Xuyên Thành Pháo Hôi Sư Tôn Sau Bị Đồ Đệ Coi Trọng

Chương 25: Trục xuất sư môntự sinh tự diệt






Sau khi Tạ Ngu kinh mạch bị phế, đã bị giam vào Trấn Linh Đài —— chính là một cái lồng khổng lồ dùng huyền thiết chế tạo, biên giới mỗi chỗ đều là hừng hực liệt hỏa, từng chút một mà ăn mòn ý thức cùng linh hồn người bị cầm tù.
Thiếu niên tử khí trầm trầm mà quỳ rạp trên mặt đất, tóc dài hỗn độn mà phô trên mặt đất, cả người đều bị máu tươi bao lấy, hô hấp phi thường mỏng manh.
Mà cố tình lúc này, Trấn Linh Đài bị xâm nhập bởi một vị khách không mời mà đến.
Là Hạ Hiên Dật.
Hắn nhìn thảm dạng Tạ Ngu, khóe miệng gợi lên một tia đắc ý mà thống khoái cười.
"Tạ Ngu, ngươi nhìn xem bộ dạng ngươi hiện tại" Hạ Hiên Dật kéo lấy tóc dài của Tạ Ngu, bắt hắn ngẩng đầu, khi nhìn đến gương mặt đang tái nhợt lại vẫn không hết kinh diễm kia, đáy mắt hiện lên hận ý khắc cốt.
Lông mi hơi hơi động, Tạ Ngu mở hai tròng mắt.
Đồng tử đen như mực trống rỗng chết lặng, thời điểm nhìn về phía Hạ Hiên Dật đã không có sợ hãi cũng không có kinh hoảng, chỉ là đạm bạc như nước bình tĩnh cùng miệt thị.
Đúng, là miệt thị.
Cái cuồng vọng cùng kiêu ngại chưa bao giờ đem hắn để ở trong mắt làm Hạ Hiên Dật cảm thấy chính mình như là một tên hề nhảy nhót.
Rõ ràng giờ phút này Tạ Ngu không hề có sức phản kháng, tựa như một cái phế nhân, nhưng vẫn mang theo khí thế nhiếp nhân tâm phách, đem Hạ Hiên Dật chấn trụ, đồng dạng cũng kích khởi nội tâm hắn muốn phá hủy cái sự quật cường này.

Hắn nâng lên chân, hung hăng mà dẫm lên trên cổ tay Tạ Ngu, đau nhức truyền đến khiến thiếu niên phát ra tiếng nức nở trầm thấp cùng rên rỉ.
"Ngươi còn có tư cách gì dùng cái loại ánh mắt này nhìn ta?" Hạ Hiên Dật trừng lớn hai tròng mắt, gân xanh trên trán bạo khởi, âm lãnh dữ tợn.
Tạ Ngu cánh môi phát run, ánh mắt lại kiệt ngạo khó thuần, cười lạnh trào phúng nói: "Chỉ bằng ngươi hao tổn tâm cơ, sư huynh cũng không thèm liếc ngươi một cái."
"Tìm chết!" Hạ Hiên Dật tựa như bị chạm vào nghịch lân, cắn răng gầm lên.
Hắn nâng lên tay cho Tạ Ngu một cái tát, thiếu niên thân mình vô lực mà ngã trên mặt đất, gương mặt sưng lên.
Hạ Hiên Dật chỉ nghĩ lập tức đem khuôn mặt hồ mị liền hủy diệt, làm người ta nhìn đến cũng thấy ghê tởm.
"Tạ Ngu, ngươi chỉ sợ có chuyện còn không biết đi?" Hạ Hiên Dật âm thanh bí ẩn mà nói, "Sư tôn bởi vì ngươi mà đã chết!"
Tạ Ngu sắc mặt nháy mắt biến đổi, không thể tin tưởng mà lẩm bẩm: "Như thế nào lại....Sư tôn hắn...."
Trong đầu hiện ra một vị tiên giả đầu bạc hiền từ, thường xuyên xoa đầu của hắn, kêu hắn Ngu nhi.
Hắn không nhớ rõ cha mẹ mình là ai, là sư tôn đem hắn đưa tới Thánh Khư phái nuôi nấng lớn lên.
Mà hắn lại làm ra chuyện bại hoại nề nếp gia đình làm sư tôn thất vọng tột đỉnh.
"Ngươi gạt ta! Sư tôn tuổi thọ bất quá chỉ còn một nửa, nhưng như thế nào lại đột nhiên chết được!"
Hạ Hiên Dật như là muốn đem điều an ủi cuối cùng của Tạ Ngu đều dập nát hết, từng câu từng chữ mà nói: "Sư tôn muốn đột phá Độ Kiếp kỳ, thực mau là có thể phi thăng thành tiên, lại bởi vì ngươi làm ra chuyện bực này gièm pha tích tụ vào tâm, phun ra một ngụm ác huyết liền bất tỉnh nhân sự."
"Sẽ không.... Sư tôn sẽ không chết......" Tạ Ngu lắc đầu đến muốn điên rồi, đem chính mình cuộn tròn thành một đoàn.
Đều là bởi vì hắn.... Đều là hắn hại chết sư tôn....
Hạ Hiên Dật lạnh lùng mà nói: "Ngươi còn có cái thể diện gì mà sống trên đời? Tạ Ngu, vì cái gì người chết không phải ngươi?"
Thiếu niên thống khổ tê tâm mà hô một tiếng, nước mắt hỗn tạp cùng vết máu trên mặt đều đã khô cạn, cả người đều ở không thể kiềm chế mà run rẩy.
Hạ Hiên Dật thích nhất nhìn đến hình dáng Tạ Ngu tuyệt vọng lại thê thảm.
Nhưng hắn càng muốn Tạ Ngu vĩnh viễn mà biến mất.
"Tội nhân Thánh Khư phái, nên bị nghiền xương thành tro, vạn kiếp bất phục." Hạ Hiên Dật tiếp tục dù bận vẫn ung dung mà nói, "Nhanh thôi, ngươi sẽ bị trói trên Diệt Hồn Trụ, bị Cửu Dương Chân Hỏa từ người sống sờ sờ thiêu đến chết, hồn phi phách tán."
Tạ Ngu như là cái gì cũng đều nghe không thấy.

Hắn ôm cánh tay chính mình, đem đầu chôn ở trong cánh tay.
"Sư huynh..... Sư huynh sẽ không bỏ a Ngu...." Tạ Ngu thần trí đã không rõ ràng, đắm chìm ở bên trong ảo cảnh không thực tế.
Hạ Hiên Dật chú ý tới Tạ Ngu trong tay gắt gao mà cầm thứ gì, như là nguồn sống duy nhất còn lại của hắn.
Chỉ là ẩn ẩn mà cảm giác được trên đó có lưu lại chân khí của Sở Mạc.
Hắn sắc mặt trầm xuống, kéo cổ tay Tạ Ngu, lạnh giọng nói: "Ngươi trong tay cầm thứ gì?"
Tạ Ngu lập tức như là bị chạm vào cọng rơm cứu mạng, kịch liệt mà giãy giụa lên.
Càng là như vậy, Hạ Hiên Dật càng là muốn thấy rõ ràng đó là cái gì.
Hắn kịch liệt mà bẻ ra ngón tay Tạ Ngu, không có Kim Đan thiếu niên không hề có sức lực mà đánh trả.
"Ngươi trả lại cho ta!" Tạ Ngu bò trên mặt đất, gắt gao mà túm lấy ống tay áo Hạ Hiên Dật, hốc mắt tia máu đỏ lên một mảnh.
Hạ Hiên Dật đoạt lấy đồ vật kia, thế nhưng lại là bội kiếm Sở Mạc —— kiếm tuệ trên vỏ kiếm của Cửu Dương Kiếm.
Bội kiếm của người tu tiên cực kỳ quan trọng, và kiếm tuệ cũng chỉ sẽ đưa tặng cho người bạn lữ của đời mình.
Vì cái gì thứ này xuất hiện ở trong tay Tạ Ngu?
Hạ Hiên Dật sắc mặt càng ngày càng khó coi, bởi vì phẫn nộ cùng ghen ghét ngực không ngừng mà phập phồng.
"Là ngươi trộm tới đúng hay không?" Hạ Hiên Dật đem kiếm tuệ làm bằng tơ lụa màu đensiết chặt, thấp giọng hỏi nói.
Tạ Ngu như phát điên đoạt lấy đồ vật trong tay Hạ Hiên Dật, lại bị một chân đá văng ra.
"Trả lại cho ta.... Ngươi trả lại cho ta!"
Hạ Hiên Dật không lưu tình chút nào mà đem kiếm tuệ dùng chân khí xé nát, vứt trên mặt đất dẫm lên một chân.
Tạ Ngu ánh mắt bỗng nhiên liền trở nên phi thường hắc ám, hắn không hèn mọn mà cầu xin Hạ Hiên Dật, mà là ngơ ngẩn mà ngã ngồi trên mặt đất, tựa như bị rút đi linh hồn.
Hạ Hiên Dật còn ngại không đủ, tiếp tục nói: "Tạ Ngu, ngươi đừng lại tự mình đa tình."
"Sư huynh hắn chỉ là vì lợi dụng ngươi để đến chức vị chưởng môn........"
Hạ Hiên Dật nói còn chưa nói xong, liền nghe thấy được Sở Mạc gầm lên giận dữ: "Câm mồm."

Giây tiếp theo, Hạ Hiên Dật đã bị chấn khai.
Sở Mạc đạp không mà đến, chắn trước mặt Tạ Ngu.
"Hiên Dật, ngươi không nên tới nơi này." Sở Mạc đôi mắt thâm trầm tựa biển sâu, pha hàm ý vị cảnh cáo mà nói.
Hạ Hiên Dật bất mãn mà chỉ vào Tạ Ngu cả giận nói: "Sư huynh, hắn chính là hung thủ giết hại sư tôn? Vì cái gì đến bây giờ ngươi còn che chở hắn!"
Sở Mạc nhấp chặt môi, chỉ nói ra một câu: "A Ngu phạm phải sai, toàn bộ từ ta mà tới."
"Sư huynh! Ngươi đang nói cái gì?" Hạ Hiên Dật khóe mắt tẫn nứt mà quát.
Tạ Ngu cũng hơi hơi sửng sốt, ngước mắt nhìn về phía nam nhân trước mặt, dâng lên một tia hy vọng cuối cùng.
Sư huynh đối với hắn.... Hẳn là vẫn có một chút tình nghĩa đi?
Tạ Ngu rõ ràng đã biết đáp án, lại vẫn như cũ không muốn tin tưởng, Sở Mạc chỉ là đang đùa giỡn hắn mà thôi.
Sở Mạc trầm mặc thật lâu sau, cuối cùng từ trong tâm mà nói: "Từ hôm nay trở đi, Tạ Ngu không còn là đệ tử Thánh Khư phái ta, trục xuất sư môn, tự sinh tự diệt."
Trục xuất sư môn..... Tự sinh tự diệt....
Tạ Ngu nghe mấy chữ như thế bỗng nhiên liền cười, châm chọc cùng hỗn loạn đau thương.
Đây là lần đầu tiên hắn dùng toàn bộ sự thật tâm mà đi yêu một người, lại rơi vào cái kết cục như vậy.
Tâm chưa bao giờ đau đớn như thế, dường như bị chia năm xẻ bảy.
Đã như thế, vậy cũng là thời điểm nên kết thúc đi.
Về sau cho dù hắn sống hay chết, đều cùng Sở Mạc không chút liên quan.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.