Xuyên Thành Nữ Phụ Thánh Mẫu Ở Mạt Thế

Chương 65: Bằng tốt nghiệp biến mất




Xe việt dã tiếp tục chạy về phía trước, xe chạy thật nhanh, một lần nữa đi hướng tây bắc.
Cắm trại một buổi tối ở bờ sông Diêm Hà, ngày hôm sau khi lên đường, phong cảnh hai bên được bắt đầu trở nên khác.
1
Thảm thực vật dần dần thưa thớt, địa thế trống trải lên, nơi nơi đều có thể nhìn thấy từng mảng đất đá sỏi rộng lớn, đất đỏ trời xanh, bầu trời càng có vẻ cao xa.
Không bao lâu, ở đường chân trời cuối cánh đồng bát ngát màu nâu đỏ, hiện lên một đường đen dài.
Tuyệt đối không phải cảnh tự nhiên, hẳn là người kiến tạo.
Đường Đường thò đầu ra ngoài cửa sổ, hưng phấn, "Nhìn kìa! Đó chính là phòng tuyến trong truyền thuyết hay sao? Cho nên chúng ta rốt cuộc tìm được khu an toàn rồi hay sao?"
Lục Hành Trì đáp: "Chúng ta đi qua nhìn xem."
Bối Noãn biết, cũng không phải.
Nơi này trong sách tiểu đội có đến qua.
Lộ tuyến Lục Hành Trì đi hoàn toàn giống như trong sách, tuy rằng còn chưa tới phòng tuyến như đã nghe nói, nơi này lại là căn cứ hoàn chỉnh nhất cho tới thời điểm hiện tại.
Căn cứ này diện tích khá lớn, khu vực chính là một thành phố nhỏ thuộc về một khu mỏ đã hết khai thác, nó nằm ở giao giới chỗ ba quốc gia giao nhau, thành phần ở đây vô cùng phức tạp, bị khống chế bởi nhiều thế lực khác nhau.
Bối Noãn kéo kéo Lục Hành Trì, vừa định nói chuyện, Lục Hành Trì tự động dừng xe lại.
"Chúng ta xuống xe, đi bộ qua đi?"
Đây cũng là ý của Bối Noãn.
Rất nhiều căn cứ sẽ tịch thu một số vật tư quan trọng, đồ đem vào trong có thể càng ít thì càng tốt.
Đi xe việt dã một chặng đường dài, Lục Hành Trì đã quen xe, đương nhiên muốn thu xe vào trong không gian cho an toàn.
"Phải đi qua à?"
Đỗ Nhược nhìn đường chân trời xa xa, biểu tình thống khổ.
"Các người có biết cái gì gọi là "nhìn núi ngựa chạy chết"?"
Bởi vì địa thế bằng phẳng, tuy rằng có thể nhìn thấy từ xa xa, khoảng cách lại không gần, dưới ánh nắng gắt mà đi như vậy, chắc bị phơi nắng tới chết.
Bối Noãn nghĩ thầm, đương nhiên là muốn phơi, càng phơi càng tốt.
Không phơi làm sao ra mồ hôi?
Không ra mồ hôi làm sao khăn lông trắng trẻo mềm mụp của Bối Noãn được dùng?
Lục Hành Trì lại không nghĩ như vậy.
"Nóng như vậy, chúng ta thì không sao, nhưng Bối Noãn sẽ bị cảm nắng." Lục Hành Trì nghĩ nghĩ, "Bối Noãn, em lấy chiếc xe vàng nhỏ của em ra đây."
Xe vàng để trong không gian vẫn không dùng đến, nếu có bị căn cứ đoạt đi cũng không tiếc.
Bối Noãn không có cách nào, đành phải giống như Doraemon, đào xe vàng ra.
Vì thế, năm người chen vào chiếc xe nhỏ.
Tuy rằng người Bối Noãn nhỏ nhất, mọi người vẫn kiên trì để cô ngồi ghế phụ, còn ba người Đỗ Nhược nhét vào ghế sau.
Xe vàng tròn tròn nho nhỏ, giống như món đồ chơi, ghế sau không gian hữu hạn, cho con nít ngồi còn không sao, ba người đàn ông nhét vào trong, bị chen chúc đến muốn biến hình.
Đỗ Nhược thống khổ, "Thôi đi, cho tôi xuống, tôi tự mình đi qua."
Lục Hành Trì cũng không dừng xe, "Kiên trì một chút, vài phút sẽ đến ngay."
Đỗ Nhược buồn bực, "Bối Noãn, trên đường có nhiều xe trống như vậy cô không thu, lại giữ một chiếc nhỏ xíu như thế này để làm gì?"
Bối Noãn trịnh trọng đáp, "Bởi vì nó là chiếc xe tôi dùng đầu tiên trên đường, có cảm tình đặc thù nên tiếc không muốn ném."
Lục Hành Trì lái xe, quay đầu nhìn Bối Noãn một cái, vui sướng khẽ cười một chút.
Bối Noãn không thể hiểu được.
Anh ấy vui vẻ cái gì nha? Có cảm tình với xe thì có quan hệ gì với anh ấy?
Xe chạy tới gần là có thể nhìn thấy, bên ngoài căn cứ là phòng tuyến được tu sửa khá tốt, giống như chiến hào, trong ngoài mấy tầng, tường cao có gắn lưới sắt, nhìn rất rắn chắc.
Xe nhỏ chạy dọc theo phòng tuyến, cuối cùng tìm được cửa vào.
Từ trên xe xuống dưới, Đỗ Nhược duỗi cẳng chân dài, cả người đều thoải mái.
Bối Noãn nắm khăn lông nghiêm túc quan sát, bọn họ mấy người bị nhét đến như vậy thế mà vẫn không ra mồ hôi.
Trạm gác đã nhìn thấy xe bọn họ, hỏi hỏi mấy câu rồi mở cửa ra.
Căn cứ không nhỏ, bên trong là tòa thành, từng căn nhà chỉnh chỉnh tề tề sắp thành hàng như binh lính, là phong cách kiến trúc mấy thập niên trước, vuông vức không có chút cá tính nào, tất cả đều xám xịt, mọc đầy cỏ hoang.
Đây vốn là nơi ở của dân khai thác mỏ, sau này bị bỏ đi, thành phố nhỏ phát triển theo khu mỏ cũng bị xuống dốc theo, người đi nhà trống, cơ hồ không còn ai ở, cũng xem như bị bỏ hoang.
Thành hoang có chỗ tốt của thành hoang.
Thành hoang không có người, cũng sẽ không có thây ma, lần này thây ma bùng nổ, không ít người lại đây tị nạn, làm thành phố hoang này đột nhiên lại náo nhiệt lên.
Có người có đầu óc đã sớm thành lập chế độ kiểm tra, bảo vệ nơi này, dần dần phát triển thành một căn cứ.
Quả nhiên như Lục Hành Trì đoán, binh lính cho người vào thành, lại tịch thu xe vàng nhỏ, nói là loại vật tư như thế này sẽ bị sung công.
Nhưng mà cũng phát không ít đồ vật.
Sau khi họ được nghiệm thương, mỗi người đều lãnh được một tuần phiếu cơm, có thể đi nhà ăn lãnh đồ ăn.
Một tuần sau liền mặc kệ, phải dựa vào chính mình đi kiếm.
Còn phát cho mỗi người túi nhỏ đựng đồ dùng sinh hoạt, có hộp cơm, khăn lông bải chải đánh răng, xà phòng, giấy vệ sinh, trong đó còn vài ngọn nến thơm để trong hộp, nhìn rất xinh đẹp.
Cuối cùng lại như đưa bảo bối cho bọn họ một cái bật lửa plastic nho nhỏ.
Bối Noãn nghiên cứu nến, có điểm tò mò, "Các người vì sao sẽ phát nến thơm?"
Binh lính cười đáp: "Bởi vì lần trước chúng tôi tìm được một nhà xưởng sản xuất nến, trong kho hàng có rất nhiều nến, dù sao buổi tối không có điện, vậy đưa cho mọi người dùng để chiếu sáng."
Đồ dùng cá nhân được phát xong, một người phụ trách tiến đến hỏi tình huống bọn họ như thế nào, sau đó mang sang một quyển vở thật lớn.
"Chỗ chúng tôi thống nhất nơi ở, mấy người đàn ông ở một phòng, bốn người hơi chật một chút, nhưng mà cũng không có cách khác."
Anh ta nhìn Bối Noãn, "Các người chỉ có một nữ, theo quy định thì không thể phân một phòng riêng, để tôi nhờ người giúp đi tìm một phụ nữ khác ở chung với cô."
Tay Lục Hành Trì đột nhiên nhẹ nhàng vươn ra, ôm lấy bả vai Bối Noãn.
"Chúng tôi là vợ chồng." Anh nói.
Bối Noãn thiếu chút nữa thở không nổi.
Vợ chồng? Vợ chồng?
"Vợ chồng à?" Người nọ nói, "Vậy đơn giản."
Ngón tay anh ta dò theo hàng chữ trên giấy, dừng lại.
"Có thể phân cho các người căn hộ hai phòng, bọn họ ba người ở một phòng, hai người ở phòng kia."
Vấn đề giải quyết.
Anh ta xoay người lấy ra chuỗi chìa khóa, lấy ra một cái đưa cho đám Lục Hành Trì, báo địa chỉ, "Khu ba, số 12, dãy hai, phòng 602."
Anh ta nói vừa nhanh lại không rõ, Đỗ Nhược không nhớ kỹ, "Khu ba tòa nhà số 12 cái gì?"
Bối Noãn cướp lời: "Khu ba nhà 12 dãy hai phòng 602."
Đỗ Nhược ngạc nhiên, "Anh ta nói nhanh như vậy mà cô vẫn có thể nhớ rõ?"
Bối Noãn nghĩ thầm: Đương nhiên nhớ rõ, đây còn không phải là địa chỉ nhà tôi sao.
Địa chỉ này vừa vặn giống y địa chỉ căn nhà ở thế giới kia của Bối Noãn.
Mấy người cầm phiếu cơm, xách theo vật dụng hàng ngày, đi tìm khu ba nhà 12 dãy hai phòng 602.
Căn cứ giống một thị trấn nhỏ sinh hoạt bình thường, người trên đường không ít.
Chỉ là thị trấn bị bỏ đi đã lâu, cảnh tượng điêu tàn, con đường nứt nẻ, giữa các khe hở cỏ dại mọc thành từng cụm, người người xanh xao vàng vọt, vội vội vàng vàng.
Trên đường cũng không có xe dân dụng, chỉ có một đoàn xe rõ ràng đi làm nhiệm vụ, gào thét chạy ngang qua, có lẽ là ra khỏi thành đi tìm vật tư.
Nơi này kiến trúc giống nhau như đúc, sắp hàng chỉnh tề, tìm cũng không quá khó.
Chỉ chốc lát, bọn Bối Noãn đã đứng trước một căn nhà lầu không có chút bất đồng nào với những tòa nhà phía trước.
Tòa nhà này chỉ có sáu tầng, xem ra 602 là ở tầng cao nhất.
Mấy người đi lên cầu thang nhỏ hẹp.
Dưới lầu không ít phòng đã có người ở, có thể nghe được bên trong tiếng người nói chuyện náo nhiệt, nhà tuy cũ, sức sống lại rất đủ đầy.
Tới tầng trên cùng, tìm được phòng 602, Lục Hành Trì cắm chìa vào ổ khóa.
Phòng có lẽ để lâu không ai sử dụng, khóa có điểm hơi rỉ sét, mở ra không dễ, Lục Hành Trì thử thử không thành công, anh dứt khoát quăng chìa khóa đi, để tay mình áp lên trên.
Cửa mở.
Cửa đối diện với cửa sổ phòng khách, ánh mặt trời bên ngoài sáng rỡ làm Bối Noãn hoa cả mắt.
Bối Noãn chớp chớp vài cái mới thích ứng ánh sáng.
Bên trong lại không bị phá bại chút nào, giống như có người ở cách đó không lâu.
Sáng sủa sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, kệ giày để đầy giày, trên bàn có vài ly trà, giống như chủ nhân vừa mới rời đi.
Dưới ánh sáng mặt trời chói lóa, Bối Noãn nhìn từng chi tiết trong phòng.
Giọng Lục Hành Trì giống như truyền từ xa đến.
"Bối Noãn? Bối Noãn?"
Có người nắm lấy vai Bối Noãn.
Bối Noãn nhẹ nhàng tránh khỏi, giống như mỗi lần về tới nhà, đá giày lung tung, ném đi ba lô trên vai, nhẹ nhàng chạy vào thẳng phòng ngủ.
"Ba ba? Ba ba?"
Trong phòng ngủ chính, giường gỗ lớn sạch sẽ, một áo khoác nam màu tối còn để trên mép giường.
Chỉ là không có người.
"Ba ba?"
Người không ở phòng ngủ, nhất định là trong phòng bếp xào rau.
Bối Noãn chạy tới phòng bếp.
Mặt bàn trong phòng bếp được dọn dẹp sạch sẽ, phía sau cửa treo tạp dề kẻ ô vuông quen thuộc.
Lại vẫn không có người.
Bối Noãn mở ra cửa phòng ngủ nhỏ.
Giường đơn để trong phòng, trên giường còn để cái gối ôm cô ôm từ nhỏ, trên kệ sách để lung tung, còn chưa được sắp xếp gọn gàng.
Bối Noãn đứng trố mắt một lát, lại xông ra ban công.
Trên ban công cũng không có người, ba lần này không trộm ra đó hút thuốc, trong phòng vệ sinh cũng không.
Bối Noãn buồn bã mất mát trở lại phòng khách.
"Bối Noãn, em sao vậy?" Lục Hành Trì hỏi.
Bối Noãn đi vào phòng khách, ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối khóc thất thanh.
Căn hộ 602 dãy nhà 12 này, chính là nhà cô.
Ở thế giới kia, căn nhà lúc còn có ba.
Sau khi ba qua đời, trong nhà thay đổi rất nhiều, sau đó Bối Noãn dịch đi một ít gia cụ, đổi thành hai giường đơn, phân phòng cho thuê, kiếm ít tiền trợ cấp sinh sống.
Chính là, căn hộ này lại rõ ràng có bộ dáng trước khi ba qua đời.
Mỗi loại đồ vật đều giống như trước, giống như thời gian đọng lại, dừng lại ở thời điểm hạnh phúc nhất, mấy năm nay dường như chưa từng lướt qua.
Ở thế giới dị thế này, trong một căn cứ thời mạt thế, thế mà có một căn nhà của Bối Noãn.
Chuyện kỳ quái như vậy, Bối Noãn lại không sợ hãi chút nào.
Bởi vì nơi này sáng ngời, ấm áp, quen thuộc, giống như ba vẫn còn ở, chẳng qua bỗng nhiên nhớ tới quên mua thứ gì đó, tạm thời ra cửa đi mua.
Bọn Đỗ Nhược còn đứng ngoài cửa, hoàn toàn không hiểu tại sao Bối Noãn lại như vậy.
Lục Hành Trì cũng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng dùng bàn tay vỗ về vai cô, lẳng lặng chờ cô khóc xong.
Chờ đến khi Bối Noãn rốt cuộc không còn khóc đến rối tinh rối mù, chỉ còn nấc nấc vài cái, Lục Hành Trì mới dìu cô đến ngồi lên sô pha.
Giang Phỉ cũng lại đây, hỏi Bối Noãn: "Làm sao vậy?"
Lục Hành Trì thế cô trả lời: "Nếu tôi không đoán sai, căn nhà này rất giống nhà của cô ấy."
Bối Noãn động tác quen thuộc rút ra tờ khăn giấy từ hộp khăn trên bàn, lau lau nước mắt dính đầy mặt, xì mũi.
"Không phải giống, đây là nhà em."
Bối Noãn lại kéo một tờ giấy, thút tha thút thít nói: "Hộp khăn giấy hình con thỏ này là em làm lúc nhỏ. Một bên tai thỏ rớt ra, em lười may lại nên lấy keo dán vào."
Lục Hành Trì xách hộp khăn giấy lên, bẻ ra lỗ tai con thỏ nhìn thoáng qua.
Quả nhiên, một bên là may, bên kia là dùng keo dính.
"Không cần xem," Bối Noãn khàn khàn nói, "Nhà của em, đương nhiên em biết được, trên ban công là đồng phục, ở cửa treo cặp sách của em."
"Còn có giày, đều để trên kệ giày," Bối Noãn ngừng một chút, nhỏ giọng, "Của ba và em."
Mỗi một chi tiết đều gợi lên ký ức quen thuộc, nguyên tưởng rằng đã sớm không nhớ rõ chuyện cũ, nguyên lai tất cả đều ở đó, chỉ cần một gợi nhớ nhỏ là sẽ mãnh liệt trào đến.
Lục Hành Trì nhìn kỹ bốn phía, "Bối Noãn, em bình tĩnh một chút, lại nhìn kỹ xem, thật là nhà em?"
Bối Noãn đã khóc, hiện tại đã bình tĩnh hơn nhiều.
Cô trấn tĩnh xuống, nói dối Lục Hành Trì, "Đúng vậy, đây là nhà em ở thành phố S."
"Kỳ quái." Đỗ Nhược ở trong phòng nhìn đông nhìn tây, "Thành phố S cách nơi này xa như vậy, như thế nào lại có một nơi giống như đúc? Không gian kết nối hay sao?"
Bối Noãn nghĩ thầm, kỳ thật so anh nói còn kỳ quái hơn. So từ nơi này đến đó còn xa hơn khoảng cách đến thành phố S nhiều.
Nơi này tái hiện, là bộ dáng căn hộ nhà Bối Noãn ở một thế giới khác.
"Thời gian cũng không đúng," Bối Noãn nói, "Đây là căn nhà trước khi ba em qua đời, hiện tại trong nhà đã không phải như vậy."
"Cô lại nhìn kỹ xem." Giang Phỉ cũng kiến nghị.
Bối Noãn một lần nữa đứng lên, chắc chắn đi đến trước một ngăn tủ thấp.
"Trong ngăn kéo này để đồ vụn vặt linh tinh, có kim chỉ, có kéo, keo nước, một hộp bút to, còn có kẹp giấy nữa."
Cô kéo ngăn kéo ra, bên trong quả nhiên giống cô nói như đúc.
"Ngăn kế bên là mấy cái tai nghe, còn có đồ sạc, cáp sạc và pin."
Kéo ra ngăn kéo, cũng không nói sai.
Bối Noãn tiếp tục, "Phía dưới này là để tốt nghiệp..."
Bối Noãn đột nhiên im bặt.
Bên trong hẳn là mấy quyển sổ lưu niệm lúc tốt nghiệp, đáng sợ chính là, bên trong sổ lưu niệm có ảnh Bối Noãn.
Ảnh chụp Bối Noãn, đương nhiên không giống như hiện tại.
Tay Bối Noãn dừng lại trên ngăn kéo, Lục Hành Trì đã duỗi tay lại.
"Tốt nghiệp cái gì?"
Lục Hành Trì kéo ngăn kéo ra.
Trong ngăn kéo cư nhiên rỗng tuếch, không có gì cả.
"Bằng tốt nghiệp." Bối Noãn nói, "Sao lại không có?"
Bối Noãn nhẹ nhàng thở ra, đóng ngăn kéo lại, một lần nữa đi một vòng quanh phòng, nghiêm túc quan sát từng chi tiết.
Bối Noãn phát hiện, toàn bộ khung ảnh đều không thấy đâu cả.
Nguyên bản ảnh chụp cùng với ba để trên đầu tủ TV không có, mấy ảnh chụp treo trên tường trong phòng ngủ cũng không.
Nếu căn phòng này là có người cố ý làm ra, vậy người đó nhất định là một người vô cùng săn sóc.
Bởi vì tất cả những thứ có thể làm bại lộ bộ dáng Bối Noãn đều biến mất.
Trừ bỏ ảnh chụp không cánh mà bay, tất cả mỗi chi tiết khác đều đúng.
Mặt bàn phòng bếp còn có một vòng tròn vàng vàng, là có một lần Bối Noãn không cẩn thận để cái nồi còn nóng lên bàn làm mặt bàn bị cháy. Màn trong phòng ngủ một bên dây còn nguyên, bên kia chắp vá bằng cọng dây cột tóc.
"Có thể có người giống như anh Lục có dị năng gì đó hay không?"
Đường Đường động não.
"Hắn ta lấy ra ký ức của chị Noãn, làm ra ảo cảnh như vậy để chơi chúng ta."
Đường Đường nhắm mắt lại sờ sờ gia cụ bốn phía, "Kỳ thật gian phòng này căn bản không phải như chúng ta hiện tại nhìn thấy được như vậy, mà nó là một căn phòng hoang vắng, bên trong hư hỏng không có đồ vật gì cả."
Cậu nói giống như quỷ nháo, quá dọa người.
Bối Noãn ở trong lòng gọi Tiểu Tam ra.
"Tiểu Tam, vì sao trong căn cứ có cái phòng giống y như đúc căn phòng lúc tôi còn ở nhà?"
Bối Noãn cho rằng nó sẽ giống như trước đây, nghiêm túc mà phun ra bốn chữ —— "Cự tuyệt tiết lộ".
Kết quả Tiểu Tam nói: "Hả?"
Nó cái gì cũng không biết.
"Giống như đúc?" Tiểu Tam hoang mang hỏi, "Giống nhau như đúc? Có phải thời không trùng nhau gì đó?"
Tiểu Tam động não so ra còn lớn hơn Đường Đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.