Xuyên Thành Nữ Phụ Thế Thân

Chương 77:




Trước buổi phát sóng trực tiếp, mọi người luôn lo sợ trong quá trình phát sóng sẽ phát sinh ra vấn đề, nhưng trái lại mọi chuyện đều trải qua trong êm đẹp. Đoàn làm phim hết sức hài lòng với thành quả đạt được. Lúc sắp sửa kết thúc công việc, có một nhân viên trong đoàn làm phim đứng lên rủ mọi người đến KTV quẩy.
Bình thường Tô Dư sẽ không tham gia mấy cuộc tụ tập kiểu này, lúc đi đóng phim anh ấy thường lấy cớ đóng phim mệt nên từ chối tham gia. Nhưng khi nghe mọi người bàn bạc với nhau, Tô Dư thấy anh Vũ định lên tiếng từ chối, vội vàng quay sang nhìn Tiểu Triệu, hỏi: “Tiểu Bạch cùng Tiểu Triệu có đi cùng không?”
“Hả?”
Tiểu Triệu cùng Bạch Y quay sang nhìn nhau, cả hai đều bất ngờ mãi mới kịp phản ứng lại, chưa kịp trả lời. Thì có một nhân viên trong tổ tuyên truyền đột nhiên xen vào, hô hào nói: “Chị Triệu vừa mới nói lịch trình công việc ngày hôm nay của Bạch Y đã kết thúc. Hai người đi chung với mọi người cho vui. Với lại chúng tôi đều mong sẽ được thưởng thức tiếp giọng hát của Bạch Y.”
Đã nói như vậy thì làm sao nỡ nói lời từ chối được?
Bạch Y cảm thấy ngày hôm cả tinh thần và cơ thể của cô đều rất thoải mái. Theo suy đoán của cô, cuộc chiến của nguyên chủ cùng nữ chính đã đến hồi kết, cô đang chờ một thời cơ thích hợp. Đây là thời khắc rất trọng đại, cô cũng muốn làm chuyện gì đó ăn mừng. Vì thế dùng ánh mắt ra hiệu với Tiểu Triệu, tất cả mọi người đều vui vẻ đến KTV gần đó.
Bạch Y không phải ca sĩ chuyên nghiệp, lúc đầu cô nghĩ mình hát một bài là đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người, thế là có thể ngồi vào một góc để nghỉ ngơi. Kết quả mấy người này vì thường xuyên bận rộn với công việc, hiếm lắm mới có một dịp ăn chơi thỏa ga. Liền kêu phục vụ mang cả đống bia rượu vào.
Bạch Y thấy vậy sắc mặt của cô ngay lập tái lại, tửu lượng của cô không phải là kém, mà căn bản là cô không biết uống rượu. Uống một lọ “hoắc hương chính khí”, mười giây sau mặt cô đã đỏ bừng lờ đờ rồi chứ đừng có nói đến rượu bia. Nguyên chủ so với cô cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, tửu lượng cô ấy cũng rất kém, lại không có dịp để rèn luyện bồi dưỡng kỹ năng uống rượu, nên chắc chỉ cần một ly là đã gục. Mà mấy vấn đề kiểu này thực sự rất khó để từ chối.
Mà điều đáng sợ nhất là khi đi uống rượu cùng với đám người rất ồn ào, Bạch Y không còn cách nào khác, đành nín thở uống nốc cạn cốc bia, đột nhiên cơ thể của cô nóng rực lên. Tuy nhiên cách uống bia này của cô, khiến cho mọi người tưởng tửu lượng của cô rất khá. Ánh mắt của mấy người đột nhiên phát sáng lên, lại rót đầy bia vào cốc. Bạch Y đã uống hết hai cốc bia, nhưng động tác trên tay của mấy người kia vẫn tiếp tục.
Vẫn chưa kết thúc.
Ánh đèn trong phòng khá tối, nên mấy người trên bàn rượu không phát hiện ra gương mặt Bạch Y có biểu hiện gì kì lạ. Tiểu Triệu cùng anh Vũ đang hát song ca nên cũng không để ý tới tình hình ở phía bên này. Bạch Y nghĩ đã trót làm thì phải làm theo đến cùng, Tô Dư cũng không biết từ lúc nào đã di chuyển đến ngồi bên cạnh cô, im lặng đưa tay ra tiếp nhận cốc bia.
“Tửu lượng của tiểu Bạch không tốt, để tôi uống hộ cô ấy.”
Đầu của Bạch Y đang rất choáng váng, ngơ ngác quay sang nhìn
Tô Dư, hình như tửu lượng của anh ấy rất khá, uống hết ba cốc bia nhưng mặt vẫn không đỏ. Mấy người kia cảm thấy bắt nạt hai người bọn cô đã đủ, liền quay sang bắt nạt đồng bọn. Khoảng tầm một tiếng sau, mặt của ai trên bàn cũng đỏ bừng giọng thì lè nhè. Chỉ cần dụ dỗ vài câu là người kia đã khai hết những bí mật mà mình từng che dấu.
Bạch Y vẫn cảm thấy trong người rất khó chịu, dù không đến mức say nhưng đầu của cô rất choáng váng, cảm thấy có hơi khó thở, cả cơ thể cô mềm nhũn. Cảm giác nóng rực từ cơ thể truyền ra khiến cô rất khó chịu và bực bội, đột nhiên trên trán truyền đến cảm giác lạnh buốt, xua tan cơn nóng trong người cô.
“Cô vẫn ổn chứ?” Tô Dư bật cười nói, “Tửu lượng của cô cũng không tệ lắm.”
Bạch Y cầm lấy chai nước lạnh, áp chai lên gò má được một lúc lại đổi sang phía bên kia, bia đã ngấm vào người nên đầu của cô rất đau nhức, tai hơi ù. Nên cô không còn sức để nói chuyện, chỉ nở nụ cười với Tô Dư thay cho lời cảm ơn. Dựa vào kinh nghiệm uống “hoắc hương chính khí”, chắc khoảng một giờ sau cô sẽ bình thường trở lại.
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cho Bạch Y giật bắn mình. Cô lục trong túi mãi mới tìm được điện thoại, nhưng kết quả là cầm không chắc, nên điện thoại bị rơi xuống đất. Vì ánh đèn trong phòng khá tối, cô tìm mãi mà vẫn không tìm thấy điện thoại.
“Cô cứ ngồi yên ở đấy, để tôi tìm hộ cô.” Tô Dư nhìn thấy cô sắp ngã vội đưa tay ra đỡ. Mà cô cảm thấy ghế sofa rất êm lại ngồi rất thoải mái. Bạch Y cũng biết tự lượng sức mình, cô quyết định ngồi im một chỗ.
Tô Dư cầm điện thoại di động lên, thấy trên màn hình hiện lên hai chữ, sắc mặt anh ấy ngay lập tức thay đổi. Tô Dư lén lút quay sang nhìn đám người bên cạnh, kẻ thì đang tập trung hát karaoke, kẻ thì đang mải mê tán chuyện, có vài người say đến mức nằm gục ở trên bàn. Anh ấy cầm điện thoại trong tay và mở cửa phòng ra.
Với tình trạng lúc này của Bạch Y, cô không còn có thể cảm nhận chính xác thời gian và thời gian, cô thấy Tô Dư đi ra rồi lại đi vào, cô không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Lúc Tô Dư quay lại, thì anh ấy khẽ nói nhỏ vào tai cô: “Trình tổng nói sẽ đến đón cô, chắc bây giờ anh ấy đã đến đây rồi.”
Bạch Y ngay lập tức tỉnh táo lại, nhưng cơ thể mềm nhũn, cô cố đứng dậy nhưng mãi mà không di chuyển được. Trời ơi, cô quên mất không nhắn tin báo lại cho Trình Minh Ý, chắc chắn lúc này anh đang rất lo lắng, càng nghĩ cô lại càng cảm thấy khó chịu.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu. Bạch Y đang gào thét thảm thiết trong im lặng, đột nhiên cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Từ âm thanh phát ra cô phát hiện điện thoại của mình vẫn còn đang nằm trong tay Tô Dư. Cô khẽ nhíu mày lại, ngẩng đầu lên quan sát anh ấy nghe điện thoại.
Chỉ nhìn thấy bờ môi mỏng của Tô Dư khẽ nhấp nháy, nhưng cô lại không nghe rõ anh ấy đang nói gì, sau đó cuộc nói chuyện điện thoại đã kết thúc. Một lúc sau thấy Tô Dư đỡ cô dậy, tiện tay cầm luôn túi xách của cô, hạ thấp giọng nói xuống: “Trình tổng đã đến, để tôi đỡ cô đi.”
Động tĩnh của bọn họ phát ra lớn như vậy, trong phòng mỗi người đang chìm đắm vào trong thế giới riêng, lúc này mới phát hiện ra, đều quay sang nhìn hai người. Bạch Y không say, nhưng cơ thể của cô lại mềm nhũn, có Tô Dư đỡ cô mới không đi xiêu vẹo.
Tô Dư cùng Tiểu Triệu nói với nhau mấy câu, sau đó liền dẫn cô đi.
Bạch Y đã vượt qua được khoảng thời gian khó chịu nhất sau khi uống rượu bia. Khuôn mặt của cô không quá đỏ, tuy bước đi có hơi liêu xiêu, nhưng khi nhìn thấy cơ thể mình dựa sát vào người Tô Dư lại còn thấy anh ấy khẽ vòng tay ra ôm cô. Động tác thân mật này khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Bạch Y né tránh tầm khoảng 2 lần, Tô Dư bỗng nhiên lên tiếng “Đừng để Trình tổng phải chờ”, động tác của cô khẽ dừng lại.
Hình như anh ấy nói cũng đúng.
Vừa mới bước ra khỏi cửa, bị gió đêm tạt thẳng vào mặt, Bạch Y cảm thấy mình đã tỉnh táo hơn, liếc nhìn một lượt là đã nhìn thấy xe của Trình Minh Ý, và nhìn thấy có người đang đứng cạnh xe.
“Trình tổng, đã lâu ngày không gặp.” Tô Dư mỉm cười chủ động lên tiếng chào hỏi.
Trình Minh Ý lập tức tiến lên, nắm lấy cánh tay Bạch Y, không phải động tác ôn nhu giống như thường ngày, anh dùng một lực rất mạnh kéo người kia vào lòng, “Cảm ơn, làm phiền tới anh nhiều rồi.”
Tô Dư: “Không phiền, tửu lượng của Tiểu Bạch không được tốt lắm, nếu Trình tổng không thể chăm sóc tốt được cô ấy, thì tôi luôn sẵn lòng.”
Bước chân của Trình Minh Ý khẽ dừng lại, đôi mắt của anh toát lên sự lạnh lùng, quay lại nhìn chằm chằm vào Tô Dư, “Tôi nghĩ rằng, lần trước hai người chúng ta đã nói chuyện rõ ràng với nhau.”
Tô Dư nở nụ cười dịu dàng nói, nói: “Thời gian gần đây Tiểu Bạch vướng phải một số rắc rối. Trình tổng lạnh lùng thờ ơ như vậy khiến tôi cảm thấy rất thất vọng.”
“Đấy là chuyện riêng của tôi và Y Y, người ngoài không có quyền lên tiếng.” Trình Minh Ý dường như nói một câu cũng lười, liếc nhìn anh ta một cái rồi liền xoay người rời đi.
Tô Dư vẻ mặt vô vị, mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt hai người, nhìn giống như cuộc nói chuyện giữa hai người bạn thân thiết lâu ngày không gặp nhau, rồi thong thả rời đi.
Trình Minh Ý ôm Bạch Y, khẽ cúi đầu xuống ngửi thử, anh đoán cô không uống nhiều lắm, bởi vì trên người cô mùi rượu không quá nồng.
Về đến nhà, việc đầu tiên mà Trình Minh Ý làm chính là pha cho cô ly trà. Ánh mắt của Bạch Y dõi theo anh, nhìn thấy trên bàn vẫn còn có ấm trà và ly trà đang uống dở. Chắc là anh đang uống dở ly trà, sau khi nghe xong cuộc điện thoại liền vội vã chạy đi đón cô, điều đó càng khiến cô cảm thấy có lỗi, ánh mắt của cô hiện rõ lên sự bối rối.
“Em sao lại thành ra như vậy? Tửu lượng đã không tốt lại còn uống rượu.” Đã lâu rồi cô mới nghe giọng điệu lạnh lùng của Trình Minh Ý, “Không sợ gặp phải người xấu à?”
Bạch Y lúc ngồi trên xe đi về nhà, cô cảm thấy mình đã tỉnh hẳn, nhưng vừa bước vào nhà, ngửi thấy mùi hương quen thuộc cùng chiếc ghế sofa êm ái, làm cho cô cảm thấy rất buồn ngủ. Vừa nhìn thấy Trình Minh Ý định tìm cô để tính sổ, hiếm khi Bạch Y làm ra lại hành động như một đứa trẻ, cô giả vờ ngủ để thoát tội.
Hành động này tuy rằng có hơi xấu hổ, nhưng lại rất hữu dụng
“Hôm nay là buổi liên hoan với những bạn đồng nghiệp,không có người xấu.” Bạch Y lí nhí nói, “Minh Ý, em buồn ngủ quá.”
“Có nhớ mình uống bao nhiêu ly rượu không?”
“Hai ly.”
“…” Trình Minh Ý nhíu mày nói, “Lúc trước em làm bên tài chính đúng không, thế thì nhất định phải tham gia các buổi tiệc xã giao? Tại sao tửu lượng em lại kém như vậy… thôi đi tắm rồi về phòng ngủ đi.” Nói xong liền đỡ Bạch Y dậy, đi tầm khoảng hai bước chân liền dừng lại, không nhịn được liền quay sang cảnh báo cô, “Anh chính là người xấu, về sau nếu em còn như vậy, anh nghiêm khắc phạt em.”
Buổi tối ngày hôm nay thứ Bạch Y uống chính là bia, theo như lý thuyết bia thường ngấm vào người rất nhanh. Cô cảm thấy đầu có hơi chóng mặt, cảnh tượng xung quanh liên tục di chuyển. Mãi cô mới tắm xong. Rồi mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ. Câu nói cảnh cáo của Trình Minh Ý lặp lại một lần nữa ở trong giấc mơ của cô.
Bạch Y không ngờ người lạnh lùng “thanh tâm quả dục” như nam chính. Làm sao lại có thể nói ra những lời như vậy, có khi do cô uống say quá nên đầu óc không minh mẫn.
Ngày hôm sau khi Bạch Y tỉnh dậy, đầu cô còn hơi choáng váng, giống như sau mỗi lần cô làm xong dự án, kiểm tra lại một lần nữa để xem lúc mình làm liệu có mắc phải sai lầm gì không, để lần sau mình sẽ không bao giờ mắc phải.
Còn nhớ lúc cô đọc quyển tiểu thuyết [Định mệnh], cô chỉ cảm thấy xót xa thay cho số phận của nguyên chủ. Nguyên chủ có tất cả mọi thứ, những chỉ vì tình yêu mà đã phải nhận một kết cục bi thảm. Cho nên khi cô xuyên đến thế giới này, mỗi khi làm bất cứ chuyện gì cô đều luôn phải đắn đo suy nghĩ.
Nếu cẩn thận suy nghĩ lại, dường như cốt truyện không bị sai lệch quá lớn. Bạch Y nhớ lại những chương đầu tiên của cuốn tiểu thuyết, cùng những chuyện xảy ra trong mấy tháng cô sống ở đây, càng nghĩ cô càng cảm thấy chắc chắn, ánh mắt của cô sáng lên như bóng đèn W.
Hai cuộc chiến lớn diễn ra trên mạng xã hội, đều gây ra trận sóng gió lớn trên mạng, hoàn toàn đúng với cốt truyện trong nguyên tác, nhưng Bạch Y không hề lọt vào hố, nhờ sự thông minh và khôn khéo cô đã né tránh thành công.
Số mệnh của nguyên chủ cùng nữ chính sẽ giao nhau tại một điểm, dựa vào tình hình bây giờ chắc chắn số phận của hai người đã rẽ sang hướng khác nhau, có đúng như vậy không? Có nghĩa là từ giờ cô sẽ không bị ràng buộc với cốt truyện, và một lần nữa cô sẽ bắt đầu một cuộc sống mới?
Bạch Y không thể nói rõ cảm xúc trong lòng cô bây giờ là như thế nào, dường như có một khát vọng nào đó đang dâng trào trong người cô. Cô bật dậy chạy xuống giường, mở cánh cửa tủ nơi mà cô che giấu bí mật của mình, thậm chí Bạch Y còn cảm giác tay của cô đang rất run.
Đã đến lúc kết thúc rồi ư?
Từ bây giờ, cô không cần phải dựa vào những câu chuyện của người khác, cô sẽ có một cuộc sống thuộc riêng về mình… Đúng không?
Thẩm Ngạo Kỳ nói còn hai ngày nữa anh ta mới quay lại đây, Bạch Y không thể nhẫn nhịn được nữa, vội vàng nhắn tin với anh ta trên wechat, cô hỏi những điều mà ngày thường cô luôn né tránh.
“Chị gái của cậu? Đúng rồi, hai ngày hôm trước chị ấy cũng tình cờ có việc phải đến New York. Đúng lúc tôi đang tham gia một bữa tiệc thì tôi đã nhìn thấy chị ấy. Dọa cho tôi sợ đến mức chết khiếp.”
Thẩm Ngạo Kỳ còn gửi hai cái nhãn dán biểu tượng cảm xúc “hộc máu mồm”, để nhấn mạnh sự sợ hãi của anh ta khi nhìn thấy chị ấy.
Lúc trước, Bạch Y nhờ Thẩm Ngạo Kỳ giúp cô ứng phó mấy chuyện liên quan đến người nhà của nguyên chủ. Một lần là cô dựa theo tình tiết cốt truyện, nhưng thực ra đó không phải là nguyên nhân chính. Dẫu sao thì cô cũng chỉ là người xa lạ với bọn họ, lúc nào cũng phải ở trong tình trạng đề phòng cảnh giác, thực sự rất mệt mỏi. Nếu trong khoảng thời gian trước, lúc cô đang ở trong tình trạng “nước sôi lửa bỏng”, đột nhiên có một người chị gái từ trên trời rơi xuống, chắc lúc đấy cô chỉ muốn khóc thét lên, ước có thứ gì đó đâm vào người cô để cô chết ngay tại chỗ.
Cô còn nhớ lúc đó cô tự lừa dối bản thân mình, chỉ cần không nhắc tới không nghĩ tới, giống như có một phép thuật đang ngừng thời gian lại, chỉ cần cô không đụng vào nó thì tất cả mọi chuyện sẽ trôi qua trong bình yên.
Nhưng hiện tại, Bạch Y lại nghĩ, những câu chuyện mà nguyên chủ gặp phải trong khoảng thời gian sống ở Bắc Kinh, cô đều có thể tự mình xử lý ổn thỏa. Giống như cô đã được trọng sinh, lại còn mang trên người ánh sáng hào quang, như vậy mới có thể dễ dàng áp đảo lại nữ chính, và giành được chiến thắng trên toàn mặt trận. Nếu đã xử lý xong mọi vấn đề ở đây, thì cũng đến lúc cô phải nhắc tới người nhà của nguyên chủ. Dù sao thì cô cũng phải sống ở đây mấy chục năm liền, và những người ấy rồi cũng sẽ trở thành người nhà của cô.
Bạch Y đắn đo suy nghĩ, quyết định hỏi Thẩm Ngạo Kỳ: “Chị ấy có hỏi gì không, cậu trả lời lại như thế nào?”
Thẩm Ngạo Kỳ: “Đương nhiên là hỏi cậu đang ở đâu. May mà vấn đề này tôi đã chuẩn bị từ trước. Trong điện thoại di động của tôi có đống hình ảnh và video. Chị ấy biết cô đang đi du lịch, nên không nói gì nữa. À, đúng rồi, chị ấy còn nhắc cậu đã đi chơi lâu như vậy rồi và đã đến lúc phải quay trở lại công ty để làm việc.”
Dường như những lời này rất quen thuộc.
Bạch Y dường như tỉnh lại sau một giấc mơ dài, không biết liệu đó có phải di chứng để lại sau buổi tối ngày hôm đó. Hay là cô chưa được thừa hưởng lại toàn bộ ký ức của nguyên chủ. Có rất nhiều chuyện cô chỉ nhớ mơ hồ không rõ ràng. Cho đến khi, Thẩm Ngạo Kỳ xuất hiện và cả hai có thời gian trò chuyện với nhau nhiều hơn, thi thoảng Thẩm Ngạo Kỳ có nhắc đến những chuyện xảy ra lúc nhỏ. Những hình ảnh mơ hồ đó dần trở nên rõ ràng, những miếng tranh rời rạc đã ghép lại thành bức tranh hoàn chỉnh.
Đợi đến khi cô nhớ lại toàn bộ ký ức của nguyên chủ, Bạch Y lúc này mới phát hiện ra những gì mà cô nói chuyện với Trình Minh Ý, nhiều lúc “chó ngáp phải ruồi” lại đúng. Càng nghĩ đến chuyện này càng khiến cho sống lưng của cô lạnh toát. Cũng tại vì tác giả viết quá ít về những tình tiết liên quan đến nguyên chủ. Nên cô không thể lấy ra để tham khảo được. Cô chỉ biết chị gái của nguyên chủ là chủ tịch của một tập đoàn. Cô đoán chắc là nguyên chủ có biết hoặc đã từng học ngành tài chính hoặc kinh tế.
Nhờ những suy luận logic này, Bạch Y có thể dựa vào đó và phân tích từng thứ một, nhưng chưa chắc mấy chuyện này đã hoàn toàn chính xác. Thật may mắn, nhờ nhớ lại toàn bộ ký ức, thật may mắn là trước khi nguyên chủ không từng làm họa sĩ hay tác giả, hoặc nhà khoa học gì đó. Nếu không thì bây giờ cô chỉ còn nước nhảy từ trên lầu xuống mới bớt xấu hổ.
Tích cách và cách sống của nguyên chủ khá giống với Thẩm Ngạo Kỳ, là người tài năng rất có năng lực nhưng tâm hồn không đặt vào sự nghiệp. Nếu không phải vì Thẩm Ngạo Kỳ là con một, muốn ném cái nồi này đi cũng không có ai nhận. Thì chắc chắn anh ta cũng sẽ hành động giống với nguyên chủ, kiên quyết không chịu về công ty gia đình để làm người kế nghiệp.
Chị gái của nguyên chủ cũng quá quen với điều này, đành phải chấp nhận với số phận, làm đủ mọi cách và chấp nhận những điều kiện rất vô lý của nguyên chủ, chỉ vì muốn nguyên chủ có thêm kinh nghiệm và sự chín chắn. Mà cũng phải thôi, chị gái nguyên chủ rất chiều chuộng cô ấy, ngoại trừ phải làm theo cô ấy thì đâu còn cách nào khác nữa.
Bạch Y: “Ở Bắc Kinh bây giờ vẫn còn là buổi sáng, tôi định đi ra ngoài sắp xếp một vài chuyện.”
Thẩm Ngạo Kỳ: “Wow, đã sẵn sàng chuẩn bị cho những kế hoạch tiếp theo? Quá tuyệt vời, chờ sau khi tôi kết thúc chuyến công tác này, đem công việc giao cho cấp dưới, rồi tôi sẽ xin nghỉ phép để cùng cậu đi du lịch.”
Bạch Y nhìn Thẩm Ngạo Kỳ đã sắp xếp lịch trình, chỉ còn vài ngày nữa anh ta sẽ quay trở lại Bắc Kinh, còn cách rất xa cái ngày mà cô sẽ tiến tổ đóng phim. Bạch Y chờ ngày Thẩm Ngạo Kỳ quay về, cô sẽ quyết định nói toàn bộ sự thật cho Trình Minh Ý nghe.
Trước kia vì một vài vấn đề, cô không thể nói rõ ràng cho anh nghe. Hiện tại, theo những gì Bạch Y nghĩ cô đã không còn liên quan gì đến cốt truyện, và cô có thể lập kế hoạch cho những dự định hoặc tương lai của bản thân. Cô không có ý định muốn giấu diếm Trình Minh Ý.
Từ sau khi trút bỏ được gánh nặng trong suy nghĩ, với lại cô cảm thấy hơi có lỗi vì chuyện của ngày hôm qua. Bạch Y từ sau khi dọn đến sống ở nhà của Trình Minh Ý, trong suốt mấy tháng nay lúc nào cô cũng tươi cười và rạng rỡ như ánh mặt trời. Cô muốn chủ động dang rộng vòng tay ra: “Trình tiên sinh vạn năng, ngày mai chúng ta đi ra ngoài chơi đi!”
Lần đầu tiên anh nhìn thấy Bạch Y chủ động, Trình Minh Ý còn cảm thấy có thể mình đang nằm mơ. Từ sau khi Bạch Y “chấp nhận” lời tỏ tình của anh, mối quan hệ của hai người chính thức chuyển từ “bạn cùng phòng” thăng cấp lên làm “người yêu”, hình như đều là do anh chủ động.
Bạch Y dường như cô ấy có rất nhiều khuôn mặt, trong công việc lúc nào cũng quyết đoán và nghiêm túc, trong cuộc sống thường ngày luôn bình tĩnh và dịu dàng. Đôi khi lúc ở chung với anh, thi thoảng cô sẽ lộ ra biểu cảm thẹn thùng và rất dễ thương.
Trình Minh Ý không thể nói rõ ra cảm giác đó là gì. Anh cảm nhận được trong lòng của Bạch Y vẫn còn đang băn khoăn lo lắng điều gì đó. Cái cách mà hai người yêu nhau rất khác với những cặp vợ chồng hay người yêu. Nhưng Trình Minh Ý có thể cảm nhận được rất rõ ràng mối quan hệ của hai đã có một bước tiến triển mới.
Ngày hôm đó, Bạch Y đột nhiên đáp lại lời tỏ tình của anh đã khiến cho anh cảm thấy rất ngạc nhiên. Ngày hôm nay tự nhiên còn nói muốn đi hẹn hò cùng anh vào ngày mai. Trình Minh Ý đã từng nhìn thấy nhiều tình huống thay đổi bất ngờ trong phút chót trên bàn đàm phán. Tuy nhiên, việc Bạch Y thay đổi bất ngờ như thế này lại khiến cho anh cảm thấy khá lúng túng.
“Ngày mai anh bận công việc à?” Bạch Y đợi rất lâu không thấy anh trả lời, đành phải chủ động lên tiếng, “Thứ bảy… anh vẫn phải tăng ca à?”
Trình Minh Ý cố nén cười nói: “Không phải, ngày hôm đó chúng ta đi hẹn hò đi. Em cứ lên kế hoạch trước đi.”
Trong chuyện này, hai người đều là tay mơ. Trình Minh Ý thông minh hơn với Bạch Y, đương nhiên biết nhiều học rộng hơn cô. Nhưng vì những thứ anh được dạy từ nhỏ cùng với tính cách chín chắn trưởng thành của mình, nên anh luôn có thói quen ưu tiên và nhường phái nữ trước. Vì vậy anh đem mọi quyền quyết định giao cho Bạch Y.
Bạch Y cũng không có kinh nghiệm trong mấy chuyện này, nhưng cô từng nghe mấy người bạn mình kể. Hẹn hò ở đâu không quan trọng, điều quan trọng nhất là ở cạnh người mình yêu?
Đi dạo ở công viên, dạo phố, xem phim, đi ăn nhà hàng, chắc chỉ nên đi đến mấy địa điểm đó thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.