Xuyên Thành Sư Huynh Ác Độc Của Nam Chính

Chương 27: Lòng Nghi Ngờ





Thẩm Tu Viễn biết, để thứ trên mặt tường hiện ra ở trước mặt Mạnh Quân gần như là tàn nhẫn.
Y lo lắng đau lòng mà nhìn Mạnh Quân, tuy rằng đối phương không có biểu tình gì, ánh mắt lại vô cùng không thích hợp.
Mạnh Quân lặng im như vậy vài phút, bỗng nhiên không rên một tiếng rồi đứng lên, bậc lửa một ngọn nến, lạnh nhạt nói: "Đi thôi, tìm thuốc giải."
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe được một tiếng kẽo kẹt, cửa mở.
Hơi nước mờ ảo lập tức bay ra từ đầu ngón tay Thẩm Tu Viễn, yên lặng dập tắt ngọn nến.
Bọn họ đứng ở gần cửa sổ, cách rất nhiều ngăn tủ, bởi vậy không có lập tức bị người tới phát hiện.
Người nọ cầm ngọn nến trong tay, thật cẩn thận đóng cửa lại, bậc lửa mấy cái giá cắm nến cạnh cửa theo thứ tự.
Ánh sáng mờ nhạt chiếu sáng nửa phòng.
Thẩm Tu Viễn tay mắt lanh lẹ, lôi Mạnh Quân trốn dưới bóng phía sau ngăn tủ.
Mạnh Quân lẳng lặng nhìn người tới.
Động tác của người nọ cẩn thận, bước chân phù phiếm, bộ dáng thoạt nhìn đã bị tửu sắc đào rỗng thân.
Thời gian hắn ở trong tộc, xem qua bức họa chủ thành Bạch Lộ, người nọ lớn lên rất giống thành chủ, hẳn là con trai của đối phương.
Con trai thành chủ đây là tới tìm Bổ Dương đan thành chủ cất giữ.
Hắn gần đây túng dục quá độ, tâm tư đều không có đặt trên việc tu luyện, tu vi không tiến mà lại lui.
Nhưng yêu cầu thẳng Bổ Dương đan với thành chủ, thành chủ nhất định sẽ giận tím mặt.
Cho nên hắn mới tỉnh lại từ ôn nhu hương, đẩy ra mỹ nhân trên người, lén tới Tàng Đan Các tìm kiếm.
Để không bị thành chủ phát hiện, hắn không có đốt quá nhiều ngọn nến.
Hắn bưng giá cắm nến, nhìn qua từng cái từng cái giá một.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ có ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến tiếng chó sủa, còn có một ít tiếng người từ xa.
Mạnh Quân ngưng thần quan sát hộp dược đối phương cầm lấy trong tay.
Con trai thành chủ tìm tòi rất có quy luật, trên một loạt cái giá hắn hiện tại đang tìm đều bao gồm các loại dược kỳ quái, thậm chí có rất nhiều xuân dược.

Đối với vật phẩm bày biện trong Tàng Đan Các, con trai thành chủ tất nhiên là có hiểu biết.
Thẩm Tu Viễn kéo góc áo nam chính, ý bảo bọn họ cần phải trốn đến mặt sau một cái giá khác, nếu không sẽ bị ánh nến chiếu đến.
Mạnh Quân ý vị không rõ nhìn y một cái, bình tĩnh đi qua.
Vị trí hai người đang trốn càng gần bức tường treo đầy vảy rồng hơn một ít.
Lúc con trai thành chủ tìm kiếm trong Tàng Đan Các, khi bưng lên buông xuống hộp dược phát ra thanh âm cũng không nhỏ, che giấu tiếng động rất nhỏ bọn họ phát ra khi di chuyển.
Hai người không biết con trai thành chủ còn muốn tìm bao lâu, liền ăn ý lựa chọn chờ đợi xem biến.
Nếu đối phương có thể nhanh chóng cầm dược đi ra ngoài, bọn họ cũng không cần rút dây động dừng.
Nhưng mà, một loạt cái giá này đều lật qua lật lại kỹ càng, con trai thành chủ cũng không có tìm được Bổ Dương đan.
Tiếng chó sủa ngoài cửa sổ dần dần rõ ràng, có người tuần tra cách đó thật sự xa, liền cao giọng hô với thủ vệ dưới gác mái Tàng Đan Các: "Này, có nhìn thấy người khả nghi lại đây hay không?"
Thủ vệ ngáp một cái, cao giọng trả lời: "Không có, không có ai tới!"
Người nọ nói: "Con mẹ ngươi! Không nhìn thấy linh khuyển của thành chủ đang đi qua bên này sao? Đội trưởng đội cấm vệ mất chìa khóa! Tiểu tặc kia tất nhiên đã tới gần chỗ này, đều cút ra hỗ trợ tìm cho ta!"
Con trai thành chủ thầm nói không ổn, nhanh chân tìm kiếm Bổ Dương đan hơn.
Nếu như để cho cha phát hiện hắn ở chỗ này, hắn nên giải thích như thế nào?
Hắn bỏ qua cái giá đựng xuân dược kia, vội vã lục lọi, lại bắt đầu tìm lung tung bất cứ cái giá nào.
Phạm vi bị chiếu sáng lên trong phòng dần dần phát sinh thay đổi, chỗ trong tối càng ngày càng ít, tiếng người bên ngoài cũng dần dần ồn ào hơn.
Thẩm Tu Viễn nhíu mày, dùng thủ thế ý bảo Mạnh Quân biểu tình lạnh lùng đến đáng sợ: Y tính toán đi vòng đến sau lưng con trai thành chủ, bắt cóc đối phương.
Nếu lại để con trai thành chủ tiếp túc tìm kiếm như vậy, kẻ địch dưới lầu sẽ tụ lại ngày càng nhiều, bọn họ đã tìm không thấy thuốc, cũng không thể rời đi, thành chủ muốn bắt giữ bọn họ quả thực dễ như trở bàn tay.
Mạnh Quân liếc y một cái, cái gì cũng chưa nói, thân hình giống như quỷ mị đi ra, xuyên qua cái giá trong bóng tối, mặt không chút biểu tình đi ngang qua mặt tường có vảy rồng kia, vòng tới sau lưng con trai thành chủ.
Thẩm Tu Viễn vốn dĩ lo lắng Mạnh Quân sẽ xúc cảnh sinh tình, bởi vậy ý bảo đối phương để mình ra tay.
Nhưng Mạnh Quân tựa hồ không muốn mượn tay người khác, thế nhưng lựa chọn tự mình động thủ.
Thẩm Tu Viễn thấy được rõ ràng, thời điểm đi ngang qua mặt tường kia, ngón tay Mạnh Quân run nhè nhẹ vài cái.
Trong lòng y nổi lên một chút không đành lòng.
"Đừng nhúc nhích." Trong căn phòng đen nhánh, nam chính thấp giọng quát, "Lên tiếng, liền giết ngươi."
Con trai thành chủ cảm thấy cổ chợt lạnh, bị lưỡi dao sắc bén kề lên, đột nhiên giật mình một chút, linh kiếm ở trên cổ vẽ ra một vết máu.

Hắn không dám nói lời nào, cũng không dám động, chỉ nghe thấy kẻ bắt cóc kia lãnh khốc nói: "Dẫn chúng ta đi tìm thuốc giải của Hủ Tâm Tán."
山闩セ〸尸闩ᗪ @middleofthesea_419
Trên một vách tường của Tàng Đan Các, một bức hoạ cuộn tròn bị kéo xuống, lộ ra một cánh cửa nhỏ ẩn giấu.
Con trai thành chủ thấy lưỡi dao sắc bén để trên cổ, nơm nớp lo sợ đi phía trước Mạnh Quân.
Tiến vào cửa nhỏ, bên trong có một cái động khác, từng hàng bình nhỏ sứ men xanh cất trên giá.
Nơi này là chỗ quan trọng ở Tàng Đan Các, chứa rất nhiều các loại độc dược, giải dược, còn có một ít đan hoàn phi thường trân quý.
Nếu không phải con trai thành chủ dẫn bọn họ tiến vào, người bình thường sẽ không dễ phát hiện sau bức hoạ cuộn tròn còn có một cánh cửa bí mật.
Thẩm Tu Viễn đốt lên ngọn nến ở bên cạnh, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên chai lọ bình vại trên giá.
Con trai thành chủ đi đến cái giá đánh dấu "Tim phổi tì thận", dùng ánh mắt ý bảo Mạnh Quân rằng thuốc giải ở chỗ này.
Mạnh Quân cười lạnh một chút, ý bảo con trai thành chủ lấy xuống hai cái chai dán chữ "Hủ Tâm Tán": "Ngươi thử trước xem."
Con trai thành chủ trong lòng chứa một bao nước mắt ăn độc dược vào, một lát sau lại nuốt thuốc giải vào.
Mạnh Quân thấy hắn sắc mặt bình thường, đường máu màu đen hiện lên trên cánh tay cũng dần dần hồi về, liền thu bình dược, cất vào trong lòng ngực.
Hắn nói khẽ với Thẩm Tu Viễn: "Rời đi nơi này trước đã."
Thẩm Tu Viễn gật đầu, cầm ngọn nến đi ở phía trước, Mạnh Quân đi cuối cùng.
Ở chỗ tất cả mọi người không chú ý tới, tay áo hắn lặng yên phủ lên một viên đan dược ánh vàng rực rỡ.
Thời điểm lại nâng tay lên, hộp đặt viên đan dược kia đã trống không.
Khi bọn họ ra khỏi từ phòng tối, dưới lầu linh khuyển và vài người đã vây quanh tòa lâu này.
Người cầm đầu là đội trưởng đội cấm vệ, chỉ cần ra lệnh một tiếng, đội cấm vệ thành Bạch Lộ người cùng thủ vệ phủ thành chủ sẽ xông lên.
Đông đảo vây quanh ở phía dưới có mấy trăm người, tất cả đều là tu sĩ Kim Đan.
Mạnh Quân nhíu mày, một chưởng đánh rớt cửa sổ, đẩy con trai thành chủ đến cửa sổ, nâng giọng nói: "Con trai thành chủ của các ngươi đang ở trong tay ta, đều đừng mấy hành động thiếu suy nghĩ lại."
Đội trưởng xanh cả mặt, phất tay kêu người đi mời thành chủ.
Con trai thành chủ thấy cứu binh tới, nháy mắt có tự tin.
Lại thấy Mạnh Quân vẫn luôn không có động thủ giết hắn, cho rằng hai người chỉ xem hắn là con tin, tính toán áp chế cha hắn, vì thế liền kiêu ngạo nói:
"Các ngươi cho rằng làm sao bản thân bị linh khuyển tìm được? Trên chìa khóa không chỉ có hủ tâm tán, còn có một lượng phấn Tìm Tung lớn.
Cho dù may mắn không có trúng độc, cũng sẽ lây dính mùi phấn Tìm Tung khó có thể tẩy đi.
Các ngươi yên tâm, chỉ cần phát hiện mất đi chìa khóa, cha ta ngay cả phải tìm biến chân trời góc biển, cũng có thể bắt các ngươi lại rút gân lột da!"
Mạnh Quân nói: "Rút gân...Lột da?"
Khóe miệng hắn dần dần lộ ra một nụ cười tươi đến đáng sợ.
Hắn không để ý đến đối phương, quay đầu nói với Thẩm Tu Viễn: "Sư huynh, ngươi cảm thấy hiện tại chúng ta còn thoát được không?"
Bên ngoài vô số binh gác, vây tòa lâu này chặt đến mức như nêm cối.
Tiếng tim đập của Thẩm Tu Viễn tựa như tiếng trống, mồ hôi lạnh từ xương quai xanh chảy xuống hết vào vạt áo.
Nhưng nghĩ đến việc vừa rồi nam chính thấy được gân rồng vảy rồng trên tường, giờ phút này tâm thái khẳng định càng hỏng mất, y tận lực bình tĩnh mà trấn an: "Ngươi đừng vội, chúng ta có thể thoát ra ngoài từ nơi này."
Cho dù hiện tại Mạnh Quân ăn vào thuốc giải, cũng phải mất một trận mới có thể hồi phục hoàn toàn.
Sau khi hồi phục, chỉ dựa vào tu vi Kim Đan kỳ của hai người bọn họ, cũng không có cách nào lấy một địch trăm.
Huống chi còn có một tên thành chủ sắp đột phá Xuất Khiếu kỳ, ở trong phủ như hổ rình mồi.
Nhưng y cũng không phải không có cách nào.
Thủy phủ ở dưới đáy hồ Ôm Nguyệt, là một không gian tồn tại trên thực tế, nếu y mở ra lối vào, có thể kéo Mạnh Quân vào cùng hay không?
【 Hệ thống, có thể dẫn người vào thủy phủ không? 】
Hệ thống lời ít ý nhiều: 【 Có thể.

Mạnh Quân chậm rãi nói: "Ngươi...!có cách?"
Thẩm Tu Viễn dưới tình thế cấp bách, xem nhẹ thần sắc khác thường của nam chính: "Đúng vậy, ta có cách."
Ngoại trừ việc xông ra ngoài, giao hắn cho thành chủ ở ngoài, Mạnh Quân nghĩ không ra sẽ còn có biện pháp nào.
Hắn dựa vào tường kế bên cửa sổ, khóe môi hơi câu: "Được rồi, ngươi nói."
Mũi kiếm trên cổ con trai thành chủ nâng lên một ít, mũi kiếm hơi hơi xoay.
Trên cánh tay, đường máu Hủ Tâm Tán tạo thành vẫn đen tuyền như mực, giống một đạo phù chú báo điềm gở.
Tuy rằng hắn ngoài mặt tiếp nhận lời giải thích về chuyện Thẩm Tu Viễn theo dõi, đáy lòng lại chưa từng thả lỏng đề phòng.

Chuyện Thẩm Tu Viễn đột nhiên xuất hiện ở hẻm nhỏ có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Tại sao chưởng môn và sư phụ sẽ biết hắn muốn ám sát thành chủ? Trừ cái này ra, hai người này có biết mục đích cuối cùng của hắn không?
Người bị phái tới giúp hắn vi cái gì lại là Thẩm Tu Viễn? Tu vi của đối phương thấp hơn hắn, nhưng do đâu trước khi đối phương xuất hiện, hắn đều không có phát hiện chuyện bị theo dõi?
Hơn nữa cả việc đại sư huynh và tiểu sư muội chưa bao giờ đồng thời xuất hiện......
Kỳ thật hắn trước giờ đều không thể hoàn toàn tín nhiệm người khác.
Đặc biệt tại loại thời khắc này, dưới lầu đều là kẻ địch, mà trong phòng tràn ngập di vật tộc mình.
Một khi đi sai bước, hắn cũng sẽ giống như những người cùng tộc đó, trở thành một mảnh vảy trên tường, tộc Thanh Long nhất lại lần nữa mất đi hy vọng báo thù.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Mạnh Quân dần dần trở nên lương bạc.
Con trai thành chủ nghe nói bọn họ có biện pháp đi ra ngoài, không cần cầu cha mình, trong lòng biết chính mình sắp trở thành một đứa con bị bỏ đi.
Nhìn đám người phía dưới, trong mắt hắn hiện lên tàn khốc, tâm đổi nhanh, nhân lúc mũi kiếm không có áp gần lên cổ, tránh thoát linh kiếm, thả người nhảy xuống lầu!
Nhóm thủ vệ cuống quít chạy lên tiếp: "Thiếu gia!"
Mạnh Quân không chút lưu tình nào mà xuất kiếm trảm xuống.
Con trai thành chủ rơi xuống từ lầu cao, tuy rằng thủ vệ tiếp được, bàn tay đã bị chặt đứt, phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, rồi sau đó hắn đột nhiên phát hiện, thân thể của mình không thể động.
Con trai thành chủ không biết đây là tác dụng phụ sau khi dùng thuốc giải của Hủ Tâm Tán, chỉ nghĩ Mạnh Quân động tay chân gì trên người hắn.
Chỗ bị chặt đau đến tê tâm liệt phế, hắn hung tợn lớn giọng phân phó: "Phóng hỏa cho ta, thiêu đống lâu này!"
Đội trưởng đội cấm vệ chần chờ nói: "Thiếu gia, này......"
Con trai thành chủ cả giận nói: "Dù sao đan dược lại đốt đi cũng không sao, trực tiếp thọc chết bọn họ quá tiện rồi, thiêu chết bọn họ cho ta!"
Đội trưởng thấy thái độ của hắn kiên quyết, bất đắc dĩ lĩnh mệnh.
Người đội cấm vệ và thủ vệ Thành chủ phủ bắt đầu bố trí rơm rạ ở dưới lầu, tưới dầu hỏa lên.
Lại có người vội vàng tới báo: "Đội trưởng, thành chủ biết được chuyện của thiếu gia, đang vội qua bên này, lập tức sẽ đến!"
Ngọn lửa dưới lầu bắt đầu bốc lên, tro tàn đen sắc trong trời đêm cùng với ánh lửa lập loè chói mắt.
Rơm rạ sẽ từng chút từng chút bị thiêu cháy, dần dần sẽ vòng quanh làm thành một vòng quanh tòa lâu này.
Bên trong tiếng ồn ào, Mạnh Quân mắt nhìn xuống con trai thành chủ phía dưới sau khi dùng thuốc giải thân thể đã cứng đờ, lại dựa vào trên tường, ánh nến trên tay Thẩm Tu Viễn nhảy lên chiếu lên nửa bên mặt, khóe môi hơi hơi gợi lên: "Ngươi có biện pháp nào?"
Trước khi thành chủ tới, hắn sẽ cho đối phương một cái cơ hội cuối cùng.
Hắn có hảo cảm mỏng manh với Thẩm Tu Viễn, có lẽ là xuất phát từ dung mạo của đối phương, có lẽ là xuất phát từ tình đồng môn, có lẽ là xuất phát từ tín nhiệm mỏng manh với chưởng môn và sư phụ...Nhưng phần hảo cảm mỏng manh này, chỉ cần Thẩm Tu Viễn làm ra chuyện bất lợi với hắn, hắn tùy thời đều có thể thu hồi.
Nếu đối phương có mục đích khác, lúc này cũng nên ngả bài.
Tác giả có lời muốn nói: Kế tiếp mời bạn học Mạnh Quân biểu diễn "Tâm kế" cho mọi người..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.