Xuyên Thành Pháo Hôi Sư Tôn Sau Bị Đồ Đệ Coi Trọng

Chương 10: Sư tôn! đồ nhi có thể chứ






Sư tôn đầu tiên là khẽ cười một tiếng, nói không nên lời khàn khàn mị hoặc, tiếp theo chậm rãi tới gần hắn, nhiệt khí phun trên vành tai, vốn là thân thể đang khô nóng càng thêm cơn khát khó nhịn.
Nhàn nhạt mùi hoa quyện với rượu hoa đào thuần khiết đủ để cho huyết khí đang sôi trào làm yết hầu thiếu niên càng thêm thèm khát.
Tạ Ngu nâng mắt, khẽ vuốt ve gương mặt mê ly của hắn nói: "Vậy... Ngươi muốn vi sư phải làm sao?"
Phòng tuyến trong lòng Đoạn Tu Hàn nháy mắt tan thành mây khói.
Hắn đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là trái tim cực nhanh nhảy lên, hưng phấn kích động mà run lên.
Nhưng lý trí còn chưa mai một.
Đoạn Tu Hàn tinh tường nhớ rõ Tạ Ngu là sư tôn hắn, hắn như thế nào có thể đối với sư tôn của chính mình có loại ý tưởng xấu xa này?

Vậy chẳng phải là điên đảo luân lý, khi sư diệt tổ sao!
Lí trí vẫn duy trì cuối cùng thanh tỉnh, Đoạn Tu Hàn mở miệng thấp giọng nói mang theo ẩn nhẫn, "Sư tôn, người say rồi " . đam mỹ hài
Tạ Ngu không chỉ có không dừng lại, ngược lại đem tay phủ lên ngực, khóe môi gợi lên: "Đến tột cùng là vi sư say hay là ngươi say."
Đoạn Tu Hàn hầu kết vừa động, "Đồ nhi... Thật sự có thể chứ?"
Nghe nói ma tu từ trước đến nay phô trương phóng đãng, bên người sẽ không có bạn lữ cố định, cũng sẽ không bận tâm cương thường luân lý, đối với việc gì vui liền tùy tính mà làm.
Nhiều năm như vậy, Tạ Ngu cũng chưa ra khỏi Thực Sát Điện, chỉ sợ đã sớm tịch mịch trống vắng, cho nên mới câu dẫn hắn một tiểu hài tử chưa đủ lông đủ cánh.
Tưởng tượng đến là nguyên nhân này.
Đoạn Tu Hàn mới vừa rồi dâng lên kinh hỉ cùng sung sướng lại liền hóa thành bọt nước.
Hắn không phải là sự lựa chọn duy nhất của sư tôn, đổi lại bất luận một ai cũng đều có thể được sư tôn đãi ngộ như vậy.
Lúc này, Tạ Ngu cả người đều ghé vào trên người thiếu niên, quần áo nhẹ nhàng cởi ra, trên tấm lưng trắng nõn mịn màng một đóa hoa anh túc cực kỳ diễm nở rộ, càng thêm yêu mị cùng động lòng người.
Khi bàn tay đang tiếp xúc đến vòng eo mềm mại của sư tôn, xúc cảm gây nghiện Đoạn Tu Hàn vốn không có kinh nghiệm bỗng nhiên run lên.
Hắn hốc mắt đỏ lên, hô hấp dồn dập, giây tiếp theo liền không chút do dự quay người đem Tạ Ngu đè ở trong lòng ngực.
Nụ hôn nặng nề mạnh mẽ rơi xuống môi đỏ.
Kiều diễm ái muội triền miên quấn lấy hai người, trong phòng chỉ còn lại tiếng rên rỉ ngọt ngào cùng tiếng thở dốc nặng nề.

Sư tôn ngửa đầu mở ra cái miệng nhỏ, đôi mắt thủy diễm, hai má ửng hồng.
Là người đẹp nhất mà hắn gặp qua.
"A hàn..." Tạ Ngu thâm tình mà gọi tên hắn, từng tiếng mà dừng ở đáy lòng hắn.
Thiếu niên nhẹ nhàng chà lau cái trán ướt nhẹp mồ hôi của Tạ Ngu, cất tiếng nói: "Sư tôn, về sau sẽ chỉ có một mình đồ nhi, được không?"
Tạ Ngu đắm chìm trong thiên địa, tự nhiên vô pháp trả lời.
Đoạn Tu Hàn lại như là tuyên bố công khai chủ quyền, ở trên người Tạ Ngu lưu lại từng đạo ấn ký.
Có lẽ làm như vậy, sư tôn liền sẽ không bỏ hắn mà đi.
.........
Sáng sớm nắng ấm chiếu lên trên mặt Đoạn Tu Hàn.
Hắn nhíu chặt mi, chậm rãi mở mắt ra.
Nhớ tới chuyện tối hôm qua phát sinh hết thảy, Đoạn Tu Hàn còn dư vị vô cùng, tận hứng thưởng thức.
Hắn quay đầu, quả nhiên thấy sư tôn đã sớm mặc tốt quần áo, ở bên người hắn ngủ say, bởi vì quá mức mệt mỏi mà đôi mắt hơi thâm.
Đoạn Tu Hàn có chút đau lòng, hắn không nên làm quá tàn nhẫn, đem Tạ Ngu mệt thành như vậy.
"Sư..." Đoạn Tu Hàn vừa định đánh thức Tạ Ngu, lại nghe thấy Tạ Ngu nhắm hai mắt đột nhiên mắng, "Ngươi cái đồ khốn nạn, đem lão tử tận sức lăn lộn."

Đoạn Tu Hàn theo bản năng toàn thân cứng đờ.
Hắn vẫn là nên đi trước múc nước cho sư tôn lau mình đi...
Đoạn Tu Hàn đi tắm, lại không nghĩ rằng tối hôm qua bị Tạ Ngu dùng móng tay cào trên da nhanh như vậy liền đã khỏi hẳn, không lưu lại nửa điểm dấu vết.
Hắn thay đổi kiện quần áo, liền mang nước ấm đi vào tẩm điện Tạ Ngu, thình lình Tạ Ngu cũng đang chuẩn bị ra cửa đụng phải cái liền đối mặt.
Tạ Ngu sắc mặt không tốt, nhíu chặt mày nhìn về phía hắn, rốt cuộc không còn ôn nhu cùng mị hoặc của tối hôm qua.
Đoạn Tu Hàn hai má ửng đỏ, ấp úng mà nói: "Sư tôn, tối hôm qua..."
"Ngươi còn nhớ?" Tạ Ngu cũng lười duy trì hình tượng sư tôn, đỡ cái eo kêu lên tức giận, "bộ xương già này của vi sư đều bị ngươi lộng chết rồi!"
Đoạn Tu Hàn nhớ tới hình ảnh kịch liệt khi đó trái tim không thể kiềm chế mà mãnh liệt nhảy lên, sau đó nói: "Là đồ nhi không biết nặng nhẹ, sư tôn người hiện tại... Còn đau không?"
Tạ Ngu tức giận mà nói: "Ngươi nói xem?"
Đoạn Tu Hàn tầm mắt dừng ở trên eo Tạ Ngu, nửa gợi lên nét cười sung sướng, ngoan ngoãn mà nói: "Đồ nhi liền đi chuẩn bị dược, sư tôn đến nghỉ ngơi một lát đi."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.