Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 219: Đơn giản thô bạo mà sủng sủng sủng sủng sủng




Gần đến buổi trưa, Triệu quản gia hành động gọn gàn nhanh nhẹn hiệu suất cực cao đã đưa đến một bộ vest có kích thước phù hợp với Án Hà Thanh, Tiêu Dư An đích thân giúp Án Hà Thanh mặc lên, lại nghiêm túc mà giúp hắn thắt tốt cà vạt, cười nói: “Ừm, quá soái rồi, soái đến nổi ta cũng kiềm chế không được nữa rồi.”
Án Hà Thanh chỉnh chỉnh ống tay áo, lại kéo kéo cà vạt, dường như đang cố gắng thích nghi cảm giác sát người của bộ vest, Tiêu Dư An một cái đè lấy tay của hắn: “Án ca ngươi đừng kéo nữa, còn kéo nữa thì buổi chiều ta cũng không cần đi họp nữa rồi.”
Án Hà Thanh: “? ”
Tiêu Dư An ho nhẹ một tiếng, quay người qua không đi nhìn hắn: “Đi, ăn cơm thôi.”
Lần này ra ngoài, Tiêu tổng tài không có gọi tài xế, mà là tự mình lái xe, để Án Hà Thanh ngồi ghế phụ, so với sự kháng cự lần đầu tiên ngồi xe, lần này Án Hà Thanh đã thả lỏng rất nhiều, Tiêu Dư An nghiêng người qua giúp hắn thắt tốt dây an toàn, thấy hắn hơi hơi mà kéo lấy, cười nói: “Bởi vì an toàn.”
Án Hà Thanh gật gật đầu, Tiêu Dư An lấy ra di động dẫn đường đến nhà hàng Michelin ba sao, mang theo Án Hà Thanh ăn một bữa món Trung Quốc, lại lái xe đi đến công ty.
Tiêu Dư An đậu xe xong, trước tiên là giúp Án Hà Thanh mở dây an toàn, sau đó tự mình xuống xe, đi đến mở cửa bên kia của ghế phụ, cười nói: “Đến rồi.”
Không qua mười phút sau, tin tức Tiêu Dư An tự mình lái xe đến công ty lan truyền khắp các bộ phận lớn lớn nhỏ nhỏ.
“Đây cũng coi là tin tức mới gì, con người Tiêu tổng hiền hòa như vậy, thỉnh thoảng tự mình lái xe đến công ty cũng bình thường a.”
“Nhưng ghế phụ của Tiêu tổng có người ngồi!”
“Cái gì? Chẳng lẽ Tiêu tổng của chúng ta cũng học người khác bắt đầu nuôi tiểu tình nhân rồi sao?”
“Không giống, nghe nói là một người đàn ông.”
“Bây giờ không phải lưu hành… … cậu hiểu mà!”
“Cũng không giống a, kim sí điểu không phải nên đều là đáng yêu khôn ngoan hay sao? Nghe nói người đàn ông từ trên xe Tiêu tổng xuống tuấn lãng tiêu sái, đẹp trai đến nổi thảm tuyệt nhân gian.”
“Ai ya, các cậu đừng mù quáng tình yêu nữa, biết đâu chỉ là người hợp tác mà thôi, tình nhi làm sao có thể phách lối mang đến công ty như vậy, cho dù Tiêu tổng có bao nuôi kim sí điểu, khẳng định không thể nào để chúng ta biết được.”
“Ừm, có lý.”
“Đúng đúng đúng, với lại công ty chúng ta không phải là có vài người đối với giá trị vẻ bề ngoài của mình cực kỳ tự tin muốn bò giường Tiêu tổng sao? Nghe nói Tiêu tổng một người cũng không có phản ứng á.”
“Vậy mà còn có loại chuyện này, mau mau nói cho tôi biết với.”
Và giờ đây, Tiêu Dư An đang đem ‘người hợp tác’ trong miệng của mọi người đè lên trên ghế làm việc hôn, rất không dễ dàng vuốt ve an ủi đủ rồi, Tiêu Dư An một bên làm tổ trong lòng Án Hà Thanh, một bên gọi điện thoại cho trợ lý: “Giúp tôi mua vài cuốn sách lịch sử lên đây, đúng rồi còn có tôn tử binh pháp cái gì đó á, đúng cậu không nghe nhầm, tôn tử binh pháp.”
Tiểu trợ lý mất mười phút đã mua một đống sách, sau đó gõ cửa phòng làm việc của Tiêu Dư An, Tiêu Dư An cười nói cảm ơn, nhận qua sau đó chọn lựa vài cuốn đưa cho Án Hà Thanh: “Án ca, ta đợi lát nữa đi họp, người trước tiên xem những thứ này giải buồn đi.”
Án Hà Thanh nhận qua sách, ngẩng mắt hỏi: “Khi nào về?”
Tiêu Dư An ở trong lòng tính toán một khoảng thời gian, sau đó lấy lên đồng hồ điện tử trên bàn làm việc, chỉ lên mặt đồng hồ nói với Án Hà Thanh: “Án ca, ngươi nhìn đồng hồ này, chữ trên mặt nhảy thành như vậy, ta sẽ trở về.” Nói rồi Tiêu Dư An đã kéo một tờ giấy trắng, lấy một cây bút đen viết một chữ số Ả Rập 5h30.
Án Hà Thanh nhận qua tờ giấy viết chữ nhìn ngắm một chút sau đó gật gật đầu.
Tiêu Dư An lại lấy một ly nước và một khay trái cây đặt ở trước mặt Án Hà Thanh, rồi giờ đây mới cầm lên tư liệu Hồng Tụ chỉnh lý xong để ở trên bàn đi đến phòng hội nghị.
Hội nghị tiến hành thuận lợi vô cùng, kết thúc trước thời hạn nửa tiếng, các quản lý bộ phận đang thấp thỏm bất an mà đợi Tiêu Dư An đề xuất ý kiến, nào ngờ hội nghị vừa kết thúc, Tiêu tổng đứng dậy liền chuồn, công việc nối tiếp sau đó toàn bộ đều do Hồng Tụ bàn giao.
Tiểu trợ lý có công việc phải báo cáo, vừa báo cáo vừa đi theo Tiêu Dư An về đến phòng làm việc, thấy Tiểu tổng nhà chúng ta đi đến trước cửa phòng làm việc đột nhiên cho một động tác tay im lặng, vội vàng đứng yên tại chỗ, không dám thở lớn.
Tiêu Dư An nhẹ nhàng đè xuống nắm tay cửa, mở ra một chút khe cửa, lén lút nhìn vào bên trong phòng làm việc.
Mặt trời xuống núi ánh chiều tà từ đằng sau bàn làm việc xuyện qua cửa sổ sát đất nghiêng nghiêng mà rọi vào bên trong đây, Án Hà Thanh khí thế vô cùng mà ngồi trên ghế làm việc, nghiêm túc mà lật xem cuốn sách trong tay, ánh sáng và bóng tối lúc sáng lúc tối mà rơi ở trong đáy mắt Án Hà Thanh, xem đến nổi Tiêu Dư An một trận tâm thần phơi phới.
Đột nhiên Án Hà Thanh ngẩng đầu nhìn một chút đồng hồ trên bàn, lại nghiêng đầu nhìn một cái tờ giấy trên bàn, đáy mắt ngay tức khắc thoáng qua một tia thất vọng, đưa tay dụi dụi mi tâm sau đó tiếp tục đọc sách.
Tiêu Dư An kéo tiểu trợ lý ở một bên qua, khoe khoang mà bảo cậu nhìn vào bên trong phòng làm việc: “Soái không?”
Tiểu trợ lý gật gật đầu, từ tận đáy lòng mà cảm khái: “Soái!”
Tiêu Dư An nói: “Cậu khen hắn thử.”
Tiểu trợ lý nghĩ trong lòng việc này tôi giỏi à, bản nháp cũng không cần làm mở miệng là từ ngữ liền bắt đầu nhảy ra ngoài.
Tiêu Dư An nói: “Dừng dừng dừng, đừng khen nữa, tôi ăn giấm.”
Tiểu trợ lý: “… … Hả?”
Tiêu Dư An nói: “Còn có chuyện gì không? Có chuyện khởi tấu, hết chuyện bãi triều.”
Tiểu trợ lý điên cuồng: “Tiểu tổng người ứng cử trợ lý thứ hai của ngài cũng đã đến công ty báo cáo rồi, ngài khi nào mới đi phỏng vấn a!”
Tiêu Dư An kinh ngạc: “Trợ lý thứ hai?”
Tiểu trợ lý triệt để tan vỡ rồi, thì ra những thứ lúc nãy mình nói Tiêu Dư An một chữ cũng không nghe lọt vào tai: “Đúng a Tiêu tổng, tôi qua một thời gian nữa là phải xin nghỉ thường niên, với lại ngài không phải nói trợ lý không chê nhiều sao?”
Tiêu Dư An nói: “Vậy cậu giúp tôi chọn một người, lựa chọn tốt không có thưởng, lựa chọn không tốt trừ lương.”
Bờ vai của tiểu trợ lý một cái bị tư bản chủ nghĩa đại gian đại ác bốc lột đề đến sụp đỗ rồi.
Tiêu Dư An cười nói: “Đùa với cậu thôi, tốt hay không tốt đều phát tiền thưởng, đi đi.”
Tiêu Dư An vỗ vỗ vai tiểu trợ lý biểu thị tán thưởng, tiểu trợ lý nghe thấy hai chữ tiền thưởng hai mắt phát sáng, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng mà lao đến chỗ phỏng vấn.
Tiêu Dư An cuối cùng cũng đem người đuổi đi thở một hơi, lại nhìn vào trong phòng làm việc một cái, Án Hà Thanh đã bỏ xuống cuốn sách ở trong tay, đang cầm lấy đồng hồ điện tử cuối đầu ngắm nghía lấy, hoàng hôn như vàng tan chảy, Án Hà Thanh động tác tự nhiên mà ngồi ở trên ghê làm việc xoay nửa vòng, mặt hướng cửa sổ sát đất đưa lưng về phía cửa, trông về hoàng hôn và những tòa nhà chọc trời nơi xa.
Tiêu Dư An mở cửa ra, nhẹ tay nhẹ chân mà đi đến sau lưng hắn, đem ghế của Án Hà Thanh xoay về, Án Hà Thanh nhìn thấy hắn, con mắt ngay tức khắc sáng lên.
Tiêu Dư An khóe miệng ngậm cười, một tay chống ở trên tay vịn của ghế, một tay nâng lên cằm của Án Hà Thanh, cúi người áp sát lại duy trì một khoảng cách thích hợp: “Nghe nói Án tổng trẻ tuổi đầy triển vọng, hôm nay gặp được quả nhiên khiến người khác động tâm không thôi, không biết Án tổng có cần một bạn giường không?”
Án Hà Thanh do dự nửa buổi, hỏi: “Cái gì là bạn giường?”
Tiêu Dư An một giây vỡ công, hì hì cười ra tiếng, cúi người ở bên tai Án Hà Thanh bắt đầu giải thích, lời còn chưa nói xong, bị Án Hà Thanh một cái ôm lấy eo, cưỡng chế đè ngồi lên trên đùi, hôn đến đủ.
-
Án Hà Thanh nhàn rỗi hai ngày, đem đống sách mà Tiêu Dư An mua cho hắn toàn bộ đều đọc xong hết rồi, Tiêu Dư An đang suy nghĩ vẫn là phải tìm chút việc gì đó cho Án Hà Thanh làm, nếu không quân vương huy kiếm thiên hạ trước kia bây giờ biến thành ngồi nhà mất, sợ là sắp ngộp đến bệnh luôn rồi.
Tiêu Dư An nghĩ đi nghĩ lại, gọi đến người phụ trách bộ phận an ninh của công ty.
Nhiếp Nhị một thân trang phục bảo vệ đi đến phòng làm việc của Tiêu Dư An: “Tiêu tổng ngài tìm tôi?”
Tiêu Dư An: “… … Ngươi chính là người phụ trách?”
Nhiếp Nhị: “Đúng vậy, Tiêu tổng, ngài không phải tìm tôi sao?”
Tiêu Dư An: “Không có chuyện gì nữa, tạm biệt.”
Thể là người phụ trách bộ phận an ninh cứ như vậy ù ù cạc cạc mà bị gọi đến, lại ù ù cạc cạc mà rời đi.
Tiêu Dư An khổ não mà lật xem tư liệu của các công ty lớn lớn nhỏ nhỏ trực thuộc tập đoàn, một tìm một chức vị thanh nhàn lại sẽ không bị người khác nói lời ong tiếng ve, đột nhiên một địa điểm giải trí thu hút sự chú ý của Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An rút ra phần tư liệu đó, tỉ tỉ mỉ mỉ mà xem một phen, nở gan nở ruột mà gọi điện thoại cho Hồng Tụ: “Hồng Tụ, dưới trướng tập đoàn chúng ta có một cái trường đua ngựa đúng không?”
Hồng Tụ nói: “Đúng vậy, bình thường không mở cửa với bên ngoài, chỉ cho ngài và bạn của ngài dùng để giải trí.”
Tiêu Dư An giải quyết dứt khoát, chính là cái này!
Ngày thứ hai, Án Hà Thanh đi phỏng vấn.
Người phụ trách trường đua ngựa là một người trẻ tuổi tự cho là bất phàm cảm thấy chính mình đi trên phía trước của thời thượng, sau khi nhìn thấy Án Hà Thanh trước tiên là bị giá trị diện mạo của hắn kinh hãi đến một chút, sau đó giả vờ chín chắn mà bắt chéo chân lại, khoanh tay vênh mặt nói: “Tiểu ca cậu có biết nơi đây của chúng tôi không phải là câu lạc bộ giải trí tầm thường chứ? Người đến đều là những đại nhân vật có uy tín danh dự, đắc tội một người, thì sau này sẽ không có kết quả tốt đẹp gì nữa a.”
Án Hà Thanh gật gật đầu.
Người phụ trách vỗ vỗ bàn nói: “Biết là được, lý lịch sơ lược đưa tôi.”
Án Hà Thanh nói: “Không có lý lịch sơ lược.”
Người phụ trách sững sờ: “Không có lý lịch sơ lược, kiêu như vậy? Vậy trình độ học vấn của người là gì? Thạc sĩ Double First Class?”
Án Hà Thanh lắc lắc đầu.
“Vậy kinh nghiệm làm việc thì sao?”
“Không có.”
Người phụ trách trực tiếp bị làm cho tức đến cười, đứng dậy chuẩn muốn đi, trước khi đi không quên châm biếm một câu: “Ai cho ngươi tự tin đến nơi đây của tôi phỏng vấn vậy?”
Án Hà Thanh nói: “Tiêu Dư An.”
Người phụ trách một cái nắm lấy tay của Án Hà Thanh: “Hoan nghênh hoan nghênh, chúng tôi chính là rất cần những người tài như cậu! Mức lương hàng năm 20 vạn, cậu xem có được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.