Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Niên Đại Văn [Thập Niên 70]

Chương 1: Chương 1





Editor: Tulabachu1316

“Nếu em gái con còn không tỉnh lại, lão nương ta sẽ xông đến điểm thanh niên tri thức, đánh nhau với họ La đó! Ta sớm biết tên họ La đó không phải người tốt, hắn ta hại em gái con thành ra như vậy, còn chưa từng lộ mặt! Ta phải lột da hắn ta! Ai yo! Bạch Lộ đáng thương của ta, con tuyệt đối đừng có chuyện gì mà!”Tạ Bạch Lộ vừa mới tỉnh dậy trong cơn hôn mê, liền nghe thấy âm thanh một phụ nữ trung niên quát tháo ầm ĩ, nhưng cô nghe không hiểu gì cả.
Một chàng trai trẻ tuổi bên cạnh cô nói: “Mẹ, trước tiên đừng hoảng hốt, bác sĩ nói em gái không có vấn đề gì, ngủ cả đêm chắc chắn sẽ tỉnh lại.
”“Quả rắm! Bạch Lộ của chúng ta lần này chảy nhiều máu như vậy, con xem gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đầu tóc rối bời của nó, tên họ La đó rõ ràng là lấy dao đâm vào tim ta rồi……” người phụ nữ trung niên vừa khóc vừa nói, nghe vô cùng buồn bã.
Tạ Bạch Lộ cố sức mở mi mắt nặng trĩu, đập vào mắt cô là một mảng trắng xóa, cô chớp chớp mắt, hơi nghiêng đầu, liền thấy một phụ nữ trung niên mặc chiếc áo bông hoa lớn màu lam, tóc búi cao, nhất thời trong lòng kinh ngạc.

“Mẹ! Em gái tỉnh rồi!” Chàng trai trẻ tuổi vừa nói chuyện kinh hỉ reo lên.
Người phụ nữ trung niên nhào qua ôm lấy hai chân của Bạch Lộ bắt đầu gào khóc: “Ai ya, con gái ngoan của ta! Con tỉnh lại rồi! Nếu con còn không tỉnh lại, mẹ sẽ không sống nổi nữa!”Trong đầu Tạ Bạch Lộ một mảng mờ mịt, tình huống gì đây? Bác gái này là ai? Tạ Bạch Lộ cô là một cô nhi, ở đâu ra mà có mẹ?Huống hồ đây là thời đại nào, quần áo mặc trên người họ là kiểu gì đây? Còn có vài chỗ chắp vá?Diễn kịch sao?Chỉ nghe thấy trong đầu “Đinh linh linh” vang lên một tiếng lớn, trước mắt Tạ Bạch Lộ tối sầm, cả người giống như thoát ra khỏi cơ thể, trực tiếp bay tới một căn phòng vuông vức.
“Hoan nghênh kí chủ đi vào hệ thống may mắn số NYC575859, có tiến hành trói định không? Có, xin trả lời là có.
” Một âm thanh giống như từ máy tính phát ra đột nhiên vang lên.
Tạ Bạch cũng là nhìn qua rất nhiều người, cô chớp chớp mắt cúi đầu nhìn bản thân mình từ trên xuống dưới, thấy hai chân mình treo trên không ở trong phòng, trên người còn bao trùm một lớp ánh sáng, cô liền biết là mình suy đoán không sai---trước đây cô ngã từ bậc thang xuống, e là ngã không tốt lắm.
“Ngươi là hệ thống?” Tạ Bạch Lộ hỏi.
“Đúng vậy, tôi là hệ thống may mắn số NYC575859, xin hỏi có tiến hành trói định không? Có, xin trả lời là có.
” Âm thanh điện tử lại vang lên lần nữa.
Tạ Bạch Lộ nói: “Sao không có lựa chọn phủ định? Nếu không chọn có, thì sẽ thế nào?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.