Chương có nội dung bằng hình ảnh
An thượng thư nổi danh gả nữ nhi, gả còn là Minh vương điện hạ thanh danh hiển hách, tất nhiên phô trương cũng thái quá.
Xe giá đón dâu dừng ở cửa An phủ, An Cửu đi đến bên cạnh xe, chỉ thấy từ tầm nhìn nhỏ hẹp có một bàn tay nam tính vươn ra, An Cửu vừa định đặt tay mình lên, liền cảm giác được một ánh mắt mãnh liệt đâm vào lưng, sợ tới mức đầu ngón tay nàng rụt lại, vội vàng đỡ cánh tay Cát Hương tự mình leo lên xe.
Dư quang thoáng thấy bàn tay bị nàng lạnh nhạt khựng tại chỗ, nội tâm An Cửu cũng chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi.
Sau khi lên xe, An Cửu dứt khoát vén khăn voan, ánh mắt đảo qua bên trong xe.
Xe đón dâu vô cùng xa hoa, không nhỏ hẹp như xe ngựa, cơ hồ có thể so với xe của hoàng thất.
Nhưng từ quy cách mà nói, đãi ngộ thành hôn của An Cửu cũng xấp xỉ công chúa trong hoàng cung.
"Tiểu thư, sao người lại vén khăn voan, đây, đây không hợp quy củ!" Cát Hương phụng dưỡng bên cạnh An Cửu, An Cửu xuất giá, nàng là của hồi môn nên cũng đi theo.
"Không sao, cũng chẳng ai thấy."
An Cửu cầm khăn voan, quạt gió cho mình.
Cổ đại không có quạt điện cũng không có điều hòa, thời tiết tháng sáu bảy, nóng như lồ ng hấp, nàng lại mặc tầng tầng lớp lớp áo cưới, đã ra một thân mồ hôi mỏng.
Cát Hương dù sao không dám ngỗ nghịch tiểu thư, lẩm bẩm hai câu liền thôi, lấy ra một cái quạt tròn nhỏ đau lòng quạt cho An Cửu.
Các nàng tuy rằng ngồi trong kiệu, nhưng cũng có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, xe giá bắt đầu chậm rãi đi, tiếng người ồn ào bên ngoài không ngừng ùa vào.
Chiếc xe đi vòng quanh kinh thành, với danh tiếng của An phủ và Minh vương phủ, đã an bài hạ nhân phát kẹo mừng và tiền mừng trên đường đi.
Vì thế mặc dù ngày nóng, hai bên đường vẫn đông đúc trẻ con và người qua đường, chờ nhặt kẹo mừng và tiền đồng.
Bên ngoài lẫn lộn, có tiếng khua chiêng gõ trống, còn có tiếng người lớn chúc mừng, còn lại là tiếng người đi đường nghị luận, sột soạt chui vào lỗ tai người trong kiệu.
Trong đó nghị luận nhiều nhất, đó là công tử cẩm y trẻ tuổi tuấn tú ngồi trên ngựa đón dâu.
Dù sao thời buổi này, gặp đại huynh thành hôn, nhưng chưa từng thấy con trai thay cha đón dâu.
Hơn nữa đứa con này cùng mẹ kế, còn có một số lời đồn ái muội.
Cát Hương cũng nghe được, tức khắc bất bình.
"Tiểu thư, người đừng nghe những người đó nói bát nháo, cũng không biết ai truyền loạn ở bên ngoài, lá gan to như vậy dám bôi nhọ thanh danh tiểu thư, để lão gia tìm được, tất sẽ không tha cho hắn!"
Từ sáng tinh mơ An Cửu đã không có hạt cơm nào vào bụng, đói đến bụng réo lên, nàng vùi đầu cấu một miếng điểm tâm, a một cái nhét vào trong miệng, nói không rõ: "Sợ cái gì, bị nghị luận cũng chẳng mất miếng thịt nào, huống hồ tiểu thư nhà em cũng dám đào hôn, còn để ý thanh danh gì đó sao?"
An Cửu biểu hiện bao dung độ lượng như vậy, kỳ thật không phải vì nàng không thèm để ý, còn bởi vì đồn đãi này, vốn là nàng phân phó người âm thầm truyền ra.
Đương nhiên, việc này không cần nói cho tiểu tỳ nữ.
Lúc này, từ đâu thổi tới một trận gió, vén rèm cửa sổ xe lên.
An Cửu theo bản năng nhìn ngoài cửa sổ, chỉ thấy dòng người bên đường chen chúc xô đẩy, rất nhiều khuôn mặt trước mắt chợt lóe rồi biến mất.
Bởi vì thời gian quá ngắn, một người An Cửu cũng không thấy rõ, rèm rất nhanh lại hạ xuống, che khuất tầm mắt.
Nàng chỉ nhớ rõ có nam tử thân hình cao lớn, mặc quần áo đỏ rực như lửa.
Ở thời đại này, rất ít nam tử mặc hồng y hằng ngày, đặc biệt là kiểu xiêm y hồng.
Ngày người khác thành thân mặc một bộ quần áo đỏ thẫm, này mẹ nó vừa thấy liền không bình thường!
"Hệ thống, người vừa rồi mặc hồng y kia, không phải là Bùi Tịch chứ?" An Cửu trong lòng rối rắm hỏi.
【 Đúng vậy, ký chủ. 】
Nghe thấy câu trả lời, vậy mà An Cửu có cảm giác quả nhiên như thế.
Dù sao hiện tại phản diện làm gì, nàng đều sẽ không ngạc nhiên.
Tên nhóc Bùi Tịch đầu óc không bình thường, chuyện bi3n thái gì hắn đều có thể làm!
Một bên nghĩ như vậy, một bên An Cửu vô thức sờ ngón áp út.
Nàng hiện tại có chút lo lắng, hắn sẽ tới cướp tân nương như thế nào.
【 Ký chủ, vì sao cô muốn truyền tin tức của cô và Minh Dập ra bên ngoài? 】
Hệ thống ngày trước an tĩnh như gà, đột nhiên mở miệng hỏi.
"Ngươi hỏi cái này làm gì?" An Cửu nhướng mày.
【 Hệ thống không phân tích ra được lý do cô làm như vậy, hệ thống rất tò mò. 】
An Cửu không tiếng động cười cười, nói: "Ngươi đương nhiên không phân tích ra, tình cảm của con người há trí tuệ máy móc có thể hiểu được?"
"Trong tình cảm, nhân loại thường có rất nhiều thói hư tật xấu. Ví dụ như không chiếm được mới là tốt nhất, ví dụ như thứ mình nỗ lực đi cướp, so với dễ dàng có được càng khiến người ta quý trọng."
"Ta đối với hắn như gần như xa, hắn sẽ luôn cảm thấy, là không chiếm được ta, những nỗ lực của hắn đều là vô dụng —— đối với loại người như Bùi Tịch, càng không chiếm được, sẽ càng gia tăng chấp niệm của hắn."
【 Hệ thống hiểu rồi, ký chủ đang treo hắn. Chỉ là ký chủ, thời gian của cô không còn dài, nhiều nhất thì một tháng nữa Vu Thịnh sẽ mang cổ song sinh về. 】
"Không cần vội, phải kiên nhẫn." An Cửu cười cười, chậm rãi nhai điểm tâm, ở trong lòng trả lời hệ thống.
"Tâm phòng bị của Bùi Tịch quá nặng, độ hảo cảm 100 là tình yêu sâu sắc, yêu đến nguyện ý từ bỏ sinh mệnh của mình, là có thể đồng sinh cộng tử...... Ngươi cảm thấy phản diện không tín nhiệm ai giống Bùi Tịch, hắn sẽ yêu một người như vậy sao?"
Đừng nói Bùi Tịch, chính An Cửu cũng không tin.
Nàng hoàn toàn không tưởng tượng ra, yêu sâu sắc sẽ là bộ dáng gì. Có lẽ đích xác có tình yêu như vậy, dù sao trong lịch sử cũng có một số câu chuyện tình yêu thề non hẹn biển, sống chết có nhau lưu truyền tới nay, nhưng...... An Cửu vẫn không thể tưởng tượng.
Đừng thấy nàng am hiểu khắp nơi với hệ thống như vậy, kỳ thật trong lòng nàng cũng không như thế.
Ở chung với Bùi Tịch lâu như vậy, An Cửu chưa bao giờ ngừng phân tích hắn. Càng hiểu người này, nàng dần dần thiết kế một phần kế hoạch công lược như vậy.
Nếu hoàn thành, vậy liền về nhà.
Nếu thất bại, đó chính là chết.
Không có đường lui.
Nghĩ đến đây, An Cửu rũ mắt, lông mi dày che tròng mắt, cũng che khuất đáy mắt hiện lên một tia tỉnh táo cực hạn.
Theo một nghĩa nào đó, kỳ thật nàng và Bùi Tịch là cùng một loại người.
Đều vì hoàn thành mục tiêu, mà dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Xe đón dâu đi trên đường hồi lâu, cuối cùng dừng trước cửa vương phủ vào chính ngọ.
An Cửu đội khăn voan, được Cát Hương đỡ xuống xe, Minh thế tử đón vào hậu viện.
Vốn còn có bước bái thiên địa, nhưng con trai đón dâu thay cha đã là hiếm lạ, lại thay bái thiên địa, chỉ sợ đồn đãi càng khó nghe, đành lược bước này.
An Cửu nắm lụa đỏ đi vào tân phòng, vừa ngồi xuống giường hỉ đỏ rực.
Liền nghe Minh Dập nói với người xung quanh: "Các ngươi ra ngoài trước đi, ta và...... Mẫu thân nói hai câu."
Trong tân phòng còn có hỉ nương cùng vài vị nha hoàn, nghe vậy đều hai mặt nhìn nhau.
Nếu hai người bọn họ là tân lang tân nương, ra ngoài cũng không sao, nhưng Minh thế tử là con riêng và tân nương tử, nếu đi ra ngoài, truyền ra sẽ khó nghe thế nào?
Nhưng Minh Dập vốn là chủ nhân của vương phủ, sau khi phân phó, mọi người vẫn lục tục rời đi.
Rất nhanh trong phòng chỉ còn An Cửu và Minh Dập, ầm ĩ đều nhốt ở ngoài phòng, trong nhà một mảnh yên tĩnh.
Mắt thấy cửa khép lại, Minh Dập nhìn tân nương ngồi ngay ngắn trên giường, nàng đội khăn voan đỏ thêu song hỉ, khăn voan vốn nên do phụ thân hắn vén lên, hiện giờ hắn chỉ có thể thay.
Minh Dập không biết nên vui hay nên khổ sở.
Hắn khẽ thở dài một hơi, thấp giọng hỏi: "An tiểu thư, nàng thật sự là tự nguyện gả cho cha ta sao?"
Dưới khăn voan truyền đến giọng thiếu nữ nhàn nhạt nói: "Có phải hay không, thì có liên quan gì?"
Minh Dập nghe xong, tức khắc kích động, tiến lên vài bước vội vàng nói: "Ta biết cha nàng và cha ta có chút quan hệ, mấy thứ đó ta không hiểu, ta cũng không muốn hiểu, với hiểu biết của ta với An tiểu thư, nàng hẳn là cũng như thế. Nữ tử thế gian mệnh khổ, mặc dù nàng là con gái thượng thư, cũng thân bất do kỷ*. Nếu hôm nay nàng nói với ta một tiếng không muốn, ta liền thả nàng tự do."
* Thân bất do kỷ: là người sống trong xã hội, nhiều khi phải làm những chuyện không theo ý muốn, không điều khiển được tâm trí mà phải nghe theo sự sắp đặt, ý muốn của người khác - hoàn cảnh đẩy đưa
Dưới khăn voan, ánh mắt An Cửu cũng không động một chút, thanh âm phát ra lại mang theo kinh hỉ cùng chần chờ.
"Thật, thật vậy chăng?"
Ngày ấy gặp Minh Dập, An Cửu liền ám chỉ hôn sự này là mình bị ép. Ngốc bạch ngọt như Minh Dập, tuyệt đối sẽ không làm ngơ, hiện tại phản ứng của hắn sớm đã nằm trong dự đoán của nàng.
Minh Dập nói: "Tất nhiên là thật, An tiểu thư muốn đi đâu? Ngày mai phụ vương ta sẽ trở lại, tối nay ta liền lặng lẽ đưa nàng rời đi."
Khi nói lời này, Minh Mập đau lòng, nhưng hắn cũng không thể trơ mắt nhìn một thiếu nữ như hoa bị cầm tù khô héo ở hậu viện.
An Cửu nói: "Ta muốn đi Dược Vương Cốc, huynh đưa ta đến chỗ Bùi Tịch, ta muốn đi tìm huynh ấy."
Minh Dập ngẩn người, mới hiểu lời An Cửu có ý gì.
Hắn nhớ lúc trước ở sơn trang Kim Xà nhìn thấy vị công tử thần y kia, trong lòng hiện rõ tiếc nuối.
An tiểu thư cuối cùng vẫn chọn Bùi thần y, tuy rằng có chút bất ngờ, nhưng nhớ lại lúc trước Bùi thần y chiếu cố An Cửu, lại cảm giác không có gì ngạc nhiên.
Không phải nam nhân nào cũng có thể làm giống Bùi thần y, hầu hạ người trong lòng như hầu hạ tổ tông, dù sao Minh Dập tự nhận không làm được.
Nghĩ như vậy, đột nhiên cảm giác mình thua cũng không oan.
Minh Dập nói: "Được, trước tiên ta ra ngoài dự tiệc, chờ tiệc tan, ta liền tới tìm nàng."
Minh Dập nói xong lời này liền rời đi.
Diện tích Vương phủ rộng lớn, để chứng minh coi trọng mối hôn sự này, trong phủ chiêu đãi khách khứa, đã phát rất nhiều thiệp mời, trong phòng bầy đầy bàn tiệc.
Bốn người Hạ Tử Kình cầm thiệp mời vào cửa, tùy tiện tìm một bàn ngồi xuống.
Bọn họ tới không khéo, không thấy tân nương vào cửa, nhưng thật ra nhìn thấy trong phòng tiệc Minh thế tử mặt đầy vui mừng kính rượu quan khách, công tử một bộ cẩm y đỏ sậm, nếu không phải biết hắn là Minh Dập, chỉ sợ sẽ cho rằng hắn chính là tân lang yêu vợ.
Ngồi không một hồi, Bùi Tịch liền nói ngực có chút khó chịu, một mình đi dạo trong viện.
Lâm Thanh Nghiên nhìn hắn rời đi, ánh mắt lộ ra thương hại.
Hạ Tử Kình hỏi: "Chúng ta có nên đi theo không?"
Lâm Thanh Nghiên vội vàng kéo hắn: "Đừng, để huynh ấy một mình đi, Bùi Tịch cũng khá đáng thương......"
Bọn họ ở trong thành ngốc càng lâu, nghe được đồn đãi càng nhiều, cơ hồ đã tin, An Cửu là tự mình về nhà, tự nguyện thành hôn.
Không chỉ thành hôn, tin đồn nhảm nhí của nàng cùng Minh thế tử Minh Dập đều đúng.
Hôm nay Bùi Tịch kiên trì mặc một thân hồng y ra cửa, trong mắt Lâm Thanh Nghiên, đó là thương tâm đ ến quật cường.
Có câu nói như thế này, tuy rằng người thành thân với nàng không phải ta, nhưng ta cũng mặc hồng y, phảng phất ta là tân lang kia.
Đau, quá đau!
Ngẫm lại nước mắt cũng phải rơi xuống.
Lâm Thanh Nghiên lại không biết, Bùi Tịch đang đau đớn trong suy nghĩ của nàng, lúc này đã lặng yên đi vào hôn phòng ở hậu viện.
Tất cả thị nữ canh giữ ở cửa đều lâm vào hôn mê, bất tỉnh nhân sự.
Hắn đẩy cửa ra, đi từng bước đến trước mặt tân nương.
Tân nương đội khăn voan đỏ, nghe thấy tiếng bước chân, hoàn toàn không biết gì hỏi: "Ai thế? Cát Hương sao?"
Nam nhân mắt đen nhìn xung quanh một vòng, giơ tay, cầm lấy cân hỉ bạch ngọc trên bàn, chậm rãi vén vải đỏ.
* Cân hỉ:
Khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ dần dần hiện ra, nàng trang điểm tân nương cũng rất khác xưa, đẹp đến bừng bừng khí thế. Vừa một lọt vào mắt, liền khiến ngực hắn đánh trống reo hò mãnh liệt.
Theo khăn voan nhấc lên, đôi mắt thiếu nữ hơi rũ cũng từng chút nâng lên, hai má nàng phiếm hồng, khóe mắt đuôi mày đều là ngượng ngùng của tiểu nữ nhi.
Đôi mắt ngấn nước lấp lánh, đưa tình ẩn tình.
Nhưng khi cặp mắt hoa đào ẩn tình thấy rõ người đứng trước mặt, sắc mặt thiếu nữ đột nhiên tái nhợt.
"Chàng, chàng......" Từng lớp đỏ bừng trên mặt rút đi, thiếu nữ môi đỏ run rẩy, biểu tình như bị sét đánh.
"Thấy ta, rất bất ngờ phải không?" Không biết thay đổi khuôn mặt từ khi nào, nam nhân bộ dáng "Phi Y" nhẹ nhàng hỏi.
Tiếng hắn mềm nhẹ, như đang nói với tình nhân, đáy mắt đen nhánh lại một mảnh u ám nguy hiểm đến cực điểm.
Thân hình thon dài cúi xuống, hai người hồng y chiếu rọi nhau, vạt áo rũ thân mật bên nhau. Nếu người không biết nhìn thấy, có lẽ sẽ cho rằng, đây là một đôi tân lang tân nương.
Đầu ngón tay nam nhân bóp chặt khuôn mặt kinh hoàng thất thố của thiếu nữ, mắt đen hẹp dài nhìn sâu vào mắt nàng, rốt cuộc không khống chế được, bên môi nhếch lên độ cung lạnh băng, hung ác.
"Vừa rồi nàng, là muốn chờ ai?"