Ở Anh, tại khách sạn M nơi mà Lục Khương Du đã ở trước khi về nước. 22h30' Lục Khương Du trở
về khách sạn với sự mệt mỏi nên anh nằm vùi ra giường không biết lúc nào mà đã ngủ thiếp đi.
Trong khi ngủ đột nhiên Lục Khương Du nghe những âm thanh kì lạ phát ra từ phòng khách nên thức dậy để xem có chuyện gì.
”Ưm...ưm..” âm thanh vang vọng khắp phòng, Lục Khương Du ngày càng bước gần đến
tiếng nói đó hơn. Anh liền bừng tỉnh khi nhìn thấy một đôi nam nữ đang
làm việc hoan ái trên sofa phòng khách.
”Nhanh lên....nhanh
lên....A...” giọng nói ngọt ngào đầy khiêu khích khiến cho nam nhân làm
càng mạnh mẽ hơn. Lục Khương Du cảm thấy kì lạ nhưng bây giờ anh quan
tâm hơn hết là giọng nói của người con gái đó vì nó rất quen thuộc với
anh.
Khương Du nghĩ một lát mới nhận ra đây chính là Ngô Mạn
Châu, mới nhận ra anh lập tức đẩy nam nhân kia ra khỏi người Mạn Châu và nhận ra nam nhân đó chính là Lâm Hạo Phong khiến anh không hiểu sao lại rất tức giận.
”Á...Lục Khương Du...anh làm gì vậy?”Mạn Châu chau mày nói với giọng hết hơi sức.
” Em hỏi tôi?”Khương Du nắm chặt tay Mạn Châu kéo cô ấy đi.
”Này...chờ đã...”Mạn Châu nói.
”Chờ? Chờ gì nữa? Em dám làm việc này trước mặt tôi, tôi nhất định phạt
em.”Anh nhìn Mạn Châu với ánh mắt tức giận sau đó bế Mạn Châu đi đến
phòng ngủ. Khương Du thẩy Mạn Châu lên giường.
”A”Mạn Châu la lên một tiếng. Anh lập tức chống tay mình lên trên giường, sau đó bắt đầu
cởi từng chiếc cúc áo và nới lỏng dây nịt.
Tay anh bắt đầu vuốt
ve cơ thể trần trụi của Mạn Châu, đôi môi đang lướt trên làn da mịn màng của Mạn Châu. Những động tác bắt đầu trở nên gấp gáp, anh hôn thật mạnh vào làn da trắng nõn ấy khiến cho nó có những dấu đỏ ửng, tay anh dần
tách hai chân Mạn Châu ra.
”Mới vậy mà đã ướt rồi sao?Thật là dâm đãng.” Khương Du nhìn vào hoa huy*t của Mạn Châu cười nói.
”Làm đi...A...sắp không chịu được rồi...Khương Du.” Câu nói của Mạn Châu
càng khiêu khích anh hơn, hai ngón tay anh từ từ đâm vào bên trong hoa
huyệt đã ướt át của Mạn Châu và ra vào tự do bên trong đó. Mỗi lần rút
ra đều mang theo mật dịch từ trong người Mạn Châu.
Không biết khi nào Lâm Hạo Phong lại ở sau lưng Mạn Châu và ôm lấy cô ta và hôn cổ cô
ta. Điều này khiến Khương Du tức giận nên anh nhanh chóng cởi bỏ những
thứ vướng víu trên cơ thể mình.
Anh đâm côn th*t của mình vào hoa huy*t Mạn Châu”A..” giọng Mạn Châu vang lên. Anh nhẹ nhàng làm nhịp sau đó ngày càng mạnh khi nhìn thấy bầu ngực của Mạn Châu đang được Hạo
Phong nhào nặn muôn hình vạn trạng. Khương Du xốc người Mạn Châu để cô
ngồi lên đùi anh và tiếp tục đâm thật sâu vào trong cơ thể.
Những biểu cảm trên gương mặt Mạn Châu càng làm anh kích thích, vòng tay vuốt ve lưng cô và ngậm nhũ hoa đang cứng của cô. “A...nữa đi...A...” tiếng
rên đầy khoái cảm vang lên khi Hạo Phong đâm côn th*t của mình vào trong cúc huyệt của Mạn Châu.
Hành động ba người khiến Khương Du không vui nhưng càng không vui hơn khi nhìn thấy Hạo Phong bắn tinh dịch của
hắn lên cúc huyệt và người Mạn Châu, trong khi đó anh lại không bắn tinh dịch trong hoa huy*t Mạn Châu được, thật kì lạ.
Anh rút côn th*t của mình ra khỏi hoa huy*t Mạn Châu sau đó đưa lên gần miệng cô bắt cô
khẩu giao cho anh. Cô ngoan ngoãn thực hiện, đầu lưỡi cuốn lấy côn th*t
to lớn của anh và cho vào miệng, lặp đi lặp lại khiến anh dần có khoái
cảm và cuối cùng anh bắn tinh dịch vào trong miệng Mạn Châu và cả trên
mặt cô khiến anh rất hài lòng.
*Reng,reng* đột nhiên có tiếng
chuông vang lên trong đầu anh khiến anh quay cuồng và chóng mặt không
thể thấy rõ được gì nữa, rơi vào bóng tối. Lúc giật mình tỉnh dậy thì
anh phát hiện tiếng chuông vang lúc nãy chính là từ chiếc điện thoại của anh, xung quanh anh chả có gì bất thường chỉ có mỗi cảm giác ướt át ở
bên thân dưới.
Lật chiếc mền lên anh phát hiện tất cả những việc
xảy ra chỉ là một giấc mộng tinh. Có lẽ thời gian anh ở Anh chẳng có làm chuyện hoan ái với ai nên bây giờ cơ thể có cảm giác thèm muốn.
Tuần sau là anh trở về nước không hiểu tại sao người anh muốn gặp đầu tiên
không phải Vũ Bạch Liên mà là Ngô Mạn Châu, trong suy nghĩ anh là cô còn một món nợ phải trả cho anh nên nhất định anh phải đòi lại cho bằng
được.