Xuyên Thành Nữ Phụ Ôm Bầu Bỏ Chạy

Chương 14: Chương 14






Cuộc gặp gỡ giữa Diệp Phi và Mục Phẩm Lâm diễn ra suôn sẻ hơn mong đợi.So với luật sư, Mục Phẩm Lâm có thể phù hợp với vị trí của một doanh nhân.
Việc chuyên tiếp nhận các vụ kiện tụng của phu nhân hào môn không phải xuất phát từ thương hại, mà là những vụ kiện này có lợi nhuận cao và có tính cơ động, nó thường có thể được kết thúc mà không cần phải mở phiên tòa.Mà ngày nay, những lợi ích mà huyền thoại Diệp gia đại tiểu thư mang lại là rất ấn tượng.“Cô nói, chỉ cần tiền cùng quyền nuôi nấng?”Diệp Phi ngẩn ra, nhấp một ngụm cà phê, mới sực nhớ ra mình là phụ nữ mang thai, vội vàng đặt chén xuống, “Còn có thể yêu cầu cái gì nữa không? Cổ phòng, bất đật sản, phí nuôi dưỡng, tôi còn để lại cái gì?”Tất nhiên là không có, quá chu toàn rồi.Mục Phẩm Lâm thở dài, “Mặc dù tôi rất muốn nhận vụ này, những xuất phát từ chủ nghía nhân đạo, tôi muốn nhắc nhở cô một chút, nếu cô có thể kết hôn với Hoắc Tuần, cô sẽ nhận được gấp mười lần so với những gì cô có bây giờ, không chỉ là những con số cố định này.”Diệp Phi cổ quái liếc mắt nhìn anh ta.Thầm nghĩ tôi muốn tham lam như vậy, tiếc là mấy tháng nữa nữ thần của anh sẽ yêu Hoắc Tuần ngay từ cái nhìn đầu tiên, đừng nói đến khế ước này, đến lúc đó các ngươi còn cùng nhau hợp lực để giết tôi đó.Vả lại có gan tránh cũng phải xem duyên số, cô tuy tham lam nhưng không mất trí nhớ, dám đạp lên đầu nữ chính mà thay đổi số phận.“Luật sư Mục, nói thật, nhà họ Hoắc sẽ không đưa số tiền này, còn bao nhiêu thì vẫn chưa biết,” Diệp Phi vén mái tóc dài ra, lộ ra hai má xinh đẹp, “Tôi ký hợp đồng này chỉ là để giữ con, tôi càng có được nhiều thì lợi nhuận của anh cũng ko kém.

“Cô nói thật sự quyết tuyệt, hoàn toàn vạch rõ ranh giới giữa hai người, hai người bọn họ chỉ có mối quan hệ giữa luật sư và khách hàng.Mục Phẩm Lâm bật cười, cũng cảm thấy mình quản quá rộng.“Là tôi nói nhiều rồi.
Tôi xác nhận hợp đồng là đúng.

Cô có thể nói chuyện với anh Hoắc.”Tuy rằng trong nguyên tác, vị luật sư trước mặt đã kết thúc sinh mệnh của nguyên chủ, nhưng hiện tại bọn họ chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, cũng chỉ có thể nghe thấy tên của nhau qua mấy kênh tin tức, không có bất kỳ ý thù địch nào.Mục Phẩm Lâm tự mình tiễn Diệp Phi rời đi, đi đến nửa đường đã nghênh diện một thân ảnh màu hồng nhạt phía trước…Không nhảy nhót sôi nổi, nụ cười nhướng lên dưới ánh nắng chan hoà, ai nhìn thấy cũng sẽ bất giác nảy sinh cảm giác thân thiết.Luật sư Mục nở nụ cười chuyên nghiệp tiêu chuẩn, vẻ mặt lập tức dịu đi một chút, mang theo vài phần cảm xúc chân thật.“Tiểu Hi, sao em lại tới đây? Chờ anh đưa khách ra ngoài rồi quay lại.”Diệp Phi, người vốn dĩ đã lãnh đạm, khi nghe thấy cái tên đó, cô đứng thẳng dậy, lùi lại vài bước.Động tác vô cùng nghiêm túc.Khiến hai người trước mặt lộ ra vẻ khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì.Nhưng Diệp Phi không muốn giải thích.Cô chỉ biết rằng cuộc gặp gỡ giữa mình và nữ chính Hạ Hi không ngờ lại xảy ra trước đó! Trước khi nhận được tiền hỗ trợ, cô chưa nói chuyện với Hoắc Tuần để xác định rõ đứa trẻ thuộc về ai!Trong truyện, nam và nữ chính gặp nhau lần đầu tiên tại cuộc họp thường niên của Hoắc gia, vào hôm đó nguyên chủ đã biết về sự tồn tại của Hạ Hi và bắt đầu mỗi ngày một tìm chết.
Không đến mấy chương, cô ấy sẽ đi đời, để lại đứa trẻ bị mang cho nữ chủ nuôi dưỡng.

bởi cô ấy được ca ngợi có những phẩm chất tốt đẹp của con người.Nhưng hiện tại vẫn chưa đến mùa đông, và vẫn còn gần hai đến ba tháng nữa mới diễn ra cuộc họp thường niên của công ty.Diệp Phi hô hấp đình trệ, phỏng đoán là bởi vì chính mình tới gặp Mục Phẩm Lâm, cho nên thúc đẩy cốt truyện đi hướng, đem một ít bé nhỏ không đáng kể chi tiết nhỏ thay đổi.Diệp Phi hơi thở ngừng lại, đoán chừng là do cô đến gặp Mục Phẩm Lâm, nên đã thúc đẩy cốt truyện, thay đổi một số tình tiết nhỏ vụn vặt.“Chị gái này là……”Hạ Hi cũng nhìn ra nét mặt thay đổi thất thường của cô ấy, lẩm bẩm mở miệng.Làm sao bây giờ, cô ta đã bắt đầu muốn thể hiện bàn tay vàng của nữ chính rồi sao?Việc Diệp Phi mang thai với con của Hoắc Tuần thì ai cũng biết rồi, nếu nữ chính không phải là dùng mạng 2G thì cô ta cũng nên biết, có lẽ trước khi gặp mặt, nữ chính đã nảy sinh tư tâm với nam chính rồi sao?Hiện tại, nhìn đến nữ phụ cô đây, chẳng lẽ đã muốn động tâm tư, muốn cáo trạng trước với trung khuyển Mục ca ca của cô ta?Diệp Phi biểu tình càng thêm phong phú, quả thực muốn hét to: “Tôi còn muốn sống thêm 500 năm nữa.”Hạ Hị: “Chị này xinh đẹp quá! Hình trên mạng hẳn là cố tình làm xấu đi, sao có thể đẹp như vậy được!”Diệp Phi:?Cốt truyện phát triển hình như có điểm gì đó sai sai?–Hạ Hi nói thật sự rất nhiều.Diệp Phi đứng bên cạnh như thể sống còn gì luyến tiếc, trách không được trong sách miêu tả nữ chủ: “Giống như chim nhỏ đáng yêu ríu rít bên cạnh khiến người ta nhịn không được mà thương yêu.”Đúng là giống chim nhỏ thật sự.Mục Phẩm Lâm không lay chuyển tiểu sư muội bảo bối, đưa Diệp Phi rời đi, cũng tiện thể mang theo Hạ Hi.Tuy nhiên, họ không ngờ rằng Hạ Hi rất thích xem chuyện bát quái, chính là một bộ dáng ngồi lót dép hóng chuyện từ các blogger trên Weibo, đối với chuyện tình cảm của Diệp Phi và Hoắc Tuần cũng luôn tiên phong ăn dưa ở tuyến đầu.Hiện tại còn điên cuồng phát biểu ý kiến.“Chị Diệp, chị thây quá đẹp, đẹp đến mức nhân thần căm phẫn (cả người và thần đều ganh tỵ).
Em và em họ bị kích động đến phát khóc, chị có biết không?”“Một cô gái xinh đẹp như chị nên để người khác theo đuổi và sủng trong lòng bàn tay, không nên trông chờ tình yêu với một người đàn ông.”“Chị thật là lợi hại, nốt ruồi lệ ở đây thật sự quá tuyệt.

Đáng tiếc em là nữ nhân, nếu không em nhất định sẽ theo đuổi chị.”Lời này nói xong, Diệp Phi theo bản năng nhìn qua luật sư Mục.Quả nhiên thấy mặt anh ta đen xì.Tại thời điểm này trong nguyên tác, cô vẫn còn điên cuồng yêu đương, để dọn sạch những chướng ngại xung quanh Hoắc Tuần, cô đã hãm hại rất nhiều cô gái khác, chưa kể đến việc cô đi cửa sau đến các bữa tiệc khác nhau của Hoắc thị và bị đuổi ra ngoài.Vì mấy chuyện này cho nên nữ chính cũng có ấn tượng không tốt với cô, thậm chí còn có chút đồng tình với nam chính.Nhưng bây giờ, Diệp Phi tiêu sái tự tại, chủ động vạch rõ giới hạn, làm việc chăm chỉ để kéo lại hảo cảm.Hạ Hi thái độ tự nhiên bất đồng.“Cảm ơn đã khen.”Diệp Phi cố nén bốn chữ này ra khỏi kẽ răng, chỉ nghĩ thang máy đi quá chậm, hy vọng sau khi nhận tiền, luật sư Mục có thể đổi sang một cái tốt hơn.“Tiểu Hi, em dọa người ta rồi.”Có thể là Mục Phẩm Lâm sợ cô gái nhỏđầu quả tim hắn bị bẻ cong, cuối cùng không nhịn được lên tiếng ngăn cản.Hạ Hi lúc này mới ý thức được, ngượng ngùng vò đầu: “Xin lỗi xin lỗi, em có hơi kích động, chung quy là, chị rất tuyệt, không cần để ý đến những lời nói khó nghe trên mạng, cố lên!”Không biết còn tưởng rằng Diệp Phi đang muốn xuất đạo.Nhưng mà Diệp Phi cũng không vì mối quan hệ tốt với nữ chủ mà vui vẻ.Trong đầu cô bây giờ vô cùng bất mãn ——Mẹ kiếp, cốt truyện đã loạn cào cào lên rồi làm sao bây giờ!–“Sêp à, bây giờ chúng ta về công ty hay sao?”An Hỉ nhìn Diệp Phi đang mất hồn mất vía qua kính chiếu hậu, giọng điệu vô cùng quan tâm.Chẳng lẽ là vấn đề tranh quyền nuôi dưỡng có vấn đề nê bị kích thích?Còn Diệp Phi dựa vào lưng ghế, cẩn thận vuốt ve.Mặc dù bầu không khí của cuộc gặp gỡ giữa cô và Hạ Hi khá tốt, nhưng khó có thể đảm bảo rằng toàn bộ cuốn sách cũng sẽ thay đổi sau khi phát sinh tình tiết mới này, nói ko chừng nam nữ chính vẫn sẽ lưỡng tình tương duyệt khi gặp nhau trong buổi họp thường niên.Do đó, vấn đề quyền nuôi con vẫn cần được giải quyết nhanh chóng, để tránh xuất hiện biến số, càng sớm càng tốt.Nghĩ đến đây, Diệp Phi liền giương mắt lên, ánh mắt đẹp đẽ sắc bén liếc qua, “Chị gửi cho em số thẻ, chuyển một triệu vào đó.”Kẻ có tiền thật là tốt, động một chút đều là bắt đầu bằng một trăm vạn.An Hỉ tặc lưỡi, ngoan ngoãn kết nối với thẻ hoàng kim của một ngân hàng nào đó, đi đến chi nhánh gần nhất để chuyển tiền.Còn có cách nào khác, bọn họ chỉ là một công ty nhỏ không giống Hoắc thị, bạn không thể chuyển một số tiền lớn như vậy chỉ bằng một cái chạm.Mà Diệp Phi cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng nhắn cho trợ lý Hàn một tin rồi chờ đơi.Hy vọng Hoắc Tuần có thể cho cô chút mặt mũi.Cùng lắm thì về sau không phí gặp mặt với hắn.May mắn thay, người bên kia nhanh chóng đồng ý và hỏi: “Muốn chúng tôi đến chỗ cô hay sao?”Diệp Phi nghĩ nghĩ: “Không cần, tôi qua đó cũng được.
“Ngay lập tức lấy kem nền và son môi trong túi ra, dặm lại lớp trang điểm trên mặt.Ngày thường cô thích ngủ nướng, tẩy trang quá phiền phức nên đã quen với việc trang điểm xuề xòa, hôm nay ra ngoài nói chuyện không thể thua khí thế nên đặc biệt tô lên đôi môi đỏ mọng.Phải nói khuôn mặt của Diệp Phi rất hợp với việc trang điểm đậm, khóe mắt hơi nhếch lên, khi không nói, biểu cảm có chút lạnh lùng, thản nhiên ngẩng đầu nhìn phong cảnh.An Hỉ: “Chúng ta đi luôn giờ sao ạ?”Phía sau vang lên tiếng thở dài.Môi đỏ khẽ mở, “Đi!”(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)–Nguyên chủ đã bị ném ra ngoài Hoắc thị vô số lần, nhưng đối với Diệp Phi nơi này vô cùng xa lạ.Cô xuống xe, tháo kính râm ra, lần đầu tiên nhìn lên tòa nhà cao tầng hoành tráng nguy nga, lần đầu tiên sinh lòng hâm mộ.“Em nói xem khi nào công ty chúng ta mới sở hữu được một office building như thế này?”An Hỉ lau mồ hôi: “Ách, em cảm thấy trước tiên chúng ta nên tập trung đi bán kiwi cái đã.”Phốc.Diệp Phi cảm thấy tim mình như bị ai đó đâm vào.Người khác là tổng tài bá đạo, cô thì làm một nông dân trồng trái cây, khoảng cách quá lớnCô diện giày bệt mới của thương hiệu V, váy họa tiết houndstooth thoải mái kết hợp với áo len đen, tuy đơn giản nhưng cũng đủ hút mắt.Ngay cả bảo vệ ngoài cửa cũng chưa nhận ra được.Đây mà là nữ hoàng lòe loẹt lóng la lóng lánh Diệp Phi sao?Sau khi có phản ứng, tất cả mọi người không khỏi tiếc nuối, một cô gái xinh đẹp như vậy không nghĩ tới lại đung phải ông chủ mỏ băng của bọn họ, cho dù có thay đổi cách ăn mặc thì cũng vô dụng.Lát nữa vẫn sẽ bị bọn họ đuổi điChỉ cần văn phòng trợ lý trên kia lên tiếng, bọn họ liền ra tay.Mà sắc mặt của Diệp Phi đã trở nên tồi tệ khi cô đứng trước quầy tiếp tân.Đôi mắt trong veo và sắc bén ấy gần như bùng cháy.An Hi càng tức giận: “Như thế nào mà nói là không hẹn trước? Sếp của chúng tôi vừa mới chuyển một triệu cho ông chủ mấy người đó, vậy mà anh ta lấy tiền rồi không nhận người là sao?”Sự khinh thường chợt hiện lên trong mắt người đối diện.Có một trăm vạn? Buồn cười thật, ông chủ của bọn họ là Hoắc Tuần, còn thiếu cái một trăm vạn đó? Mua một phòng tắm còn chưa đủ nữa là.“Xin lỗi, tôi không nhận được bất kỳ tin tức nào ở đây, hơn lên lệnh trên đưa xuống phàm là cô Diệp không được phép vào.”Đám đông nhìn chăm chú, ánh mắt tràn đầy cười nhạo.Diệp Phi gọi trực tiếp cho trợ lý Hàn.“Các người muốn chơi tôi? Bây giờ để cho Hoắc tổng đích thân tới đón, bằng không trả lại một trăm vạn đây, cùng đừng nghĩ có thể đến cửa nhà tôi lần nào nữa !!!”Phụt.Diễn cũng sâu thật, còn muốn Hoắc tổng tự mình tới đón.Một số nhân viên đi ngang qua gần như cười đến mức bị nội thương, trên mạng nói rằng Diệp Phi đã thông minh hơn, thế nào vẫn cảm thấy cô càng thêm si ngốc.Năm phút sau.Những người đang cười đó đều rớt cằm xuống đất.Nhìn Hoắc Tuần từ trong thang máy đi ra, một thân tây trang xa xỉ lướt qua như gió, vẻ mặt lãnh đạm không chút biểu cảm, “Xin lỗi, nhân viên làm việc ko chu toàn.”Mà Diệp Phi ôm cánh tay cười lạnh, hận không thể dùng đế giày đập hắn một trận.“Hoắc tiên sinh, nhờ phúc của anh, hiện tại tôi đã tức giận muốn chết rồi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.