Xuyên Thành Pháo Hôi Sư Tôn Sau Bị Đồ Đệ Coi Trọng

Chương 56: Phương tâm thầm kín của vai chính có dự kiến thành công






Lạc Hoè An gắt gao mà nhắm hai mắt, môi lại hơi hơi mở ra, không biết nên làm thế nào để giảm bớt thân thể biến hóa.
Mà ở sau mặt cây hắn dựa vào, từng sợi dây mây to bằng ngón cái đang theo hắn tới gần, đã bất tri bất giác quấn quanh trên cổ tay cùng cổ chân mảnh khảnh của thiếu niên.
Nóng quá.... Lạc Hoè An nhíu lại mày đẹp, không được tự nhiên mà vặn vẹo thân thể, cả người bủn rủn ngứa ngáy, khô nóng khó nhịn.
Hắn chung quy là bị xao động không thể hiểu được này đánh thức.
Giờ này khắc này đột nhiên dây mây xuất hiện, đem eo Lạc Hoè An cuốn lấy sau đó nhanh chóng mà hướng một khác chỗ lùi về.
"Cái....thứ gì?" Lạc Hoè An còn chưa kịp phản ứng lại, thân mình liền không chịu khống chế mà bị kéo đi.
Hắn cũng bất chấp thân thể dị thường, hướng tới chỗ Đoạn Tu Hàn cùng Dung Cẩn đang ngủ say cả kinh kêu lên: "Chạy mau!!"
Dung Cẩn lập tức mở hai mắt cảnh giác, hoàn cảnh chung quanh càng như là rơi vào trong bóng tối, trước khi ngủ thực vật còn sinh cơ bừng bừng giờ lại trở nên tử khí trầm trầm, dòng suối nhỏ thanh triệt hóa thành đầm lầy ám hắc, lộ ra mấy cái đầu lâu.
Không chỉ có như thế, trong không khí tràn ngập chướng khí màu xanh thẫm, hít vào xoang mũi là một cỗ mùi hôi thối, làm người ta ghê tởm mà buồn nôn.
Trên mặt đất dày đặc dây mây, như là xúc tu bạch tuộc mềm dẻo uốn lượn mà bò đến bên người bọn họ.
Lạc Hoè An là người đầu tiên bị dây mây bám lên người, tiếp theo chính là Dung Cẩn.
Dung Cẩn rút kiếm phi thân, quyết đoán mà chém rớt đi dây mây muốn quấn quanh người, trong lòng kinh hãi.
Hắn thực mau liền nhận ra dây mây này không giống yêu vật, mà là quỷ đằng.
Quỷ đằng không có thật thể, căn nguyên là đến từ một cây cổ thụ hơn một ngàn năm đạo hạnh.

Nghe nói, cổ thụ này nguyên bản muốn tu luyện thành tiên, nhưng thời điểm cuối cùng nhiễm nợ máu ----- mảnh đất nó sinh ra đã trở thành mồ chôn hàng loạt.
Vô số oán khí quỷ hồn đã nuôi dưỡng tà niệm nó, đem nó biến thành một loại phi quỷ phi yêu.
Chỉ cần xâm nhập quỷ đằng môn, liền không thể sống mà đi ra ngoài.
Nơi này ban ngày nước xanh biếc, tựa như tiên cảnh, kỳ thật bất quá là quỷ đằng mồi.
Cảnh tượng thật sự là cái mà bọn họ hiện tại nhìn thấy thê lương âm trầm như vậy, nơi nơi đều là vong hồn vô tội rơi vào bẫy rập quỷ đằng.
Mà bọn họ cũng khó thoát khỏi vận mệnh giống vậy.
Đoạn Tu Hàn kỳ thật vẫn luôn không có nhắm mắt, quỷ đằng kia một khắc xuất hiện liền đã nhấc lên tinh thần.
Một cái sào huyệt hồ yêu nho nhỏ vậy mà có nhiều yêu tà chi vật như vậy, nhất định không đơn giản như bọn họ tưởng tượng.....
Lạc Hoè An còn muốn nhắc nhở bọn họ cái gì, dây đằng liền cuốn lấy miệng hắn, khiến hắn phát không ra thanh âm.
Giây tiếp theo, dây đằng liền đem Lạc Hoè An mang vào trong chỗ sâu biến mất không thấy.
"Hòe An!" Dung Cẩn lạnh giọng hét lên một tiếng, tức khắc đuổi theo.
Đoạn Tu Hàn chặt đứt dây mây che ở trước mặt hắn, theo sát sau đó.
Bọn họ một đường đuổi theo, quả nhiên phát hiện bản thể quỷ đằng ---- một cây long não thật lớn, nhánh cây là từ xương cốt người xếp thành, màu đen sẫm.
Trên mặt lá cây còn nhỏ máu tươi, phi thường làm cho người ta sợ hãi.
Giữa cây long não có một hốc cây có thể chứa một người tiến vào, thoạt nhìn như là cái miệng to của quỷ đằng, đang chuẩn bị đưa bọn họ vào làm như đồ ăn mà ăn no nê.
Lạc Hoè An bị dây mây trói không có đường thoát, treo ở giữa không trung sắc mặt đỏ lên sắp hít thở không thông.
Hắn cảm giác được dây mây đang từng chút một mà hấp thụ linh khí trên người y, cả người tựa như bị xoắn thành vài khối, co rút đau đớn lại thống khổ.
Dung Cẩn vẻ mặt nghiêm lại, vài đạo kiếm khí chém qua, dây mây sau khi rớt xuống lại lần nữa mọc ra, hơn nữa đem Lạc Hoè An bọc càng ngày càng nhanh.
Lấy tu vi hắn, vậy mà chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng bạn bị quỷ đằng trói buộc mà bất lực.
Thiếu niên giống như thiên chi kiêu tử nếm được cảm giác thất bại, hốc mắt hắn đỏ ngầu lại lần nữa tiến lên, lại bị Đoạn Tu Hàn ngăn lại: "Vô dụng thôi, trừ phi thâm nhập vào bên trong quỷ đằng, tìm được nhược điểm của nó đem chi phá hủy, nếu không dây đằng sẽ vô cùng vô tận mà tái sinh."
Dung Cẩn còn rõ ràng điểm này hơn Đoạn Tu Hàn.
Nhưng quỷ đằng khẳng định sẽ không dễ dàng mà đem nhược điểm bại lộ ra, chẳng lẽ phải nhìn Lạc Hoè An sống sờ sờ bị hút khô linh khí mà chết sao?
Thiếu niên yếu ớt nửa ngẩng cổ, đáng thương bất lực mà bị dây đằng giam cầm một chỗ, sức lực giãy giụa cũng không có.
Ý thức y càng ngày càng mơ hồ... Tựa như cảm thấy sắp chết tới nơi.
Đúng lúc này, dây đằng trên người đột nhiên xuất hiện lửa cháy màu đỏ sậm, lấy tốc độ truyền khai cực nhanh mặt ngoài dây mây bị cháy bỏng, phát ra bùm bùm tiếng vang.
Cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh màu đỏ thắm quen thuộc, phi thân tiến đến vứt ra roi dài, đem dây đằng trói buộc Lạc Hoè An toàn bộ dây đánh nát.
Hỏa trong ngũ hành là khắc tinh của mộc, quỷ đằng bị lửa ma lây dính lên trên, cũng chiếm không được chỗ tốt, bỏ xuống Lạc Hoè An liền bỏ chạy.
Vô số dây đằng bị lửa ma thiêu đốt khắp nơi tán loạn, nếu có thể có thanh âm, nhất định nghe được tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Tạ Ngu đầu tiên là liếc mắt Đoạn Tu Hàn một cái, sau đó liền tiếp tục đi tiếp từ giữa không trung xà xuống chỗ Lạc Hoè An.
Khuôn mặt thanh thuần với thân hình mảnh mai tinh tế dừng ở trong lòng ngực hồng y nam tử, sắc mặt suy yếu mà tái nhợt, thập phần mà chọc người thương cảm.
"Sư tôn!!"
Đoạn Tu Hàn không thể tin được mà nhìn chằm chằm hồng y nam tử lãnh táp tà mị trước mặt, nốt ruồi nơi khóe mắt kia khuôn mặt quen thuộc như vậy xuất hiện vô số lần trong đầu hắn.
Nhưng mà không đến một giây, vui sướng cùng cuồng nhiệt khi nhìn thấy Tạ Ngu liền chợt lành lạnh.
Tâm tình Đoạn Tu Hàn đại khái giống như là chó con đang chờ đợi được vuốt ve, nhưng mắt lại thấy đối tượng hắn vẫy đuôi lại chạy tới nơi khác liền giống như chó con đang phẫn nộ không sai biệt lắm. Hắn ở tại chỗ chờ hồi lâu không thấy sư tôn quan tâm hắn.
Hắn không có được nghe lấy một lời nói nào từ Tạ Ngu, chỉ có một ánh mắt không lạnh không nóng liền đem hắn đuổi rồi.
Ngược lại Lạc Hoè An có thể thân mật khăng khít mà nằm trong lòng ngực Tạ Ngu.....
Trái tim Đoạn Tu Hàn như là bị xé thành mấy nửa, dâng lên lòng đố kị hừng hực, đôi mắt màu đen diệu mất đi lý trí, chỉ muốn đem Lạc Hoè An trực tiếp quăng ra ngoài!
"Lạc Hoè An, tỉnh tỉnh." Tạ Ngu nhíu mày kêu, trong lòng nôn nóng.
Từ một khắc kia xuất hiện, hắn liền nhận thấy được ánh mắt của Đoạn Tu Hàn ủy khuất mà muốn phun ra lửa, như là không tiếng động lên án hắn vì sao không phải trước tiên quan tâm hắn, mà chỉ lo cứu một người ngoài râu ria.
Tạ Ngu thừa nhận hắn chính là cố ý.
Hắn hiện tại vừa thấy Đoạn Tu Hàn liền có loại sinh lý tính kháng cự, lại đã trải qua Quân Yến động kinh, thật sự là có chút sợ.
Hắn hạ quyết tâm, không thể lại giống như lúc trước không hề cố kỵ mà đối tốt với Đoạn Tu Hàn, hắn muốn bảo trì tôn nghiêm của thẳng nam cùng điểm mấu chốt.
Muốn thao hắn? không có cửa!
"Tạ... Tạ tiền bối?" Lạc Hoè An cảm giác được một đôi cánh tay hữu lực vòng lấy hắn, ở trong hoàn cảnh nguy cấp cho hắn cảm giác an toàn khó hiểu.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, khuôn mặt tuyệt mỹ mà trương dương kia của Tạ Ngu ánh vào mi mắt.
Trong phút chốc, Lạc Hoè An khóe mắt liền chua xót, hai tròng mắt đầy sự kích động sống sót sau tai nạn cùng kinh hỉ khi nhìn thấy Tạ Ngu.
Hắn chủ động mà đem đầu vùi ở trong lòng ngực Tạ Ngu, thấp thấp nức nở: "Tạ tiền bối... Ta còn tưởng... còn tưởng ta sẽ không còn được gặp lại ngươi"
"Hiện tại không có việc gì, đừng sợ."
Không biết có phải bởi vì em trai ở hiện đại rất giống Lạc Hoè An hay không, Tạ Ngu không tự chủ được mà quan tâm cùng bảo hộ thiếu niên đơn thuần thiện lương này.
Hắn không cường đại giống Đoạn Tu Hàn hay Quân Yến, thậm chí có chút giống như gánh nặng cho người khác, năng lực gì cũng không có còn muốn cứu người.
Dùng hai chữ tới hình dung, chính là thánh mẫu.
Nhưng Tạ Ngu cũng không cảm thấy thánh mẫu là cái nghĩa xấu, rốt cuộc thánh mẫu cùng thánh mẫu kỹ nữ cũng có khác nhau rất lớn.
Hắn nhìn ra được, Lạc Hoè An không phải loại dối trá, khoe khoang cảm thông người.
Dưới bề ngoài hơi nhu nhược, thiếu niên này tận trong xương cốt lộ ra kiên cường cùng thuần khiết, tựa như một khối ngọc bích tuyệt thế, hấp dẫn mọi người.
Quan trọng nhất chính là, Tạ Ngu hoàn toàn không cần lo lắng Lạc Hoè An sẽ giống Đoạn Tu Hàn hay Quân Yến đều đi chệch hướng như vậy.
Một cái thụ làm sao sẽ đối với cúc hoa hắn có ý tưởng đâu?

Tạ Ngu đáy mắt tràn đầy từ ái, ánh mắt giống như mang theo sủng ái nhìn thiếu niên nhu nhược đáng thương trong lòng ngực.
Lạc Hoè An tiếng khóc mềm mại mà bi thương, như là muốn đem tuyệt vọng cùng sợ hãi vừa mới trải qua toàn bộ phát tiết ra, càng ngửi được hương hoa anh túc quen thuộc trên người Tạ Ngu, y càng cảm thấy như tìm được bến cảng tránh gió.
Có thể dựa vào để sinh tồn.
Y hết thuốc chữa mà thích loại cảm giác vô pháp dứt bỏ này, trong đầu toàn là bóng dáng Tạ Ngu vì bảo hộ y mà huy động roi dài, tác động đến mỗi một dây thần kinh toàn thân y.
Y đã từng cho rằng, chỉ cần có thể yên lặng mà ở bên người Tạ Ngu thì dù là che giấu đi những ý tưởng đen tối đang dần nảy sinh trong lòng cũng không có vấn đề gì.
Vừa rồi khi có thể sắp bị cổ đằng quấn quanh đến chết, trong lòng y hiện lên một ý niệm liệu Tạ tiền bối sẽ vì y mà thương tâm không?
Đối với Tạ Ngu mà nói, y khả năng là người bình thường là cái bèo nước gặp nhau thôi, chỉ sợ chết cũng xốc dậy không nổi một tia gợn sóng.
Có lẽ nhiều năm về sau Tạ tiền bối sẽ gặp được một đạo lữ so với y còn tốt hơn ngàn vạn lần, sẽ đem y quên đến sạch sẽ....
Y không muốn....Không muốn biến thành như vậy...
Lạc Hoè An cảm thấy so với chết càng đáng sợ hơn chính là tiếc nuối vô tận.
Một khắc kia, Lạc Hoè An liền hạ quyết tâm, cho dù Tạ Ngu đối với y không có cảm tình khác, y vẫn là muốn vì chính mình chiến đấu một phen.
Đối với lời cảnh cáo của Đoạn Tu Hàn đối với y, không phải Lạc hòe an tự tin, chính là y có một loại dự cảm.
Khiến Tạ Ngu tiếp thu y, so với Tạ Ngu tiếp thu Đoạn Tu Hàn còn dễ dàng gấp đôi.
Mà lúc này, biểu tình Đoạn Tu Hàn âm trầm đáng sợ giống như một phen lưỡi dao sắc bén, sắp đem Lạc Hoè An đâm xuyên qua.
Hắn tìm Tạ Ngu dường như phát điên, nhớ sư tôn đến nỗi đêm không thể ngủ.
Nhưng hiện tại xem ra, Tạ Ngu rời hắn đi cũng không có khác biệt gì, thậm chí nhìn về phía hắn ánh mắt hờ hững mà lạnh lẽo, giống như trong mười năm cảm tình của bọn họ, còn so không bằng Lạc Hoè An nửa đường xuất hiện!
Đoạn Tu Hàn biết nguyên nhân, bởi vì hắn ở trước mặt sư tôn bại lộ lòng muông dạ thú, cho nên sư tôn xa cách hắn, vắng vẻ hắn.
Sư tôn chán ghét hắn như vậy sao?
Coi hắn như đồ vật dơ bẩn tránh còn không kịp, không bao giờ sẽ quan tâm thương thế hắn, không bao giờ sẽ đối với hắn mà lộ ra ôn nhu tươi cười, không bao giờ sẽ cẩn thận tỉ mỉ bảo hộ hắn...
- - a.
Đoạn Tu Hàn ánh mắt dần dần thâm trầm, sau chuyển hoá bỗng nhiên cả người tràn ngập sát khí, hướng tới gần Lạc Hoè An.
Nếu hắn không chiếm được sủng ái của sư tôn, vậy những người khác cũng đừng nghĩ có được!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.