Xuyên Thành Nữ Phụ Làm Tinh Mang Theo Nhãi Con Chạy Nạn

Chương 46: Chương 46





Mấy người còn lại nghe xong nhất thời giật mình tỉnh mộng, nhao nhao phụ họa nói: "Đúng đó, sợ chúng ta đòi ăn của nhà họ, ban ngày không ăn không uống, gà rừng cũng là nửa đêm vụng trộm ăn.

“Xem bà ta ngông cuồng chưa kìa! Người biết chuyện thì biết là con trai bà ta giỏi săn thú, người không biết còn tưởng rằng con trai bà ta ở kinh thành làm đại quan!"
……
Mấy người không kiêng nể gì mắng chửi Tô thị một trận, cuối cùng vẫn thu dọn hành lý, đuổi theo đám người chạy nạn trong thôn.

Bọn họ tuy rằng ngoài miệng nói Tô thị càn rỡ, nhi tử có chút bản lĩnh liền vểnh đuôi lên trời, nhưng trong lòng ai mà không hâm mộ? Ai không muốn có một đứa con trai như vậy?
Hơn nữa bọn họ nói rất mạnh miệng, trên thực tế lúc nhìn thấy con mồi Lục Thời Yến mang về, ai lại không âm thầm tính toán trong lòng, nghĩ biện pháp đi tìm Lục gia xin chút đồ ăn?
Mặc kệ mọi người có tâm tư gì, người Lục gia một lòng lên đường, vào giờ Mùi, cả nhà cuối cùng cũng tới được khe núi thứ ba Giang Đường Đường nhìn thấy trong bản đồ.

So với mấy ngọn núi đi ngang qua lúc trước, thảm thực vật nơi này mắt thường có thể thấy được sum xuê hơn một chút.

Người Lục gia một đường chạy nạn tới đây, nhìn thấy phần lớn đều là lòng sông khô nứt nẻ, đại thụ chết héo, cỏ khô sắp phơi cháy dưới ánh mặt trời.

Đây là lần đầu tiên nhìn thấy rừng cây xanh um tươi tốt như vậy.

Tô thị cảm thấy may mắn vì mình kịp thời bảo vệ con dâu, hai huynh đệ Lục gia cũng sùng bái nhìn về phía Giang Đường Đường.

Lục Thời Yến như có điều suy nghĩ nhìn sang thê tử.

Đối diện ánh mắt mọi người, Giang Đường Đường không rảnh quản nhiều, nàng đã suy nghĩ ra biện pháp nhanh nhất để gia tăng giá trị nhân thiết.

Giang Đường Đường đáng thương nhìn về phía Lục Thời Yến, "Phu quân, trời nóng quá, mặt người ta sắp bị phơi đen rồi, chàng có thể dùng dây leo bện cho ta một cái mũ không? Người ta muốn mũ có vành thật lớn, có thể che được mặt trời.

Người Phương gia và người Tống gia đi sau lúc này cũng đã tới dưới khe núi, vừa lúc nghe thấy Giang Đường Đường nũng nịu đưa ra yêu cầu vô lễ với Lục Thời Yến.

Người Tống gia đồng loạt hít một hơi khí lạnh, Lục gia tam tức phụ là muốn lật trời sao?
Nàng ngồi trên xe bò cái gì cũng không làm, ăn là đồ nam nhân lên núi săn về, còn phải nấu cho nàng ăn, nam nhân đánh xe bò đi một đường còn chưa ngồi xuống nghỉ ngơi, nàng lại muốn nam nhân lên núi nhặt dây leo bện mũ cho nàng.

Cái này có chút kiêu ngạo rồi, trong lòng không có điểm dừng.

Toàn bộ người Tống gia đều nhìn Lục Thời Yến, chờ hắn nổi giận dạy dỗ thê tử không biết trời cao đất rộng này.

Cũng giống như người Tống gia, người Phương gia cũng chờ mong phản ứng của Lục Thời Yến.

Lục Thúy Lan cho rằng tẩu tử lúc này cũng nên dạy dỗ con dâu, không ngờ Tô thị chỉ nhíu mày liền quay đầu đi phân lương khô.

Mà Lục Thời Yến mọi người cho rằng sẽ nổi giận, đối mặt với yêu cầu vô lý của Giang Đường Đường chỉ thản nhiên gật đầu.

Hắn chẳng những không có nổi giận, thậm chí còn hỏi Giang Đường Đường buổi trưa có muốn ăn gà rừng hay không, nếu như muốn ăn, trước hết giúp nàng giết gà rừng.

Phương Bội Như đã ghen tị đến mức thiếu chút nữa òa khóc tại chỗ.

Đây là Yến biểu ca của nàng ta, vốn nên đối tốt với nàng ta, đều là hồ ly tinh này cướp đoạt hạnh phúc của mình.

Nàng ta oán hận nhìn về phía Giang Đường Đường.

Chẳng qua lúc này Giang Đường Đường một lòng lưỡng dụng, cũng không tiếp nhận được ánh mắt phẫn hận của Phương Bội Như.

Từng có kinh nghiệm mấy lần trước, Giang Đường Đường đối với việc Lục Thời Yến một lần nữa đáp ứng yêu cầu vô lý của mình cũng không cảm thấy kỳ quái.

Trong lúc nàng đang tác yêu, ở trong đầu âm thầm phân phó hệ thống giám sát số liệu của nam chính.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.