Xuyên Thành Nữ Phụ Tai Tiếng

Chương 67: Chương 67






Sau khi Khuyết ba và Khuyết mẹ rời đi, Khuyết Dĩ Ngưng để cho Cố Sơn Tuyết đi làm việc, nàng đã tỉnh lại không cần chăm sóc nàng.
Nhưng Cố Sơn Tuyết lại lắc đầu với Khuyết Dĩ Ngưng, ngồi lên sofa làm việc.
Điều kiện phòng bệnh khá tốt, ánh sáng xuyên qua cửa sổ hóa thành tia nhỏ di chuyển trên mặt đất.
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn sườn mặt Cố Sơn Tuyết chăm chú, phát hiện cô gầy đi không ít.
Vì Cố Sơn Tuyết quan tâm mình là một chuyện khá vui, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng lại không vui nổi, nàng hy vọng người nàng thích cũng được vui vẻ, chứ không phải mang bộ dạng tiều tụy như hiện tại.
Cho dù là vì nàng, có lẽ là chính vì nàng, nên mới càng thêm hổ thẹn không đành.
Chương Thi Vũ biết tin Khuyết Dĩ Ngưng tỉnh lại vội vàng đến gặp nàng.
Cô cũng mặc đồ bệnh nhân, trên đầu quấn băng, sắc mặt trắng bệch, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng nằm trên giường bệnh mà đỏ vành mắt.
"Sếp à....."
Tâm tình Chương Thi Vũ rất thấp, từ lúc cô tỉnh lại sau vụ tai nạn, thì thấy may mắn mình còn sống, nhưng phát hiện sếp bị thương nặng, hôn mê mãi, tim lại đập nhanh có cảm giác sợ hãi khó nói ra.
"Cô vẫn ổn chứ? không có vấn đề gì chứ? lần này tôi để cô bị liên lụy chung rồi."
Khuyết Dĩ Ngưng lên tinh thần, nhìn Chương Thi Vũ từ trên xuống, xác định nàng không bị ngoại thương thì yên tâm.
Vụ tại họa này là nhắm vào nàng, Chương Thi Vũ chỉ là chịu liên lụy với nàng mà thôi, nếu Chương Thi Vũ có chuyện gì, nàng cũng sẽ rất hổ thẹn.
"Sếp tôi không sao....!sếp ý cô là?"
Chương Thi Vũ mơ màng, chốc lát còn chưa phản ứng kịp ý của sếp mình, đến khi hiểu ra liền trừng to hai mắt.
Cô nghe cảnh sát báo là tài xế kia uống rượu lái xe, khi đó cô còn nghĩ sao số các nàng lại đen vậy, đột nhiên bị tài xế say xỉn đâm vào, nguyên nhân vì sao chứ?
"Việc này tôi sẽ điều tra cho rõ, liên lụy làm cô sợ rồi, quay về báo tiền viện phí của cô cho tôi, tôi gửi cô chút hồng bao xả xui."

Chương Thi Vũ vội lắc đầu, thấy bộ dạng Khuyết Dĩ Ngưng như vậy, trong lòng đã đủ khó chịu rồi.
Sếp kiêu ngạo xinh đẹp như vậy, bây giờ lại.....!ánh mắt Chương Thi Vũ nhìn khuôn mặt Khuyết Dĩ Ngưng, trong lòng có chút thương cảm.
Khuyết Dĩ Ngưng làm như không thấy ánh mắt của cô, chống người ngồi dậy.
Cửa phòng bệnh có người gõ, Lý Tố Nhân ôm bó hoa đi đến.
"Đừng nói nhiều, cứ nói thẳng việc chính đi, cô biết tôi muốn nghe gì mà."
Khuyết Dĩ Ngưng nhờ Cố Sơn Tuyết gọi Lý Tố Nhân đến, nàng không cần an ủi, chỉ muốn biết tình trạng hiện tại.
"Được."
Lý Tố Nhân gật đầu, kính nệ tác phong làm việc mạnh mẽ của sếp mình, bắt đầu báo cáo công việc mấy ngày gần đây.
Buôi họp báo hôm đó Giải Ngạn Hoài thay mặt mở, sau vụ tai nạn, bọn họ nhận được điện thoại của Cố Sơn Tuyết, biết xảy ra chuyện lớn.
Giải Ngạn Hoài và Lý Tố Nhân cũng đến chỗ họp báo kịp giờ, ngay tức khắc ra quyết định Lý Tố Nhân dựa theo tình huống của Khuyết Dĩ Ngưng liền cho Giải Ngạn Hoài đi mở màn công bố hội nghị.
Giải Ngạn Hoài cũng là thành viên chính trong thiết kế trò chơi lần này, mọi thứ trước đó đều do hắn và Khuyết Dĩ Ngưng lập ra, hơn nữa hắn trước đó cũng đã có kinh nghiệm về thuyết trình game, lúc đứng nói cũng không ai phát hiện được gì khác thường.
"Tin cô xảy ra chuyện Cố tổng đã áp tin xuống rồi, theo lý thì sẽ không thể bị lộ được, nhưng không biết là ai lại biết chuyện cô bị tại nạn và đang hôn mê....!nhưng tôi đã áp tin xuống rồi."
Sắc mặt Lý Tố Nhân không tốt lắm, cô biết đây là âm mưu phá hoại, chỉ cảm thấy kinh hãi kẻ đứng sau bày mưu.
Thương trường là chiến trường không thấy máu, thủ đoạn càng nhiều hơn, còn trực tiếp ra táy gϊếŧ người luôn như vậy, không phải chó điên ngu xuẩn có tâm độc ác thì cũng phải là thâm cừu đại hận, theo lý mà nói các nàng chỉ mới bước vào ngành phân một miếng bánh nhỏ ăn thì không có gì sai, nhưng đây chính là thị tường, mọi người dựa vào bản lĩnh của mình mà có được, sao mới vừa bắt đầu lại bị người khác để ý rồi chứ?
"Áp xuống là được, hạng mục thì sao, có thuận lợi không?"
"Thuận lợi, tiến độ hiện tại......"
Lý Tố Nhân cẩn thận nói ra, Khuyết Dĩ Ngưng dựa vào giường, nói ra mục tiêu hoạt động tiếp theo.
Quanh thân Khuyết Dĩ Ngưng lộ ra sự trầm ổn cố gắng nhất, Chương Thi Vũ nhìn nàng nhịn không được sững sờ.
Đây nhất định là người mạnh mẽ nhất cô từng gặp, vừa mới tỉnh đã xử lý mọi việc gọn gàng rồi, tựa như tướng quân trên chiến trường biết bày binh bố trận, mang theo sắc khí sơ xác tiêu điều.
Không có u ám chán nản, tựa như vụ tai họa này đối với nàng không là gì, khiến người ta sinh ra cảm giác đồng tinh và thương hại từ đáy lòng, vì nàng vẫn lăng nhiên như cũ lộ ra cường hãn không thể đánh gãy.
Một phần nhỏ vết sẹo trên mặt Khuyết Dĩ Ngưng khẽ động, Chương Thi Vũ nhìn vết sẹo kia liền nhịn không được tiếc hận, cảm giác mặt kính bóng loáng xuất hiện vết xước, hiện tại nhìn thì không khác gì bức tranh vẩy thêm một đường mực, không có gì đáng sợ, cảm giác như khiến cho người ta vừa kinh hãi vừa không muốn rời khỏi mị lực ấy.
Trong lòng Chương Thi Vũ cảm thán, nhịn không được bấm ngón tay mình để hoàn hồn, liếc qua cũng thấy Cố tiểu thư đang nhìn sếp nhà mình, nhịn không được lại xem nét mặt cô.
Cố Sơn Tuyết cũng như vậy thấy Khuyết Dĩ Ngưng liền cảm giác tim đập nhanh, cô nghĩ nàng sẽ mệt mọi một thời gian, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng so với cô nghĩ lại mạnh mẽ bền bỉ hơn cô nghĩ nhiều, mạnh mẽ đến nỗi khiến người khác cũng bị thuyết phục.
So với cô gái vừa rồi làm nũng với nàng như hai người khác nhau, Cố Sơn Tuyết nghĩ mặt nàng càng nhu hòa hơn.
Chương Thi Vũ dời ánh mắt, trong lòng âm thầm cổ vũ cho tình yêu của sếp.
Sức lực Khuyết Dĩ Ngưng cũng có hạn, định nói thêm nhưng lại đau đầu, mặc dù biết dạy dỗ người quan trọng, nhưng nàng cũng biết hiện tại dưỡng thương cho tốt còn quan trọng hơn.
Sau khi Khuyết Dĩ Ngưng nằm xuống, Lý Tố Nhân và Chương Thi Vũ im lặng ra khỏi phòng, Cố Sơn Tuyết nhìn Khuyết Dĩ Ngưng ngủ say, nét măt càng thêm nhu hòa.
Mấy ngày nay cô cũng không được nghỉ ngơi tốt, nhắm mắt lại thì thấy ác mộng, sợ người nằm trên giường không tỉnh lại nữa, cũng may Khuyết Dĩ Ngưng tỉnh lại, sau đó thì từ từ tốt hơn.
Di động rung hai tiếng, Cố Sơn Tuyết liền ngẩng đầu nhìn Khuyết Dĩ Ngưng có bị âm thanh làm giật mình không, thấy nàng vẫn ngủ say, liền nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh.
Cô để một vệ sĩ ở lại canh chỗ này, sắc mặt nặng nề vội bước ra ngoài.
Trong trại tạm giam, gã đàn ông trung niên đeo còng tay ngồi trên ghế, sắc mặt trầm tĩnh nhìn nữ nhân xinh đẹp đối diện.
"Tôi nói rồi, không ai xúi tôi cả, do tôi uống nhiều rượu nên làm sai thôi.....!tôi sai rồi, tôi sẽ tự kiểm điểm sám hối, sau này tôi sẽ không uống như vậy nữa!"
Phạm Chính Văn giải thích, quay ngón tay mình, âm thanh nhỏ dần.
Lời nói này 3 ngày trước Cố Sơn Tuyết đã nghe qua, mấy ngày nay gã đàn ông này chỉ trả lời đúng một câu như vậy, không nói thêm gì khác.
Cố Sơn Tuyết biết hắn vào đây lần hai rồi nên có kinh nghiệm, dù sao uống rượu điều khiển xe cũng khác với tội mưu sát, nhưng lần này cô đến không phải nghe hắn nói nhảm.
Cố Sơn Tuyết đưa vài tấm hình đến trước mặt Phạm Chính Văn, nhìn sắc mặt hắn thay đổi, thân thể nghiêng về trước.
"Có phải ông nghĩ là đã giấu vợ con mình rất tốt rồi không? con trai ông mới 3 tuổi, nhìn rất dễ thương đó."
Âm thanh Cố Sơn Tuyết trong trẻo, thần sắc lạnh lùng, nhưng mấy lời khen gợi cô nói khiến gã đàn ông đối diện đờ người.
"Chắc ông không muốn con ông mãi chỉ 3 tuổi chứ nhỉ?"
Cố Sơn Tuyết ngồi dựa vào ghế, nhìn phản ứng của Phạm Chính Văn.
Cố Sơn Tuyết đúng là muốn gϊếŧ người, nhưng không phải với đứa bé trai kia.
"Tôi biết uống rượu lái xe là tôi sai, cầu xin cô tha cho vợ con tôi, tôi sẽ thay đổi, thực sự không được thì dùng mạng tôi đổi cho người kia đi, cầu xin cô đừng đụng đến vợ con tôi."
Âm thanh Phạm Chính Văn dồn dập, vẻ mặt cầu xin.
Ánh mắt Cố Sơn Tuyết diễn kịch với hắn, sau đó đọc một cái địa chỉ.
Lúc này mặt Phạm Chính Văn không còn giọt máu, môi run rẩy.
Nữ nhân này đọc ra địa chỉ cực kỳ bí mật của hắn, đó là chỗ vợ con hắn cũng không biết, đó là căn nhà hắn dùng danh nghĩa em trai họ con của chú mình mua, dùng quan hệ ruột thịt để lấm liếm, người ngoài cũng không thể tra ra hắn, nhưng nữ nhân này lại biết!
"Nếu ông không muốn nói, vậy thì thôi, dùng tiền giấu trong nhà mua quan tài cho vợ con ông đi, dùng một cách tiễn bọ họ đi để tiễn luôn ông thì sao?"
Cố Sơn Tuyết trước giờ là người không thích nhiều lời, sau khi Khuyết Dĩ Ngưng bị tai nạn cô cố gắng điều tra toàn bộ, đem những chuyện khác gác qua một bên, đem thông tin của người này moi ra tất cả, đến cả mộ tổ tiên ba đời nằm ở đâu Cố Sơn Tuyết đều biết rất rõ.
Cô nhất định sẽ giải quyết đống phiền phức sau lưng Khuyết Dĩ Ngưng này, để kẻ ẩn mình đứng sau xúi giục kia biết hắn làm việc này là ngu xuẩn cỡ nào.
Phạm Chính Văn run rẩy, cúi đầu không nói chuyện.
Cố Sơn Tuyết cất mấy tấm hình đi, phát ra âm thanh khiến hắn chấn động toàn thân.
"Ngày mai tôi sẽ không đến tìm ông, ông không nói thì không cần nói nữa, sau khi ông vào tù tôi sẽ để cả nhà ông đoàn tụ."

Cố Sơn Tuyết nói ra uy hiếp rõ ràng, nếu Phạm Chính Văn không thành thật khai ra, không chỉ vợ con hắn mà chính hắn cũng phải chết.
Cố Sơn Tuyết đứng dậy đi ra cửa, trong lòng đếm ngược.
"Tôi nói!"
Phạm Chính Văn vội kêu cô lại, trong lòng lo sợ.
"Tôi nói, tôi nói hết, chỉ cần cô tha cho vợ con tôi, một mình tôi chịu tội là được!"
Cố Sơn Tuyết ngồi lại ghế, ý bảo hắn nói.
Phạm Chính Văn nói ra mọi chuyện, mặt toát mồ hôi lạnh.
Lần đầu vào tù, Phạm Chính Văn cũng vô tâm, lần đó hắn uống rượu ban đêm lái xe đâm chết người, bồi thường rất nhiều tiền, bản thân thì đi tù.
Uống rượu lái xe đụng chết người là tội về khuyết điểm, bình thường sẽ dựa vào tình hình sự việc mà định tội, Phạm Chính Văn không bỏ trốn, cũng đã nói chuyện bồi thường tiền cho bên bị hại, cuối cùng lãnh án 2 năm 9 tháng.
Sau khi Phạm Chính Văn ra tù, vợ đẻ sớm con trai từ hai tuổi cũng đã 3 tuổi, trong lòng hắn cảm thấy thiệt thòi quá nhiều, trong nhà cũng không có gì tốt cũng vì hắn liên tục gặp tai ương.
Phạm Chính Văn định làm việc cho tốt, nhưng hắn có tiền án, các công ty không ai dám nhận hắn, hắn đành làm việc chân tay để kiếm sống.
Cho đến hai tháng rưỡi trước, có người đến tìm hắn, hỏi hắn có muốn giàu nhanh không cần suy nghĩ không.
Người ra cho rất nhiều, hắn khi đó còn do dự, người này đã lấy tiền ra đặt cọc, ước chừng 2 triệu.
Đó là 2 triệu a! cả đời hắn cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.
Do dự vài ngày, hắn không chống lại được mê hoặc, sợ người kia mang tiền đi, liền mượn tên người khác mua cái nhà, còn dư thì cất trong nhà, mấy chuyện này hắn không nói với vợ mình.
Hắn nghĩ cùng lắm thì lại vào tù thêm vài năm, đi ra còn cầm được 2 triệu, đủ cho vợ con hắn sống hạnh phục cả đời, nhưng không ngờ lại bị tra ra.
Sắc mặt Cố Sơn Tuyết lạnh đến dọa người, cô biết đây là cố ý mưu sát, nhưng bố cục là tại nạn giao thông, âm mưu còn chuẩn bị đến hai tháng rưỡi trước.
Cố Sơn Tuyết nghĩ, cô nên nhanh chóng tăng tốc để đoạt lại quyền kiểm soát mới được, ban đầu còn định từ từ lấy lại, nhưng hiện tại cô không thể chờ được nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.