Xuyên Thành Nữ Phụ Thế Thân

Chương 12: Chương 12






Từ lần gặp nhau ở đoàn làm phim lần trước.
Cả hai người bọn cô vẫn thường xuyên giữ liên lạc với nhau.
Nếu có thời gian rảnh là Diệp Lam lại gọi điện thoại tới để trò chuyện với cô.
Diệp Lam vốn là người vô tư, tính tình thẳng thắn.
Bạch Y ở trong giới giải trí cũng không phải là người thích ba hoa hay nhiều chuyện.
Nên cả hai nói chuyện với nhau rất hợp, chỉ hận không có đủ thời gian để cả hai trò chuyện với nhau về mọi điều thú vị trong cuộc sống.
Mà bộ phim sắp chiếu của Diệp Lam được giới truyền thông đặc biệt quan tâm.
Nên nhờ sức nóng của truyền thông, tên tuổi Diệp Lam phủ sóng trên các mạng xã hội.
Cô ấy giống như "cá gặp nước", vì trở nên nổi tiếng hơn nên lịch trình công việc cũng trở nên dày đặc khiến cho cô ấy rất bận, thời gian cả hai trò chuyện với nhau cũng ít dần.
Diệp Lam không hề gửi cho cô mấy tin nhắn vô vị như "đang ở đâu"  hay "hôm nay ăn món gì".
Cô ấy dứt khoát hỏi thẳng cô có chuyện gì đã xảy ra  trong studio ngày hôm nay.
Diệp Lam: "Nghe nói ngày hôm nay, Trình tổng vì cô, nên ra tay phong sát mấy nghệ sĩ của công ty XX?"
Truyện được dịch bởi Mapleleaves hãy đọc ở trang chính chủ có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng thật là, không hiểu rõ toàn bộ câu chuyện những vẫn thích đi ra ngoài đồn đại linh tinh.
Giới giải trí đúng là cái thế giới có một nhưng đồn mười.
Chắc bây giờ, Trình Minh Hi vẫn còn chưa quay xong TVC, nhưng tin đồn này đã bị truyền ra ngoài, thậm chí nó còn đến tai của Diệp Lam.
Bạch Y: "Nguyên nhân họ bị phong sát không phải do tôi làm."
Diệp Lam biết cô là người mới, nên có lòng tốt nhắc nhở cô: "Cô vẫn còn may chán, là tin tức này không bị lan truyền rộng.
Bởi vì chuyện này đã được Tiểu Cao kịp ra tay ngăn cản lại.
Không thì dù cô có một trăm cái miệng, cũng không thể giải được nỗi oan.
Với cái mồm của những người trong giới này, có khi còn có 78 câu chuyện phiên bản khác nhau về những lời đồn đại xung quanh cô.
Nhưng chuyện này đối với cô cũng vừa điểm tốt, cũng vừa có điểm xấu.

Nếu sau này, mọi người đều phải nể mặt mũi của Trình tổng, sẽ không có chuyện mấy người kia đến gây khó dễ cho cô nữa.
Nhưng có thể vẫn còn người lấy chuyện này ra làm cái cớ để dìm cô xuống."
Bạch Y: "Đã bảo không phải tại tôi, tôi còn chưa làm gì cả, bọn họ đang đổ oan cho tôi."
Diệp Lam vội vàng lên tiếng: "Thế rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Nói nhanh lên, đừng úp mở nữa.
Tôi rất thích nghe mấy câu chuyện kiểu này."
Vì thế, Bạch Y quyết định đem toàn bộ câu chuyện xảy ra trong quá trình quay để kể lại cho Diệp Lam nghe.
Tất nhiên là cô không nói ra tình tiết có liên quan tới Trình Minh Ý.
Bạch Y: "Đấy chị xem, chuyện này đâu phải là lỗi của tôi.
Tôi  đúng là nằm yên cũng bị dính đạn."
Diệp Lam trợn tròn mắt, há hốc mồm: "Bọn họ chắc hẳn là người mới, nên mới có dũng khí nhắc tới mấy chuyện kiểu này.
Trình tổng ghét nhất những ai đồn đại liên thiên về anh ta.
Bọn họ chắc vẫn chưa biết ai mới là người quyền lực nhất giới giải trí?"
Bạch Y thở dài: "Mặc kệ bọn họ đi, dù sao sau này tôi cũng không nhận mấy công việc chụp hình quảng cáo hay thời trang gì nữa.
Cảm thấy cái vòng tròn ấy rất hỗn loạn, so với phim trường thì phức tạp hơn rất nhiều."
Diệp Lam tức giận nói: "Cô nói rất đúng.
Cô cứ yên tâm làm việc đi, nếu gặp phải mấy chuyện kiểu này cô cứ đến tìm tôi.
Tôi thay cô giải quyết mấy người đó.
Tuy chị đây tiếng nói không được uy nghiêm như Trình tổng.
Nhưng tôi lăn lộn trong giới giải trí này rất lâu rồi, bọn họ muốn vuốt mặt nhưng cũng phải nể mũi."
Mặc dù đã biết trước con người Diệp Lam chính là kiểu người như vậy.
Nhưng sau khi nghe câu nói này của cô ấy, vẫn khiến cho cô cảm thấy rất ấm áp.
Mới bước vào giới giải trí, là người mới lại không phải người có quyền thì gặp những câu chuyện kiểu này là việc rất bình thường.
Diệp Lam vì muốn giúp cô mà để bản thân mang tiếng xấu, cô ấy còn không thèm để ý tới những lời đồn đại vớ vẩn quanh cô.

Cũng không vì những lời nói đó mà nghi ngờ, coi thường cô.
Thực sự, cô ấy khiến cho cô rất cảm động.
Chỉ muốn dùng lời cảm ơn chân thành nhất gửi đến cô ấy.
Diệp Lam ghét bỏ nói: "Ý, đừng có nói lời cảm ơn tôi, đừng làm tôi nổi hết cả da gà."
"..."
Vẫn là cái kiểu người ngay thẳng, không muốn bị nhiễm bùn đất lên người.
Đúng là người cùng công ty với Trình Minh Hi, không giống lông thì cũng phải giống cánh.
Hình như mấy người có thể trở thành những người quyền lực nhất trong giới giải trí, có thể tự mở ra một con đường phát triển sự nghiệp riêng của bản thân.
Thì đầu óc của bọn họ hình như được phát triển cùng tần số thì phải.
Dù sao thì cô cũng chỉ có nửa năm hoạt động trong giới này, Bạch Y cũng không để tâm tới mấy tin đồn nhảm kiểu này.
Chỉ cần mấy chuyện đó không đến tai của Trình Minh Ý là được rồi.
Đang nghĩ tới người đó, đột nhiên cô lại nhận được tin nhắn của Trình Minh Ý, khiến cô có hơi thụ sủng nhược kinh[1].
Cô cũng chưa từng hy vọng, cái vị tổng tài bận trăm công nghìn việc kia lại để ý tới tin nhắn của cô.
[1] Thụ sủng nhược kinh có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương nên vừa vui mừng lại vừa lo lắng.
"Buổi tối tôi phải tham gia một bữa tiệc.
Cô cứ ăn tối trước đi, không cần phải đợi tôi."
Bạch Y cầm điện thoại lên, vội vàng gửi thêm một tin nhắn nữa: "Mấy giờ thì anh về?"
"Trước mười một giờ."
Bạch Y có nhớ đến một tình tiết trong câu chuyện.
Có nhắc tới lý do vì sao nam chính lại bị bệnh đau dạ dày.
Hình như là do anh thường xuyên bỏ bữa ăn.
Mà trong truyện có nhắc tới chi tiết, sau khi nữ chính đạt giải thưởng lớn trong âm nhạc.

Cô ấy tổ chức bữa tiệc để chúc mừng sự kiện này.
Nam chính ga lăng thay nữ chính nhận hết mọi ly rượu trong bữa tiệc.
Điều đó khiến cho nữ chính chú ý tới và khiến cho cô ấy rất cảm động.
Sau đó cô ấy cũng nhận ra tình cảm của mình dành cho nam chính.
Và chấp nhận lời tỏ tình.
Và sau đó, tất cả mọi người phải đưa nam chính vào bệnh viện để cấp cứu gấp.
Đương nhiên lúc ấy, khi Bạch Y đọc tới tình tiết đó.
Nó khiến cho cô nổi hết cả gà.
Vội vàng nhảy chương gấp.
Theo thẩm mỹ của thẳng nam, tác giả nhận định đó là một chi tiết rất lãng mạn.
Bạch Y cũng không hiểu nó lãng mạn ở chỗ nào? Chả lẽ hai người ấy định cầu hôn luôn ở trong bệnh viện à?
Tuy nhiên, từ khi Bạch Y dọn đến đây ở.
Số lần mà Trình Minh Ý bỏ bữa cô chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhỡ đâu, nửa đêm hôm nay đột nhiên nam chính phát bệnh.
Ở tiểu khu này nhìn khá đầy đủ tiện nghi, nhưng lại không có phòng khám ở gần đây.
Mà bệnh viện cách khá xa tiểu khu này.
Bạch Y vội lên baidu search từ khóa "Nếu bạn cùng phòng nửa đêm bị đau dạ dày, thì nên xử lý chuyện này như thế nào".
Cô mở thử vài trang web ra xem, nhưng cô không nhìn thấy thông tin nào hữu dụng.
Mở TV ra xem thử, cô cầm điều khiển từ xa di chuyển kênh, vì đúng vào khung giờ vàng nên hầu như các kênh đều đang chiếu phim hoặc chương trình âm nhạc.
Mở thử kênh quốc tế, đúng vào thời gian thế giới đang tổ chức hội nghị cấp cao, kênh nào cũng đang bàn luận về những vấn đề chính trị, kinh tế trên toàn thế giới.
Bạch Y cảm thấy rất bực, cô dùng điều khiển mở to âm lượng TV ra, dùng nó là BGM[2].
Mở thử baidu ra, tìm cách làm món ăn có lợi cho dạ dày, cùng với canh giải rượu.
Mà cô cũng định nhân cơ hội này để bồi dưỡng thêm kỹ năng nấu nướng của bản thân.
[2]BGM có nghĩa "Background Music", dịch sang tiếng Việt có nghĩa là "Nhạc nền".
Trên mạng có rất nhiều cách làm, từ những món có nguyên liệu phức tạp hay món có cách làm khá đơn giản.

Hiệu ứng của hình ảnh quá đẹp kích thích cảm giác thèm ăn của người đang đọc, tay cô lướt rất nhanh, Nhưng hầu hết đều là những hình ảnh để người xem tham khảo.
Xem không hiểu, xem không hiểu, nó lại còn quá dài...!Bạch Y tay chống cằm, kéo lên lại kéo xuống, đầu cô như muốn nổ tung.
Cuối cùng cô cũng tìm ra được một món cách làm khá đơn giản, nguyên liệu dễ kiếm.
Ít nhất cô cũng có thể tự tin mình có thể làm ra được món canh này.
Bạch Y nhìn lại những nguyên liệu chính, mở tủ lạnh ra tìm thử và rất may mắn là trong tủ lạnh vẫn có đủ.
Cô giơ tay lên để dụi mắt.
Cô quyết tâm ngày hôm nay nhất định phải làm được món này.
Sau đó, cô bắt tay vào làm việc.
Trình Minh Ý tầm chín rưỡi mới về đến nhà, nhìn lướt qua phòng khách anh không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia đâu, trong lòng cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Bạch Y vừa nghe thấy động tĩnh ở ngoài phòng khách, cô chạy từ trong phòng bếp ra, nhìn thử xung quanh.
Khi nhìn thấy bóng dáng của anh, mắt của cô sáng rực lên, cô nở nụ cười rạng rỡ, "Không phải anh nói mười một giờ anh mới về? Sao về sớm thế."
"Ừ, là trước mười một giờ." Trình Minh Ý bình tĩnh, sửa lại câu nói giúp cô.
Bạch Y đi đến gần chỗ anh đang đứng, đúng như những gì cô dự đoán trên người anh có mùi rượu nhưng không quá nồng.
Ở trên người anh còn có cả mùi hương của nước hoa thoang thoảng.
"Uống rượu?"
"Uống một chút." Tiểu lượng của Trình Minh Ý khá bình thường.
Người quen biết anh đều biết tính cách của anh.
Họ cũng không dám ép anh uống rượu.
Hào quang tỏa ra khắp người Bạch Y, cô nghiêm túc hỏi anh, "Uống rượu mà anh vẫn còn dám lái xe?"
"...!Tôi có tài xế."
"Vậy thì tốt." Là một công dân tốt nên Bạch Y hỏi anh, "Tôi vừa làm thử món canh giải rượu, anh có muốn uống không?"
"Canh giải rượu?" Trong đầu của Trình Minh Ý lại nhớ đến cái cảnh lần đầu tiên cô vào nhà bếp, cau mày hỏi, "Cô biết làm món đó?"
Bạch Y thành thật trả lời: "Không biết, đây là lần đầu tiên tôi làm món đó."
Hóa ra là vì anh nên cô mới xuống bếp.
Trong lòng của Trình Minh Ý lóe lên một cảm giác không tên, nhưng anh vẫn phải hỏi kỹ,  "Có thể ăn được không?"
"Ăn thử rồi sẽ biết."
"..."
"Sau khi rượu ngấm vào người, nếu không uống canh giải rượu thì đầu sẽ rất đau."
Bạch Y tinh ý phát hiện ra đối phương đang do dự.
Cô kéo Trình Minh Ý tới bàn ăn, ép anh ngồi xuống ghế, nhìn vẻ mặt của cô lúc này rất giống vẻ mặt của bọn buôn người, trên khuôn mặt vẫn giữ  nụ cười dịu dàng nhìn anh, "Chờ tôi một tí, để tôi đi lấy."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.