Trình Minh Ý để túi văn kiện xuống, treo áo khoác lên, đi tới chỗ cô đang đứng, anh dịu dàng xoa đầu cô, vẫn dùng giọng điệu như ngày thường: “Ngày hôm nay em đã làm việc rất vất vả rồi, cứ đi tắm trước đã. Anh cũng đi vào tắm và thay bộ quần áo khác. Sau đó ra ngoài đây ngồi pha trà, rồi chờ em ra, chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Bạch Y cảm thấy cổ họng cô vừa khô vừa xót. Liệu có phải vì cô đang quá lo lắng, nên cảm thấy bản thân mình bị ù tai và chóng mặt.
Cho đến khi Bạch Y ngâm mình trong bồn nước tắm, cả cơ thể đang căng cứng của cô nhờ tinh dầu hoa oải hương khiến cơ thể của cô đã thả lỏng và thoải mái hơn. Những suy nghĩ căng thẳng trong đầu cũng dần được xua tan đi. Người ta thường nói dân tài chính thường có khả năng suy luận có tính logic cao.
Câu chuyện vừa nãy cô kể, cô cũng không thêm bớt điều gì. Ngoại trừ cô giấu diếm chuyện nguyên chủ cùng Thẩm Ngạo Kỳ là bạn bè thân thiết với nhau từ nhỏ. Còn lại những thứ cô nói đều là sự thật. Cô suy ngẫm cẩn thận lại, cũng tìm xem có chút sơ hở nào trong câu chuyện này.
Dù không hoàn toàn tự tin lắm. Nhưng sau đó Bạch Y lại nghĩ mình nên ra tay hành động trước, còn hơn là ngồi yên một chỗ. Còn việc này đi đến đâu được thì đến.
Từ sau khi Bạch Y chuyển đến đây ở. Mọi công việc trong nhà từ quét dọn, nấu ăn hay rửa bát, Trình Minh Ý đều không cho cô đụng vào, tất cả mọi việc đều do anh tự tay làm. Việc duy nhất cô làm, đó chính là ngồi pha trà, mang trà cho Trình Minh Ý, rồi tự ngồi xuống thưởng thức trà.
Buổi tối, Trình Minh Ý ngồi xuống bàn làm việc, vừa gọi điện thoại vừa xử lý tài liệu công việc. Thi thoảng lại ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Y từ tốn ngồi pha trà, ngâm nghi thưởng thức hương vị trà. Nhìn khuôn mặt cô lúc đó vừa xinh đẹp vừa thuần khiết. Chỉ là một khoảnh khắc rất đơn giản, nhưng vẫn khiến cho anh bị hút hồn.
Ngày hôm nay, anh đã có hai hành động khác thường. Nhìn thái độ nghiêm túc kia của anh. Bạch Y đoán anh có chuyện quan trọng muốn nói rõ ràng với cô.
Nhưng cô không thể lúng túng hay trốn chạy mãi được. Bạch Y đứng dậy rời khỏi bồn tắm. Cô cảm thấy có hơi lạnh, liền vội vàng lấy khăn tắm lau khô người, rồi mặc quần áo lên người.
Bạch Y mở máy sấy lên, sấy đến khi khô tóc, cô mới cửa ra. Đi về hướng của phòng khách. Thấy Trình Minh Ý đang ngồi ở trong phòng, anh đang mặc một bộ ngủ màu lam, càng làm nổi bật làn da trắng nõn của anh. Từng cử động dù rất nhỏ nhưng vẫn đặc biệt thu hút người khác.
“Lại đây? Uống thử ly trà này, xem thử tay nghề của anh có tốt không.” Trình Minh Ý thuần thục rót ly trà, rồi đặt nó xuống. Đẩy nhẹ nó về phía của cô.
Bạch Y im lặng, ngồi xuống bên cạnh anh, một tay chống cằm, ngẩng đầu lên, ánh mắt của cô nhìn chằm vào người Trình Minh Ý.
Nếu ngày bình thường, cô cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh lâu như vậy. Thực sự cặp mắt đào hoa kia rất đẹp, thực sự rất hút hồn người khác. Chỉ cần bị ánh mắt đó nhìn, khiến cô bao giờ cũng có cảm giác sợ hãi. Thậm chí có rất nhiều lần, khiến cô suýt nữa bỏ trang bị xuống giơ tay xin đầu hàng. Thực ra, cô đang giấu anh rất nhiều chuyện. Nhiều khi Bạch Y cũng cảm thấy mình rất có lỗi, nhưng cô lại không có dũng khí để nói ra sự thật
Chỉ là ngày hôm nay, tình huống có hơi khác. Cô không thể đoán ra được Trình Minh Ý nghĩ gì. Nên cô buộc phải nhìn chằm chằm vào người anh, để không bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt anh.
Trình Minh Ý động tác trên tay khẽ ngừng lại, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Bạch Y, khẽ cười hỏi: “Tại sao em lại nhìn anh như vậy.”
Bạch Y: “Bởi vì nhìn anh đẹp trai.”
“Ừ.” Ý cười trên mặt Trình Minh Ý ngày càng hiện rõ hơn, “Suy nghĩ nông cạn.”
Mỗi lần đi ăn uống xã giao, chỉ cần uống vài ba chén rượu là cô ngay lập tức đi thẳng chủ đề.
Bạch Y sau khi uống cạn ba chén trà, tay chống cằm, đầu ngón tay tinh xảo khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn, nói: “Minh Ý, anh có việc gì muốn nói với em.”
Trình Minh Ý nhìn chằm chằm Bạch Y, đột nhiên đưa tay ra lau giọt nước còn dính trên khóe môi cô, rồi từ tốn nói: “Có phải từ trước đến nay, Quỳnh Vũ luôn nhằm vào em đúng không?”
Vấn đề này rất khó, mất mấy giây sau Bạch Y mới phản ứng kịp, rõ ràng cô đang gật đầu, nhưng lời nói lại khác: “Không có.”
Ngoài miệng thì nói không, nhưng thân thể lại phản ứng rất thành thật, hành động này của cô, khiến Trình Minh Ý phải bật cười, “Em thực sự rất đáng yêu.”
“Vì sao anh lại hỏi chuyện này?.” Đối phương đã chủ động nói ra, đương nhiên Bạch Y sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Trình Minh Ý cảm thấy cười đã đủ, lại rót trà cho Bạch Y, nghiêm túc nói: “Chuyện này bắt đầu từ khi nào?”
Rõ ràng là người có chỉ số IQ cao, phải giả là người ngốc, cô cảm thấy rất khó. Bạch Y bĩu môi, bắt đầu cẩn thận hồi tưởng lại, nói: “Thực ra thì từ lần cô ấy cùng Trình tiểu thư đi đến đây, về sau… Thực sự thì, chúng em mới chỉ gặp mặt nhau mấy lần. Mấy chuyện bọn em nói hầu hết đều liên quan tới anh. Không biết về sau có chuyện gì phát sinh, nhưng có vẻ cô ấy đang hiểu lầm em.”
Nói thật, chính Bạch Y cũng không hiểu mọi chuyện vì sao lại thành ra như vậy.
Từ ấn tượng trong tiểu thuyết, mỗi khi nhìn thấy Chu Quỳnh Vũ cô đều có cảm giác đề phòng và không thích nói chuyện với đối phương. Cô biết vận mệnh của nguyên chủ chỉ là một vật hi sinh nhỏ nhoi. Và cô nghĩ nữ chính với ánh sáng hào quang quanh người, chắc cũng không để tâm tới hạt bụi nhỏ này đâu. Thế nên cô không biết sự thù địch của Chu Quỳnh Vũ đối với cô từ đâu ra?
Bạch Y tự hỏi bản thân, mấy lần cả hai gặp mặt nhau. Tuy không thể nói là cả hai rất thân thiết. Nhưng cô cảm thấy thái độ tiếp đón của cả hai cũng không tệ, ít nhất khi nói chuyện với nhau vẫn giữ phép lịch sự tối thiểu.
Chẳng lẽ là do nam chính?
“Là do anh.”
“Khụ khụ khụ —— “
Đôi khi cô nghĩ Trình Minh Ý thực sự có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác. Cô vừa mới nghĩ trong đầu mà 1s sau đã thấy Trình Minh Ý nói ra. Đúng lúc cô đang uống dở trà, khiến cho cô ho khụ khụ, gần 10s sau cô mới đỡ hơn.
“Em làm sao vậy?” Trình Minh Ý nhíu mày lại, ngồi sát lại gần cô, dịu dàng vỗ lưng cô. Anh vừa cảm thấy bực vừa cảm thấy buồn cười, “Em bao nhiêu tuổi rồi? Vì sao mỗi lần uống trà, anh đều thấy em sặc nước.”
Bạch Y ho khụ khụ liên tục, khiến cổ họng của cô vừa rát vừa khô. Giọng nói của cô hơi khàn: “Em bị như vậy là nghe thấy câu nói không đầu không đuôi của anh làm cho hoảng sợ. Anh đang nói tới chuyện gì?”
“Chuyện của Quỳnh Vũ, đại khái là anh cũng đoán ra được. Đó là do anh sơ suất.”
“Ý của anh là gì?”
Động tác của Trình Minh Ý khẽ dừng lại, trong đôi mắt của anh hiện rõ sự do dự, “Quỳnh Vũ luôn nhằm vào em… có thể là vì anh.”
Bạch Y nheo mắt lại, trong lòng cô cảm thấy rất kinh ngạc. Cô không cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì cô cũng đoán được mấy cái tâm tư suy nghĩ của Chu Quỳnh Vũ, thứ khiến cô cảm thấy rất bất ngờ, chỉ với một thời gian ngắn như vậy mà Trình Minh Ý đã đoán ra được hết mọi chuyện. Người thông minh, khôn khéo, không phải là tâm tư suy nghĩ đều đặt lên sự nghiệp hết hay sao.
“Ừ, hóa ra mọi chuyện là như vậy.” Bạch Y giả bộ bất ngờ, cô trầm tư suy nghĩ một lúc, nhìn Trình Minh Ý, bật cười nói, “Không biết là có nên nói không, nhưng ngài Trình tiên sinh vạn năng à, anh thực sự…đúng là… hồng nhan họa thủy?”
“Em không tức giận?”
“Có gì đâu mà phải tức giận. Chuyện này vốn dĩ không hề liên quan gì tới anh.”
Thực ra suy nghĩ trong đầu của Bạch Y rất đơn giản và dễ hiểu. Mấy lần khiến cô bị đẩy vào tình huống chết dở sống dở. Hay là kết cục bi thảm của nguyên chủ trong tiểu thuyết. Mấu chốt không phải nằm trên người nam chính, mà là trên người nữ chính.
Cô đoán chắc là từ nhỏ nguyên chủ đã được chị gái bao bọc quá tốt. Nên mới tạo ra một cô nương vừa ngây thơ lại rất thuần khiết. Phải nhờ đến ánh sáng hào quang trên người nữ chính chiếu vào người cho tỉnh ngộ, học cách để trưởng thành, mới hiểu được thế gian có bao nhiêu gian nan trắc trở.
Ngay cả khi, chuyện này không hề liên quan gì tới Trình Minh Ý, Chu Quỳnh Vũ chắc chắn cũng tìm lý do khác để gây khó dễ cho cô. Cô ta nhất quyết phải tìm đủ mọi cách để dìm cô xuống. Trăm con sông đều đổ ra biển. Mấy kịch bản kiểu này cô đã từng thấy rất nhiều.
Bạch Y lúc nào cũng muốn tạo cho mình một vỏ bọc hoàn hảo. Trên mặt cô lúc nào cũng viết mấy dòng chữ “Hiện tại thứ khiến tôi để tâm nhất chính là sự nghiệp và công việc”. Chu Quỳnh Vũ cố tình lựa chọn gây khó dễ cho cô ở trên công việc. Đây thực sự là một quyết định rất chính xác.
Trình Minh Ý đương nhiên không biết những suy nghĩ trắc trở trong lòng của Bạch Y, khẽ gật đầu: “Cảm ơn em vì đã hiểu cho anh, chuyện này anh sẽ đến nói chuyện rõ ràng với Quỳnh Vũ.”
Bạch Y há hốc mồm ra, vội vàng nói: “Việc này anh cứ để em tự giải quyết. Trình tổng cũng không muốn quản chuyện này. nên anh đừng có nhúng tay vào.” Nếu làm như vậy chắc chắn sẽ khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.
“Nhưng mà…”
“Mấy chuyện riêng của con gái, tốt nhất là đàn ông không nên dính dáng vào.” Bạch Y nói, “Anh mà làm như vậy sẽ càng kéo thêm hận thù về cho em mà thôi.”
Dù gì cũng ở chung với nhau suốt mấy tháng này. Cả hai đều hiểu rất rõ tính cách của đối phương. Trình Minh Ý biết Bạch Y là người có tính cách dịu dàng, hiền lành, không hay để tâm tới mấy chuyện khác. Nhưng một khi cô đã hạ quyết tâm, dù chuyện gì có xảy ra thì cô vẫn giữ vững lập trường quan điểm của mình.
“Nhưng anh đâu có giống với những nam nhân bình thường ở ngoài kia.” Trình Minh Ý bình tĩnh nói, “Anh là người đàn ông của em.”
“…”
Bạch Y ngẩng đầu lên, hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào người ngồi bên cạnh cô. Vừa nghe câu nói này của Trình Minh Ý, cô biết là anh muốn nói đùa giỡn mấy câu để cô giảm bớt căng thẳng. Cũng biết là anh sẽ tôn trọng ý kiến của cô. Chẳng qua là, cô không nghĩ người có tính cách lạnh lùng như anh, lại có thể nói ra một câu sến sẩm như vậy. Cô cảm thấy rất khó tin.
Bạch Y xắn tay áo lên, giơ hai tay lên để ở trước mặt của Trình Minh Ý, “Em nổi hết cả da gà lên luôn, có phải anh lại giấu em đi đọc mấy tiểu thuyết linh tinh ở trên mạng đúng không. Về sau tốt nhất anh đừng đọc mấy quyển truyện đó nữa.”
Biểu cảm trên khuôn mặt Trình Minh Ý vẫn rất bình tĩnh, dịu dàng nắm chặt lấy hai bàn tay mảnh khảnh trắng nõn kia, từ tốn nói:”Không phải là do em đề cử và giới thiệu cho anh sao, nên anh mới đọc mấy quyển tiểu thuyết này? Trên bàn đàm phán lúc nào cũng trong tình trạng gương cung bạt kiếm, mùi thuốc súng nồng nặc. Công việc bận rộn quá nên cần tìm thứ gì đó để thư giãn. Vì thế thi thoảng nên đọc mấy quyển tiểu thuyết. Đây đều là những lời em đã từng nói với anh.”
“?”
“Chính là cái lần đầu tiên hai người chúng ta đi ra ngoài ăn cơm. Nhờ bữa cơm đó anh đã tiếp thu được một số điều rất lý thú.”
“…”
Bạch Y xấu hổ, mồ hôi liên tục rơi xuống. Cô thực sự đã quên mất chuyện này. Trí nhớ của Trình Minh Ý thực sự rất tốt, khiến cho cô có cảm giác “tự lấy đá đập chân mình”. Chỉ là mấy lời nói liên thiên vớ vẩn, hầy… biết vậy cô chẳng thèm nói.
“Tóm lại, việc này không có gì quá nghiêm trọng. Tiểu Triệu có thể giải quyết được, nên anh đừng có xen vào. Công tư phân minh phải rõ ràng.” Bạch Y cảm thấy không được tự nhiên lắm, “Nếu mà, Chu tổng có hiểu lầm chuyện gì đó. Anh chỉ cần giải thích hộ em một vài câu là được.”
Trình Minh Ý nghe xong, hơi nhíu mày lại, chỉ trả lời qua loa mấy câu với cô.
Thực ra thì, khi phải đối đầu với một nhân vật mãn cấp lại còn được mặc full trang bị cao cấp, nên nhiều lúc Bạch Y cũng cảm thấy mệt mỏi và chán nản. Trong lòng cô không hề mong muốn Chu Quỳnh Vũ lại chạy đến gần sự với mình. Mỗi lần khi gặp phải mấy chuyện phiền toái, Bạch Y luôn cảm thấy phía sau có người đẩy cô, ép cô phải tiến lên phía trước. Giống như chim phượng hoàng lửa tái sinh từ đống tro tàn.
Đó chỉ là chấp niệm của cả hai người, nhưng nếu mấy chuyện này làm ảnh hưởng tới lợi ích của người khác, cô cảm thấy mọi chuyện đã đi quá giới hạn, giống như câu chuyện của lần này.
Tuy nhiên, mấy lời nói linh tinh vớ vẩn khi bị nóng đầu của Trình Minh Ý. Thực sự đây là cách hiệu quả nhất để điều tiết bầu không khí. Bạch Y tạm thời bỏ qua mấy suy nghĩ lo lắng, bồn chồn sang một bên. Không để mấy chuyện này làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.
Sáng ngày hôm sau, Bạch Y chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, lấy hết dũng khí mở wechat ra, cô bị ngớ người ra trong vòng vài giây
Cô không dám lên mạng để đọc mấy tin tức giải trí, nhưng lại chú ý tới tin nhắn mà Diệp Lam gửi đến cho cô.
“Chị sợ đến mức tim suýt rớt ra ngoài.”
Cô tuy rằng chỉ tiện tay giúp đỡ, nhưng nếu thực sự phát sinh chuyện gì đó. Chắc chắn Tiểu Triệu sẽ tìm đến tận cửa. Không nghĩ rằng đã qua một đêm, cô vẫn không nhận được tin nhắn hay điện thoại của Tiểu Triệu. Trong một phút thoáng qua, Bạch Y lại hiện lên một suy nghĩ trong đầu, liệu đường truyền mạng ngày hôm nay gặp vấn đề.
Chẳng lẽ lần này, là cô tự hù dọa bản thân?
Bạch Y hơi nhức đầu, quyết định gọi điện thoại tới cho Tiểu Triệu, ngồi nghĩ lại cô cảm thấy việc cô để Tiểu Triệu đơn độc một mình thu dọn lại tàn cục, việc này thực sự cần phải suy xét lại.
Có hơi bất ngờ, đầu dây bên kia nhanh chóng tiếp nhận, phía đối diện truyền đến một giọng nói khá mệt mỏi, càng khiến cho Bạch Y cảm thấy căng thẳng: “Chị Triệu, là em, ngày hôm qua… sau đó có xảy ra chuyện gì không?”
“Chà, em đang lo lắng à?” Ngày hôm qua Tiểu Triệu phải làm việc tới tận khuya rồi mới đi ngủ. Nên giọng nói có hơi khàn, nhưng tinh thần vẫn giống như ngày thường,”Có gặp một chút phiền toái, nhưng không quá nghiêm trọng.”
“Em vẫn chưa lên weibo, mấy lời bình luận có phải rất khó nghe.”
“Mấy cái lời bình luận ác ý đó chỉ là mấy việc cỏn con, không đáng để chúng ta phải bận tâm.” Tiểu Triệu cười nhạo nói, “Ngày hôm qua, việc khiến chị bận tâm và lo lắng chính là sợ mấy người kia lại tạo ra mấy cái tin đồn như tranh giành tài nguyên các kiểu. Như vậy sẽ khiến nhiều người trong ngành có ấn tượng không tốt về em. Đương nhiên dựa vào nhân khí cùng độ nổi tiếng của em hiện tại, mấy cái để ý hay đánh giá đó cũng không hề làm ảnh hưởng tới em. Tuy nhiên nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, chúng ta phải nhanh chóng lên tiếng làm sáng tỏ mọi chuyện.”
“Chị suy nghĩ rất chu đáo và cẩn thận.”
“Tuy nhiên, phía bên kia từ ngày hôm qua đến tận bây giờ vẫn chưa có động tĩnh. Chị cũng đã thử hỏi mấy người bạn làm bên phía truyền thông, nếu có chuyện gì thì nhờ họ báo trước cho chị một tiếng. Nhưng hai ngày hôm nay, tốt nhất là em đừng có lên weibo. Không nhìn thấy thì không bận tâm. Fan Chu Quỳnh Vũ dùng mấy lời lẽ khá chói tai, nghe nhiều có khi lại ảnh hưởng tới tâm trạng. Chị sẽ nhanh chóng xử lý mấy bình luận đấy.”
“Vất vả cho chị quá rồi.” Bạch Y cảm thấy rất áy náy, “Chỉ tại em, dù việc đó là việc làm rất tốt nhưng em đã làm mà không nghĩ tới hậu quả do mình gây ra.”
Tiểu Triệu khẽ bật cười nói: “Nhưng hành động lần này của em, lại khiến cho chị cảm thấy em đã bắt đầu chú tâm vào sự nghiệp. Việc này thực sự khiến chị cảm thấy rất vui. Nói không chừng lại có cơ hội mới tìm đến với chúng ta, khả năng ca hát của em rất tốt, nếu lấn sân sang làm ca sĩ, chắc chắn sẽ thu hút đưuojc rất nhiều fan hâm mộ mới. Chu Quỳnh Vũ, chị cũng không hề sợ cô ta. Chị cũng không biết lý do vì sao, cô ta cứ tìm đến gây sự với chúng ta. Nhưng nhìn ghét thật đấy.”
“Lần này cô ta… liệu có chấp nhận buông tay hay không?” Bạch Y thử thăm dò.
“Không biết nữa? Ở trong giới showbiz này, có rất nhiều sự thay đổi người trong phút chót. Nhưng chỉ vì chuyện lần trước, cả hai bên đều gây ra trận ầm ĩ trên mạng. Nên trong thời điểm này khá nhạy cảm. Từ tối ngày hôm qua đến tận bây giờ, tiếng chuông điện thoại của chị liên tục reo, chậc chậc, mong cô ta đừng có tự tát lên mặt của mình nữa.”
Chỉ mong về sau, mọi thứ đều gió êm sóng lặng.
Bạch Y nói: “Vậy đành phải làm phiền chị, chị cứ tiếp tục theo dõi tình hình, em….”
“Chờ một chút.” Tiểu Triệu đột nhiên tăng âm lượng lên, vỗ nhẹ tay lên trán, “Ôi cái đầu óc này, bị chuyện của Chu Quỳnh Vũ làm cho rối tung lên, suýt chút nữa thì đã quên mất chuyện đại sự, đúng là già rồi nên trí nhớ kém.”
Bạch Y bật cười, trêu chọc: “Ối, Tiểu Triệu của ngày thường đã trở lại?”
“Buổi tối ngày mai, sẽ có buổi phát sóng trực tiếp…. Thế là xong, đúng rồi buổi chiều hôm nay, chị sẽ đưa bản thảo công việc cho em xem!” Tiểu Triệu hét toáng lên, vội vàng ngồi dậy, “Buổi phát sóng trực tiếp vào tối ngày mai, chắc chắn sẽ có người nhắc đến buổi biểu diễn ngày hôm qua. Đầu tiên là chị với em hãy suy nghĩ thật kỹ, cùng nhau nghĩ xem những câu hỏi nào sẽ được hỏi, để còn biết đường chuẩn bị trước.”
Tay của Bạch Y đột nhiên nắm chặt lấy điện thoại di động: “Sẽ không làm ảnh hưởng tới buổi tuyên truyền lần này chứ?.”
“Chắc là không đâu, tôi vừa xem thử phản ứng của cư dân mạng, ngoại trừ fan ra, mấy người khác trên mạng đều không có phản ứng gì quá dữ dội. Ở vòng bán kết, lượt bình chọn được tính theo hình thức gửi tin nhắn. Được rồi, để chị đi bàn bạc lại thật kỹ với tổ tuyên truyền.”
[Một đời trần duyên], Tô Dư… Bạch Y lại nhớ đến buổi phát sóng trực tiếp lần trước, nhưng cô lại quên mất, sự việc ngày hôm qua ầm ĩ như vậy, chắc chắn tâm lý của tất cả mọi người đều đang rất tò mò, họ sẽ nhân buổi phát sóng này để hỏi cô thực hư của câu chuyện.
Bạch Y ảo não, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn lại, cô lẩm bẩm, chỉ vì phút nông nổi mà cô đã làm ảnh hưởng tới cả cục diện. Nếu buổi tuyên truyền lần này gặp thất bại, thì chính bản thân cô sẽ cắn dứt lương tâm, dù cô có phải đi tham gia rất nhiều buổi tuyên truyền khác, nhưng chắc chắn sẽ không thể bù đắp được sai lầm lần này?
Nghĩ đến đây, Bạch Y có chút hối hận. Cô vẫn chưa lên mạng đọc tin tức. Chắc chắn bây giờ trên các diễn đàn và weibo đang xảy ra những trận tranh cãi rất nảy lửa. Theo lời của Tiểu Triệu, tình hình bây giờ vẫn ổn. Fan của Chu Quỳnh Vũ kêu gào mắng chửi cũng chỉ muốn đòi lại công bằng cho thần tượng của mình.
Bạch Y chỉ mong buổi phát sóng trực tiếp vào tối mai, mọi bình luận hay tâm điểm sự chú ý đều tập trung lên người Tô Dư, cô nguyện ý cả buổi phát sóng làm tấm phông nền. Như vậy chỉ cần Tô Dư cùng sự tương tác của fan hâm mộ, sẽ lấn át những lời bình luận tiêu cực.
Bạch Y lôi kịch bản ra đọc, nằm ở trên sofa, chọn một tư thế nằm thoải mái. Cẩn thận suy ngẫm lại tình tiết cốt truyện của các nhân vật. Nhưng đã mười phút trôi qua, cô chỉ mới đọc được ba trang, hiệu suất kém đến mức…
Ngón tay nắm chặt lấy góc bìa kịch bản, dùng sức ném thật mạnh lên ghế sofa, cùng với những tiếng hét hối hận trong muộn màng.
Như vậy không ổn, dù có việc mình không thể giải quyết được, nhưng biết đâu ở ngay phía trang sau lại có hướng để giải quyết.
Bạch Y hơi nghiêng người, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thời tiết ngày hôm nay rất đẹp. Cô muốn đi ra ngoài đi dạo để giải tỏa hết những vận xui xẻo đang bám trên người. Nhưng ở Bắc Kinh rộng lớn và bận rộn như vậy, cái người lúc nào cũng rảnh rỗi sáng nay đã vội vàng lên máy bay để tới New York. Trình Minh Ý giờ này chắc vẫn còn đang làm việc. Dù hiện tại cô có muốn tới công ty để hỗ trợ anh, nhưng với tình hình bây giờ, cô tin mình chả giúp được gì, có khi còn gây trở ngại cho công việc của anh.
Diệp Lam thì sao…
Bạch Y nhìn chằm chằm vào số điện thoại của Diệp Lam, do dự tầm khoảng 2 phút, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn vào nút gọi điện. m thanh chỉ vang lên tầm khoảng 3 tiếng thì đầu dây bên kia đã tiếp nhận, nhưng không phải là giọng nói của Diệp Lam.
“Ách, chị Lương à?” Bạch Y dừng lại một chút, “Em là Bạch Y.”
Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói chị Lương: “Tiểu Bạch à, Lam Lam vẫn ở trong studio làm việc nên không nghe điện thoại được. Nhưng công việc sắp kết thúc rồi, em có chuyện gì à? Một lát, tôi sẽ kêu cô ấy gọi điện thoại tới cho em.”
“… Thực ra không có chuyện gì đâu ạ, không cần phải phiền toái như vậy đâu, cảm ơn chị Lương.”
Ở đầu dây bên kia cô nghe thấp thoáng có ai gọi chị Lương, đối phương không thể cùng cô tiếp tục hàn huyên, nói vài câu khách sáo liền cúp máy điện thoại.
Bạch Y tựa lưng vào ghế sofa, mắt nhìn lên trần nhà.
Cảm giác cô đơn dường như đã biến mất sau nhiều năm, đột nhiên bao phủ khắp cơ thể của cô. Cho dù là nguyên chủ hay là với bản thân cô. Khi ở một thành phố hoàn toàn xa lạ, không có bạn bè, và phải làm một công việc hoàn toàn mới. Dù làm bất cứ chuyện gì vẫn luôn cảm thấy thiếu sót, nhất là khi đang có tâm sự, nếu ý chí không đủ kiên định, thực sự rất dễ đem những thành quả lúc trước đổ xuống sông xuống biển.
Trình Minh Ý không hổ là có cặp mắt sáng như sao, cô cảm thấy anh thực sự rất xứng với vị trí nam chính. Bạch Y không thể không thừa nhận rằng, cô không thích hợp với giới giải trí, cô muốn nhanh chóng kết thúc mọi chuyện tại đây. Dựa vào tình tiết hiện tại có lẽ sẽ nhanh thôi.
Để tránh rơi vào vòng xoáy của sự tuyệt vọng và buồn bã, Bạch Y quyết định đi dạo một vòng quanh tiểu khu. Dọc đường thi thoảng cô nhìn thấy một vài chú chim bay lượn trên trời.
Để có điều kiện sống trong tiểu khu này, thì người sống ở đây không phải giàu có thì cũng là những người có quyền có thế. Lúc này đã vào thời điểm hoàng hôn, nhưng đường phố vẫn rất vắng vẻ.
Bạch Y trang bị đầy đủ, cô che kín mít từ đầu đến chân. Thấy ở phía bên đường, có một nhóm người cao tuổi đang đi bộ.
Họ đi hướng ngược lại với hướng mà bình thường cô hay đi đến trung tâm thương mại. Hồi trước, cô chưa từng đi qua con đường này. Đi thêm tầm khoảng mấy trăm mét nữa, thì cô nhìn thấy một quảng trường đang rất đông người. Có một nhóm người đang đứng tập thể dục theo đài. Cách đó không xa, có một nhóm người đang tụ tập nói chuyện dưới gốc cây.
Bạch Y ngồi trong góc khuất, hai tay chống cằm, nghiêm túc quan sát xung quanh. Tiếng nhạc, tiếng nói chuyện, cùng tiếng chim dường như hoà quyện lại vào nhau. Ở nơi này, Bạch Y dường như đã quên đi mất nỗi phiền muộn. Cô một bên lén lút thể hiện một trăm biểu cảm cảm xúc khác nhau. Một bên lại tự nạp năng lượng cho bản thân, cảm thấy tinh thần lạc quan yêu đời của bản thân đã quay trở lại.
Khả năng thích nghi của cô thực sự rất mạnh, vừa thưởng thức được ly trà tuyệt phẩm, vừa uống được cốc cafe thơm. Nếu bạn cảm thấy quá mệt mỏi, bạn có thể đi dạo loanh quanh, vừa thưởng thức khung cảnh vừa nhìn ngắm mọi người xung quanh. Thì bạn nhanh chóng quên đi nỗi phiền muộn và áp lực vừa nãy.
Bạch Y tập trung nhìn vào một chú chim có lông màu ngũ sắc, cả quảng trường đông người như vậy, nhưng cô cảm thấy nó là thứ đặc biệt nhất, khiến người ta liên tục phải dõi theo. Vẻ đẹp rực rỡ đấy khiến cô liên tưởng cái mặt nạ tinh xảo mà hôm qua Thẩm Ngạo Kỳ đeo. Đúng lúc cô đang do dự mình có nên tiến lên phía trước bắt chuyện hay không. Tiếng chuông điện thoại đột nhiên reo lên.
Diệp Lam.
Khi cô nhìn thấy hai từ này hiện lên trên màn hình điện thoại, giống như một cú hích thật mạnh, kích hoạt sự vui vẻ yêu đời của cô lên mức tối đa nhất.
Cô vẫn không thể tin được!
“Alo, Lam Lam.” Bạch Y lười biếng nói, ” Đã kết thúc công việc sao?”
Giọng nói của Diệp Lam được truyền đến: “Em đang làm gì và đang ở đâu?”
“Em à? Hiện tại em đang trải nghiệm cuộc sống khi về già. Em cảm thấy khá tuyệt.”
“Cái gì? Bộ phim sắp tới em đảm nhận vai lão bà bà à?”
“…”
Một người đặt tâm huyết vào sự nghiệp diễn xuất như Diệp Lam, cuộc sống luôn xoay quanh công việc. Nhưng độ nhạy bén và tinh ý của cô ấy thực sự khiến cho người khác phải nể phục.
Diệp Lam tiếp tục nói: “Em tìm chị có chuyện gì à? Hầy, ngày hôm qua em đột nhiên ném cho chị một quả dưa lớn. Nói xong liền biến mất không để lại một chút tung tích.”
Bạch Y: “Không phải chuyện gì lớn đâu, chỉ là có hơi buồn. Em không biết lúc đấy chị đang bận nên… Em chỉ cần ngồi dưới ánh nắng mặt trời ấm áp một lúc liền quên đi hết mọi chuyện thôi.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, Bạch Y còn nghe được một vài giọng nói rất nhỏ. Hình như Diệp Lam đang nói chuyện gì đó với người bên cạnh, nhưng cô nghe không rõ.
Một lúc lâu sau, cô lại nghe thấy giọng nói của Diệp Lam: “30′ liệu có đủ hay không?”
Bạch Y cười nói: “Em thực sự không có việc gì, chị cứ an tâm tập trung vào công việc đi.”
“Chị kìm nén sự tò mò suốt cả đêm qua rồi, chưa thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ làm sao chị có thể tập trung vào công việc được?”
Có đôi khi Bạch Y có một suy nghĩ, lý do mà cô vẫn tiếp tục hoạt động và làm việc trong giới giải trí này, trừ bỏ sợi dây vô hình được gắn lên người cô cùng nữ chính ra, cô còn nghĩ nguyên nhân là do Diệp Lam.
Hai lần liên tiếp, cô bị Chu Quỳnh Vũ tìm đến tận cửa để khiêu khích, Diệp Lam đều ở bên cạnh. Bạch Y không biết là do may mắn nhiều hay ít, nhưng cô vẫn cảm thấy bất đắc dĩ và bối rối nhiều hơn.