Xuyên Thành Nữ Phụ Ôm Bầu Bỏ Chạy

Chương 28: Chương 28






Diệp Phi và Mạc Tây Phong trò chuyện rất vui vẻ, sau khi quay quảng cáo xong, Diệp Phi còn mời anh ta đến quán cà phê nội bộ ở tầng một của Hoắc thị để ngồi một lúc.“Cô Diệp hôm nay cùng tôi nói chuyện nhiều như vậy, thật sự là nguyện ý hợp tác sao?”Diệp Phi gật gật đầu: “Tôi sắp mua lại Tinh Ảnh Entertainment.
Anh biết đấy, hiện tại Tinh Ảnh đã bị một vài minh tinh ly khai tự lập phòng làm việc riêng, hơn nữa không nằm trong sự kiểm soát của tôi, vì vậy tôi muốn ký hợp đồng với ann trở thành đệ nhất đại thần một lần nữa khai quang.
“Mạc Tây Phong thích vào các các thể loại diễn đàn mạng xã hội.
Anh ta được fans gọi là “Tiểu ca lướt sóng”.

Rất thích ăn dưa khi không làm việc, cũng đã nghe về những sự kiện oanh liệt của Diệp Phi.Hôm nay bị cô ngăn ở đây, Mạc Tây Phong nghĩ thiên kim tiểu thư không thể giữ được đại thần Hoắc Tuần, cho nên duỗi tay đến mình, muốn làm quy tắc ngầm trong làng giải trí.Bất quá nói chuyện lâu như vậy, anh ta phát hiện Diệp Phi thật sự dấn thân vào nghề nghiệp đầu óc rõ ràng tỉnh táo như vậy, khác xa lời đồn đại bên ngoài.Hơn nữa nhìn tình hình, Hoắc Tuần có ý muốn trợ giúp Diệp Phi, nhà họ Diệp cũng có rất nhiều tiền, nếu thật sự có thể làm việc với cô ấy, tương đương dựa vào hai gốc đại thụ.Mạc Tây Phong có chút động tâm, “Nhưng tôi ở Hoa nghệ cũng được đãi ngộ tốt lắm, điều kiện gia hạn cũng rất tốt, nếu chuyển sang công ty của côi, tôi nhất định phải trả giá ko ít, chẳng hạn như tài nguyên và người đại diện, chúng tôi đã làm việc ăn ý trong nhiều năm.
“Diệp Phi cười nhẹ, khí chất kinh diễm động lòng người.Mạc Tây Phong này, một người từng thấy nhiều hoa khói trong giới giải trí, cũng không kiềm chế bị kinh động.Cô gõ bàn, “Theo tôi biết, mặc dù Hoa Nghệ đối xử tốt với anh, nhưng vẫn là cách hoạt động truyền thống, dưới tay bọn họ có bảy tám ảnh hậu.
Ba bộ phim gần nhất anh cũng đã bị ép phải cõng người mới.

Tuy nói là nam chính, nhưng nam chính có gì khác biệt so với nam phụ và nữ chính đâu? ““Lưu lượng có tuổi thọ rất ngắn.
Nếu anh nhanh chóng chuyển mình nắm giữì quyền tự chủ sớm muộn cũng sẽ bị đào thải.
Nếu anh sẵn sàng làm việc với tôi, anh có thể thuê người đại diện của mình để thành lập một studio cá nhân.

Tôi sẽ nắm quyền điều phối.
Nhưng các bộ phận khác nhau đều được phân chia theo mô hình của studio riêng.
“Cái này các tư bản nào trong vòng mà không điên cuồng vẽ bánh lớn, những nhắc đến việc chia lợi nhuận lại im miệng ko nói, Diệp Phi thì khác, rất thẳng thắn quyết đoán, thực sự làm Mạc Tây Phong khó mà nói lời cự tuyệt.Phải biết rằng, nằm mơ anh ta cũng muốn có một studio cá nhân, và anh ta không bao giờ muốn đi làm nền cho mấy cái thể loại đại nữ chủ kia.“Kia, cho tôi thời gian suy nghĩ được ko?”Diệp Phi híp mắt như hồ ly thực hiện được kế hoạch, cười rạng rỡ, “Đương nhiên có thể, tôi chờ tin tức tốt của anh.”Cô rõ ràng nhìn ra được Mạc Tây Phong đã động tâm rồi, hiện tại chỉ cần thu được Tinh Ảnh về tay, liền coi như ván đã đóng thuyền.Tiễn cây rụng tiền đi, Diệp Phi cao hứng đi vài vòng.Lúc chuẩn bị rời khỏi Hoắc thị, cô mới nhớ ra túi xách của mình vẫn ở trong phòng làm việc của Hoắc Tuần.Cô ngựa quen đường cũ lên lầu, gõ cửa hai lần trước khi mở nó ra.Phát hiện đèn trong phòng rất tối, cũng đã muộn rồi, nhưng Hoắc Tuần chỉ tập trung làm việc, thậm chí còn quên bật đèn.Diệp Phi sờ soạng nút ở trên tường, kết quả tay run run, ấn thành nút điều hòa trung tâm.Điều hòa trong văn phòng chủ tịch có thể điều chỉnh độc lập, cô trực tiếp đổi không khí ấm thành không khí lạnh.Hai người nhìn nhau, Hoắc Tuần nhận thấy gió trên đầu đinh đang dần dần phát lạnh.Hắn: “?”Diệp Phi vốn là người giỏi biện hộ mỗi khi làm bậy: “Khặc khặc khặc, anh đói bụng chưa? Tôi mời anh ăn cơm?”Dù sao cũng đã giúp cô rất nhiều, vẫn cần lễ phép, Hoắc Tấn bận rộn như vậy, nhất định sẽ không cho cô chút mặt mũi ra ngoài ăn bữa cơm này.Giây tiếp theo.Hoắc Tuần: “Có thể.”-Cuối cùng hai người chọn một nhà hàng Trung Hoa cách tập đoàn Hoắc thị ko xa, nơi đây cần có thẻ hội viên, vẫn là dựa vào danh tiếng của Hoắc tấn mới có thể đặt bàn.Diệp Phi tò mò đánh giá khắp nơi: “Uầy, Tên nước trái cây mà cũng đặt hay như vậy?”Hoắc Tuần đang dùng khăn ấm lau lòng bàn tay, không có ngẩng đầu lên, “Tất cả đều vì mánh khóe kiếm lời thôi.”Diệp Phi: “…… Anh thật sự ko thú vị chút nào.”Thiên thần nhỏ dễ thương như Hạ Hi sao có thể thích khuôn mặt tảng băng này?Nhân viên phục vụ đưa thực đơn đến, Hoắc Tuần vẫn là vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, khí chất cáo quý ko dùng để gọi món…Diệp Phi chỉ có thể tiếp nhận, tự mình xem qua, dù sao cũng là do cô đãi, nên để cô gọi vậy.“Gà cay xuyên hương tẩm ớt, cá rồng cắt sợi, bò hai loại sốt ớt, súp chua cay, hai phần cơm hoa.”Hoắc Tuần cảm thấy cổ họng đỏ bừng khi nghe đến tên món ăn mà cô vừa gọi, hắn không khỏi nhíu mày, lập tức gọi nhân viên phục vụ quay trở lại, nói: “Món súp chua cay thì thay bằng canh trứng đậu Hà Lan đi.”“Vâng, Hoắc tiên sinh.”Rõ ràng Hoắc Tuần là khách quen ở đây, nhân viên phục vụ vô cùng khách khí với hắn.Hoàn toàn không để ý tới việc Diệp Phi là người chủ trì, một lời liền đổi thực đơn.Diệp Phi bắt đầu không vui chu miệng lên, “Anh thật phiền phức, tôi chỉ muốn uống súp chua cay, mang bầu thích ăn cay thì có làm sao.”Hoắc Tuần liếc cô một cái, “Cho nên tôi chỉ đổi mỗi món canh thôi.”Hàm ý là nếu không không phải xem cô là thai phụ, lão tử đã đổi hết rồi.Diệp Phi khụ hai tiếng, thề này bữa cơm cô sẽ không nói thêm chữ nào.Hai người cứ như vậy ngồi ăn cơm đối diện mà không nói năng gì.Phải công nhận rằng hương vị của món ăn riêng này rất ngon, cô tính toán làm thẻ hội viên ở đây, sau này đem nơi này thành chỗ mời khách chuyên dụng.“Anh biết muốn làm thẻ hội viên ở đây thì làm sao ko?” Diệp Phi nhìn về phía quầy lễ tân, trong tiềm thức hỏi người đàn ông im lặng bên cạnh.Hoắc Tuần đương nhiên cũng không biết.Cửa hàng này cũng là tài sản trên danh nghĩa của hắn, vì vậy, với tư cách là chủ sở hữu, không cần phải đăng ký thẻ thành viên.Hắn đau đầu chặn Diệp Phi lại, “Cô chờ ở đây.”Dứt lời, hắn bước quầy, nói ngắn gọn vài câu, nhìn một người đàn ông đeo thẻ giám đốc trước ngực từ phía sau đi ra, cầm trong tay một tấm thẻ màu đen và kính cẩn đưa nó cho hắn.Số lượng khách được phục vụ bởi nhà hàng này rất hạn chế,yêu cầu số dư trong thẻ ít nhất là 400.000 nhân dân tệ, Hoắc Tuần, với tư cách là ông chủ, đã không tiết lộ sản nghiệp này cho công chúng, chứ đừng nói đến hội viên.Một vài người nhân viên phục vụ đi ngang qua giả vờ bận rộn và lén lút liếc nhìn Diệp Phị.Người phụ nữ có thể để ông chủ lớn chiêu đãi bữa tối thật là hạnh phúc.Nhưng mà, giây tiếp theo, Diệp Phi liền đi tới trước đài chỗ.Tuy nhiên, ngay trong giây tiếp theo, Diệp Phi đã bước đến quầy.Từ trong túi lấy ra một thẻ ngân hàng đưa qua, “Tiện thể, tôi muốn trả tiền bill của bàn 108.”Hoắc Tuần nhíu mày, “Tôi trả tiền là được rồi.”“Không được, vừa rồi chính là tôi mời anh ăn tối? Tôi đã nói lời thì ko thể nuốt lời.”Trong nháy mắt, Hoắc Tuần cảm giác những ánh mắt nhìn mình đều thay đổi.Hắn ủy khuất quá mà.Rõ ràng tiền của Diệp Phi cũng đều là hắn đưa mà.Vậy mà giờ này lại xem hắn như tên trai bao vậy.(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)-Mà Chương Dương không có tâm trạng tốt như vậy đi ăn tối và đi mua sắm.Kể từ khi đuổi Diệp Phi đi, mặc dù có cảm giác nhẹ nhõm nhưng cô ta cũng cảm thấy bất an.Không có tin tức gì từ những nhà đầu tư ban đầu định mua Tinh Ảnh, thậm chí có một số ít, đưa ra mức giá siêu thấp, chẳng khác nào ăn cướp.Hoắc thị thì luôn thúc giục khoản nợ còn lại, Chương Dương trong lòng sinh ra một loại cảm giác vô lựcTại sao, cô ta làm việc chăm chỉ và tận tâm, vì muốn quản lý công ty tốt hơn, cô ta thức khuya dậy sớm, thật vất vả cũng có ngày khởi sắc, cuối cùng lại sụp đổ trong tay cha mình.Chẳng lẽ, cô phải nhận thua trước loại phế vật như Diệp Phi sao?Tuyệt đối không thể!Chương Dương ghét sự bất công của số phận, quan điểm của cô ta đối với Diệp Phi ngày càng trở nên phiến diện, khi nghĩ đến việc người phụ nữ kia bám lấy Hoắc Tuần không biết xấu hổ, cô ta chỉ muốn cào nát mặt Diệp Phi.Cửa văn phòng bị gõ, cô lập tức che giấu vẻ mặt, “Vào đi.”Thư ký đi vàoi, vui mừng ra mặt.“Chương tổng, Hoắc Tuần tiên sinh tới, nói là muốn cùng ngài nói chuyện thu mua Tinh Ảnh!”“Cái gì!” Chương Dương kích động mà đứng lên, “Cô nói Hoắc Tuần rốt cuộc nguyện ý tiếp nhận Tinh Ảnh sao?”Cô ta luôn có tâm nguyện muốn bán Tinh Ảnh cho Hoắc Thị, sau đó yêu cầu Hoắc Tuần giữ cô ta lại tiếp tục làm việc, sau này Hoắc Tuần nhất định sẽ thấy cô ta thông minh và có năng lực, sau đó sẽ hiểu rõ ai là thích hợp nhất với hăn, người nào mới xứng đáng ở bên hắn.“Mau, mau để anh ấy vào đây.”Khi Hoắc Tuần được thư ký mời vào, Chương Dương vừa mới đeo vào một đôi khuyên tai trân châu hảo hạng.Lần đầu tiên họ gặp nhau, cô ta đã mang cái này.“Hoắc tổng.”Hoắc Tuần không để ý tới bất kỳ biến hóa nào, ngồi trên sô pha như thể tham gia mọi cuộc đàm phán kinh doanh rồi ra hiệu cho Hàn Xuyên mở miệng.Trợ lý Hàn ngay lập tức hiểu ý, lấy folder đựng hợp đồng ra.
“Đây là kế hoạch của chúng tôi để thu mua Tinh Ảnh.

Vì Chương tổng cũng đã nhiều lần bày tỏ ý định bán cho chúng tôi, hãy xem các điều kiện mà chúng tôi đưa ra.
Nếu cảm thấy thích hợp thì nhanh chóng ký vào.
“Chương Dương ý cười hiện rõ, ôn nhu tiếp nhận hợp đồng bằng cả hai tay và nhìn nó một lần nữa.Không hổ là Hoắc Tuần, ngay tại thời điểm này, cũng không có lợi dụng mình là chủ nợ mà nhân lúc cháy nhà đi hôi của, giá đưa ra còn hơn giá hôm qua của Diệp Phàm 100 vạn.Cô ta nhìn Hoắc Tuần không giấu được cảm xúc, “Tôi chấp nhận thương vụ thu mua này.”Chương Dương gọi đến bộ phận pháp chế của công ty, Hoắc Tuần cũng mang theo luật sư của chính mình, tiền của Hoắc gia vừa đến tài khoản, Chương Dương liền ký tên và ấn dấu tay.Toàn bộ quá trình không khác gì người ta đi chợ mua cải trắng.Trên thực tế, vụ mua bán quy mô nhỏ này Hoắc Tuần ko cần phải xuất hiện, nhưng mà cầm tiền của Diệp Phi mà hắn làm không tốt, lỡ bị người phụ nữ đó nắm được đuôi, lại phải chuốc lấy phiền phức, đến lúc đó lại nháo ko ngừng.Mọi việc xong xuôi, Chương Dương lại lần nữa gọi Hoắc Tấn đãng chuẩn bị rời đi.Cô ta tràn đầy mong đợi hỏi: “Hoắc tiên sinh, tôi có thể thỉnh cầu một chuyện ko?”Hoắc Tuần cũng không kiên nhẫn, gương mặt vô cảm: “Nói đi.”“Tinh Ảnh là tôi và cha tôi một tay thành lập và phát triển.Tôi coi nó như một con mình.
Nếu được, tôi có thể ở lại đây và tiếp tục làm việc không? Sau tất cả, tôi là người hiểu rõ nhất về công ty này.”Theo đạo lý, Hoắc Tuần là thương nhân khôn khéo sẽ không cự tuyệt.Thay vì thuê người quản lý khác, tốt hơn hết nên sử dụng Chương Dương, điều này không chỉ giúp tiết kiệm thời gian chỉnh sửa mà còn tối đa hóa lợi ích cho công ty.Chương Dương có tự tin, hắn đồng ý lời đề nghị này.Nhưng mà giấy tiếp theo, Hoắc Tuần liền dùng ánh mắt nghi hoặc bắn đến: “Cô có thể làm nhân viên dưới trướng của Diệp Phi?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.