Xuyên Thành Pháo Hôi Sư Tôn Sau Bị Đồ Đệ Coi Trọng

Chương 51: Tim nam chính đập thật mau






Mũi kiếm theo thời gian khảm càng ngày càng sâu, Tạ Ngu chỉ cảm thấy lòng bàn tay như là sắp bị cắt thành hai nửa quá mức đau nhức.
Hắn cắn chặt môi dưới, đầu ngón tay bởi vì dùng sức quá mạnh mà sinh run rẩy, cái trán nổi gân xanh, hốc mắt đỏ bừng một mảnh.
Quả nhiên pháo hôi ngu ngốc mà ở bên người vai chính, khẳng định không có chuyện tốt phát sinh! Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ cũng muốn trực tiếp mất mạng tại đây.
Động bích càng thêm kịch liệt mà chấn động, bởi vì kết giới tại cửa động trên nham thạch bị phá, dẫn tới mặt đất tầng tầng bị phá hư, khối đá cực lớn bên cạnh cửa động đập vào trong động phát ra ầm ầm tiếng vang lớn.
Hai người lấy tư thế như vậy mà sống sót, không rõ ngay sau đó có thể hay không bị đá rơi xuống đập trúng.
Tạ Ngu tay nhận trọng lượng hai người, máu tươi cuồn cuộn không ngừng mà nhỏ giọt ở trên má Quân Yến, còn mang theo nhiệt lượng ấm áp.
Quân Yến ánh mắt đặc biệt phức tạp mà ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Ngu đang gắt gao túm chặt hắn không bỏ, tâm thần đã bị dao động thật lớn.
Hắn cho rằng ma tu đều là đao phủ máu lạnh vô tình, giết người như ngoé một cái chớp mắt cũng không động.
Mà Tạ Ngu năm đó bị đánh gãy gân mạch, trục xuất khỏi Thánh Khư phái, hẳn là hận chết đệ tử tu tiên bọn họ mới đúng.
Vì sao hiện tại liều mạng cũng muốn cứu hắn.....
"Ngươi buông tay đi, cứ tiếp tục như vậy chúng ta đều phải chết!" Quân Yến đã lâm vào tuyệt vọng, không muốn Tạ Ngu vì cứu hắn mà cũng chết ở chỗ này.
Tạ Ngu quả thực muốn chửi ầm lên, ai muốn treo mũi kiếm chơi hít xà a?
Quân Yến nếu không phải nam chính, Tạ Ngu mới lười quản hắn.

Vì sao hào quang vai chính còn chưa có xuất hiện? Chẳng lẽ bởi vì Lạc Hoè An không ở nơi này, cho nên không có biện pháp kích khởi cầu sinh mãnh liệt của Quân Yến sao?
Tưởng tượng đến đoạn này, Tạ Ngu hận rèn sắt không thành thép mà quát: "Đừng nói chuyện vô dụng này, bổn điện sẽ không để ngươi chết, hiện tại kết giới đã phá, ngươi còn không nhanh vận khí!"
Hắn sắp căng không được bao lâu, mũi kiếm kia ít nhất chui vào máu thịt hắn đã sâu năm phần, ba phút sau ngón tay hắn có thể sẽ bị trực tiếp chặt đứt.
Thiếu niên thấy sắc mặt Tạ Ngu càng thêm tái nhợt, tay giữ chặt hắn cũng dần dần mất đi sức lực, ngực đau đớn kì lạ, còn kèm theo một ít cảm xúc hắn nói không rõ.
Hắn cũng không hề trì hoãn, theo lời Tạ Ngu nói ngưng thần tụ khí, hàn khí sau khi biến mất, chân khí trong thân thể hắn đang chậm rãi hội tụ ở đan điền...
Còn cần một chút thời gian... hắn lập tức liền có thể thi triển khinh công, đem Tạ Ngu mang lên.
Bọn họ tuyệt không thể chết ở loại địa phương này!
Nhưng mà, càng là thời điểm khẩn cấp, trời cao liền càng muốn ngáng chân bọn họ.
Một cái đánh vào hòn đá lớn, chuẩn xác không có lầm mà nện ở trên đỉnh đầu Tạ Ngu, lấy loại tốc độ cực nhanh mà rơi tự do xuống.
Một viên đá nhỏ cũng đã là trí mạng, càng đừng nói loại trọng vật thể tích này.
Đỉnh đầu bỗng nhiên đau vô cùng, Tạ Ngu cảm giác được toàn bộ tầm nhìn đều đang trời đất quay cuồng, không còn có biện pháp tiếp tục chống đỡ, trong nháy mắt buông tay ý thức cũng lâm vào trong bóng tối.
Thân thể cấp tốc mà ngã xuống, điều cuối cùng mà hắn nghe được bên tai chính là một tiếng hét của Quân Yến: "Tạ Ngu!"
Trước khi hắn hoàn toàn hôn mê chỉ có một ý niệm duy nhất nếu hắn thật sự chết, Đoạn Tu Hàn tìm không thấy thi thể hắn thì nên làm sao bây giờ......
Nhưng mà, tại khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, chân khí Quân Yến đã khôi phục cũng đủ để hắn thi triển khinh công, hắn lập tức đỏ vành mắt vươn cánh tay tiếp được Tạ Ngu, ôm lên vòng eo mềm mại, ở trước khi hòn đá đem hang động hoàn toàn vùi lấp liền chạy ra khỏi cửa động.
Một lát sau, chấn động sơn băng địa liệt rốt cuộc ngừng lại.
Lúc này Tạ Ngu nằm ở trong lòng ngực Quân Yến, máu tươi trên trán chảy xuống hai thái dương, nhiễm đỏ tóc dài màu đen, bộ dáng thê mỹ mà suy yếu.
"Tạ... Tạ Ngu" thiếu niên đốt ngón tay đang không ngừng run rẩy, vươn tay đụng vào chất lỏng màu đỏ trên mặt Tạ Ngu, sau đó giống như là đụng phải dung nham nhanh chóng thu trở về.
Hắn chân tay có chút luống cuống, giật mình mà nâng lên tay phải huyết nhục mơ hồ của Tạ Ngu, một màn nhìn mà thấy ghê người làm quả tim Quân Yến phảng phất như bị thứ gì hung hăng mà đáng một đòn nghiêm trọng.
Vì sao lại cứu hắn hết lần này tới lần khác!
Quân Yến rất muốn chất vấn Tạ Ngu, muốn hắn cho mình một cái đáp án.
Tạ Ngu đối hắn tốt vô cớ sẽ chỉ làm hắn không biết nên làm sao, sẽ làm hắn cảm thấy suy nghĩ của mình trước kia có bao nhiêu ti tiện!
Hắn mạc danh mà sợ hãi, lại mạc danh an tâm.Muốn biết nguyên nhân Tạ Ngu làm như vậy, lại sợ phải đưa ra lựa chọn gian nan.
Quân Yến không hiểu hắn rốt cuộc là đang làm sao vậy.....
Trong lòng muôn vàn suy nghĩ, Quân Yến mới chợt nhớ tới ngẩng đầu quan sát hoàn cảnh cửa động.
Nơi này là cái huyệt động tự nhiên, ẩm ướt mà lại âm lãnh, khí tức trắng và sương mù phiêu ở bên trong không khí, so với hàn đàm vừa rồi ấm áp hơn rất nhiều.
Không chỉ có như thế, trong động này thế nhưng còn có các loại cây cối hình thù kỳ quái, mặt trên treo đầy trái cây màu đỏ, còn có suối nước thanh triệt từ huyệt động đầu trên hối nhập vào suối nước lạnh bên cạnh.

Hắn cảnh giác mà nhìn quanh bốn phía, vẫn chưa phát hiện thân ảnh hồ yêu, đáy lòng dần dần nhẹ nhàng thở ra.
Lấy tình huống của bọn họ hiện tại, nếu đối đầu với hồ yêu chỉ có thể là con đường chết.
Quân Yến đầu tiên là thả ra mật ngữ truyền âm đặc quyền của Thánh Khư phái, báo cho Sở Mạc bọn họ vị trí hiện tại, mà Tạ Ngu đang bị trọng thương, không bằng trước tiên ở nơi này tu dưỡng mấy ngày, rồi quyết định.
Hắn ôm Tạ Ngu tìm góc thích hợp, chính mình đến suối nước lạnh, làm ướt vải sau đó trở lại bên người Tạ Ngu.
Quân Yến từng chút một mà lau vết máu dư thừa trên mặt Tạ Ngu, dùng mảnh vải đơn giản mà quấn lên bàn tay Tạ Ngu, đem phần miệng vết thương Tạ Ngu cầm máu. Sau khi làm xong, Quân Yến ngồi quỳ trên mặt đất, ngơ ngác mà nhìn mặt Tạ Ngu.
Tạ Ngu là người có tướng mạo không thể bắt bẻ nhất mà hắn gặp qua.
Khuôn mặt tinh xảo diễm lệ luôn làm cho người ta cảm thấy xa cách vô pháp tới gần, đuôi mi gần nốt ruồi sáng rực rỡ lấp lánh phong tình vạn chủng, mị cốt thiên thành. Quân Yến cũng không thể không thừa nhận, nếu Tạ Ngu thật sự hạ quyết tâm muốn dụ dỗ người nào đó, sẽ không ai có thể trốn thoát.
Nhưng từ khi bọn họ bị nhốt ở dưới đàm đến bây giờ, Tạ Ngu chưa bao giờ đối với hắn sinh ra một chút ý nghĩ nào.
Thân mật da thịt, cũng là chính hắn không biết xấu hổ mà thò lại gần, chỉ ngắn ngủi cảm thụ mà xúc cảm lại mỹ diệu ấm áp vô cùng.
Quân Yến thật sự muốn ngủ một mình.
Ngoài miệng nói Tạ Ngu chẳng biết xấu hổ, dâm loạn bất kham, lại không nghĩ rằng người vô sỉ nhất là hắn.
Là hắn không tự chủ được mà muốn tới gần Tạ Ngu, là hắn muốn đẩy ra lớp ngụy trang cường ngạnh của Tạ Ngu muốn nhìn đến nội tâm mềm mại của Tạ Ngu, hắn cũng là người muốn được Tạ Ngu đối đãi với mình hắn độc nhất vô nhị.
Nếu sư thúc ở chỗ này, chắc chắn mắng hắn si ngốc.
Quân Yến nghĩ, hắn có lẽ thật sự là bị Tạ Ngu người này mê hoặc mất rồi, hơn nữa càng lún càng sâu....
"Tạ Ngu, đến tột cùng đâu mới là con người thật của ngươi?" Quân Yến thấp giọng lẩm bẩm, đáy mắt toàn là mê mang cùng giãy giụa.
Vinh thành sơn trang, đám người Hạ Hiên Dật ở đại sảnh thương lượng việc kế tiếp.
Sau khi Dung Bỉnh Thừa biết Dung Cẩn cũng cùng đi, làm hắn thiếu chút nữa ngất, than thở khóc lóc mà đối Hạ Hiên Dật nói: "Hạ trưởng lão, hồ yêu này đạo hạnh sâu như thế, ngài cũng không thể chế phục sao? Đáng thương tiểu nhi của ta, nếu xảy ra chuyện gì chính là muốn mạng già của ta a!"
"Dung thành chủ chớ nên quá mức lo lắng, ta đã truyền tin về Thánh Khư phái, sư huynh ra ngựa nhất định có thể tiêu diệt hồ yêu, sẽ lấy lại an bình cho bá tánh Vinh thành." Hạ Hiên Dật chau mày mà khuyên giải an ủi nói.
Dung Bỉnh Thừa lập tức nói lời cảm tạ, "Sở chưởng môn làm người trung hậu hiệp nghĩa, tu vi cao thâm khó đoán, vậy lão sinh thực yên tâm trăm phần."
"Dung thành chủ, hồ yêu này thoạt nhìn lệ khí sâu đậm, hơn nữa đủ loại hành vi đều như là đang phát tiết oán hận trong lòng, xin hỏi Dung thành chủ cùng hồ yêu này có liên quan gì không?" đệ tử Thánh Khư phái tựa hồ nhìn ra mục đích của hồ yêu này, mở miệng dò hỏi.
Dung Bỉnh Thừa sắc mặt có chút hơi trầm xuống, nói: "Vị tiên sư này là đang hoài nghi lão sinh?"
Tên đệ tử ki đứng ra không kiêu ngạo không siểm nịnh mà trả lời: "Dung thành chủ quá lo lắng rồi, cũng không phải tại hạ ngờ vực lung tung, mà là muốn hỏi rõ nguyên nhân hồ yêu làm loạn, biết để đúng bệnh mà hạ dược."
"Hoài Ninh, không được nhiều lời." Hạ Hiên Dật nhàn nhạt mà đánh gãy lời nói của đệ tử kia.
Người này là đại đệ tử của Hạ Hiên Dật, tên là Lục Hoài Ninh, lớn lên mặt mày xem như tuấn tú, khí chất ôn nhuận có lễ, cũng coi như là người hiểu lý lẽ.
Hắn đối Hạ Hiên Dật cung kính nói: "Sư tôn, Quân sư đệ hiện tại nơi nào không rõ, đệ tử lo lắng hắn..."
Hạ Hiên Dật lạnh lùng nói: "Yến nhi cát nhân tự có thiên tướng, huống chi sư huynh lập tức sẽ tới đây, ngươi chỉ cần làm tốt việc ngươi nên làm là được."

Lục Hoài Ninh cắn cắn môi, cuối cùng cũng không nhiều lời nữa. Mà lúc này ai cũng không có nhìn đến khi Dung Bỉnh Thừa cúi đầu, đáy mắt nhiều ra vài phần dị sắc.
Nếu không phải chưởng môn Thánh Khư phái cùng Mặc Nhạc chân nhân Thiên Phong phái quan hệ cá nhân rất tốt, Sở chưởng môn cũng sẽ không vì một Vinh thành sơn trang nho nhỏ của hắn mà tự thân xuất mã.
Yêu chính là yêu, vĩnh viễn cũng không đổi được bản tính tà ác đả thương người, nên bị thiên đao vạn quả.
Toàn bộ Vinh thành đều là của hắn, hắn chẳng qua là dẫn người săn thú, lột những cái da lông hồ ly, có cái gì sai?
Hồ yêu kia chính là không biết rõ thân phận chính mình, còn vọng tưởng tàn sát bá tánh của hắn để báo thù, sớm hay muộn cũng sẽ bị tu tiên môn phái giết được hôi phi yên diệt.
Dung Bỉnh Thừa trong lòng cười lạnh, chỉ cần hồ yêu chết, những việc râu ria nhỏ nhặt bọn họ đã từng làm cũng sẽ xóa bỏ toàn bộ, không có người nhắc lại.
Nhưng vào lúc này, Hạ Hiên Dật cảm nhận được một cỗ hơi thở quen thuộc đang tới gần, đợi khi hắn xoay người, quả nhiên thấy Sở Mạc một thân bạch y, nhẹ nhàng mà đến.
"Sư huynh!" "Chưởng môn!"
Hạ Hiên Dật tức khắc tiến lên nghênh đón, đáy mắt tình ý miêu tả sinh động, hắn từ bên cạnh nhìn chằm chằm hình dáng sườn mặt rõ ràng của Sở Mạc, lại nhiều thêm vài phần si mê.
"Sư huynh, ngươi......"
Hạ Hiên Dật còn chưa nói xong, đã bị Sở Mạc lạnh nhạt đánh gãy, hắn nhìn cũng chưa nhìn tới Hạ Hiên Dật một cái, liền thẳng vào chủ đề, "Yến nhi ở đâu?"
"Hồi chưởng môn, Quân sư đệ cùng ma tu Tạ Ngu kia đều bị hồ yêu bắt đi, hiện giờ ở nơi nào cũng không rõ." Lục Hoài Ninh trong lòng nôn nóng, lo lắng an nguy Quân Yến, vì thế lập tức trả lời.
Mà Hạ Hiên Dật rõ ràng nhìn thấy ánh mắt Sở Mạc khi nghe được hai chữ Tạ Ngu sau liền thay đổi.
Quả nhiên... Chỉ có Tạ Ngu... Chỉ có Tạ Ngu mới có thể làm cảm xúc sư huynh dao động lớn như thế, cho dù là mười năm trước hay là hiện tại, tâm Sở Mạc vĩnh viễn đều ở trên người tiện nhân kia!
Hắn khó nén nội tâm ghen ghét cùng phẫn nộ, lạnh lùng nói: "Hết thảy đều do Tạ Ngu cùng hồ yêu kia âm mưu, sư huynh ngươi đừng quên ở bái sư đại hội Tạ Ngu chính là muốn tánh mạng Yến nhi!"
Mà xuống một giây, Hạ Hiên Dật đã bị một đôi mắt lạnh băng nhìn thẳng, hắn đột nhiên cảm thấy lưng chợt lạnh, phảng phất như suy nghĩ mưu kế trong nội tâm đều bị Sở Mạc nhìn thấu rõ ràng.
Thật lâu sau về sau, Sở Mạc mới đưa ánh mắt áp lực làm cho người ta sợ hãi kia từ trên người Hạ Hiên Dật dời đi.
Vào lúc này, một đạo mật âm truyền đến, thế nhưng lại là thanh âm Quân Yến:【 sư tôn, đồ nhi hiện tại cùng Tạ Ngu đang ở sào huyệt hồ yêu, nhu cầu cấp bách cần sư tôn đến cứu giúp. 】
Cặp mắt thâm thúy kia của Sở Mạc độ ấm chợt hạ thấp, cất giấu tình tố không người nhìn thấu.
Hắn lập tức liền xoay người rời đi, bị Hạ Hiên Dật bắt lấy: "Sư huynh, ngươi căn bản không phải muốn đi cứu Yến nhi... Đều là vì Tạ Ngu có đúng hay không?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.