư Huynh Ác Độc Của Nam Chính

Chương 31: Tây Châu





Thật ra Thẩm Tu Viễn đối xử với hắn khá tốt, Mạnh Quân nghĩ.
Vậy nên hắn cũng sợ sắp tới chiến đấu với thành chủ sẽ tổn thương đến sư huynh có tu vi thấp hơn hắn.
Tiếp đó hắn lại không tự chủ được mà nghĩ, hắn có chút cảm tình với sư huynh, như vậy sư huynh có thể nào cũng có hảo cảm mỏng manh với hắn hay không?
Hẳn là...có đi.
【Giá trị hảo cảm của nam chính +...】lời hệ thống đã ra đến miệng, lại nuốt trở về 【 Nam chính không chắc chắn lắm, cho nên không cộng thêm.

Thẩm Tu Viễn:???
Nam chính lại suy nghĩ cái gì?
Biết rằng chính sự quan trọng, y tranh thủ thời gian dò hỏi: "Ngươi muốn đi khiêu chiến thành chủ?"
Chủ động yếu thế rồi, nam chính rốt cuộc muốn ra đòn quyết định?
Mạnh Quân: "Ừm."
Hắn lại rũ xuống đôi mắt, dỗ dành một cách khô cằn mà vô ích: "Sư huynh, huynh đừng nóng giận." Trong đó tràn ngập ý khiêm tốn nhận sai.
Thẩm Tu Viễn không có trả lời.
Tuy rằng cũng có phần diễn, nhưng y sao có thể hoàn toàn không tức giận!
Mạnh Quân thở dài, từ cửa sổ phi thân xuống lầu, thả mình trong đám người của thành chủ.
Tức khắc, thủ vệ phủ thành chủ cùng người đội cấm vệ thành Bạch Lộ chen chúc tới, các kiểu vũ khí, các loại linh lực lao thẳng tới chỗ hắn.
Chẳng qua là vì trận Huyền Quan nên mới vừa rồi những người này không có xuất hiện.
Nếu đặt mình bên trong trận, thành chủ một khi phát động trận pháp, bọn họ cũng sẽ chịu công kích như nhau.
Thân pháp của Mạnh Quân linh hoạt, né qua mấy quả cầu linh lực từ mấy trăm tên tu sĩ Kim Đan tu sĩ, từ giữa tự tạo nên một con đường, hướng thẳng đến thành chủ mà tới.
Sắc mặt thành chủ âm trầm, tụ linh lực, hét to một tiếng, muốn cùng những người đó áp đảo Mạnh Quân.
Ai ngờ Mạnh Quân thả mình nhảy lên, hai luồng linh lực khổng lồ dưới chân hắn vài thước va chạm nhau.
Người phủ thành chủ thế mà lại bị chủ tử nhà mình đánh đến miệng phun máu tươi, ngã xuống đất dậy không nổi.
Thẩm Tu Viễn đang ngồi bên cửa sổ quan sát cuộc chiến:...
Mạnh Quân nói không sai, thành chủ chủ yếu cậy vào là trận Huyền Quan, quả thực khuyết thiếu kinh nghiệm thực chiến, thật quá lãng phí tu vi Nguyên Anh kỳ.
Mạnh Quân chỉ bị thương nhẹ.
Hắn khinh miệt nói: "Đừng cứ núp ở phía sau làm một con rùa đen rút đầu, có gan liền ra đây đánh với ta." Hắn dùng ngón tay chỉ đám người trên mặt đất: "Mấy tên Kim Đan kỳ, Nguyên Anh sơ kỳ này đâu có tư cách tham dự trận chiến của chúng ta đúng chứ?"
Thành chủ biết Mạnh Quân đang kích hắn, ra lệnh cho người đội cấm vệ và phủ thành chủ: "Đều dừng tay." Hắn lại chuyển hướng Mạnh Quân, xoay chuỗi ngọc xương người trên tay, giọng điệu phảng phất sự độc địa: "Ngươi là tới báo thù.
Nợ nần giữa chúng ta, xác thật nên tính toán."
Hắn dùng trận Huyền Quan giết không ít người tộc Thanh Long.
Ngược lại, Mạnh Quân cũng chặt đứt tay của con hắn, huỷ hoại Tàng Đan các của hắn, phá trận Huyền Quan của hắn, khiến cho tu vi hắn lùi lại, trong khoảng thời gian ngắn lại không thể đột phá Xuất Khiếu kỳ.
Nhưng hắn còn có thứ khác để cậy vào, chỉ bằng hắn hiện tại vẫn là một tu sĩ Nguyên Anh chân chính!
Thành chủ chớp mắt, nở nụ cười âm hiểm.
Tu vi của thằng ranh kia đột nhiên tăng lên, khẳng định là dùng loại đan dược gì đó có thể tăng tu vi lên trong thời gian ngắn, nên bản chất vẫn là Kim Đan kỳ.
Mà chênh lệch giữa Kim Đan kỳ và Nguyên Anh kỳ khó có thể vượt qua.
Tựa như khi Mạnh Quân vừa tới thành Bạch Lộ, rơi vào tình huống đối mặt Minh An, không chỉ có không thể giao thủ, hơn nữa phàm là toàn lực giao thủ, nhất định sẽ bị thương nặng.
Hắn chỉ cần chờ đến lúc đan dược tăng lên tu vi mất đi hiệu lực, tu vi của tên kia lại hạ xuống Kim Đan kỳ.
Đến lúc đó chính là ngày chết của thằng ranh kia!
Nghe thấy thành chủ nói "Ngươi là tới báo thù", đội trưởng đội cấm vệ đột nhiên trừng lớn mắt, giống như nhớ tới cái gì.
Hắn cẩn thận nhớ lại kiếm pháp Mạnh Quân sử dụng khi phá trận, quả nhiên tìm được dấu vết quen thuộc trong trí nhớ.
Đội trưởng hoảng hốt trong lòng, thừa dịp mọi người còn chưa chú ý, vội vàng hướng đường hầm không gian trong phủ thành chủ mà chạy.

Huyết mạch Thanh Long tái hiện ở Tây Châu, hắn phải nhanh chân báo cho Huyền Vũ đại nhân!
Mạnh Quân cũng không kinh ngạc với việc thành chủ tiết lộ huyết mạch của hắn.
Rốt cuộc đối phương đã giết không ít tộc nhân Thanh Long, khẳng định gặp qua "Phá chưởng thức" hắn bị bắt dùng ra mà không có biến chiêu.
Việc hắn hiện tại phải làm, chính là giết người bịt miệng, vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Quái thú dạng chim to lớn xuất hiện trên không trung ở phủ thành chủ.
Hư ảnh Cổ Điêu kia rất sống động, hai cánh mở rộng, cuốn lên gió lốc.
Nóc nhà các lầu các gần đó toàn bộ đều bị nhấc lên, người bên trong cùng với đồ trang trí đều bị cuốn vào trong gió lốc.
Sau đó, cổ linh lực khổng lồ kia hướng thẳng tới Mạnh Quân, hư ảnh Cổ Điêu muốn ngậm hắn bỏ vào trong biển lửa thành chủ chế tạo.
Thấy đối phương ra sức vật lộn với hư ảnh, thành chủ cười ha ha, ánh mắt hung ác nham hiểm.
Chờ linh lực tạo nên hư ảnh Cổ Điêu tiêu hao hết linh lực tên kia mượn tới, thằng nhóc kia sẽ chết ngay lập tức!
Hắn điều khiển biển lửa tới gần đối phương, khiến đối phương đồng thời bị gió lốc cùng biển lửa tấn công phải đỡ trái né phải.
Người phủ thành chủ chưa thấy qua loại trận trượng này, sợ mình bị thương, đều đồng loạt trốn xa, sợ trở thành oan hồn dưới trướng thành chủ.
Hai bên đều đang tiêu tốn linh lực, xung quanh chiến trường dần biến thành khu phế tích.
Dần dần, thành chủ cảm giác được có gì đó không thích hợp.
Vì cái gì linh lực của đối phương vẫn ở trạng thái ngưng lại? Nếu là nhanh chóng tăng lên tu vi, sớm nên rơi xuống như cũ mới đúng!
Nhưng mà tu vi của chính hắn...
Từ sau khi trận Huyền Quan phá, cho dù có lại hấp thu thêm linh thạch, vẫn luôn dần đi vào trạng thái giảm xuống.
Hơn nữa, hắn còn không tìm được Phá Chướng đan!
Không thể tiếp tục kéo dài!
Thành chủ cắn chót lưỡi, phun một ngụm máu tươi vào biển lửa.
Biển lửa kia tức khắc bùng cháy hừng hực, ngọn lửa cao chừng một người, như muốn cùng hư ảnh Cổ Điêu đang đuổi ở phía sau cùng nhau nuốt trọn Mạnh Quân.
Mắt thấy Mạnh Quân không thể tránh thêm được nữa, Thẩm Tu Viễn lo lắng đề phòng, thiếu chút nữa liền kéo ra cửa sổ, dùng linh lực hệ Thủy kiềm chế biển lửa do thành chủ chế tạo.
Nhưng nghĩ đến Mạnh Quân kêu y chờ ở trên, còn nhẹ nhàng bâng quơ mà nói "Sợ huynh bị thương", y lại nhịn cảm xúc kích động lại.
Bằng trí thông minh của nam chính, khi nãy dặn dò y như vậy, phỏng chừng đã sớm vạch ra biện pháp chiến thắng.
Nếu y tùy tiện ra tay, nói không chừng sẽ quấy nhiễu đến nam chính.
Mạnh Quân lại có vẻ dự đoán được thành chủ sẽ kiệt lực, nâng lên linh lực quay xung quanh toàn thân, chặt đứt ý đồ muốn giữ chặt hắn tay từ biển lửa, mạnh mẽ vượt qua biển lửa, chém ra một kiếm lên phần bụng yếu ớt nhất của thành chủ.
Hư ảnh Cổ Điêu phát ra tiếng kêu sắc bén, rơi xuống từ giữa không trung.
Ở phía thân thể cao lớn của thành chủ, máu nháy mắt bừng lên.
Tất cả mọi người ở phủ thành chủ đều sợ ngây người, dù là người đội cấm vệ thành Bạch Lộ, là thủ vệ bình thường hoặc là phụ tá trong phủ thành chủ.
Không có ai nghĩ đến rằng trăm năm sau, sẽ có người có đủ năng lực thay thế được ách thống trị của thành chủ.
Mạnh Quân mặt không cảm xúc cầm theo kiếm đi ra từ bên trong thây sơn biển máu, tựa như Tu La giáng thế.
Không biết là ai bắt đầu ngẩng đầu lên trước: "Cung nghênh tân thành chủ." Tiếp đó là tiếng bái phục sơn hô hải khiếu.
Quy tắc của đại lục này, chính là kẻ mạnh làm vua.
Trước mắt bao người, Mạnh Quân chém về phía ở giữa phủ thành chủ, nơi mấy nóc nhà đại điện bị cơn lốc cuốn đi, khiến mấy cây cột gỗ chạm khắc ầm ầm sập.
Lỏa Cá ngâm mình ở lu nước yếu ớt run rảy, nhìn tình huống bên ngoài, lộ ra biểu cảm không thể tin được.
Những cái khóa lồng sắt, nhờ vào cơn lốc hủy thiên diệt địa cùng với chấn động bên trong nên đều rơi xuống, mà người xấu đã từng đùa bỡn bọn họ toàn bộ đều quỳ trên mặt đất, còn bọn họ có thể thoát ra.
Thẩm Tu Viễn xuyên qua cửa sổ, quan sát hết quá trình nam chính diệt trừ đầu đảng tội ác, thu phục thế lực còn lại, còn phóng thích người vô tội bị hại.
Y nhẹ nhàng thở ra, đợi ở trên lầu trong chốc lát liền có người vô cùng cung kính trên mặt đất tới mời y.
Y đi ngang qua phủ thành chủ tan nát trước mắt, chợt thấy đám người đã thay đổi.

Suy ra thời điểm Mạnh Quân thu phục thế lực của thành chủ cũ, cũng tiến hành rồi rửa sạch một phen.
Những người này đang cẩn trọng thu thập tàn cục trận Huyền Quan, an táng vật phẩm thí nghiệm đã chết trong phủ thành chủ cùng mấy thi thể bị vứt bừa bãi.
Mạnh Quân xử lý tốt miệng vết thương trên người, đang ngồi ở phòng khách chờ y.
Bởi vì phần lớn kiến trúc trong phủ thành chủ bị phá hủy, đây là một trong vài căn phòng còn hoàn chỉnh ngoại trừ phòng ngủ.
Thẩm Tu Viễn vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi canh cá.
Y bất lực đỡ trán.
Lần trước ở Thiên Linh Sơn, nam chính đả thương y, chính là dùng cách như vậy nhận lỗi với y.
Mà hiện tại, nam chính trói y lại, cũng áp dụng cách thức bồi tội y chang.
Thẩm Tu Viễn nhướng mày, cười như không cười: "Lại là canh cá?"
Mạnh Quân:...
Hắn vô cùng ngượng ngùng nói: "Sư huynh, ta...chỉ giỏi làm cái này."
Tộc thanh Long định cư ở đảo hoang, từ nhỏ đến lớn hắn giỏi làm gì nhất thì đó chính là cá.
Thẩm Tu Viễn lãnh đạm nói: "Đem lại đây đi."
Tuy rằng thấy mùi hương đúng thật rất thơm, nhưng chuyện nam chính vừa rồi trói y, y còn chưa nguôi giận hoàn toàn!
Y uống vào mấy thìa, thân thể ấm lên, trên mặt cũng hiện lên một tầng hồng nhạt, bỗng nhiên nhớ tới kết cục của những kẻ ác phủ thành chủ, thuận miệng dò hỏi một câu.
Mạnh Quân nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Băm."
Băm?
Nhớ tới cách chết của nguyên chủ, cho dù những người đó không mang huyết mạch thủy tộc gì, y cũng không thể ngừng sinh ra mấy cái liên tưởng quỷ dị đầu cá băm ớt linh tinh.
...Tuy rằng cái liên tưởng này không đáng tin cậy cho lắm.
Một ngụm canh cá đột nhiên sặc trong cổ họng, nam chính vội vàng tiến lên vỗ lưng cho y.
Thẩm Tu Viễn khụ đến mức mặt đỏ bừng, lại giơ tay với nam chính, hỏi: "Khụ...Ngươi tính xử trí thành chủ như thế nào?"
Theo tính cách trả đủ ân thù của nam chính, hẳn là sẽ không để thành chủ được chết thống khoái đi.
Mạnh Quân tự hỏi một chút: "Đào ra khí hải trong Nguyên Anh, đánh hồi nguyên hình, nhổ từng cây lông chim, rút ra gân mạch, sống sờ sờ lột bỏ da, thiên đao vạn quả, thi thể treo ở cửa thành thị chúng......!Tóm lại sẽ không để hắn chết thoải mái."
Hắn vừa đưa Thẩm Tu Viễn miếng nước thông cổ, vừa thử thăm dò hỏi: "Sư huynh, nếu huynh cảm thấy quá mức tàn nhẫn, ta cũng có thể lựa chọn khác phương thức......"
Khi còn ở Thiên Linh Sơn, lúc đấu bán kết bắt được những người đó, Thẩm Tu Viễn một người cũng không giết, mà hắn lại trực tiếp lưu loát giế/t chết Giản Vô Xương, không chút nào do dự.
Vì thế hắn biết được, tính cách của đối phương khoan dung hơn so với hắn.
Nếu đối phương cảm thấy cách chết từ từ này nghe quá máu me, hắn có thể suy xét đổi cách chết cho thành chủ.
Thẩm Tu Viễn nói: "Không cần, cứ làm theo suy tình của ngươi đi."
Thành chủ mang tội ác tày trời, không đáng đặc xá đường sống.
Mạnh Quân xử lý như vậy thật sự hợp lòng người.
山闩セ〸尸闩ᗪ @middleofthesea_419
Sau khi Mạnh Quân đánh bại thành chủ, không có lập tức di chuyển đi Tây Châu, mà ở lại phủ thành chủ một đoạn thời gian, tổ chức lại thế lực của đội cấm vệ thành Bạch Lộ, đồng thời thu về dưới trướng mình.
Như vậy, hắn đã có thế lực trải rộng một thành, cùng với vị trí thành chủ thì đã đủ tư cách tham gia tuyển chọn thiên địa cộng chủ.
Mặt khác, hắn còn hủy bỏ sưu cao thuế nặng của thành Bạch Lộ, dẹp đi các loại tiểu đội thu thập tài nguyên cho thành chủ, giúp cho cư dân thành Bạch Lộ có thể sống vì chính mình nhiều hơn.
Tiếp theo, Mạnh Quân dùng một phần tài nguyên của phủ thành chủ, tăng tu vi của bản thân lên tới Phân Thần kỳ.
Tu vi thành chủ cũ có thể nói là thấp nhất trong các thành trì ở Tây Châu, Mạnh Quân nếu muốn tiến vào thành Tây Châu, tu vi Xuất Khiếu kỳ căn bản là không đủ.
Mà thiên phú tu luyện của hắn, có thể mạnh hơn nhiều so với thành chủ cũ vẫn luôn không thể đột phá Xuất Khiếu kỳ.
Vị hoa khôi thần bí lại gửi một tờ phù đưa tin mà hắn đã đưa, nói muốn một phần báo đáp từ hắn.

Thứ nhất, cho phép tổ chức "Nghịch" hoạt động ở thành Bạch Lộ; thứ hai, giao một nửa tài nguyên phủ thành chủ cho hoa khôi xử trí.
Mạnh Quân suy tư một lát, đồng ý hai yêu cầu này.
Hoa khôi giúp hắn ba chuyện, một là cung cấp phòng trợ hắn đột phá, hai là giúp hắn đuổi đi truy binh của tổ chức "Nghịch", ba là nói cho hắn vị trí chìa khóa.
Thiếu nợ thì trả tiền, đền ơn đáp nghĩa là lẽ thường tình.
Hoa khôi chỉ đề ra hai yêu cầu, như vậy hắn vẫn còn thiếu hoa khôi một yêu cầu.
Nhưng yêu cầu thứ nhất của hoa khôi có vẻ là nói rõ ràng cho hắn, đối phương có liên quan tới tổ chức "Nghịch".
Nhớ tới từng hành động của tổ chức "Nghịch", Mạnh Quân nhíu mày lại, một cảm giác phiền toái nảy lên trong lòng.
Nếu hoa khôi thật sự hướng về tổ chức "Nghịch", hắn phải giữ khoảng cách với đối phương.
Cái này chính là đạo bất đồng, khó lòng hợp tác.
Hắn dựa theo hoa khôi phân phó, suốt đêm đưa một nửa tài nguyên đến một cái hẻm nhỏ phía sau chợ đen, chờ đợi người lấy đi.
Tiếp đó, hắn chia tài nguyên dư lại làm hai nửa, trong đó một nửa đưa cho Thẩm Tu Viễn.
Thẩm Tu Viễn nhìn linh thạch linh thảo linh khí trong nhà kho như xếp thành một dồi núi nhỏ, đôi mắt rất nhanh bị hoảng đến nỗi không mở ra được.
Y nhìn về phía Mạnh Quân, trong ánh mắt tràn ngập khiếp sợ.
Đó đều là mồ hôi nước mắt nhân dân thành chủ cũ sưu tập a.
Y kêu người tổ chức "Nghịch" cầm đi một nửa, phân cho cư dân hàng năm bị thành chủ cũ bóc lột.
Lại không nghĩ rằng một phần tư Mạnh Quân giữ lại cho y cũng nhiều như vậy.
Mạnh Quân nói: "Sư huynh, tặng cho huynh."
Hắn tự biết hành vi trói đối phương có hơi quá đáng, sau khi kế nhiệm thành chủ, dã tìm mọi cách bồi thường cho đối phương một ít.
【 Ký chủ, trong đống đồ vật ở trước mặt ngài, có một cây linh kiếm Thượng Phẩm chém sắt như chém bùn nha ~ Trong nguyên tác, trong quá trình sử dụng linh thạch để tu luyện, nam chính phát hiện nó, nhưng hiện tại, thanh kiếm này lẫn vào những đồ vật nam chính cho ký chủ.

【 Vì bảo đảm cốt truyện phát triển thuận lợi, hệ thống tuyên bố nhiệm vụ cưỡng chế.
Xin ký chủ trong vòng một phút tìm được linh kiếm, trả lại nam chính, cũng làm nam chính đặt tên cho nó nhé! Đếm ngược 60, 59......】
Thẩm Tu Viễn không nói hai lời, đi đến trước một đống ánh vàng rực rõ đang xếp thành ngọn núi nhỏ, bắt đầu tìm, trong lòng thầm mắng chửi.
Nhiệm vụ cưỡng chế của hệ thống tuyên bố cũng quá nhanh đi, không cho y chút thời gian chuẩn bị nào!
Mạnh Quân khom lưng, nghi hoặc dò hỏi: "Sư huynh, huynh đang tìm cái gì?"
Thẩm Tu Viễn chưa kịp trả lời, vì y cẩn thận quan sát đống linh thạch nửa trong suốt xây như núi, mơ hồ thấy trong linh thạch có một chút màu đen.
Y đẩy ra từng tầng linh thạch, duỗi tay vào thăm dò, gian nan lấy ra một cây trường kiếm phủ bụi trần.
Linh kiếm xám tro đen sắc, thân kiếm cổ xưa, bộ dáng thoạt nhìn không sắc bén lắm.
Mạnh Quân nói: "Đây là......"
Thẩm Tu Viễn bứt một sợi tóc, nhẹ nhàng đặt ở trên mũi kiếm dày nặng.
Sợi tóc nháy mắt cắt thành hai nửa, chậm rãi bay xuống.
Đồng tử Mạnh Quân hơi co lại.
Thẩm Tu Viễn nắm chuôi kiếm, xoay linh kiếm kia đưa qua, nhàn nhạt nói: "Vậy đi, đây là ta tặng cho ngươi."
Thành chủ cũ không thích dùng trọng kiếm như vậy, đại đa số người Tu chân giới dùng kiếm đều là kiếm đi nhẹ nhàng, rất ít có kiểu người như nam chính, kiếm pháp đại khai đại hạp, toàn là chiêu số mạnh mẽ vô cùng.
Vì thế thanh kiếm này bị gác lại ở nhà kho thật lâu, chờ đợi người có duyên lấy nó ra, để ngọc sáng không còn phủ bụi trần.
【Đếm ngược 20, 19......】
Trên chuôi kiếm để lại vị trí khắc chữ, Mạnh Quân nhẹ nhàng vuốt ve chỗ trống kia, bất chợt nghe thấy Thẩm Tu Viễn nói: "Muốn ở mặt trên khắc cái gì không? Ví như...lấy một cái tên?"
Mạnh Quân nghe nói linh kiếm Thượng Phẩm đều là có tên, lấy tên xong, linh kiếm mới được coi là thực sự thuộc về hắn.
Hắn khẽ động tâm, nhàn nhạt lên tiếng, lại thu lên thanh trường kiếm: "Ta nghĩ kỹ rồi.
Nhưng chuyện khắc tên, không cần nóng vội."
Hắn lấy một chữ "Dao", nhưng chuyện này không thể nói cho đối phương.
【 Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ cưỡng chế hoàn thành.

Trước khi lên đường đi Tây Châu phía trước, Thẩm Tu Viễn lợi dụng linh thạch linh thảo, pháp bảo bí tịch nam chính đưa tặng, cũng tăng tu vi mình lên tới Phân Thần kỳ, nhưng thấp vài đoạn so với nam chính.
Y không mong đoạt sự nổi bật của nam chính.
Thời điểm hệ thống nói chuyện phiếm cùng y đã từng hỏi qua: 【 ký chủ, hiện tại ngài đã biết thiên phú tu luyện của bản thân như thế nào.

Trên đại lục này cũng coi như đứng đầu, chỉ là kém hơn nam chính một ít.
Ngài có nghĩ tới việc cùng nam chính đi tranh đoạt thiên địa cộng chủ hay không? 】
Thẩm Tu Viễn: 【...】
Y thành thật trả lời: 【 Nghĩ tới.

Ai mà không có nghĩ tới bằng sự nỗ lực của chính mình đứng dưới ảnh đèn sân khấu, được vạn người kính ngưỡng đâu? Hơn nữa muốn tham dự cuộc tranh đoạt thiên địa cộng chủ, yêu cầu tối thiểu có được thế lực trải rộng một thành.
Y dựa lưng tổ chức "Nghịch", đã có được thế lực trải rộng một châu, cũng đủ tiến vào sơ tuyển.
Hệ thống vừa định nói gì đó, Thẩm Tu Viễn lại nói: 【 Chỉ là, Mạnh Quân là người khá tốt, ta không muốn trở thành kẻ địch với hắn.
】 Y đếm kỹ trên đầu ngón tay:【 Trừ cái này ra, hắn còn cần vì tộc Thanh Long báo thù, một con đường đi không dễ dàng, lại là nam chính của quyển sách...】
Nhưng thật ra lại nói không ít lời khen nam chính.
Hệ thống nhẹ nhàng thở ra: 【Ký chủ tốt thật.】
Hệ thống còn chưa dứt lời, Mạnh Quân đã ở bên ngoài gõ cửa phòng Thẩm Tu Viễn.
"Sư huynh, buổi sáng ngày mai chúng ta lên đường, đi thành Tây Châu."
Thành Bạch Lộ ở rìa Tây Châu, là một tòa thành trì bình thường ở Tây Châu.
Mà thành chính của Tây Châu gọi là thành Tây Châu, nếu muốn đến nơi đó, cần phải thông qua đường hầm không gian được tu sĩ Động Hư kỳ mở ra thật lâu trước đây.
Dường hầm không gian được đặt ở phủ thành chủ.
Thẩm Tu Viễn nói cho Mạnh Quân, y cũng phải đi thành Tây Châu, nhắc Mạnh Quân lúc đi đưa y theo.
Mạnh Quân không nói hai lời liền đồng ý, thậm chí không tra hỏi mục đích đối phương đi thành Tây Châu.
Mặc dù dựa theo lời Thẩm Tu Viễn nói trước đây "Theo sự phân phó của chưởng môn tới giết thành chủ", đối phương sớm nên trở về Thiên Linh Sơn phục mệnh.
Nhưng có khi nào, Thẩm Tu Viễn cùng có nhiệm vụ khác thì sao?
Kỳ thật Thẩm Tu Viễn suy xét rất nhiều.
Tuy rằng y cũng có thể thông qua thủy phủ đi thành Tây Châu, nhưng y phải đi xong cốt truyện, sớm hay muộn đều phải xuất hiện trước mặt nam chính.
Một khi đã như vậy, không bằng cùng nam chính hành động.
Vừa không cần giấu đầu lòi đuôi, cũng thuận tiện hợp tác với nam chính.
Hệ thống hoan hô rải hoa: 【Chúc mừng ký chủ, cốt truyện thành Bạch Lộ kết thúc viên mãn, ký chủ hoàn toàn thoát khỏi vận mệnh bị nam chính làm thành canh cá, bản đồ mới "Tây châu" sắp mở ra, kính xin chờ mong! 】
【 Do độ thăm dò cốt truyện không đủ, áo choàng minh chủ vẫn không thể xuất hiện.
Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ mới: Yêu cầu ký chủ vào cùng ngày tới thành Tây Châu, thay áo choàng hoa khôi, đi tổ chức "Nghịch" trước, nói cho bọn họ sự thật ngài đã trở về.

Chạng vạng ngày hôm sau, sau tới thành Tây Châu, bọn họ trước tiên tìm chỗ khách điếm nghỉ ngơi.
Nhưng vào đêm đó, thời điểm Mạnh Quân đi cách vách tìm Thẩm Tu Viễn, lại ngoài ý muốn phát hiện, sư huynh hắn không ở trong phòng.
Mà hắn dù ở cách vách, cũng không có nghe được tiếng đối phương mở cửa đi ra ngoài.
Mạnh Quân dần dần nhăn mày lại.
Nơi này là thành Tây Châu, tuy rằng không hỗn loạn bằng thành Bạch Lộ, nhưng thế lực tam giáo cửu lưu lại càng phức tạp hơn.
Không nói đến việc Thẩm Tu Viễn một mình đi ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm hay không.
Vấn đề quan trọng là, khi hắn đang chỉnh đốn thế lực thành Bạch Lộ, phát hiện đội trưởng đội cấm vệ mất tích.
Ngẫm lại thời gian, hẳn là sau khi thành chủ ám chỉ thân phận của hắn, đối phương lập tức chạy trốn.
Như vậy chuyện hắn mang huyết mạch Thanh Long, rất có thể đã truyền tới thành Tây Châu.
Thẩm Tu Viễn không chỉ có đi theo hắn vào thành Tây Châu, còn hành động một mình, nói không chừng sẽ chọc phải vài người chú ý.
Mở rộng cửa sổ trong phòng ra, Mạnh Quân lần theo dấu vết đối phương rời đi, từ cửa sổ đuổi theo.
Tác giả có lời muốn nói:
Nam chính: Tổ chức "Nghịch" không phải thứ gì tốt, ta muốn cách xa bọn họ một chút.
Cái gì? Là thủ hạ của lão bà ta? Ta đây lại suy nghĩ xem xét...
Áo choàng hoa khôi tạm thời sẽ không lộ, hãy chờ xem!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.