Xuyên Thành Nữ Phụ Tai Tiếng

Chương 56: Chương 56






Hiện tại đang là mùa đông, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng ngủ lại thấy nóng.
Vài lọn tóc của nàng dính trên cổ, Cố Sơn Tuyết nhìn thấy, nhịn không được giúp nàng gỡ tóc ra.
Trong phòng nặc mùi rượu, Cố Sơn Tuyết không biết Khuyết Dĩ Ngưng đã uống bao nhiêu, nhưng nhìn bộ dạng mơ màng như vậy chắc là uống không ít.
Cố Sơn Tuyết chống tay ngồi bên giường, một tay bị Khuyết Dĩ Ngưng ôm, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng ngủ.
Khuyết Dĩ Ngưng lúc say rượu so với lúc tỉnh táo động lòng người hơn, lộ ra sự ngây thơ đặc biệt.
Cố Sơn Tuyết nhìn đấy ngất ngây, chìm vào suy nghĩ của mình.
Một hồi sau liền hoàn hồn, cố gắng rút tay mình ra khỏi người Khuyết Dĩ Ngưng.
Khuyết Dĩ Ngưng không buông, cau mày kêu nóng, chân không yên phận đá chăn.
Bàn tay chạm vào gò má ấm áp, Cố Sơn Tuyết giật giật đầu ngón tay, mi tâm mang theo thần sắc bất đắc dĩ, nhưng không định rút ra nữa, mà giữ tư thế này ngồi bên cạnh Khuyết Dĩ Ngưng.
Cô điều chỉnh cảm xúc của mình, nhưng vẫn không hiểu được suy nghĩ của mình.
Một tuần trước, khi đó nghe thấy âm thanh xác nhận của nàng cho đến giờ vẫn luôn phỏng đoán, mọi hoang mang trước đó, động cơ của Khuyết Dĩ Ngưng cũng rất rõ ràng.
Nương theo tình cảm phức tạp khiến cô trong khoảng thời gian ngắn không dám đối mặt với Khuyết Dĩ Ngưng, cho nên cô không dám gặp mặt nàng, vì muốn xắp sếp lại tình cảm của mình.
Cố Sơn Tuyết tạm thời không muốn yêu, cô là người có mục đích rõ ràng, Khuyết Dĩ Ngưng là ngoài dự liệu của cô.
Cô chưa từng nghĩ mình về nước sẽ gặp một người như vậy.
Nàng xinh đẹp quyến rũ, thông minh động nhân, cho dù là tích cách hay là tài nghệ Cố Sơn Tuyết đều thích, là người bạn tuyệt vời trong lòng Cố Sơn Tuyết.
Nhưng Khuyết Dĩ Ngưng không chỉ muốn làm bạn với cô, Cố Sơn Tuyết biết nếu mình cự tuyệt, thì nên biểu hiện rõ ràng, không để đối phương có thời gian nuôi hy vọng, như vậy các nàng có thể quay về vị trí cũ.
Cố Sơn Tuyết ra khỏi nhà hơn một tuần, cũng suy nghĩ hơn một tuần.
Cô biết mình động tâm với Khuyết Dĩ Ngưng, tim đập nhanh nhiều lần, từng hài lòng sau khi Khuyết Dĩ Ngưng khẳng định thích cô, nhưng cô không phải thiếu nữ, tình cảm không thể quyết định mục đích lý trí của cô.
Cố Sơn Tuyết biết bản thân là người cố chấp, cô lo lắng nếu chấp nhận bên cạnh Khuyết Dĩ Ngưng thì trong tương lai ngày nào đó, sẽ như vậy mà xa nhau.

Cô không dám chắc khi đó mình có thể chịu được kết quả như vậy không, mọi thứ đều không có bắt đầu, thì nên kết thúc như là chuyện vặt.
Quan điểm của Cố Sơn Tuyết đối với tình yêu không hề lạc quan, thậm chí là bi quan hơn, gia đình đổ vỡ khiến cô bị ảnh hưởng khá nhiều, cô chỉ hy vọng mình và Khuyết Dĩ Ngưng chỉ là bạn thân.
Âm thanh đá chăn trong phòng khiến Cố Sơn Tuyết đang suy nghĩ phải hoàn hồn.
Khuyết Dĩ Ngưng đá chăn xuống đất, chân dài lộ ra ngoài.
Dường như cảm giác vật mình ôm không còn mát, Khuyết Dĩ Ngưng buông lỏng tay Cố Sơn Tuyết ra, quay người ngủ tiếp.
Chăn bị lệch hơn một nửa, Khuyết Dĩ Ngưng quay người, chăn không che hết, lộ ra cái lưng trắng bóng.
Từ thắt lưng trở xuống che như không che, lộ ra chút mùi vị tình sắc.
Cố Sơn Tuyết ngây người tại chỗ, đầu mơ màng, cả người đỏ bừng như tôm mới luộc vớt ra.
Khuyết Dĩ Ngưng nàng không mặc quần áo!
Cố Sơn Tuyết vội đưa tay kéo chăn lại, dịch chăn lên cao hơn, che kín Khuyết Dĩ Ngưng lại.
Cô nhích người lên thì thấy bộ đồ bên kia giường, chống người trên giường nhìn Khuyết Dĩ Ngưng chân tay luống cuống.
Vừa suy nghĩ cái gì giờ Cố Sơn Tuyết cũng quên hết, hiện tại muốn làm cái gì đầu óc mơ màng không nhớ nổi muốn làm cái gì?
Khuyết Dĩ Ngưng mới thấy mát một chút lại thấy nóng kéo đến, khó chịu hất chăn ra, trong miệng lầm bầm nói gì đó.
Đôi chân thon dà, cái lưng đường nét uyển chuyển, tóc dài tán loạn sau nhưng che như không che.
Cố Sơn Tuyết quay người lại, tựa như đang đối mặt với vấn đề khó giải.
Phải làm sao để Khuyết Dĩ Ngừng ngoan ngoãn đắp chăn?
Cố Sơn Tuyết nhìn điều hòa, thì lo lắng mùa đông bất điều hòa mát quá sẽ khiến Khuyết Dĩ Ngưng bị cảm lạnh.
Cố Sơn Tuyết thừ gọi Khuyết Dĩ Ngưng một tiếng, Khuyết Dĩ Ngưng mơ màng đáp lại.
Cố Sơn Tuyết thấy co hy vọng, liền giúp nàng đắp chăn lại, dỗ ngọt nàng nói: "không đắp chăn sẽ cảm lạnh, tôi đắp cho cô được không?"
Khuyết Dĩ Ngưng dùng giọng mũi đáp lại, Cố Sơn Tuyết yên tâm đứng dậy định rời đi.
Vừa quay đầu lại, chăn lại bị Khuyết Dĩ Ngưng cuộn lại.

Cố Sơn Tuyết thở dài, ra khỏi phòng ngủ, lấy một chậu nước ấm đến.
Dùng khăn khô thấm nước rồi vắt nhẹ nhàng.
Cố Sơn Tuyết ngồi cạnh giường, trầm mặc lau tay cho Khuyết Dĩ Ngưng.
Lau sạch kẽ tay, Cố Sơn Tuyết lại giặt khăn giúp Khuyết Dĩ Ngưng lau gò má.
Khăn lông ấm áp lướt qua mặt, lau đi mồ hôi dính ướt để lại sự mát mẻ khoan khoái, Khuyết Dĩ Ngưng cảm giác như đang mơ, mi run rẩy mở mắt ra.
Trong mắt là sự mơ màng, đèn phòng ngủ tựa như những ống kính, kéo dài trong mắt nàng, tựa như giấc mộng không có thật.
Là mơ a, nàng không chắc lắm.
Tấm chăn dày nặng đắp lên người nàng, khiến nàng khó chịu, nàng muốn hất ra, lại bị Cố Sơn Tuyết đè xuống.
"Hất ra sẽ bị cảm.
"
Cố Sơn Tuyết thấy Khuyết Dĩ Ngưng mở mắt, tưởng là nàng tỉnh, nhưng thấy Khuyết Dĩ Ngưng ngơ ngác nhìn cô, thì biết rõ Khuyết Dĩ Ngưng vẫn còn say.
Cô không quan tâm Khuyết Dĩ Ngưng say rượu nói nhảm, nhưng không cho nàng hất chăn ra.
Nhưng chăn vẫn tuột xuống, lộ ra xương xanh quai cùng bờ vai trắng nõn, tựa như trăng sáng trong đêm, lộ ra sự xa hoa ôn nhuyễn.
"Cảm thì cảm, dù gì cô cũng đâu có quan tâm tôi đâu.
"
Khuyết Dĩ Ngưng hít mũi một cái, chỉ coi là mơ, nên không cố kỵ mà oán giận.
Khuyết Dĩ Ngưng trước giờ đối với người ngoài là một người có tính hiếu thắng, chỉ khi ở trước mặt người thân mới lộ ra chút oán trách, uống say ý thức mơ màng, thì đối với người mình thích càng như thiếu nữ.
Cố Sơn Tuyết giúp nàng kéo chăn, có chút buồn cười lắc đầu: "sao lại nghĩ như vậy chứ?"
"Sao lại không chứ? cô có trả lời tin nhắn của tôi đâu, cô toàn trốn tôi thôi, chắc chắn là cô biết tôi thích cô, nên không thèm quan tâm tôi nữa.
"
Khuyết Dĩ Ngưng khổ sở, hành động Cố Sơn Tuyết làm với nàng chính là biểu hiện của sự từ chối.

"Sẽ không thể nào không quan tâm cô được.
"
Cố Sơn Tuyết nhìn biểu tình Khuyết Dĩ Ngưng ủy khuất, khẽ nói.
"Thật hả?"
Khuyết Dĩ Ngưng chợt bật dậy từ trên giường, không ý thức được tình huống hiện tại của mình.
Khuyết Dĩ Ngưng cũng không phải người quá thắng thẳn, cho dù đi cua Cố Sơn Tuyết, nàng cũng thích dùng kiểu nửa hở nửa che, cảm giác như vậy có thể mang lại sự quyến rũ mạnh mẽ hơn, nhìn qua sẽ thật ảo diệu, nhưng hiện tại nàng làm gì còn tâm trí nghĩ đến mấy cái đó, Cố Sơn Tuyết xuất hiện trước mắt, liền dính vào người cô rồi.
Cánh tay nàng ôm cổ Cố Sơn Tuyết, môi đỏ lay động tựa như cánh hoa tán loạn, Cố Sơn Tuyết hoảng loạn nghiêng đầu, không dám chạm cũng không biết nên làm gì với Khuyết Dĩ Ngưng.
"Tôi thực sự thích cô.
"
Âm thanh Khuyết Dĩ Ngưng mang theo hơi men say, so với bình thường còn hàm chứa chút hương vị ngọt mềm.
Nàng tựa bông hồng kiều diễm, tản ra hương thơm ngào ngạt.
Cố Sơn Tuyết trầm mặc, im lặng nhìn Khuyết Dĩ Ngưng.
Trong mắt nàng chứa quá nhiều thứ, khiến người ta nhìn không ra được thật giả.
Đầu óc Khuyết Dĩ Ngưng mơ màng, quá bùn ngủ, nàng dựa vào người Cố Sơn Tuyết câu có câu không nói yêu đương, cuối cùng hô hấp đều đều liền ngủ.
Cố Sơn Tuyết đỡ nàng nằm xuống, đắp chăn cho nàng, tăng điều hòa lên 26 độ, đóng cửa lại.
Trong phòng tối om, Khuyết Dĩ Ngưng bị chuông điện thoại đánh thức.
Nàng ấn cái trán đau nhức, nghe mùi rượu trong phòng, có chút phiền não nhíu mày, nhìn thấy tin nhắn báo liền nghe máy.
Chương Thi Vũ: "sếp à, 10h30 có cuộc họp, hiện tại còn nửa tiếng, cô tỉnh chưa?"
"Tôi biết rồi, chút nữa đến đón tôi đi!"
Âm thanh Khuyết Dĩ Ngưng có chút khô, nàng nhìn trần nhà một cái, mi tâm nhíu lại.
Nàng xuống giường kéo rèm cửa, ánh mặt trời chiếu sáng gian phòng, nàng nhìn bày biện chỗ này, có chút ngây người.
May là di động chưa cúp máy, nàng vội hỏi: "hôm qua cô đưa tôi đến đây hả?"
Chương Thi Vũ: "đúng vậy.
"
Âm thanh Khuyết Dĩ Ngưng có chút tức giận: "sao cô lại đưa tôi đến đây?"
Nàng nhìn quần áo mình đã cởi hết chỉ còn mỗi cái qυầи ɭóŧ, trong lòng chửi bậy.

Chương Thi Vũ có chút bối rối, cẩn thận nói: "sếp à, tối hôm qua là cô kêu tôi đưa cô đến đó.
"
Tối hôm qua Chương Thi Vũ định đưa sếp uống say về nhà, nhưng sếp cứ đòi qua nhà Cố tiểu thư, Chương Thi Vũ từng đến chung cư Cố tiểu thư ở đón Khuyết Dĩ Ngưng, cũng biết Khuyết Dĩ Ngưng thích Cố Sơn Tuyết, nên không nói nhiều, liền đưa người qua.
"Được rồi, cô đến đây đón tôi nha, tôi đi dọn dẹp cái đã.
"
Khuyết Dĩ Ngưng hít sâu một hơi, bỏ di động xuống, cảm giác đầu choáng.
Nàng cúi người xuống vội mặc quần áo, nghĩ may mắn Cố Sơn Tuyết ra khỏi nhà không có ở nhà, nếu không sẽ gặp vấn đề lớn rồi.
Nàng mặc bra, trong lúc cài nút đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó.
Khuyết Dĩ Ngưng chợt bật dậy, ngốc lăng một hồi như pho tượng nhìn về phía xa.
Uống rượu hỏng việc rồi! Uống rượu hỏng việc rồi!
Khuyết Dĩ Ngưng điên cuồng thầm mắng mình, có chút khổ sở.
Nàng không nhớ nói xong mấy lời này với Cố Sơn Tuyết xong thì cô phản ứng thế nào, nàng uống say nên không có nhìn.
Tay Khuyết Dĩ Ngưng nắm chặt nắm cửa, có chút do dự.
Nàng nghĩ nên giả vờ như không nhớ ra chuyện gì, như vậy nàng và Cố Sơn Tuyết đều có thể giảm bớt chút xấu hổ.
Khuyết Dĩ Ngưng mở cửa phòng ra, chuẩn bị tâm lý gặp Cố Sơn Tuyết.
Khi nàng mở cửa, phòng khách không một bóng người.
Nàng nhìn xung quanh một lần, cửa phòng khách mở, bên trong chỉ còn một chiếc giường lớn, chăn đệm cũng không ai đụng đến.
Ninh Ninh đang đứng ăn trước máy tự động đổ thức ăn cho mèo, trong nhà không có hành lý, dường như tối qua chỉ là giấc mơ của nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng vội về phòng ngủ, thấy điều hòa mở, trầm mặc tắt đi.
Nàng dọn phòng ngủ Cố Sơn Tuyết, rửa mặt một cái, rời khỏi nhà Cố Sơn Tuyết.
Trước khi đi, nàng để chìa khóa lên bàn cơm.
Gió từ ban công thổi tới, khiến chiếc thẻ chìa khóa lung lay.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.